Phi Hà! là một nữ tử hiểu lễ nghĩa, nếu
không bị Lưu Thuận Nghiêu làm đến quá mức thương tâm, nàng sẽ không mất
đi lý trí cùng Ứng Trị tạo ra sóng gió hủy đi danh dự chính mình.
Như nào biết rằng, chỉ trong nhất thời
thống khổ khó kiềm lòng, chẳng những không thể giải quyết được vấn đề
ngược lại còn mang đến phiền toái lớn hơn.
Sớm biết như thế, có lẽ lúc ấy nàng nên nén giận ở lại Lưu gia có vẻ sẽ tốt hơn!….
Cho dù mọi việc càng ngày càng trở nên
phức tạp, việc nàng rời đi Lưu Thuận Nghiêu vẫn là quyết định sáng
suốt. Khoảng thời gian Trượng phu trở về phủ, nàng đã nến qua nhiều
đau khổ, mỗi lần nghĩ cách muốn tiếp cận Lưu Thuận Nghiêu đều bị Công
chúa gây trở ngại mà Trượng phu tâm lại luôn hướng về Công chúa.
Hôn nhân của nàng đã đi đến giai đoạn
không thể cứu vãn, huống hồ bọn họ bây giờ cũng đã có con trai, Trượng phu tâm chỉ lưu hình bóng nữ nhân khác, nàng hiểu, nếu nàng
còn lưu lại ở Lưu gia thì thứ nàng có thể có được đó là hưu danh. Cho
nên đối với quyết định rời đi Lưu gia, nàng tuyệt đối không hối hận.
Như….Mà không ngờ sự việc xảy lại ra thế ! Nàng phải làm sau đây? Nàng phải làm gì để có đủ sức đương đầu cùng Tam hoàng tử đây.
“ Tan gia.”
Nàng cố gắng lấy lại bình tỉnh nhìn Ứng
Trị, hắn đang đứng im lặng bên cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp
chiếu vào thân hình hắn, lúc này trông hắn càng thêm tuyệt mỹ tựa như
người trong họa.
Nam nhân này! Hắn không chỉ có thân phận cao quý ngay cả bộ dáng cũng rất tuấn tú, nếu mang hắn so sánh với Lưu
Thuận Nghiêu, nàng biết hắn dụng mạo anh tuấn hơn nhiều so với Lưu Thuận Nghiêu, cho dù tâm tính của hắn không tốt như với dung mạo và địa vị
cao quý của hắn, nàng tin hắn có đầy đủ quyền lợi bù để lại những khuyết điểm xấu về bản tính.
Nhưng….Nàng không muốn thành thân, cố lấy dũng khí nàng cất tiếng nói:
” Ta…Không dám tự
mình trèo cao, Tam gia ngài thân phân cao quý, ta tự hiểu mình không thể xứng đôi cùng Tam gia. Hôm nay đến đây, xin làm phiền Tam gia, cầu
xin Hoàng Thượng thu hồi lại thánh chỉ, theo ta biết việc này đối với Tam gia hoàn toàn không phải là việc khó, xin Tam gia phiền toái giúp đỡ.”
“Ngươi không muốn gả cho ta ?” Nghe được ý tứ trọng điểm trong lời nói của nàng, thật ngoài dự tính trước đó của ta.
“ Còn
muốn ta đi xin Hoàng Thượng thu lại thánh chỉ ? Ngươi xem ta giống như
một nông dân không có đủ tiền nộp thuế phải tự mang thân mình đi nộp
thuế !”
“Này……” Nói thế là có ý tứ gì thế ?
“ Tam gia chẳng phải Ngài cũng không muốn cưới ta sao ?”
“Gia có nói là không muốn cưới ngươi sao?” Hừm!… Thật mất hứng!
“ Hừm…Gia còn không có nói cự tuyệt ngươi, ngươi còn chạy đến dám kêu Gia kháng chỉ, ngươi không
muốn gả cho Gia!. Ngươi cho rằng ngươi có đủ quyền kêu Gia phải theo lời ngươi sao?”
Sau khi nghe hết câu nói của Ứng Trị
nàng ngẩn người, rồi lại ngẩm người, tự mình ngẩm nghĩ lại những lời vừa nói, nàng nhận thấy những lời mình vừa nói đâu có dùng từ nào vô
phép, tại sao Ứng Trị lại tức giận đến thế ?
“Tam gia….”
Nàng nhỏ giọng nói:“Ngài biết rõ chuyện phát sinh giữa chúng ta trong lúc đó là ……Không thể có khả năng đi đến hôn nhân.”
“Vì sao không có khả năng?” Ta hỏi lại nàng.
Nàng tâm tư bắt đầu hỗn loạn! Theo nàng hiểu, nếu một đôi nam nữ khi bọn họ không có tình cảm bị bắt thành
thân, tuyệt đối sẽ không vui, có khi bọn họ sẽ tìm mọi
cách để từ chối hôn sự.
Người bình thường đều làm như vậy, nên nàng tin tưởng Ứng Trị cũng sẽ giống như mọi người! Vì thế, nàng mới tìm mọi cách ra khỏi phủ đến tìm hắn, muốn cùng hắn tìm cách giải
quyết vấn đề, thế mà hắn lại dùng thái độ bực tức đối đãi nàng, nàng cố
giữu bình tĩnh nhìn lại hành động, lời lẽ của mình, nàng
nhận thấy không có làm sai việc gì. Tại sao Ứng Trị lại tức giận?
Chẳng lẽ hắn không bình thường?
“Chúng ta…… Chúng ta không thích đối phương.” Nàng lại cố lấy dũng khí nói.
Ta nghe xong lời nàng vừa
nói, lòng không được thoải mái. ——Sau khi ta biết Đổng Phi Hà đến để
thương lượng đối sách kháng chỉ, từ đầu ta đã cảm thấy không thoải mái. Thế mà giờ lại nhìn thấy thái độ kháng cự của nàng. Sự bất mãn của
ta càng gia tăng.
