Nhị Tiến Chế

Chương 16: Chương 16




Edit: Emily

Beta: Sub

Nơi đó cách đại học Z cũng không xa, bởi vì người nam bán đĩa phim cùng phòng mỗi đêm đều đi đến đại học Z buôn bán, nên thuê phòng ở khu vực gần đó.

Rất nhanh Lan Tri đã lái xe đưa Hàn Kính về đến nơi.

Thế nhưng Hàn Kính không muốn đi vào sớm như vậy.

“Giáo sư Lan, bây giờ anh phải đi về tham gia hoạt động gì đó của bộ giáo dục sao?”

Lan Tri “Ừ” một tiếng.

Hàn Kính vắt hết óc suy nghĩ chốc lát, liền dài dòng nói: “Anh ba giờ liền chạy ra ngoài, hẳn là vẫn chưa ăn cơm chiều phải không? Hiện tại đã gần bảy giờ, anh còn phải tham gia hoạt động…Nếu anh không gấp thì có thể lên phòng tôi ngồi một chút…Tôi…tôi nấu mì cho anh ăn…A đúng rồi, giáo sư Lan, tôi nấu mì cũng không tệ lắm, không khó ăn chút nào.”

Lan Tri quay đầu, nhìn Hàn Kính biểu cảm có chút kì quái.

Hàn Kính cảm giác Lan Tri tựa hồ muốn từ chối hắn, trong lòng nhất thời quýnh lên, nhanh chóng kéo tay Lan Tri.

Trong lúc lôi kéo, âu phục của Lan Tri bị xộc xệch đôi chút, Hàn Kính tinh mắt, lập tức thấy nơi hàng cúc áo sơ mi trắng bên trong của Lan Tri có một chỗ bị rách.

Khi nãy hắn cùng Lan Tri làm tình, lúc hăng máu ra tay không biết nặng nhẹ, vào lúc cởi áo sơ mi của Lan Tri không cẩn thận làm áo của y rách một lỗ.

Hàn Kính mừng rỡ, lập tức chỉ vào chỗ rách trên áo nói với Lan Tri: “Giáo sư Lan, áo của anh bị rách. Trong phòng tôi có một chiếc sơ mi trắng còn mới, chiều cao hai chúng ta không chênh lệch nhiều, anh nhanh đi theo tôi thay đi!”

(Sub: gớm, lợi dụng cơ hội thế)

Hàn Kính cứ như vậy vừa dụ dỗ vừa lừa mời Lan Tri vào trong phòng.

Trong phòng nhỏ hẹp, còn chất đầy đĩa phim, phát ra mùi đàn ông nồng đậm.

“Nơi này là của bạn tôi cho tôi ở nhờ. Người cùng phòng tối nay đi ra ngoài bán đĩa phim rồi, không tới mười hai giờ sẽ không quay về.” Hàn Kính nhớ lại phòng ở sạch sẽ, chỉnh tề của Lan Tri, có chút mặc cảm tự ti, liền vội vàng giải thích, “Chờ tôi tìm được việc làm, tôi liền dọn ra ngoài tự mình tìm chỗ ở.”

Lan Tri không nói chuyện, liền đứng ở trước cửa, ánh mắt vô định nhìn xung quanh.

Hàn Kính vội vàng rửa tay, lục tung tìm áo sơ mi của mình.

Hắn đích xác có một chiếc sơ mi trắng, chỉ mặc qua một lần, là hắn cố ý mua để mặc mỗi khi đi phỏng vấn. Hắn lôi áo sơ mi từ đáy thùng ra, trải lên giường, cố sức kéo thẳng những nếp gấp trên áo, đến khi bản thân cảm thấy hài lòng, mới cầm đưa đến trước mặt Lan Tri.

“Giáo sư Lan, anh thử xem,” Hắn nói, “Tôi đi nấu mì cho anh.”

Lan Tri nhìn hắn hồi lâu, mới vươn tay đón áo.

“Cảm ơn.” Y nhẹ giọng lễ phép nói.

