Nhị Tiến Chế

Chương 25: Chương 25




Lan Tri đã say chuếnh choáng trên giường, nửa người trên quần áo không chỉnh tề, quần cũng đã bị Chu Thành cởi bỏ, cẳng chân trần trụi trơn bóng, chỉ còn mang một đôi vớ trắng. Anh cũng còn chút ý thức, nên càng cố gắng dùng đầu gối chống đỡ ngăn chặn lão.

Nhưng mà do tác dụng rượu cồn, Lan Tri cũng không thể khống chế được toàn bộ động tác của mình, cũng không còn chút sức lực nào, giãy giụa không thoát khỏi Chu Thành, bị lão ấn chặt xuống giường.

Mặc dù vậy Chu Thành cũng e ngại anh vùng vẫy, bèn rút thắt lưng đem tay anh cột ở đầu giường.

Hai người động tác hết sức kịch liệt, nhưng lại vô cùng ăn ý mà chẳng ai mở miệng nói câu nào, chỉ có giãy giụa cùng kiềm chế, còn có những tiếng thở ồ ồ.

Chứng kiến một màn khẩn trương kích thích như thế, nhưng Hàn Kính lại cảm thấy tỉnh táo cực kì. Đời hắn chưa có khi nào trấn tĩnh qua như thế.

Hắn không nói một câu lập tức móc điện thoại ra bấm liên tục hơn mười tấm ảnh, tay không run lấy một cái. Đánh chó trước khi la làng cũng phải lưu lại bằng chứng, bằng không sau này chó cắn ngược lại thì không có cái gì mà đỡ.

Chụp xong lô ảnh Hàn Kính phóng ngay lên giường, nắm cổ áo Chu Thành kéo ngược ra sau.

Chu Thành nãy giờ tập trung lo đối phó với Lan Tri đang giãy giụa kịch liệt dưới thân, hoàn toàn không hay biết Hàn Kính đá cửa xông vào, còn bị chụp cho một lố ảnh, lão nhất thời choáng váng không phản ứng kịp. Hàn Kính thừa dịp lão còn ngơ ngác lôi ngay ra khỏi người Lan Tri, một cước đạp bay xuống đất.

Chu Thành lúc này mới kịp phản ứng mà la “Aaa” một tiếng. Lão ăn một cước của Hàn Kính, té sấp mặt xuống sàn nhà, vừa kịp bụm mặt lại nhận thêm vài cước vào bụng.

“Kêu la cái gì!” Hàn Kính phóng từ trên gường xuống đuổi theo đá thêm vài phát, “Heo bị thọc tiết la còn thấy êm tai hơn ông.”

Hắn đá hăng say mấy cước, nghe được sau lưng trên giường có động tĩnh. Hàn Kính quay đầu lại, thấy Lan Tri vẫn đang giãy giụa cố gắng tháo sợi thắt lưng đang trói tay mình trên đầu giường. Hắn đến đầu giường, nhanh chóng cởi bỏ dây trói cho anh. Lan Tri khi nãy đã dùng hết sức để phản kháng, cổ tay đều đỏ bừng lên, nhiều chỗ bị dây thít lại, làn da đã muốn rướm máu.

Hàn Kính thấy anh bị thương, dù là chỉ một chút vết thương nhỏ, vẫn giận đến không kìm chế được. Hắn không nói câu nào rút thắt lưng ra, xoay lưng vung dây vụt thật mạnh liên tục lên người Chu Thành.

Chu Thành đau đến toàn thân thịt với mỡ như muốn trộn luôn lại, chỉ biết la hét: “Đừng đánh, đừng đánh nữa! Aaa”

“Báu vật bố mày cưng như trứng hứng như hoa, con mẹ nó ông dám làm cho bị thương?” Hàn Kính mặc kệ tiếng kêu la, hai hàm răng nghiến chặt, cánh tay lại vung thắt lưng da, xé gió vụt từng đường mạnh xuống. “Ông là giống heo chó súc sinh. Ông dám làm Lan Tri bị thương? Được lắm ông làm thương anh ấy tôi đánh chết con mẹ nó ông luôn!”