Thật khó khăn, nàng mới được ta xem vừa
mắt định ra tay trợ giúp. Vậy mà, nàng lại không biết mình đã rất may
mắn mới được ta giúp đỡ, còn dám chạy tới tìm ta kêu ta tìm cách kháng
chỉ. Chẳng lẽ nàng không biết được lợi ích khi ta cưới nàng sao? Còn
dám chạy đến nói với ta nàng không muốn lấy chồng!
“Ngươi còn thương Lưu Thuận Nghiêu?” Hừm! ….Ta khẳng định mình so với Lưu Thuận Nghiêu tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần, từ bề ngoài cho đến nhân phẩm địa vị Lưu Thuận Nghiêu trên căn
bản không có đủ tư cách cùng ta so sánh.
Đổng Phi Hà nguyện ý gả cho Lưu Thuận
Nghiêu, thậm chí chấp nhận cô đơn khuê phòng, hầu hạ hai lão già Lưu gia trong ba năm dài không một lời oán trách, thế mà hiện tại lại chạy
tới gặp ta, nói không muốn gả cho ta. ── Hừm!… Hành vi của nàng đã xúc phạm nghiêm trọng đến sự tôn nghiêm của ta!
“Gia… Chuyện này không liên quan đến còn thương hay không thương hắn.” Nàng còn muốn giải thích thêm như nhìn thấy bộ dàng của Ứng Trị nàng đột nhiên tâm khiếp sợ, không nói ra lời.
Hừm..Hưm!… Ta quả thực bị nữ tử này
làm tâm bốc hỏa , khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên nở nụ cười mềm mại, ánh mắt trở nên rét buốt.
Bình thường, gặp phải trường hợp có
người tổn thương đến lòng tự tôn của ta, ta tuyệt đối thẳng tay trừng
phạt tra tấn một phen, làm cho đối phương hiểu được Tam gia thật sự lợi hại như thế nào!
Đối với Đổng Phi Hà là một nữ tử, tuy
rằng ta đã từng ra tay trừng trị không ít người tại Triều, khi bọn họ
dám công khai hoặc ngầm đối đầu với ta. Haiz!….Như…Tại sao?…Ta hiện tại, không thể nghĩ ra được biện pháp trừng trị nàng…
“…… Tam gia, ta rất khó khăn mới đi ra ngoài được một chuyến.” Nàng dùng hết dũng khí, bắt buộc chính mình phải kiên trì nói.
Nàng rất khó khăn mới tìm được cơ
hội trốn song thân, nhờ nha hoàn làm che dấu, chạy đến bái phỏng Ứng
Trị, nàng không muốn nhận thất bại quay về, nàng cần phải cố gắng.
“Thỉnh Gia, giơ cao đánh khẽ, xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ đã ban ra!”
“Ha ha” Ta cười ra tiếng, tay vẫn cây quạt vẫy vẫy.
Nàng càng không muốn gả cho ta, hành động ấy liền tổn thương đến ta, càng nghĩ ta càng không muốn nàng được như ý. Cái loại cảm xúc này, luôn tiền tàng ở bên trong tâm ta, không chỉ thế mà còn
mãnh liệt bành trướng làm cho ta cảm thấy mình thật sự bị tôn thương
càng lúc càng sâu sắc đến sự tự tôn, sự kêu ngạo….Thân ảnh Đổng Phi Hà không ngừng hiện rỏ trong đầu ta, nghiêm trọng hơn vị trí của nàng ta càng lúc càng chiếm lấy tâm tư ta.
Nữ nhân này đã gả quá một lần, lần
trước nàng toàn tâm toàn ý vì nam nhân kia trả giá quá lớn, kết quả trở
thành một kẻ bị trượng phu phản bội, kế tiếp lại rơi vào tình cảnh hồng
hạnh cho người đời chê cười.
Một nữ nhân trãi qua một quá khứ như
vậy, ta nguyện ý cưới nàng, đáng lý ra nàng phải lập tức quỳ trước bài
vị tổ tông cảm tạ tổ tiên phù hộ đã cho nàng có nhiều phước, mới được ta giúp đỡ. Thế mà còn không biết cảm kích ta, ngược lại còn chạy đến trước mặt ta, dùng thái độ kiên quyết không cần đến ta…..
Thật đáng giận! Hiện tại nàng đang đối
mặt cùng ta, chẳng lẽ nàng đối với mi lực của ta không có chút hấp dẫn
nào sao? … Xem ra nàng vẫn không chút rung động. Hừm!….Đều này, ta càng không thể tha thứ….Cho tới bây giờ chưa từng có người nào dám cự tuyệt ta. Ta không chấp nhận có người dám đến trước mặt ta nói những lời trái ý ta, từ chối ta…… Thôi thì nữ nhân trong mộng có đầy đủ điều kiện như ý của ta đặt ra vẫn
cứ từ từ tìm sau vậy, trước nhất cần phải trừng phạt nữ nhân này một
phen!
“ Người có từng nghĩ qua những lời ngươi nói rất khó nghe không ? Ngươi nói giống như Gia không nên cưới ngươi hoặc không đủ tư cách để cưới ngươi, ngươi trước khi xuất môn có từng soi gương chưa ? Chắc là mắt ngươi hỏng rồi nên không xem được rõ ràng chính mình có dung mạo ra sao?”
Nàng trợn mắt, hoàn toàn không dự đoán
được Ứng Trị đột nhiên làm khó dễ, những lới hắn nói ra luôn chanh chua công kích lại nàng.
