Edit: Sub
Mấy tuần lễ sau đó Hàn Kính lại chú tâm vào học hành.
Hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, mỗi ngày chỉ biết học với học.
Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm gì khác ngoài học.
Nếu lúc trước muốn đi đăng kí thi ĐH mục đích cũng chỉ là muốn xứng với Lan Tri thì bây giờ, hắn đã chia tay rồi, ý nghĩa của việc học tập, đến tột cùng là ở đâu đây?
Hắn cảm thấy là chuyện tốt đáng ăn mừng là hắn không có số điện thoại của Lan Tri, Lan Tri cũng không có chấm cái bài thi có số của hắn, cho nên Lan Tri cũng không có số điện thoại của hắn.
Hắn chuyển khỏi chỗ của tên bán CD kia, cho nên hẳn Lan Tri sẽ không biết hắn ở nơi nào. Mà Lan Tri cũng dọn nhà đi, cho nên hắn cũng không biết Lan Tri đến tột cùng là ở nơi đâu.
Tại cái thời đại khoa học thông tin phát triển này, hắn và Lan Tri đã triệt để mất đi liên hệ.
Chỉ có triệt để mất đi liên hệ, mới có thể quên một người, bắt đầu lại từ đầu.
Hàn Kính cứ như vậy mơ mơ hồ hồ qua được một tháng.
Thời tiết đã muốn rét lạnh, mỗi buổi sáng hắn tới lò luyện thi, gió bấc vù vù thổi vào người, thấu xương, tựa như lời cuối Lan Tri nói với hắn ngày đó “Cút”, ánh mắt lạnh buốt khiến hắn kìm lòng không được phát run.
Kì lạ là, hắn rõ ràng cảm thấy trong chuyện này là Lan Tri sai, là Lan Tri phụ hắn, nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ tới Lan Tri.
Lan Tri như đã mọc rễ nảy mầm trong lòng hắn tự bao giờ.
Thời điểm hắn làm toán sẽ nhớ tới Lan Tri, nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt. khi ấy sắc trời đen nhánh, mưa rơi tầm tã. Lan Tri móc thẻ nhân viên trường ra, phía trên có một tấm hình, dưới mặt tấm ảnh viết:
Lan Tri, phó giáo sư Học viện Z khoa ứng dụng toán học.
Lúc hắn bị thầy giáo kêu lên trả lời câu hỏi cũng sẽ nghĩ đến Lan Tri, nhớ đến lúc Lan Tri phát hiện hắn vụng trộm tới nghe lớp, cố ý gọi hắn dậy trả lời. Hắn vẫn còn nhớ câu Lan Tri hỏi. Câu hỏi kia là: Hàm số có tính chất gì?
Khi hắn tự mình an ủi sẽ lại càng nhớ tới Lan Tri, nhớ dáng vẻ Lan Tri ở dưới thân hắn vừa cấm dục lại vừa dâm đãng. Kì quái là, cấm dục và dâm đãng rõ ràng hoàn toàn đối lập, thế nhưng lại cùng trên thân Lan Tri, một cặp vừa mâu thuẫn vừa hài hòa thống nhất.
Có một buổi tối hắn làm bài tới đầu óc quay cuồng, trút một hơi hắn lại không kìm được nhớ Lan Tri. Hắn nhớ lần cuối cùng hắn cùng Lan Tri dựa vào cửa phòng ngủ ân ái, kết quả Lan Tri xém chút nữa là ngất. Hàn Kính lúc ấy đã khuyên Lan Tri đi khám một chút.
Hiện tại chính là không có cách nào khuyên nữa.
Thời gian cứ vậy bình thản trôi mà tưởng niệm lại cứ ngày một ùn ùn kéo tới. Có một ngày, Hàn Kính nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là ban phụ trách trường trung học Z, xác định là Hàn Kính nhận máy mới đi thẳng vào vấn đề hỏi xem Hàn Kính có ý xếp lớp tới học khóa học của trường không.
Hàn Kính sững sờ: “ Các anh không phải nói chỉ nhận những ai năm nay mới thi ĐH lần đầu sao?”
“ Chúng tôi có thể vì cậu mà phá lệ.” Đối phương nói, “ Học phí cậu cũng không cần lo lắng, chờ cậu thi đại học xong trả cũng được.”
Hàn Kính chưa từng nghĩ lại có chuyện tốt đến như vậy, đơn giản là không thể tin được, một mực truy hỏi đối phương vì sao lại phá lệ với hắn.
Đối phương hiển nhiên không muốn nhiều lời, cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, rống lên qua điện thoại: “ Cậu cuối cùng là tới hay không tới? Còn dài dòng nữa tôi coi như cậy không muốn tới nữa đấy.”
