Nhị Tiến Chế

Chương 21: Chương 21




Edit: Emily

Beta: Sub

Hàn Kính không rõ, ngẫm lại đại khái là Lan Tri được nuông chiều từ bé, rất kiêng ăn, không quen ăn thức ăn căng tin. Vì vậy hắn nghiêm túc nhìn người hầu như dã đem cằm đặt lên vai mình – Lan Tri, nói: “Giáo sư Lan, anh không thể kiêng ăn như thế. Thức ăn căn tin kỳ thật rất đa dạng. Hơn nữa giá tiền cũng phải chăng.”

Lan Tri không thú vị liếc hắn một cái, chậm rãi đứng thẳng thân thể, chỉnh sửa y phục.

“Ăn.” Y lạnh lùng nói, vươn tay đoạt lấy dĩa đùi gà trên tay Hàn Kính, không quay đầu lại bước đi.

Bữa cơm này ăn cực kỳ nặng nề.

Hàn Kính thấy Lan Tri mặt vẫn không biểu cảm gì, ngực suy nghĩ mình vừa nãy có câu nào khiến đối phương không vui.

“Giáo sư Lan,” đến khi ăn xong hắn mới có dũng khí cẩn thận dực dực dò xét nói, “Anh thực sự không thích ăn thức ăn trong căn tin sao?”

Lan Tri buông thìa, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Hàn Kính suy nghĩ một chút, thỏa hiệp nói: “Tôi cũng muốn tốt cho anh thôi. Nếu như anh không thích ăn…như này đi…tôi có rảnh…liền đi qua làm cho anh?”

Lan Tri đột nhiên đứng lên.

Hàn Kính bị dọa đến cũng đứng lên.

“Tôi ăn no rồi.” Lan Tri nói với hắn, sau đó liền không để ý đến hắn, tự mình ngồi vào cạnh bàn đọc sách, bắt đầu lật xem luận văn.

Hàn Kính không hiểu ra sao, một mình yên lặng thu dọn chén dĩa, còn len lén nhìn Lan Tri.

Lan Tri cũng không nâng đầu lên.

Hàn Kính liền bắt đầu quét dọn bếp gas trong nhà bếp, thậm chí những nơi có thể dọn trong phòng khách hắn đều dọn qua một lần.

Làm xong Lan Tri vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cúi đầu viết chữ.

Hàn Kính không có cách, không thể làm gì khác hơn là phải đứng cạnh bàn học.

“Giáo sư Lan, tôi biết sai rồi.” hắn nhẹ giọng nói, “Thế nhưng…anh cũng phải nói cho tôi biết tôi sai ở đâu chứ?”

Lan Tri mặc hắn nói, tiện tay xé một tờ giấy note bắt đầu viết chữ.

Hàn Kính hỏi: “Chẳng lẽ anh còn ngại khi nãy tôi làm tình với anh không đeo bao sao?” Lan Tri rõ ràng có chút bệnh sạch sẽ, có lẽ bắn trong thân thể của y khiến y mất hứng?

Lan Tri vẫn tiếp tục viết.

Tựa hồ cũng không phải nguyên nhân này.

Hàn Kính tỉ mỉ nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy của hai người, mơ hồ suy nghĩ ra chỗ nào không thích hợp, lại hỏi: “Lẽ nào anh là chê tôi vừa nãy nói chỉ ở lúc rãnh rỗi mới đi nấu cơm cho anh, vì vậy không vui?”

Lần này Lan Tri ngừng viết, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hàn Kính vội hỏi: “Giáo sư Lan, đều không phải tôi không muốn làn cơm cho anh, nấu cơm cho anh tôi cầu còn không được a! Thế nhưng tôi đăng ký lớp luyện thi, mỗi ngày học xong đều gần 6 giờ rồi, tôi còn phải làm bài, nếu như mỗi ngày đến nhà anh nấu cơm, tôi phải chạy qua lại hai đầu, như vậy buổi tối liền không có thời gian…không có thời gian…”

Nói đến đây hắn đột nhiên nói không được nữa, trợn mắt há mồm nhìn Lan Tri.

Buổi tối không có thời gian là bởi vì hắn phải chạy qua lại hai đầu. Chạy qua lại hai đầu là bởi vì hắn với Lan Tri không ở cùng một chỗ.

Là bởi vì hắn với Lan Tri không ở cùng một chỗ.

Hàn Kính tỉnh ngộ, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, tim đập rộn lên, giống như đang ngồi tàu cảm giác mạnh vậy.