“Tam tòng tứ đức ngươi cũng đã học qua, Theo ta thấy thành ngữ “Qua được sông liền đoạn cầu” xem ra được
ngươi sử dụng rất linh hoạt. Muốn Gia mang Lưu Thuận Nghiêu đá đi thì
người liền chạy theo Gia, Gia phải vì người xuất đầu lộ diện,
cần làm người xấu chỉ toàn cho Gia làm….Cho đến ngày hôm nay, khi người cùng Lưu Gia cắt đứt qua lại, quyền lợi thì ngươi hưởng trách nhiệm thì hoàn toàn đổ lên trên đầu Gia, ngươi còn chạy lại đây muốn Gia giơ cao
đánh khẽ, đừng liên lụy đến ngươi! … Haha..haha…Ngươi còn cố ý đến nói cho Gia biết là Gia không biết xấu hổ cho nên giờ nếu có thêm danh xưng “Đứa con bất hiểu” bị người đời chê cười cũng không sao, mới chạy đến phân công hành động kế tiếp cho Gia, kêu Gia cải lại lệnh của Phụ Hoàng à! ”
“Qua được liền sông đoạn cầu = qua được sông thì chặt cầu : Câu này ta nghĩ chắc ai cũng hiểu mà.”
“Tam gia……” Nàng tính tình ôn hòa, rất ít cùng người tranh chấp đừng nói lúc này, bị Ứng Trị vừa mắng vừa quở trách, đôi mắt nàng nhất thời ửng đỏ.
“Ngài đang nói cái gì vậy? Ta cũng không có ý tứ gì hại Ngài, lúc trước là Ngài tự mình nói dối trước mặt mọi người khiến cho ta bị người Lưu gia hiểu lầm mối quan hệ giữa Ngài và Ta !” Mọi việc xảy ra hết thảy rõ ràng đều do Ứng Trị tạo thành.
“Trước kìa ở Lưu gia, Đổng cô nương, ngươi chẳng phải muốn thoát ly hư danh Lưu phu nhân sao ? …Ta đã thương tình ra tay giúp ngươi… Huống hồ, từ lúc ta giúp đỡ ngươi thoát khỏi cảnh khổ Lưu gia cho đến ngày hôm nay ngươi còn không có trước mặt ta nói qua lời cảm tạ, hiện tại còn muốn ta cải lại lệnh song thân, thật sự ngươi là người có giáo dưỡng sao?”
Nàng hô hấp hỗn độn, đầu óc hỗn loạn:
“Ngài giúp ta sao? Hay là hại ta! Bên ngoài mỗi người đều nói ta Hồng Hạnh ra tường, không tuân thủ qui tắc hữu nữ!”
“Ta nhớ, lúc ấy Ngươi chẳng phải cũng rất phối hợp sao? Hiện tại đạt được mục đích còn không một lời cảm tạ, lại còn mang đến thêm nhiều phiền toái cho Gia! … Gia không phải đối vời ngươi
là một ông chủ khách điếm sao ? Gia bao ngươi ăn, bao ngươi ngủ còn
chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi chẳng phải đã nghe được có biết bao nhiêu người ở xung quanh khen rằng ngươi tinh mắt chọn lựa được một ông chủ quán tốt sao?”
Ta dùng khí thế bức người, liên tiếp
xuất khẩu không lưu tình, ngôn từ sắc bén vừa nói, vừa liếc nhìn khuôn
mặt đỏ bừng, hai mắt ửng hồng, hô hấp dồn dập của nàng, ta biết mình đã
công kích thành công.
Ta chính là một người duy nhất trong
mười vị hoàng tử, có chức vụ quan văn, bình thường ta rất thích bắt được nhược điểm của người khác, rồi từ bốn phương tám phía phê phán, nếu ta
xem thấy người đó không vừa mắt liền viết tấu chương phê phán đưa lên
trước Hoàng thượng cùng toàn thể quan văn võ đại thần từ từ tra tấn bọn
họ….Ha,ha,ha.. Đổng Phi Hà ơi!… Đổng Phi Hà! Nàng nghĩ muốn tranh cãi
cùng ta sao! Đổng Phi Hà nàng tuyệt đối không phải đối thủ của ta đâu!
“Sự tình nháo loạn ngày hôm ấy, chính ngươi nghĩ muốn rời khởi Lưu gia vì giúp ngươi, Gia sẳn sàng ra tay trợ giúp dẫn đến cục diện rối rắm ngày hôm nay, để cho Gia một mình gánh vác, thế mà hiện tại ngươi còn đổ lỗi cho Gia, ngươi không có cảm thấy thẹn với tâm sao?”
“Ngài ── ngài ──” So với Ứng Trị thao thao bất tuyệt chất vấn, quở trách, nàng cả buổi cũng
không dám nói một lời dù trong lòng có sự oan ức, đến cuối cùng chỉ hỏi được một câu:
“Ngài lúc trước vì sao nhúng tay vào?”
Ta lạnh lùng dùng ánh mắt liếc nàng một cái xoay người, mặt hướng ngoài cửa sổ, nhè nhẹ lay động quạt.
Đến khi ta sửa xong tư thế cho hoàn mỹ mở miệng nói: “Giúp người làm niềm vui, giúp mọi người làm điều tốt đó là hành vi chính nghĩa !.”
Nàng nghe được những lời của Ứng Trị, đã hiểu được những lời đồn về hắn quả thật không sai biệt, càng làm
nàng khắc thêm sâu sợ hãi về người nam nhân này, có đánh chết nàng cũng sẽ không gả a!
“Ta đâu có cầu Ngài ra tay giúp đỡ!”
Ta cười nhạo. “Ngươi chạy đến trước mặt Gia trên mặt còn bày ra tràn đầy nước mắt, không phải ngươi cố ý tạo bộ dáng thế để cho Gia chú ý đến ngươi sao? Cho Gia thương hại người, đồng tình với ngươi để Gia sẽ ra tay giúp đỡ ngươi. Trong Lưu gia rộng lớn như vậy ngươi lại cố tình đi tới bên cạnh Gia!”
Nữ nhân này thật sự để ta giận lên đến
cực điểm, còn dám nói ra những lời như thế với ta. Hại ta vì nàng mà cảm thấy đau lòng hiện tại không nhận được khen thưởng, nàng lại còn tỏ ra
thái độ không cần, chẳng lẽ nàng thật không hiểu được Tam gia đây rất ít khi ra ta tương trợ người?