“ Tới tới tới!” Hàn Kính liên tục đáp ứng không ngừng.
Trường Z là trường trung học lớn nhất A thị, có thể tới đó Hàn Kính cầu còn không được a.
Ngày thứ hai hắn an vị mà tiến vào trường Z.
Trường cấp 3 chuyên quả nhiên là so với nơi khác không giống nhau. Trên vách tường có dán chữ thật to “Cách ngày thi đại học còn XXX ngày”. Tiến độ dạy học trên lớp Hàn Kính cũng có chút theo không kịp, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán.
Bất quá hắn tiến bộ cũng rất nhanh, chờ đến tháng mười hai, hắn đã có thành tích, từ tên đội sổ lên cao hơn mười tên cuối lớp.
Tháng mười hai, còn xảy ra một chuyện.
Năm nay thi đại học khoa số học đề ra mục tổ trưởng đến A thị mở tọa đàm (talk show). Trong vòng hai ngày, thứ bảy và chủ nhật. Chủ yếu là nói về cách thức tính điểm thi môn số học, nói sang năm những mục lớn có thể sẽ đổi mới phương thức.
Loại giải thích thi đại học này học sinh đều chạy như vịt đi theo. Trường trung học Z là trường cấp 3 chuyên nên đương nhiên là chiếm được nhiều ưu thế, học sinh tới dự có thể được ưu tiên.
Bất quá phí tham gia đắt đến dọa người.
Hàn Kính không có nguồn thu nhập, sinh hoạt toàn bộ đều là nhờ năm chục triệu của Quách Kiệt. Thuê phòng, ăn cơm, mua các loại tư liệu ôn tập đã tốn rất nhiều rồi, mà hắn đến nghĩ đến lúc thi tốt nghiệp trung học còn muốn về nhà làm hồ sơ, tiền xe cũng không rẻ, hiện tại lại càng cần tính toán tỉ mỉ.
Hắn suy tính rất lêu, vẫn là quyết định không báo danh tham gia cái tọa đàm kia.
“Cậu xác định không tham gia?” Người trong ban phụ trách hỏi hắn, “ Cơ hội này rất khó có được đấy.”
Hàn Kính lắc đầu.
Dù sao cũng không ở cùng Lan Tri, có nhất định phải thi đậu vào một trường đại học tốt không, kì thật cũng không có gì khác nhau.
Hàn Kính nháy mắt có cái ý nghĩ cam chịu này.
Mà Lan Tri, khoảng thời gian hắn cùng Lan Tri củi khô lửa bốc cùng y đã sớm gió thoảng mây bay rồi, triệt triệt để để từ nay biến mất trong cuộc sống của y.
Hai tuần sau khi tọa đàm kết thúc, Hàn Kính ban đêm từ trường về nhà, trên đường đụng phải gã bán CD.
“ Ôi chao, Gạch ca, tôi tìm anh cực khổ lắm a.” Người đàn ông kia thấy hắn lập tức nhiệt tình chào hỏi hắn, “Tôi không có số di động của anh.”
Hàn Kính người này là đang làm cái gì, cậu ta nếu muốn hỏi số của mình không phải là có thể tìm Quách Kiệt sao?
“ Gạch ca,” người đàn ông bán CD nói, “ Hai tuần trước tôi nhận được một thùng chuyển phát nhanh, là gửi cho anh đó, không biết vì sao địa chỉ lại là nhà tôi. Đại khái là do trước đó anh đã từng ở, người ta chắc tưởng giờ anh vẫn ở đó.”
Hàn Kính nhíu mày hỏi: “ Chuyển phát nhanh? Bên trong là cái gì?”
“Không biết a, một chồng rất dày. Anh có rảnh thì qua nhà tôi mà lấy đi.”
Hàn Kính lấy cái thùng chuyển phát nhanh thật dày kia từ tay gã bán CD. Bên trên không có kí tên, địa chỉ nơi gửi đi cùng người nhận cũng đều là in ra, không thể đoán ra ai được qua chữ.
Hàn Kính mở thùng ra, lập tức liền ngây người tại chỗ.
Bên trong cái chồng ấy tất cả đều là giáo trình. Mà cái giáo trình kia, chính là đề toán minh họa của tổ trưởng chủ giảng hôm đàm tọa mà Hàn Kính không tham gia được kia.
Hàn Kính mở ra, phía trên có rất nhiều chỗ bị ai đó dung bút dạ huỳnh quang gạch lên, nét bút cao sáng, im ắng nhắc nhở hắn những nơi cần đặc biệt chú ý.
(Sub: Mẫu thân…. Tim tôi đau quá, tan chảy vì sự chu đáo của em ấy)
Trừ đó ra thì từ trong ra ngoài đều không có một chữ viết tay nào nữa.