Hàn Kính thấy Lan Tri không từ chối, mừng rỡ vô cùng, lắc đầu như đánh trống: “Anh còn khách khí với tôi sao?” Nói xong liền xoay người đi vào góc bếp nhỏ nấu mì.

Nơi này là phòng giá rẻ, dụng cụ cũng không phải quá đầy đủ. Cũng may Hàn Kính rất hiểu nhập gia tùy tục, rất nhanh liền làm ra một chén mì có thêm trứng.

Hắn lại xắt một ít hành lá và rau ngò, vừa định cho vào mì, nghĩ không nên, liền từ trong góc bếp nhô đầu ra: “Đúng rồi, giáo sư Lan, anh có ăn hành không? Có ăn rau ngò không?”

Lan Tri đã thay xong áo sơ mi. Áo của Hàn Kính với y vẫn có chút không quá vừa người, độ dài tuy rằng vừa đúng, thế nhưng y ốm hơn Hàn Kính rất nhiều, bởi vậy phía trước và phía sau, chiều rộng lưng vẫn không vừa lắm.

Bất quá y tựa hồ cũng không chê, thay xong áo sơ mi liền dựa vào chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng khách, hai chân bắt chéo, nhìn chằm chằm vào các đĩa phim đầy đất.

Nghe được câu hỏi của Hàn Kính, y một lần nữa ngẩng đầu lên, hướng Hàn Kính gật đầu, ý chỉ mình có thể ăn được.

Được câu trả lời khẳng định của Lan Tri, Hàn Kính liền vui vẻ ném hành lá và rau ngò vào nồi, thuận tiện nhỏ vài giọt dầu mè.

Khẩu vị giống nhau thật con mẹ nó quan trọng mà! Nếu không sau này hai người sinh hoạt cùng nhau, anh không ăn cái này tôi không ăn cái kia, ngày trải qua có thể bi thảm rồi! Hàn Kính vui tươi hớn hở nghĩ, hoàn toàn không ý thức rằng mình dĩ nhiên đã nghĩ đến chuyện cùng Lan Tri sống cả đời.

Hắn nấu mì xong, liền bưng nồi ra: “Giáo sư Lan, chén còn chưa rửa! Anh liền ăn trực tiếp trong nồi nhé!”

Nói xong hắn đã nghĩ tìm thứ gì có thể làm lót nồi.

Người nam bán đĩa phim đại khái toàn bộ sinh hoạt cá nhân đều là xem phim thủ dâm, Hàn Kính bưng nồi quét một vòng quanh phòng, không tìm được bất cứ báo chí hay tạp chí hay tờ giấy vụn nào cả.

Đây là sự bi ai của thời đại điện tử mà.

Lan Tri nhìn thấu tâm tư của hắn, liền lấy chiếc áo khi nãy thay ra bị rách của mình xếp gọn lại đặt lên bàn, ý bảo Hàn Kính đặt nồi lên áo.

Hàn Kính càng do dự. Dùng áo sơ mi để lót nồi, chuyện này quả thực so với hoàng đế còn xa hoa lãng phí.

Lan Tri vương tay muốn đón nồi mì của Hàn Kính, thản nhiên nói: “Áo này vốn chính là muốn vứt.”

Hàn Kính vừa định nói: Đừng chứ, vá lại còn có thể mặc mà! Vừa nhìn tới Lan Tri dĩ nhiên muốn đón nồi mì nóng hổi trên tay mình, nơi nào còn kịp nói những… này, nhanh chóng đoạt trước Lan Tri đặt nồi mì lên trên chiếc áo.

“Giáo sư Lan, anh đừng đụng, để tôi để tôi.” Hắn động tác nhanh nhẹn đưa một đôi đũa cho Lan Tri.

Lan Tri ngồi xuống cạnh bàn, cầm đũa chậm rãi khuấy mì trong nồi.

Hành lá và rau ngò thơm, còn có mùi trứng gà và dầu mè, chậm rãi lan tỏa trong không khí.