Lần đầu tiên vì nàng làm chuyện tốt thế
mà liền trả quá giá đắc còn được hồi đáp như thế a`! Đổng Phi Hà ta Ứng Trị tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
“Ta lúc ấy khổ sở, một người thương tâm căn bản bất chấp không quan tâm là ai bên cạnh mình !”
Nàng có chút kích động, nàng rất ít khi
không chế ngự được cảm xúc của mình ── Sống lớn như vậy, nàng chưa từng trải những giây phút không kiềm được kích động tâm.
Nàng bắt đầu hận chính mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nghĩ rằng đến tìm Ứng Trị, muốn hắn trợ giúp. Nàng mặc
dù không hối hận rời đi Lưu gia, như mà gả cho Ứng Trị là lại một bi
kịch vô cùng thê thảm a`!
“Hừm!… Ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu được, ngươi chỉ cần khóc và khóc, chuyện xấu Gia liền đều thay ngươi làm, là Gia không đúng, Gia nói không đúng sao?”
Ta mang ánh mắt chê cười nhìn
qua Phi Hà, lại nhận ra nàng đang bị ta nói đến hai mắt đã đẫm lệ, cảm
giác hưng phấn bổng nhiên biến mất, thấy bộ dáng nàng như thế ta lại
thấy không đành lòng.
“Xem!..Xem!.. Lại khóc, cũng chỉ biết khóc!”
“Ta……” Nàng không ngừng rút ra khăn tay lau nước mắt.
Ta mi nhíu lại đột nhiên cảm giác được
chính mình giống một tên ác bá khi dễ thiếu nữ, nhìn Đổng Phi Hà bộ
dáng khóc còn run run lòng ta trầm xuống, ta không hy vọng nàng sau khi khóc một lúc sẽ xoay người bỏ chạy, như ta
cũng chẳng hiểu được ta, tai sao ta lại muốn giữ lại nàng để làm gì?
“Đừng khóc !” Ta nhịn không được nói ra, nàng lại lấy nước mắt đến đối phó ta, ta không
hiểu tại sao nước mắt của nàng đối với ta lại có nhiều cảm giác! Mọi khi ta thấy nàng khóc thì tâm liền mềm ra, điều quan trọng hơn là
ta càng không muốn nhìn thấy nàng khóc, nhìn nàng bị thương.
“Ngài, ngài……” Bị hắn rống lớn tiếng nàng lệ lại rơi đầy mặt.
Ta cúi người, cảm thấy phiền chán đến cực điểm, tiến đến trước mặt nàng : “Ô ô ô!”
“Xin đừng như vậy!” Nàng tức giận cho dù chính mình là khuê nữ có giáo dưỡng như hiện tại nàng cũng không khống chế được sự điền tỉnh .
Ta nhún nhún vai nói: “Ngày đó Gia vì không muốn nhìn thấy ngươi khóc mới hy sinh danh tiết, tìm cơ hội cho ngươi rời đi Lưu gia, ngươi thật sự cho đến bây giờ vẫn không
chịu đối với Gia nói lời cảm tạ sao ?”
“Ô ──” Nàng khóc càng lớn hơn, nàng thật sự không có biện pháp lấy lại bình tĩnh khi đối diện Ứng Trị.
“Ta
thừa nhận ngày đó ta cũng sai lầm rồi….Ta không nên im lặng cho ngài vì
ta lộ diện, nhưng chúng ta không thể lại tiếp tục sai…Vì ngay lúc đó xúc động không kiềm chế được tình huống bù lại bầy giờ , ta không để cho xuất hiện sai lầm nào nữa!”
Ta cười khẽ để lộ ra đương cong mê người trên khuôn mặt: “Chuyện Gia làm, chưa từng có sai.”
“……” Nàng đang khóc ngay ngẩn người!.
Ta vẫn cao ngạo ánh mắt hiện lên sự kháng cự quyết định của nàng, vô tình cho nàng một kích trí mạng.
“Không nghe theo
hoàng mệnh chính là khi quân chi tội, chính ngươi muốn chết, nhưng đừng
trách Gia không nhắc nhở ── Các ngươi Đổng gia có bao nhiêu mạng
người, bọn họ cần phải có mặt mũi để sống!”
Đông đi, xuân đến!
Nhà nhà đều vui mừng đón chào mùa xuân, khí trời vào xuân muôn hoa đua nở, cảnh sắc tràn đầy sức sống ngược lại tâm nàng luôn chiềm trong bầu trời ảm đạm mưa dầm, sắc trời ấm âp nắng xuân bấy nhiêu thì lòng nàng rét buốt.
Lần trước cùng Ứng Trị trao đổi thất bại, gặp thêm các loại đả kích khi nàng về đến phủ sinh bệnh một thời gian.
Nha hoàn không cận thận lỡ miệng nói ra
việc nàng đi tìm Ứng Trị cho song thân biết, phụ thân và nương biết
được nàng có ý đồ kháng chỉ, không chỉ có mắng nàng, còn nhốt nàng lại
trong phủ nghiêm cấm trông giữ, không cho nàng bước ra khỏi phủ nửa
bước.
Nàng tựa như một người bị ở tù mất đi tự do, không thể đi ra bên ngoài, nàng chỉ biết việc hôn nhân của nàng
đang được tiến hành hoả tốc.
Nàng có chút tuyệt vọng, lần đầu tiên
xuất giá, nghĩ đến chính mình nhất định sẽ hạnh phúc cả đời, như sự đời
không thể ngờ trước được mọi chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra
chuyện không như ý muốn của mình, nàng phải gả đến lần thứ hai: Mà lúc
này, nàng có dự cảm, nàng sẽ thống khổ cả đời.
Ứng Trị! Người nam nhân này, cho dù
bên ngoài mạnh hơn Lưu Thuận Nghiêu, thân phận, địa vị cũng rất cao
quý, thế mà tính tình lại xấu đến cực điểm, hơn nữa trải qua lần trước
“Trao đổi” Không có kết quả như nàng đã khắc sâu cảm nhận được nổi danh
lừng lẫy Tam hoàng tử không phải chỉ là hư danh.