Cái này là ai gửi đây?
Trong nháy mắt Hàn Kính có một loại trực giác, cảm thấy đây đều là do Lan Tri gửi tới.
Cái ý nghĩ này khiến hắn không hiểu sao phát run, một chồng giáo trình kia thuận thế rơi đầy trên mặt đất, “ Ào ào” rơi đầy trên sàn.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, cười đến đê tiện. Đã lâu như vậy rồi, vì cái gì hắn vừa nghĩ tới Lan Tri có thể sẽ đối tốt với hắn như vậy, tay hắn đều muốn phát run?
Lan Tri sao lại có thể gửi hắn tư liệu ôn tập được chứ? Lan Tri là giáo sư đại học, cùng với cao trung chẳng có liên quan gì, làm sao lại để ý những chuyện này cơ chứ? Lại nói, Lan Tri làm sao mà biết được hắn không có tham gia cái tọa đàm kia? Lan Tri ngay cả hắn hiện tại đang ở trường trung học Z cũng không biết.
(Sub: nguuuuuu)
Nếu như Lan Tri quan tâm hắn, để ý đến cảm thụ của Hàn Kính, thì sẽ không thể ngay cả dung khí thừa nhận chuyện quá khứ cũng không có!
Hàn Kính nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng vừa hận lại vừa khổ sở, hắn cố sức lắc lắc đầu, cự tuyệt nghĩ tới Lan Tri, đem tất cả tinh lực của mình tập trung vào việc học tập.
Tháng mười hai cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới nguyên đán.
Tết nguyên đán trung học được nghỉ ba ngày. Lan Tri trong lúc vô tình nghe được trung tâm A thị có tổ chức hội sách, rất nhiều sách sẽ được đưa ra thị trường, các loại sách báo phụ đạo cũng đều được bớt 20%. Thật đúng lúc hắn đang cần them một chút tư liệu ôn tập, bởi vậy liền bắt xe tới triển lãm sách đi dạo.
Triển lãm sách có rất nhiều người. Hàn Kính cố gắng tìm cho mình mấy quyển sách hữu dụng, cũng không có để ý đến xung quanh, thẳng đến khi có một cái tay đập lên bờ vai hắn.
“Hàn Kính, đã lâu không gặp.” Người kia từ đằng sau thân mật hà hơi vào cổ hắn.
Hàn Kính quay đầu.
Chờ đến lúc hắn nhìn rõ được dung mạo người kia, hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn không chỉ ngây ngẩn cả người, trên thực tế là quá mức chấn kinh, đến mức tay không giữ được quyển sách kia khiến nó nặng nề rơi xuống đất.
Người đứng trước mặt hắn không phải người lạ, y chính là tên sinh viên bị Hàn Kính thao ở quê năm đó.
Tên của y hắn vẫn còn nhớ kĩ, Lưu Minh.
Hàn Kính nhìn thấy Lưu Minh phản ứng đầu tiên chính là quay người chuồn. Cái tên này hắn không muốn lại chọc lại, làm không tốt chọc lại chọc tới trại giáo dục lao động lại chết dở.
Lưu Minh ngăn hắn lại: “ Nhìn thấy tôi sao lại tỏ ra sợ hãi thế?”
Hàn Kính cười ngượng ngùng, miệng cũng không khách khí: “Tôi là sợ JB của anh nhìn thấy tôi sẽ sợ.”
(JB: thứ chuyên để chọc cúc)
Lưu Minh cũng không tức giận, ngược lại cả người lại đều dán lên thân Hàn Kính. “ Tay Lưu Minh cũng chậm rãi đi lên, hạ giọng nói, “ Nó… rất nhớ cậu.”
Đầu óc Hàn Kính “ Ong” một tiếng nổ tung.
Nó rất nhớ cậu. Này là có ý gì?
Chẳng nhẽ đối phương là một tên M, bị mình thao đến nghiện, đối với mình nhớ mãi không quên? Cái hàng này, lúc trước còn trả đũa mình, hại mình bị bắt vào trại giáo dục lao động lúc trước thì sao?
Hàn Kính tóc gáy dựng đứng cả lên, liên tục đẩy tên đó ra, ghét bỏ nói: “ Mau mau cút! Có bao nhiêu xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi.”
Hắn đang cùng Lưu Minh kéo kéo đẩy đẩy, quay đầu muốn chạy. Mới đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy một người đứng đối diện dưới giá sách cách đó không xa, im lặng mà bình tĩnh nhìn hắn và Lưu Minh từ bao giờ.
Óc Hàn Kính bấy giờ lập tức nổ tung rồi đông cứng lại.