Lan Tri không lại nhìn hắn, cúi đầu một hơi viết xong, kéo ra ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khóa, dung giấy note bọc lại nó.

Khi Hàn kÍnh nhìn thấy chiếc chìa khóa, liền suy nghĩ trời đất xoay vần, đứng không vững rồi. Hắn quả thực không tin được mình nghĩ tới điều gì, càng không thể tin được tất cả hoàn toàn là ý của Lan Tri.

Hắn bị vây trong trạng thái phủ định, hoài nghi bản thân, môi nhấp nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: “Anh…Anh…là muốn tôi…Hóa ra…thực sự…là muốn tôi…”

Lan Tri đứng lên bước đến trước mặt Hàn Kính.

“Địa chỉ viết trên giấy. Chìa khóa…” Giọng điệu của y lãnh đạm, không phập phồng, vuơn tay cầm chìa khóa được bọc trong giấy note đưa lên ngực Hàn Kính, nhẹ nhàng chạm hai cái, dừng một chút nói: “Cầm lấy.”

Sau đó y đột nhiên buông tay ra, tùy ý cái chìa khóa rơi tự do từ ngực Hàn Kính.

Chìa khóa đụng vào chiếc cúc áo nơi ngực Hàn Kính, phát sinh tiếng “Đinh”. Hàn Kính hoảng loạn vươn tay, nhưng bởi vì quá mức khiếp sợ cùng với bị Lan Tri trêu đùa mà luống cuống tay chân, cái chìa khóa ở trong tay hắn nhảy lên vài lần mới bị nắm lấy.

Thật là cái chìa khóa a.

Chìa khóa nhà mới của Lan Tri a.

Lan Tri…để cho mình ở chung với y a.

Hàn Kính run rẩy sờ soạng nhiều lần, cảm giác mình đã hòa tan trong một hũ mật đường, sắp bị vị ngọt vô cùng tận chết đuối rồi.

Trong đầu hắn trống rỗng, cảm giác Lan Tri bước qua dán vào người hắn.

Hàn Kính có chút phục hồi tinh thần lại, há mồm liền nói năng lộn xộn với Lan Tri: “Giáo sư Lan cám ơn anh. Tôi, tôi sẽ hảo hảo làm cơm!”

Hắn phát hiện mày Lan Tri có chút nhíu, liền nhanh chóng bổ sung, “A, tôi đảm bảo sẽ mỗi ngày tắm xong đổi quần lót, chăm chỉ cắt móng tay, chăm chỉ cạo râu, ngủ không ngáy…”

“Đừng rơi nước bọt lên bàn của tôi.” Lan Tri chỉ vào khóe miệng của hắn bởi vì hưng phấn mà nước bọt không khống chế được, lạnh lùng cắt lời hắn.

(Sub: Nhục quá đi Hàn ca:D)

Nếu Lan Tri mời hắn ở cùng một chỗ, Hàn Kính vừa qua lúc ban đầu hưng phấn thì liền da mặt dày lên. Hắn ở trong xã hội này lăn lộn một thời gian, mặt mũi nếu là muốn dày, tuyệt đối là đến đạn cũng bắn không thủng.

Đêm đó Hàn Kính liền tìm lấy cớ, chết sống ngủ nhờ trong nhà Lan Tri, ôm Lan Tri thật chặt mỹ mãn đi vào giấc ngủ.

Một giấc này ngủ đến sáng, Hàn Kính mơ thật nhiều giấc mộng hạnh phúc mỹ mãn, tỉnh lại phát hiện Lan Tri vẫn nhắn mắt yên tĩnh ngủ trong ngực mình, càng nghĩ càng thấy toàn bộ căn phòng ngủ đều ngọt ngào.

Nhân sinh đầy chuyện vui vẻ, trong lòng ôm Lan Tri.

Hơn nữa, sau đó hai người ở cùng một chỗ, hắn mỗi ngày đều có thể ở mỗi buổi sáng mở mắt ra nhìn thấy Lan Tri, sờ Lan Tri.

Trong lòng Hàn Kính cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cúi đầu hôn lên trán Lan Tri.

Lan Tri bị hôn tỉnh.

Y vừa tỉnh ngủ thần tình ôn nhu như nước, tuyệt không giống ngày thường xa cách. Bất quá loại ôn nhu này chỉ thoáng qua vài giây, đợi đến y hoàn toàn thanh tỉnh, liền lập tức khôi phục biểu cảm lạnh lùng.

“Mấy giờ rồi?” Y hỏi Hàn kÍnh.