Hắn tựa như một viên đá thật lớn chặng ở trên con đường, ai muốn qua đường muốn đập vỡ cũng đập được, nếu người
muốn đổi đi con đường khác, hắn sẽ di chuyển đuổi theo tiếp tục chắn
trước con đường của người muốn đi!
Người như thế chính là chỉ có mới thể
xuất hiện ở ác mộng…… Như nàng lại gặp được hắn ngay tại ngoài đời, còn
phải đi cùng hắn cả đời thực cảm thương chính mình, nàng không biết
trong tương lại sẽ xảy ra bao nhiều phiền não.
“Phi Hà.” Đổng phu nhân cao hứng phấn tiêu sái đi vào cửa, trong tay đang cầm nhất hộp vật phẩm.
“Ngày đã chọn rồi, đó là một ngày tốt vào đầu tháng ba. Con lại xem xem, những trang sức nương vừa mới mua xem có vừa ý thích của con không?”
Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, mắt thấy Mẫu thân đều thay nàng chuẩn bị tốt đồ cưới, nàng xúc động khóc.
“Nương, Tam hoàng tử thật sự muốn kết hôn cùng con sao?” Nàng vẫn không muốn tin tưởng vào sự thật, nàng thật hy vọng có ai có thể nói cho nàng biết mọi chuyện đều là ảo giác.
“Đúng vậy! Hắn đang chuẩn bị hôn sự , Hoàng Thượng có ý chỉ, cho hắn ở thành thân tạm nghỉ vào Triều tham gia chính sự để chuẩn bị lễ cưới.”
Đổng phu nhân trong thời gian gần đây khi nhắc đên Ứng Trị, luôn mặt luôn mang nét tươi cười.
“Xem ra lần này Hắn đã học được cách làm người, hắn nhờ người gởi lời ân cần thăm hỏi chúng ta, còn mời Phụ thân con đi đến quý phủ của hắn làm khách, phụ thân con nói hắn dạo gần đây đã thay đổi rất nhiều, so với lúc trước trở nên tốt hơn rất nhiều.”
Các loại tình cách con người như ích kỷ, bá đạo, lãnh khốc, nàng đều
gặp qua như đối với tình cách đặt biệt như Ứng Trị rất hiếm gặp. Thế mà
người có tính cách độc đáo ấy lại sắp trở thành trượng phu của nàng.
“Phi Hà à! Con hãy quên tiểu tử Lưu gia đi!”
Đổng phu nhân sờ sờ vào gương mặt ưu sầu nữ nhi tiếp tục nói: “Đừng vì một tên nam nhân như thế! Mà phí đi một đời của mình, hắn không đáng cho con yêu, hắn lại càng không đáng để cho con phải vì hắn sầu khổ cả
đời.”
Nàng lắc đầu thầm nghĩ, mẫu thân đã hiểu sai lầm ý nàng rồi, nàng
hiện tại không có thời gian suy nghĩ đến Lưu Thuận Nghiêu, nàng ưu sầu
không vui đều vì Ứng Trị!
“Tam hoàng tử không chỉ xuất thân cao quý, tính tình quả thật có lúc không thế tưởng tượng nổi, lại càng không giống Lưu Thuận Nghiêu. Đối với Lưu Thuận Nghiêu nương cũng nhìn hắn từ nhỏ đối với tình cách thành thật của hắn Nương cứ nghĩ về sau hắn sẽ trở thành một trượng phu tốt. Thế mà ngày hôm ấy, người làm con
đau khổ lại chình là hắn. ….Phi Hà a`!….Lưu Thuận Nghiêu nam nhân
này!….Hắn là người con đã từng yêu, đã từng có một khoảng thời gian
dài tìm hiểu như rồi kết quả vẫn ngoài sự mong đợi của con, hắn căn bản
đã làm tan nát trái tim con! “
” Haiz`!……Nương rất hiểu nếu bây giờ bắt con bước lên kiệu hoa với người con chưa tình yêu thương, Nương biết đó là một đều rất khó đối với con, một nam nhân xa lạ chỉ gặp mặt nhau vài lần cộng thêm danh tiếng lừng lẫy kẻ thích đi gây chuyện của hắn… Nương biết bắt con chập nhận đều đó sẽ rất uất ức đối vời con, như con thử nghĩ lại xem, con hãy tự cho mình một cơ hội cũng như cho hắn một cơ hội, đôi khi tình cách
gây sự của hắn đó chỉ là bình phong che đi nội tâm của hắn, biết đâu hắn ngược lại sẽ là một vị trượng phu tốt.”
“ Những gì cần nói, ngày hôm nay Nương đã nói với con, Nương mong con hãy tự mình bình tâm suy nghĩ…Nương đặt kỳ vọng ở con!…….”
“ Sau khi thành thân, rồi từ từ tìm hiểu nhau, Nương hiểu tính tình hắn tuy rằng có chút cổ quái như lại rất có
tài, Nương nghe nói hắn cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông ngay cả
võ nghệ cũng cao hơn các vị hoàng tử khác…..Mà chẳng phải sở thích của
con là chơi cờ sao? Thế thì sau này còn có thể thường xuyên cùng hắn
lãnh giáo thêm, cẩn thận quan tâm chăm sóc hắn, nghe lời hắn, Nương biết con là một người ôn nhu hiền thục, Nương tin rằng hắn nhất định sẽ
thương yêu con.”
Nàng trầm mặc cúi đầu không nói một lời im lặng lắng nghe những lời
khuyên của mẫu thân, nàng cũng không chờ mong Ứng Trị yêu mình. Nàng
biết bỡi vì Nương quan tâm lo lắng cho nàng nên khuyên bảo an ủi nàng,
nàng cũng biết cuộc hôn nhân sắp diễn ra có ảnh hưởng rất lớn đến danh
dự Đổng gia, phụ mẫu sẽ không vì yêu thương nàng mà dung túng nàng làm
ra những chuyện thất lễ, hôn sự của nàng cùng Ứng Trị không thể hủy,
nàng biết trước tình thế hiện tại nàng chỉ có chấp nhận gả đi.