Bởi vì cái người bình tĩnh mà im ắng nhìn kia chính là người mà hắn ròng rã hai tháng không gặp Lan Tri.
Lan Tri mặc một cái áo khoác long đen, trên quàng một cái khăn xóm tro nhạt, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của y. Hai cánh tay y yên vị trong túi áo khoác, cả người nhìn qua vẫn sạch sẽ mà anh tuấn như trước đây, chỉ là tựa hồ như gầy hơn hai tháng trước một chút.
postedincolangnguyetthanh
Trên mặt y không hề có biểu cảm gì. Không có ngạc nhiên, không có khổ sở mà cũng không có vui sướng. Cái gì cũng không có. Y chỉ là trầm tĩnh như nước mà nhìn Hàn Kính, cùng Lưu Minh bên cạnh.
Lọn tóc của y có chút rủ xuống cọ vào khăn quàng xám, cùng với sợi len đỏ bên trên khăn đan xen vào nhau, này lại là một loại phong tình không nói nên lời.
Hàn Kính tại chỗ giật mình, hắn căn bản quên luôn ý định phải nhanh chóng thoát khỏi dây dưa cùng Lưu Minh.
Lan Tri đây là có ý gì? Nhìn thấy mình, lại làm bộ như không thấy?
Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, Lưu Minh lại một lần nữa tiến lên ôm bờ vai hắn.
“Sao lại không đi nữa? Đổi ý rồi à?” Hắn nhìn Hàn Kính cười nói, “ Tôi biết là trong lòng cậu vẫn không nỡ mà”
Hàn Kính huých hắn một: “ Có nhiều người như vậy anh còn muốn có mặt mũi không?”
Lưu Minh thờ ơ nhún vai: “Hóa ra cậu ngại nhiều người.” Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, nhìn thấy có một giá sách không xa rất ít người, chỉ có một cái. Hắn không nói lời nào lôi kéo Hàn Kính.
Hàn Kính da đầu đều đã tê dại rồi, Lưu Minh chỗ nào không kéo lại hết lần này đến lần khác kéo hắn đến hướng mà Lan Tri đứng. Hắn vội la lên “ Này này, anh làm cái gì vậy!”
Lưu Minh cười đùa nói: “Cậu không pahir chê chỗ nhiều người sao? Tôi tìm nơi ít người nói chuyện chứ sao.”
Vừa nói hắn đã kéo Hàn Kính tới bên cạnh Lan Tri. Động tác của hai người quá lớn, thậm chí đụng phải Lan Tri. Lan Tri nghiêng người, vẫn không biểu tình nhìn hai người lôi lôi kéo kéo một chút.
Lưu Minh không quen biết Lan Tri, liền cười trừ nói: “ Thật xin lỗi a.”
Lan Tri khách sáo nói: “Không sao.” Sau đó liền cúi đầu, tiếp tục đọc sách trong tay.
Có lẽ là do sách mới khó lật hoặc cũng có có thể là do tay y run rẩy nho nhỏ, tóm lại Hàn Kính chú ý thấy Lan Tri muốn lật nhiều lần mà cũng không lật nổi một trang sách.
Lưu Minh không nhìn ra ẩn tình giữa hai người, nói với Hàn Kính: “Lúc trước tôi quả thực là rất giận dữ, cậu xuống tay với tôi không có chừng mực mới khiến cho cha tôi muốn chỉnh cậu. Nhưng mà… hắc hắc hắc, món đồ kia của cậu thực sự rất lợi hại, sau khi tôi hết giận, trong lòng luôn nhớ nhung. Giờ suy nghĩ một chút, chúng ta khi ấy tốt biết bao a. Kỳ thật tôi biết trong lòng cậu chưa có quên tôi, đúng không? Hôm nay cậu rảnh không? Hay là tới nhà tôi ngồi một chút đi? Chúng ta… lại chơi lần nữa?”
Hắn mời mọc Hàn Kính lại thấy Hàn Kính chỉ lăng lăng nhìn Lan Tri. Lưu Minh cho là Hàn Kính ngại có người không tiện nói chuyện, liền ho khan một tiếng, quay đầu hướng Lan Tri: “ Vị tiên sinh này?”
Lan Tri đình chỉ việc lật trang không thành công, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn hai người.
Lưu Minh ý đồ muốn Lan Tri rời đi, ôm lấy bả vai Hàn Kính, cười với y: “ Tôi với bạn có chút chuyện riêng muốn nói, anh xem có thể hay không…”
“Ba ——” Lan Tri không đợi hắn nói xong, đem sách khép lại.
“ Thật có lỗi.” Y lãnh đạm nói, mặt không chút máu, “ Là tôi quấy rầy hai người.”
Nói xong y đem sách trả lại trên giá sách, quay người đi.