Lan Tri ngẩng đầu nhìn Hàn Kính.

“Cùng ngồi xuống ăn đi.” Y tựa hồ nhìn thấu Hàn Kính cũng rất muốn ăn gì đó.

Hàn Kính xua tay, “Anh không có thời gian, anh ăn trước đi…”

Lan Tri đứng lên, không để ý đến lời dong dài của Hàn KÍnh, đi vào bếp cầm một đôi đũa, nhét vào tay Hàn Kính.

“Giáo sư Lan, thật sự không có gì. Hơn nữa cũng chỉ có một nồi…”

Lan Tri một lần nữa ngồi xuống, cầm tay Hàn Kính cùng đôi đũa trong tay hắn dứt khoát cắm vào nồi mì.

“Nếu cậu không ăn, mì liền nở.” Y nói.

Tính cách của Hàn Kính kỳ thật cũng không bao đồng, chỉ bất quá thấy Lan Tri khó khăn liền tự động lo lắng thay đối phương nhiều hơn chút. Hiện giờ thấy Lan Tri đã chủ động mời như vậy, hắn cũng không từ chối nữa, tiện tay kéo ghế ngồi xuống đối diện Lan Tri, đầu kề gần cạnh nồi, xì xụp ăn mì.

Ăn một hồi bụng hắn chẳng còn đói, người cũng có tinh thần hơn, liền nhớ đến chuyện hôm qua.

“Hôm qua là tôi không đúng.” Hắn nhai mì nhồm nhoàm nói, “Kỳ thực tôi cũng không muốn cãi nhau với anh. Thế nhưng không biết vì sao, nói nói liền không khống chế được tính tình của mình. Anh đừng để bụng. Tôi, tôi nguyện ý tin tưởng lời của anh nói với tôi.”

Lan Tri vẫn không đáp lời, y như cũ không phát ra âm thanh nào cúi đầu ăn mì.Posted in colangnguyetthanhHàn Kính thấy Lan Tri không nói lời nào, cũng có chút nóng nảy, nửa ghé vào bàn nài nỉ: “Giáo sư Lan, anh tha thứ cho tôi đi! Đừng…giận chuyện cãi nhau ngày hôm qua của tôi và anh! Coi như là…là…coi như…nể mặt tôi đã chạy ra ngoài đuổi tên nhóc lưu manh nhìn lén chúng ta khi nãy được không?”

Lan Tri lúc này mới để đũa xuống. “Bị nhìn thấy thì bị nhìn thôi,” y nhẹ nhàng nói, “Trời cũng không sập xuống.”

Hàn Kính nghe như thế liền sửng sốt: “Anh …không ngại bị người khác nhìn lén sao?”

Lan Tri nhìn hắn một cái: “Cậu vừa không phải chưa đủ tuổi trưởng thành, cũng không phải là anh em bà con với tôi, dù cho bị người nhìn thấy thì có sao chứ?”

Lời nói này làm Hàn Kính không còn gì để nói. Đúng vậy, giữa người trưởng thành anh tình tôi nguyệt với nhau, dù cho là bị người nhìn thấy thì có làm sao chứ?

Hàn Kính đột nhiên cảm thấy so với mình Lan Tri càng nhìn thoáng hơn.

Vì vậy kỳ thực chuyện giữa viện trưởng Chu và Lan Tri cũng là chuyện anh tình tôi nguyện giữa người trưởng thành với nhau sao? Thế nhưng, rõ ràng Hàn Kính nhìn ra được, Lan Tri tuyệt đối không thích tên viện trưởng Chu kia.

Trong nháy mắt Hàn Kính có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy trong đầu loạn cào cào, rất nhiều ý nghĩ trong đầu bay tới bay lui, lại nghĩ không ra bất kỳ gì.

Hắn đang miên man suy nghĩ, Lan Tri liền đứng lên, lấy tay gõ bàn một cái nói.

Hàn Kính phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lan Tri.