Ngẩm lại, nếu không nhờ Ứng Trị ra tay, chỉ sợ hiện tại nàng vẫn còn ở Lưu gia, vẫn còn chịu thương tâm, phụ mẫu cho dù có thương yêu nàng,
như chi có thể đau lòng nhìn nàng không thể mang nàng rời đi Lưu gia.
Vì sao! …Ông trơì đối lại với nàng như thế!…Vừa rời đi Trượng phu,
chưa được bảo lâu, chưa có được một khoảng trời bình an đã lập tức rơi
vào phiền não khác …Nhớ đến thần khí cao ngạo của Ứng Trị, nàng hoàn
toàn không nghĩ mình có thể tiếp nhận được hắn, cùng hắn ở cùng một chỗ.
Tam hoàng tử luôn là tâm điểm của mọi người, đối với nhất cử nhất
động của Ứng Trị mọi người đều chú ýđến, xem ra hắn còn được quan
tâm hơn so với Hoàng Thượng, Hậu phi, Thái tử….Cũng chỉ bởi vì nơi nào
có Tam Hoàng Tử nơi đó tất có hỗn loạn!…. Cho nên ngay cả việc hôn nhân
của hắn, cũng dẫn đến phát sinh một trận hỗn loạn nghiêm trọng!
Vào ngày Tam Hoàng Tử thành thân, từ tờ mờ sáng trong Kinh thành dân chúng đã tựu tâp canh giữ ở ngoài cửa Đổng gia chờ đón xem náo nhiệt.
Thậm chí còn có người từ nơi khác khi nghe được tin tức không ngại
đường xá xa xôi vội chạy đến góp vui, bọn họ quay quanh xem Tam Hoàng
Tử cưới vợ.
Nam nữ già trẻ trong thành đều cùng tựu tập trên những đoạn kiệu hoa
đi qua, xem đám cưới Tam Hoàng Tử dẫn đến những đoạn đường đó bị bế tắc
nghiêm trọng, đội ngũ đón dâu phải hao phí nhiều sức lực mới vào được
Vương phủ.
Mấy ngày trước, Hoàng Thượng hạ một đạo thánh chỉ tuyên bố Tam hoàng tử được phong “Thành vương” đồng thời, Hoàng Thượng cũng ban cho Tam hoàng tử một tòa Vương phủ hoa mỹ.
Ứng Trị! Hiện tại được phong “Vương” địa vị càng thêm cao quý.
Nàng sau khi gả cho Ứng Trị trực tiếp thành “Vương phi” đối với danh dự
của Đổng gia cũng được nâng cao.
Trong khoảng thời gian nàng rời đi Lưu Gia, Lưu Thuận Nghiêu cũng
không có đi đến tìm gặp nàng, nàng nghe người hầu nói lại Lưu Gia cũng
tổ chứng yến tiệc chúc mừng Công Chúa Mông Cổ lên làm chính thất.
Câu chuyện tình của Đổng Phi Hà và Tam Hoàng Tử được dân chúng kể lại như một câu chuyện tình đẹp trong truyền thuyết, mà đoạn thời gian nàng Đổng Phi Hà ở lại Lưu Gia ngược lại chỉ là đoạn phụ của câu chuyện
tình.
Nàng rời đi Lưu gia, gả cho Ứng Trị toàn gia nàng vui mừng. Mọi người chỉ nói đến chuyện nàng vì Lưu gia trả giá quá đắc, còn lại không người nào nhắc đến chuyện Lưu Gia lập chính thê mới. Kiệu hoa vừa đi vào
Vương phủ, nàng lau khóe mắt thấm ướt nước mắt, nàng không muốn nghĩ
nhiều, nàng sẽ nhận mệnh, nàng sẽ nghênh đón cuộc sống cực khổ đang chờ
nàng phía trước……
Trong đãi sảnh trang trí bàn ghế, lễ đường, màng treo….Tất cả đều một màu đỏ tươi… Đây là lần thứ hai nang thành thân nên cảnh tưởng
trước mắt đối với nàng rất quen thuộc.
Nàng vẫn lặng lẽ cúi đầu trong suốt toàn bộ trong quá trình làm
lễ, tuy nàng không xem được mặt Ứng Trị, như nàng nghe được những lời
chúc mừng của mọi người xung quanh, những tiếng cười vui của bọn họ
khi nghe vào tai giống như bọn họ không thục tươi cười mà là miễn cưỡng đến dự, miễn cưỡng tươi cười, nàng chết lặng tựa như rối gỗ mặc cho bà mai điều khiển.
Sau khi chiêu đãi khách xong, Ứng Trị liền trở về tân phòng nghỉ
ngơi. Người nhà Mẫu thân Ứng Trị tuy nhiều nhưng cùng hắn có quan hệ
không tốt, vì thế người nhà của nàng lại càng không có người thân với
hắn..Còn người theo hắn đến náo loạn động phòng vẫn có như đã bị
hắn đuổi về hết.
Hôn lễ lần này! Xem ra chỉ là một trò chơi khôi hài đối với hắn, mọi người từ sớm đã bị hắn đuổi đi ra Vương phủ.
Nàng cũng chỉ biết âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“ Xem ngươi có vẻ không cao hướng ?”
Trở lại trong phòng, việc đầu tiên ta làm chính là soi gương xem dung mạo của mình.Cả ngày nay thật bận rộn, giờ nhìn thấy khí sắc vẫn tốt,
ta vừa lòng nở nụ cười, ánh mắt dời về phía Đổng Phi Hà.