“Mười một giờ.” Hàn Kính nhẹ nhàng sờ tóc Lan Tri, “Hôm nay là chủ nhật. Anh ngủ tiếp một chút. Tôi đi làm cơm trưa cho anh.”

“Chúng ta ra ngoài ăn.” Lan Tri ngăn cản hắn, “Buổi chiều tôi có việc, sẽ không đủ thời gian.”

Hàn Kính và Lan Tri cùng nhau đi ăn trưa, vốn còn muốn quấn quýt lấy Lan Tri tâm tình hồi lâu, lại bị Lan Tri trầm mặc cự tuyệt. Có vẻ Lan Tri buổi chiều có chuyện rất quan trọng, y đưa Hàn kính đến cạnh trạm xe, liền đạp ga nhanh chóng biến mất.

Tuy rằng đã rõ tâm ý của nhau, Hàn Kính vẫn đối với việc Lan Tri lãnh đạm có chút thất vọng. Cho dù có chuyện quan trọng gì, hơi chút nói với mình hai câu lời tâm tình không được sao? Mình thế nhưng hy sinh thời gian một ngày đêm ôn tập đến thăm y mà! Bất quá hắn nghĩ lại công việc của Lan Tri luôn bề bộn nhiều việc, luôn tăng ca đến nửa đêm, mình không nên quấy rầy cuộc sống thường ngày của đối phương, liền thở “Vù vù” nhả khí, thư giãn một chút tâm tình của mình, ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Đợi đến khi về đến nhà, hắn sờ túi, mới phát hiện chuyện hỏng bét: Hắn chỉ lo cẩn thận dực dực cất kỹ chìa khóa nhà mới của Lan Tri, lại quên béng mất chìa khóa nhà mình lạc ở nhà Lan Tri rồi.

Hàn Kính dùng sức đá cửa hai cái, lấy di động ra muốn gọi cho Lan Tri, lúc này mới phát hiện hắn lại quên hỏi số điện thoại của Lan Tri!

Ngày hôm qua hắn chạy đi nhà Lan Tri không phải là vì muốn hỏi số điện thoại sao? Kết quả hai người làm tình xong Hàn Kính liền quên chuyện quan trọng!

Thiếu chút Hàn Kính liền muốn dùng điện thoại đập đầu mình.PostedincolangnguyetthanhHắn suy nghĩ hồi lâu, không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc một lần nữa ngồi tàu điện ngầm về lại nhà Lan Tri.

Như vậy qua lại một chuyến, hơn nữa chiều chủ nhật giao thông vô cùng ùn tắc, chờ hắn một lần nữa trở lại cửa nhà Lan Tri, đã là buổi tối bảy giờ.

Kỳ quái là, Lan Tri thế nhưng vẫn chưa về.

Tối chủ nhật, Lan Tri đi nơi nào đây?

Hàn Kính có chút kỳ quái, hắn không có số Lan Tri, chỉ thật nhàm chán ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà Lan Tri, chờ Lan Tri về.

Hắn ngồi tròn hai giờ đồng hồ, Lan Tri vẫn không xuất hiện.

Hàn Kính có chút nóng nẩy Lan Tri sẽ không phải đã gặp chuyện gì đi? Bị tai nạn ngoài ý muốn? Bị cướp?

Hắn đang miên man suy nghĩ, cửa nhà 1102 bên cạnh liền mở ra. Lão thái thái ngày hôm qua Hàn Kính thấy đi ra đổ rác.

Lão thái thái thấy Hàn Kính, sửng sờ một chút.

“Tôi để quên chìa khóa trong nhà Lan Tri.” Hàn Kính nhanh chóng giải thích với bà.

Lão thái thái gật đầu, nói: “Cậu gọi điện cho tiểu Lan đi, ngồi chờ như vậy không được đâu. Y mỗi tuần chủ nhật đều kiên trì về nhà thăm bố mẹ nuôi, không đến mười một giờ tuyệt đối không trở về.”

Hàn Kính sửng sốt: Bố mẹ nuôi?

Lan Tri chưa từng nói với hắn bối cảnh gia đình mình, lẽ nào Lan Tri là cô nhi? Từ nhỏ được nhận nuôi?

Nhưng là bây giờ rất nhiều bố mẹ nuôi cũng không muốn nói đứa trẻ của mình là nhận nuôi, thường thường giấu giếm tình huống chân thật, đối với người ngoài cũng bảo là con ruột. Vị lão thái thái này dĩ nhiên biết chuyện này, hoặc là bà rất thân với gia đình Lan Tri, hoặc là chính bản thân gia đình Lan Tri không giấu giếm chuyện này.