“Ngày hôm qua tôi cũng không có giận cậu.” Lan Tri nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ là…” Nói đến đây y ngừng lại một chút, tựa hồ là đang châm chước dùng từ. Đáng tiếc, Hàn Kính đợi cả nửa ngày, Lan Tri cuối cùng vẫn đem nửa câu sau nuốt vào trong bụng, không tiếp tục nói.

Không khí nhất thời có chút tẻ ngắt. Lan Tri vốn không phải người giỏi ăn nói, khi tẻ ngắt cũng không có lời gì hay, liền cứ như vậy đứng nơi đó.

“Anh không giận là tốt rồi.” Hàn Kính nhanh chóng tiếp lời, “Giáo sư Lan, hôm qua tôi còn thiếu anh năm mươi mốt đồng lẻ, anh chờ một chút, tôi đi lấy tiền trả lại anh.”

Hắn vừa muốn vươn tay tìm tiền trong túi áo, Lan Tri liền ngăn cản, “Chờ khi nào cậu tìm được việc làm rồi lại trả cho tôi.”

Hàn Kính không chút suy nghĩ, liền thốt lên nói: “Không được! Đến lúc đó tôi đi nơi nào tìm anh trả tiền chứ? Tôi đã bị đại học Z sa thải rồi, vạn nhất bọn họ không cho tôi đi vào thì làm sao bây giờ?”

Khóe miệng Lan Tri cong nhẹ không dễ phát hiện. “Cậu có thể gọi điện cho tôi.” Y nhìn qua vô cùng nghiêm túc hướng về Hàn Kính đề nghị.

Hàn Kính vỗ đầu một cái nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi thật hồ đồ.” Hắn nhanh chóng cầm di động của mình ra, hỏi Lan Tri: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?”

Lan Tri còn chưa kịp báo dãy số, Hàn Kính đột nhiên “A” một tiếng: “Xin lỗi, di động của tôi hết pin, tự động tắt nguồn rồi.”

Hắn lập tức xoay người cầm dây sạc pin, tìm được ổ điện trong góc phòng, khom lưng cắm dây sạc vào ổ điện.

Di động thời nay hết pin tắt nguồn rồi mới cắm sạc, thường thường phải cần vài phút mới có thể lại mở máy, Hàn Kính ngồi chồm hổm trong góc, lo lắng nhìn màn hình di động nhàm chán, không có biểu hiện gì của mình.

Thật vất vả nam thần mới cho số di động, vào thời khắc mấu chốt điện thoại lại không xài được, thật là, lúc trước sao lại không mua một cái có thời gian pin lâu hơn chứ?

Hàn Kính đang oán giận, đột nhiên cảm giác tay Lan Tri đặt lên đầu vai mình, nhẹ nhàng kéo áo mình.

Hàn Kính cho rằng Lan Tri chờ không kịp, lập tức quay đầu lại nói: “Giáo sư Lan, anh chờ một chút, lập tức liền…”

Còn chưa nói dứt lời, tay Lan Tri đột nhiên dùng lực, một hơi kéo ra cổ áo Hàn Kính, lộ ra một bên ngực của hắn.

“Không có gì.” Y khom lưng từ trên cao nhìn xuống đang ngồi chồm hổm dưới đất Hàn Kính, lập tức từ trong túi sách của mình chậm rãi rút ra một cây bút, xoay xoay trước mặt Hàn Kính, lại dùng đuôi bút đâm nhẹ vào ngực trần bên trái của Hàn Kính, nói, “Tôi có thể viết số di động của tôi ở đây cho cậu.”

Chiếc bút lạnh lẽo chạm vào ngực, Hàn Kính chỉ cảm thấy hai luồng thịt nơi ngực, cơ bụng sáu múi, kể cả toàn thân đều thoáng cái căng cứng chặt chẽ, duy nhất chỉ có mười ngón buông lỏng, di động cắm sạc đang nắm trên tay “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống đất.

Lan Tri chưa từng liếc mắt nhìn, tự nhiên xoay bút tháo nắp bút, bắt đầu viết dãy mười một số di động trên ngực trái Hàn Kính.