Hắn rút toàn bộ khí lực, không ngừng vụt thắt lưng lên lưng Chu Thành, mặc lão gào khóc. Chu Thành dù gì cũng là thành phần trí thức tay chân mềm oặt, mấy chuyện đánh đấm đương nhiên không có cửa phản kháng, rất nhanh bị Hàn Kính quật đến thê thảm, nằm úp mặt xuống sàn cong người kêu la thảm thiết.

Hàn Kính còn ngại lão da dày thịt béo, đánh trên lưng không thấy đủ đau, hắn đạp lão lật ngửa lên, nhắm phần ngực béo núc ních mà quật tiếp.

Lực tay Hàn Kính rất lớn, quật vài phát áo sơ mi của Chu Thành đã rách nát, lộ ra da thịt đã bắt đầu rớm máu. Lão giờ đây đau không kêu ra tiếng nổi rồi, chỉ có thể rên rỉ mà xin tha thứ.

Nhưng mà Hàn Kính cũng đâu thèm quan tâm lão sống chết thế nào, lực tay quật tới vẫn không giảm bớt, vùn vụt như cũ mà đáp lên người từng đợt đau đớn.

Hàn Kính đương dở trận hang say, đột nhiên cảm giác sau lưng có một vòng tay luồn qua eo ôm lại, tựa như muốn ngăn cản hắn. Hắn biết là tay Lan Tri, không đợi anh mở miệng, hắn giành nói: “Thầy Lan, mặc kệ tôi đi! Hôm nay tôi không đánh chết hắn không làm người.”

Nói xong hắn ác ý cố ý nhắm vào đầu ngực Chu Thành lộ ra do áo rách, dùng lực quất một cái: “Thầy Lan, thầy yên tâm. Đánh chết hắn là chính tay tôi, không liên lụy đến thầy đâu.”

Hắn cảm thấy cổ tay Lan Tri có chút siết chặt hơn, nắm lấy áo khoác của hắn mà kéo, vẫn là muốn ngăn cản, sợ hắn điên cuồng không khống chế được hành động.

Hàn Kính cúi đầu nhìn, chỉ thấy vết thương trên cổ tay Lan Tri do cọ xát với áo khoác của hắn, đã vỡ ra, máu dính cả vào áo. Lần này Hàn Kính cực kỳ đàu lòng, lập tức ném ngay thắt lưng, xoay người quỳ một chân, nhẹ ôm anh một cái: “Được rồi được rồi, tôi không đánh lão nữa, được chứ?”

Lan Tri thật sự đã quá say, cái ôm vừa rồi kia là đã dùng hết sức. Giờ phút này Hàn Kính đã thu tay, anh cũng không còn chút sức lực nào, cả người ngã nhào vào lồng ngực Hàn Kính.

Hàn Kính thấy anh áo quần xộc xệch, nửa người dưới muốn lộ ra gần hết, cũng không biết là mình đang đau khổ hay tức giận, chỉ biết thò tay kéo cái chăn trên giường phủ lên người anh, nói: “Anh rảnh quá không có chuyện gì làm hay sao mà uống rượu. Mà đã uống thì tại sao cứ phải uống cùng tên súc sinh này chứ hả. Anh xem đi, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi!”

Lan Tri đầu gối gác lên vai Hàn Kính, nghiêng mặt nhìn hắn. Anh uống say, sắc đỏ hồng lan tỏa ra từ làn da vốn trắng nõn, cơ hồ hòa tan hết sự lạnh lùng vốn có hằng ngày, lộ ra một Lan Tri dịu dàng khó gặp.

“ Tôi.... Hồi sáng thấy cậu đi với người khác...Tôi mới nhận ra..cậu sớm đã bỏ rơi tôi đi mất rồi.” Anh nhỏ giọng nói với Hàn Kính, “Chẳng giống như tôi. Hết lần này tới lần khác, tôi đều bị nhốt lại chỗ cũ, không thể nào chạy thoát....”

Hết lần này tới lần khác, không thể nào chạy thoát!

Hàn Kính ngây dại. Mấy tháng nay, gần như mỗi ngày hắn đều nhớ tới Lan Tri, thậm chí còn tưởng tượng ra lúc mình gặp lại anh sẽ có hành động như thế nào, là điên cuồng hay khép nép, dùng giọng điệu gì để nói chuyện, là khinh bỉ hay trách móc.... Mà cho dù là gì đi nữa, hắn cũng có trăm ngàn câu từ muốn nói với Lan Tri. Thế nhưng hôm nay, đem đầu anh đặt ở vai mình, cảm thụ được nhiệt độ thân thể anh, lắng nghe anh chân thành bộc bạch chính mình, Hàn Kính toàn thân run rẩy. Những câu từ trước đây chuẩn bị đều bay biến đi mất, hắn một chữ cũng không nói nổi.