Hắn miên man suy nghĩ, lão thái thái nhìn thấu nghi ngờ của hắn, liền cười nói: “Vậy là tiểu Lan không nói với cậu chuyện của y à. Bất quá đứa trẻ này là như vậy, trước đây không lớn không nhỏ (nói về tuổi) khi vừa tới rất ngại ngùng, đứng sau lưng người lớn cả ngày cũng không chủ động nói lời nào. Bố mẹ nuôi của y đều là người có tiếng tăm, đặc biệt là người mẹ nuôi, chúng ta đều biết.” Bà càng nói càng thúc giục Hàn Kính: “Cậu mau gọi điện cho tiểu Lan đi. Y có đôi khi thậm chí chủ nhật cũng sẽ ở lại nhà bố mẹ nuôi, cả tối cũng không về.”

Hàn Kính ngượng ngùng cười cười, hắn sợ nói mình không biết số điện thoại của Lan Tri sẽ bị người nghi ngờ, liền nói dối: “Di động của tôi hết pin, không có cách nào gọi điện.”

Lão thái thái kia rất nhiệt tình: “Cậu chờ một chút. Tôi đi lấy điện thoại cho cậu gọi.”

Hàn Kính ngăn bà: “Tôi lưu số của Lan Tri trong điện thoại, di động hết pin tôi cũng không nhìn được số.”

Lão thái thái kia suy nghĩ một chút nói: “Ta không có số di động của tiểu Lan. Bất quá ta có số điện thoại nhà bố mẹ nuôi cậu ấy, ta tìm cho cậu.”

Rất nhanh bà cầm một chiếc điện thoại và một quyển sổ thông tin ra, chỉ vào một dãy số điện thoại cho Hàn Kính nhìn: “Chính là cái này.”

Hàn Kính vội nói tạ ơn. Hắn đích xác sợ đêm nay Lan Tri không trở lại mình sẽ không có chỗ ở, sở dĩ cầm điện thoại lên bấm số nhà bố mẹ nuôi Lan Tri.

“Đô…Đô…” Thanh âm điện thoại vang lên.

Hàn Kính đột nhiên có chút khẩn trương, nhanh như vậy liền chào hỏi bố mẹ nuôi Lan Tri? Nhất định phải cho bọn họ có ấn tượng tốt đối với mình.

Sở dĩ hắn hắng giọng một cái, cố gắng khiến cho âm thanh của mình nghe vào êm tai hơn một chút.

Điện thoại vang một hồi, rốt cuộc có người tiếp.

“Xin chào.” Một giọng nam quen thuộc ở đầu dây bên kia, “Tôi là Chu Thành, xin hỏi ngươi tìm ai?”

Tay Hàn Kính cầm điện thoại run lên một cái.

Chu Thành.

Tên này đương nhiên là hắn quen đến không thể nào quen hơn được nữa.

Chu Thành, viện trưởng đại học Z, tên cầm thú mượn cớ đêm khuya tăng ca sờ mó Lan Tri, tên súc sinh hùng hổ bạt tai Lan Tri hai cái, tên tiểu nhân mượn việc công trả thù riêng đuổi việc mình.

Nếu như giết người không phạm phá, Hàn Kính hận không thể thiến hắn ta, đến thịt tới đầu khớp xương đều cho chó ăn.

Thế nhưng, vì sao hắn lại nghe điện thoại?

Lão thái thái không phải nói Lan Tri hiện đang ở nhà bố mẹ nuôi mình sao? Vì sao người nghe điện thoại lại là tên súc sinh họ Chu?

Trong đầu Hàn Kính giống như đang có một ấm nước sôi trào, sắp nổ tung toàn bộ xương sọ. Hắn lăng lăng cầm điện thoại, bất động cũng không nói gì, cho đến khi lão thái thái đứng cạnh đẩy hắn một cái, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Này này,” âm thanh của viện trưởng Chu từ trong điện thoại truyền ra, “Ngươi rốt cuộc tìm người nào? Nghe thấy được tôi nói không?”

Tuyệt đối không sai. Hàn Kính dù là có hóa thành tro cũng nghe được! Một trăm phần trăm là thanh âm của tên họ Chu kia! Một câu hèn mọn mà vô cùng thân thiết “Tiểu Lan”, Hàn Kính mỗi lần nghe đều sẽ ói một lần.

Hàn Kính nuốt hớp nước bọt, run rẩy thanh âm nói: “Tôi…xin lỗi. Tôi đại khái gọi sai số.”