Cơ ngực dày rộng bị ánh đèn điện chiếu lên, ngay chính giữa có một đầu vú hồng nhạt, còn có màu mực xanh lam đậm chậm rãi từ chiếc bút màu vàng tuôn ra, cùng với ngón tay cầm bút trắng nõn, thon dài của Lan Tri.

Vài loại màu sắc tuyệt đối khác biệt hòa quyện vào nhau, hình ảnh rực rỡ sắc màu đọng lại vào giờ phút này.

Hàn Kính cảm giác mình đột nhiên rơi vào một không gian rực rỡ muôn sắc màu, trong thoáng chốc hoa cả mắt, hoàn toàn đắm chìm.

Lan Tri viết rất nhẹ rất chậm rất ôn hòa, thế nhưng Hàn Kính lại cảm giác như mỗi một giọt mực đều men theo vân da thẩm thấu vào nơi sâu nhất trong cơ thể, đem hình dáng của Lan Tri, thần thái của Lan Tri, tất cả mọi thứ của Lan Tri đều thật sâu khắc vào linh hồn của hắn.

Hắn cảm giác mình đã không biết hít thở như nào.

Lan Tri thế nhưng vẫn rất chuyên chú viết số di động của mình trên ngực trái Hàn Kính, hô hấp không rối, mặt không biểu cảm, không hề dừng lại, cũng vốn không hề để ý đến thần thái biến hóa của Hàn Kính.

Khi viết đến con số cuối cùng, y mới dừng lại một chút. Con số cuối cùng là số “6”, y nghĩ nghĩ, liền một lần nữa vươn bút, đè bút kéo xuống một đường mạnh trên da Hàn Kính, kéo con số “6” đó đến rất dài rất dài, vẫn kéo dài đến phía dưới đầu vú Hàn Kính, lập tức ngòi bút của y cong lên, vòng quanh đầu vú nhẹ nhàng khoanh một vòng tròn, dứt khoát đóng bút.

Phần bụng tròn phía dưới của số “6” cứ như vậy bị y hời hợt vẽ ở trên đầu vú trái của Hàn Kính. Hàn Kính cúi đầu nhìn nhìn, mực màu lam đậm hòa lẫn cùng màu hồng nhạt của đầu vú, biến thành một loại màu đỏ tím kỳ quái mà diễm lệ.

Mà đầu vú sớm đã cứng rắn của Hàn Kính, liền hiện ra thật nổi bật từ phần khoanh tròn của số “6” màu đỏ tím này.

Hàn kính nhìn đầu vú bị khoanh tròn của mình nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn Lan Tri.

Lan Tri đứng thẳng lưng, đang chậm rãi đóng nắp bút vào thân bút.

“Cành cạch”, nắp bút vừa vặn thật chặt bọc lại thân bút, phát ra âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng bên trong căn phòng yên ắng.

Không biết vì sao, Hàn Kính nghĩ cây bút này ở trong tay Lan Tri vào giờ phút này dâm đãng cực kỳ, ngay cả tiếng “Cành cạch” cũng giống như tiếng rên rỉ khó nhịn phát ra khi bị lực mạnh đâm xuyên vào.

Hắn dợm người đứng lên, vươn tay ôm hông Lan Tri, liền đem Lan Tri đẩy ngã vào một bên ghế.

Lan Tri tựa hồ không có hứng thú, giơ lên đùi nhẹ nhàng đẩy Hàn Kính một cái.

Khi trước Hàn Kính bị Lan Tri trêu ghẹo, lúc này ý nghĩ nóng lên, chỉ tưởng rằng Lan Tri muốn chơi trò “muốn nhưng ngại”, liền cười hì hì dùng đùi của mình tách ra hai chân Lan Tri, hai tay thuận thế dời xuống, bắt đầu cởi quần Lan Tri.

Lan Tri liền nắm chặt cổ tay Hàn Kính, khiến cho hắn dừng lại động tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.