Nàng vô ý cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hôm nay lần đầu tiên nhìn thẳng vào Ứng Trị mặt, nàng nhìn vào ánh mắt, nàng không lý giải được tâm
trạng hiện tại của hắn, không biết hắn đang sung sướng hay đang phẩn nộ, càng không hiểu được càng làm cho nàng đứng ngồi không yên, tân thì
luôn phập phồng lo lắng.
Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, hiện tại không phải hiện thực mà
chỉ là giấc mơ, trước mắt nàng là một căn phòng mới trong phòng được
trang trí một màu đỏ rực, khăn trải bàn đỏ, mến đỏ, màng đỏ…Cùng những
đồ vật có giá trí quý giá, hiện tại đứng trước mặt nàng còn có một tân
lang anh tuấn, trước đó không lâu chính nàng cùng hắn đã bái thiên địa,
càng nghỉ càng hiểu được mọi chuyện đang xảy ra là thật, khiến cho nàng
càng sợ hãi khủng hoảng, không biết kế tiếp chuyện gì sẽ đến đối với
nàng.
“ Tại sao? Ngươi mất hứng nói ra đi, ngươi làm cho Gia cũng không cao hứng theo ngươi.” Ta vẫn mang hình dáng phong tao nhã tay cần vài sợi tóc hỏi chuyện cùng nàng.
Tân nương ngày hôm này chính là nàng ta là Đổng Phi Hà, trước câu hỏi của ta nàng chỉ biết ngồi ngay ngắn ở trên giường, một tay cầm lấy vạt
áo, một tay cầm lấy thành giường, dùng ánh mắt vô tội nhìn len lén ta.
Tâm trạng nàng bất an ta đã nhìn thấu hết toàn bộ, hơn nữa đối với ta càng nhìn nàng bối rối ta càng thích.
Đúng vậy, ta thích chính là loại biểu hiện khẩn trương này của nàng,
ta muốn nàng đối với ta phải kinh sợ, phải chú ý đến mỗi tiếng nói cử
động của ta!.
Ta cao ngạo đi về hướng Đổng Phi Hà, trước mặt nàng cởi xuống thắt lưng.
“Ngài……” Nàng muốn hỏi
hắn có cái gì ý đồ, nhưng động tác của hắn đã nói lên rõ ý của hắn, nàng bối rối lui đến sau giường, không biết nên làm thế nào để ngăn cản Ứng
Trị tới gần.
“Trốn cái gì? Ta chình là trượng phu danh chính ngôn thuận của ngươi.” Nhìn thấy nàng muốn lui về phía sau ta dùng hai tay kéo cả người nàng ôm vào trong lòng mình.
Nàng càng sợ hãi lại càng kháng cự nhiều hơn, như vẫn bị hắn ôm nàng không đủ sức thoát ra lòng tay của hắn.
“Xin đừng như vậy!” Nàng lòng nóng như lửa đốt, nàng dùng hết để né tránh không cho Ứng Trị đụng vào người. Tuy rằng nàng đã cùng Lưu Thuận Nghiêu thành thân như vẫn
chưa có viên phòng, cho nên đối với hành động nam nữ thân cận nhau
nàng ngại ngùng, hiện tại Ứng Trị lại muốn lập tức cùng nàng đồng giường cộng chẩm, ân ân ái ái thật sự vấn đền này đối với nàng quá khó khăn.
“Ngươi quá khách khí, ngươi có thể lớn tiếng kêu sẽ không mất lễ.”
Trước những lời đùa của hắn, nàng không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy cả người khô nóng.
“Lưu Thuận Nghiêu thật sự không có chạm qua ngươi sao?”
Hắn hai tay linh hoạt gỡ bỏ từng lớp xiêm y của nàng. Nàng dùng tay
cản lại hành động của hắn, như nàng không đủ sức để chống lại hắn mà
ngược lại bị hắn dần dần áp bách, ngã xuống giường.
Hơi thở của nàng hỗn loạn như tân phòng đã nổi lên hỏa, trước mắt
nàng là nụ cười xấu xa cùng khuôn mặt tuấn tú của hắn cực kỳ giống yêu
ma gây hại nhân gian, vẻ bên ngoài làm người mê mẩn như tận bên trong
tâm lại là một tâm địa ác độc.
“Tam gia……” Trong nháy mắt, nàng thẹn thùng vây quanh thân thể làm thân thể nàng hiện lên một màu ửng hồng ….“Ta không thích ngài.”
Ta tươi cùng ánh mắt cười ôn nhu đột nhiên biến đổi thay vào đó là
ánh mắt tức giận, cả người cũng trở nên khó chịu lên, nhưng ta lập tức
khống chế được khuôn mặt tuấn tú lập tức vừa cười thân thiết hơn.
“Ta cũng giống của ta Vương phi.”
Tại đây trên đời, có thể cùng người mình thích thành thân, nếu được
như thế thật sự là việc may mắn. Bình thường những cuộc hôn nhân đều do
phụ mẫu đôi bên quyết định, nam nữ đều không có trước đó biết đến nhau
như phải cùng nhau miễn cưỡng sống.
Ta cho rắng mình chính là một Hoàng tử thân phận cao quý vốn nghĩ sẽ
được tự mình tìm được người mình thương, tìm được một nữ tử xinh đẹp tựa như họa, hoạt bát đáng yêu cùng ta đi trêm đoạn đường phía trước như sự tình lại diễn ra ngoài suy nghỉ của ta, mà Đổng Phi Hà tính cách của
nàng cũng không phải là loại tính cách ta thích ta.
Ta đã biết nàng không phải mẫu nữ tử ta thích như nhìn thái độ của
nàng ta thật không cam lòng, nàng dám cự tuyệt ta. Đến giờ phút này nàng lại dùng những lời vô tình đối với ta, càng tăng thêm lòng chiếm đoạt
của ta, ta cảm thấy thật không cam lòng, liền làm càn phải giữ lấy nàng.
Ta đối chính mình nói, trong lòng ta không thoải mái, ta tức giận
chình là thái độ quyết tuyệt của nàng, nói về yêu thương nàng thì ta đối nàng vẫn chưa tâm động!