Đến chính hắn cũng cảm giác thanh âm của mình tuyệt đối không êm tai. Không chỉ có nghe không hay, cũng bởi vì khiếp sợ mà có thay đổi tông giọng, giống như bong bóng xà phòng thổi tới thổi lui trong không khí, run rẩy lay động, tùy thời tùy chỗ có thể trở thành hư vô.

Lão thái thái bên cạnh đã xen mồm: “Bạn nhỏ, cậu không gọi sai số a.” Sau đó bà liền tiến tới cầm lấy điện thoại, nói: “Giáo sư Chu a, tôi là dì Ngô cạnh nhà a, tiểu Lan nhà các người có bạn tìm.”

Viện trưởng Chu không nhận ra giọng của Hàn Kính, chỉ nghe được thanh âm của Ngô lão thái thái, hắn nói: “À, tốt. Các người chờ một chút.”

Sau đó Hàn Kính nghe được tiếng ống điện thoại bị buông, lại nghe được viện trưởng Chu tựa hồ hướng phía bên kia phòng hô: “Tiểu Lan, điện thoại của con.”

Toàn bộ suy tư của Hàn Kính đều rơi vào hỗn loạn.

Vì sao Lan Tri và tên họ Chu ở cùng một chỗ?

Đã hơn chín giờ tối, đến tột cùng vì sao Lan Tri ở trong nhà tên họ Chu?

Quan hệ của bọn họ là như thế nào? Bọn họ ở cùng một chỗ, lại đang làm gì đó?

Có trong nháy mắt, Hàn Kính mong muốn Ngô lão thái thái cũng lầm. Đây chỉ là gọi nhầm số. “Tiểu Lan” trong miệng bọn họ cũng không phải Lan Tri trong lòng hắn.

Đáng tiếc ống nghe điện thoại rất nhanh một lần nữa được cầm lên, thanh âm của Lan Tri trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của hắn.

“Xin chào. Tôi là Lan Tri. Mời nói.” Thanh âm của y nghe vào vẫn trước sau như một lễ phép mà xa cách. Tín hiệu điện thoại càng làm tăng thêm loại cảm giác này, khiến Hàn Kính đột nhiên cảm thấy tựa hồ Lan Tri cách mình cực xa, xa như ngôi sao trong bầu trời đem, xa không thể nắm.

“Tôi là Hàn Kính, Tôi để quên chìa khóa ở nhà của anh. Tôi hiện tại đang ở trước của nhà anh.” Hắn một hơi đơn giản, tóm tắt rõ ràng nói xong tất cả, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết mình đến tột cùng là như thế nào nói xong.

Ở đầu dây bên kia Lan Tri trầm mặc một chút.

“Tôi lập tức trở về.” Y nói, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, “Cậu chờ tôi nửa giờ.”

Sau đó y liền cúp điện thoại.

Lão thái thái kia bắt chuyện hắn: “Bạn nhỏ, bên ngoài rất lạnh. Vào nhà tôi ngồi chờ đi.”

Hàn Kính lắc đầu, chán nản từ chối.

Hắn ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà Lan Tri, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Khi trời đã có chút chuyển lạnh, Hàn Kính ngồi ngồi, chỉ cảm giác lòng mình cũng chuyển lạnh.

Không sao cả. Hắn càng không ngừng an ủi mình. Lan Tri nhất định sẽ cho mình một lời giải thích rất ổn thỏa.

Mà chỉ cần Lan Tri đồng ý giải thích, vô luận đó là lời nói dối sứt sẹo đến mức nào, hắn sẽ lựa chọn tin tưởng Lan Tri.

Chỉ cần một lời giải thích là tốt rồi. Hắn tin tưởng bản thân có thể một lần nữa nhiệt tình lại.

Hắn cứ như vậy nhìn thẳng chằm chằm đồng hồ của mình. Kim đồng hồ ở dưới ánh sáng đêm, ở trong hàng lang mờ tối phát ra ánh sáng kim loại, im lặng đếm mỗi một giây trôi qua.

Nửa giờ thiếu mười giây, cửa thang máy ở một đầu khác của hàng lang mở ra, Lan Tri hai tay cắm túi quần, từ trong thang máy đi ra, hướng về phía Hàn Kính đi tới.

Toàn bộ quá trình mất đúng mười giây đồng hồ.

“Anh rất đúng giờ.” Hàn Kính nỗ lực bình phục tâm tình, hướng Lan Tri giơ đồng hồ, “Vừa đúng ba mươi phút.”

Lan Tri không nói chuyện, trực tiếp từ trong túi lấy ra cái chìa khóa, mở rộng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.