Xiêm y từng cái từng cái rơi xuống, kích tình như hỏa thiêu đốt,
không ngừng lan tràn…… Tân nương vô lực chống cự, từ từ nhắm hai mắt,
nàng tinh tế nghẹn ngào, thần sắc đáng thương. Ta bắt đầu cảm thấy khó
chịu, điều này làm cho ta cảm thấy thêm tức giận, hành động ngây ngô từ
của Đổng Phi Hà ảnh hưởng quá lớn mẽ liệt đối với ta.
Ta quyết tâm, càng ra sức đùa nghịch thâm thể mền mại dưới thân, ta
dã man đoạt lấy, kịch liệt đòi hỏi làm cho nàng càng lúc càng thét chói
tai, càng khóc thê thảm.
Ta hôn lên môi của nàng, cố ý trêu đùa nàng ta hỏi: “Lưu Thuận Nghiêu lợi hại hay vẫn là Gia lợi hại hơn ?”
Đôi môi của nàng phát run, hoàn toàn không nói được nên lời ta cố ý
dùng lưỡi tiến vào mút lấy mật ngọt ngào môi nàng làm cho nàng ngay cả
hô hấp đều khó khăn.
Sau khi cảm thấy nàng hô hấp khó khăn sắp ngắt ta mới tạm dừng, làm
cho nàng nghĩ đến là ta, rồi ta lại tiếp tục mãnh liệt xâm chiếm thân
thể của nàng, dùng lửa nóng da thịt cùng ngôn tư vô lễ làm cho nàng khắc sâu nhớ kỹ, nàng mới là người của ai, ai mới là trượng phu của nàng!
Kịch tính qua đi, khi nàng tỉnh lại cả người đau đớn, còn không có
tới kịp mở mắt ra, nàng lập tức nhận thấy được thân mình không thể di
động nổi lại nghĩ đến vừa bị Ứng Trị vừa chà đạp, nàng sợ tới mức không
dám nhúc nhích. Chưa hồi phục được tinh thần thì nàng bị một đạp té lăng xuống thẩm đỏ sàn nhà.
Vừa đau vừa phải nén nhịn xuống để tránh phát ra âm thanh, nàng hít
vào một hơi mở mắt thấy trời còn chưa sáng, trong phòng ánh nến đã cháy
tàn hơn phân nửa đang tản ra mỏng manh ánh sáng.
Sau khi bị té ngã nàng tỉnh táo lại ngẩng đầu đánh giá quanh phòng
một lần nữa, nàng chỉ thấy trêm giường lớn Ứng Trị chân hơi hơi di động
như vẫn còn đang ngủ say. Chỉ một thoáng, nàng xúc động khóc lớn. Như cổ họng nàng đã muốn khàn khàn, mí mắt cũng sưng đỏ, trải qua việc vừa rồi Ứng Trị vô tình “Tàn phá” thân thể của hắn giống khối đá lớn nàng đè lên người nàng.
Lại không thương tiếc, còn đá nàng xuống giường cho dù hắn không phải ý định như nàng vẫn như cũ cảm thấy khó chịu không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ xong những hành vi của hắn, nàng khó chịu oán hận!
Hai lần thành thân, đối đêm động phòng hoa chúc từng có các loại suy
nghĩ ảo tưởng chờ mong không thể tưởng được cuối cùng nàng được có được
kết cục đêm động phòng bi thảm thế này!
Nàng khó khăn định bò lại lên giương như nhìn thấy Ứng Trị hai tay,
hai chân mở rộng ra trên giường ngang tàng thân hình chiếm hết giường.
Lập tức nàng buông tha cho ý định trở lại trên giường, nhặt lên những xiêm y rơi trên mặt đất mặc vào, nàng chậm rãi đi đến ghế nằm bên cạnh
giường toàn thân đau đớn mệt mỏi nắm xuống ghế nàng buồn bực oán giận,
nàng thật muốn khóc. Như không ra được giọt lệ nào có lẽ nước mắt đều đã chảy cạn.
Thân mình đã rất mỏi mệt, nàng cố gắng ngủ, như trong đầu óc nàng
chỉ hiện lên hình ảnh ── Ứng Trị hôn môi, ôm nàng, chạm đến nàng. Hiện
tại, nàng đã trở thành thê tử của người nam nhân này, nàng đã thuộc về
Ứng Trị.
Hắn không giống Lưu Thuận Nghiêu quan tâm săn sóc,nàng. Hắn nói
chuyện với nàng ngôn từ lời lẽ luôn mang theo dao, búa lại còn một bộ
dáng cao cao tại thượng, lúc nào cũng cho là hắn đúng…… Tóm lại hắn vô
số khuyết điểm.
Trượng phu như vậy thực làm cho nàng lo lắng, hôn nhân lần thứ hai
này không biết sẽ có kết cục dạng gì ? Nàng không có sức lực lại tiếp
tục đi yêu người, cũng không muốn nghĩ đến phải phải trả giá khi người
tổn thương đến tâm của nàng như trước đây, nàng rất sợ chính mình lại
bị người một lần nửa bị bỏ rơi……
Mặc kệ Ứng Trị nghĩ như thế nào, nàng tự kiềm chế tâm mình phải lạnh
lùng đối đãi, không nên động tình, như vậy nàng sẽ không có bị thương
tâm một lần nửa.
Cho dù khi bị hắn hôn tâm nàng lòng rối loạn như cho dù hắn ôm nàng
cảm thấy ấm áp, cho dù hắn chạm đến ảnh hưởng của nàng ý thức, nàng cũng phải vững tâm không mở ra tâm đến người tiến vào.
“Không thích…… Ta không thích hắn…… Không thích…… Sẽ không thích……” Một lần lần nói cho chính mình nghe, như vậy giống như nàng sẽ không sợ hãi . Lòng của nàng dần dần yên ổn xuống, mệt mỏi rốt cục nàng cũng đi vào
giấc ngủ.