“Tiệc rượu tối nay là tiệc tết Nguyên Đán của nội viện. Tôi không nên uống nhiều như vậy.” Lan Tri khẽ lắc đầu, trả lời tiếp câu chất vấn khi nãy của Hàn Kính. “Thế nhưng mà tôi...” nói đến đây hắn dừng lại, trầm thấp mà cười một tiếng: “Tôi như vậy mà cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình khi đó.”

Có hơi men, hôm nay anh hắn nói chuyện nhiều hơn mọi ngày, mà phát âm cũng có chút không rõ ràng, giọng cũng khàn đi, nghe gần như là tiếng nước ngoài, nhưng cũng đầy quyến rũ gợi cảm. Hàn Kính nghe được những lời từ đáy lòng Lan Tri, ôm chặt lấy anh nói: “Ai nói anh tôi bỏ anh hả!” Hắn lớn giọng, “ Anh bị nhốt ở đâu, tôi theo anh đến đó, anh bỏ tôi đi đâu tôi đều có thể chạy theo anh.”

Lan Tri trong lồng ngực hắn cười một tiếng: “ Tôi và cậu đều trưởng thành hết rồi, hợp nhau thì ở, không hợp thì đi. Tôi cũng không cần cậu phải thương hại tôi.”

Hàn Kính nóng nảy thốt lên: “Tôi đối với anh như vậy mà anh bảo tôi thương hại anh sao?” Hắn bắt lấy cằm Lan Tri nâng lên, gằn giọng: “ Tôi chỉ là thương hại anh mà tôi phải chạy ngược chạy xuôi dò tra địa chỉ nhà anh. Tôi chỉ là thương hại anh mà đêm hôm bão tuyết không ở nhà nghỉ khỏe mà chạy bộ đến đây, rồi ra tay đánh người? “

Hắn càng nói càng kích động, đến văng cả nước bọt lên mặt Lan Tri. ( ơ kìa tiết tháo...) Lan Tri nhíu mày nghiêng đầu né tránh.

Hàn Kính thấy anh có vẻ cự tuyệt, cũng quên béng mất là anh có bệnh thích sạch sẽ, cứ tưởng anh chán ghét mình, trong đầu rất nhanh nhớ đến chuyện ở hội sách. Hắn hỏi Lan Tri: “Anh có phải khi sáng thấy tôi ở hội sách dây dưa với thằng khác nên tưởng tôi đã quên anh rồi?” Lan Tri nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái. Hàn Kính vội nói: “Anh yên tâm đi. Sáng nay tôi với tên đó không có xảy ra chuyện gì hết, mà hắn ta với tôi cũng không có ý nghĩa luôn. Không tin tôi cho anh số điện thoại hắn anh tự kiểm chứng.”

Lan Tri cố gắng mở to đôi mắt đang bị rượu cồn díu lại. “ Là thật sao?”

“Thật mà!”

Lan Tri hỏi một cách mơ hồ càng làm Hàn Kính lo muốn chết. Sợ anh vẫn chưa tin lời mình, hắn vội bồi thêm một câu. “Tôi thề tôi mà dám lừa gạt anh, họa mi của tôi không bao giờ hót nữa luôn! Vậy được chưa?”

Lan Tri buồn cười “ Ừ” một tiếng, mi mắt đã không chống cự được men rượu, nghiêng đầu một cái liền ngủ say.

Hàn Kính nhẹ nhàng đem Lan Tri thả lên giường. Sau khi tỉ mẩn đắp chăn cho anh, hắn cũng không quên ngài viện trưởng Chu, xoay người ngó một chút. Chu Thành bị đánh bầm dập đứng lên không nổi, chỉ biết giãy giụa lết từng đoạn ngắn ra cửa ngoài. Lão lôi điện thoại ra toan gọi cho ai đó.

“Cấm ông báo động!” Hàn Kính lao vào đạp bay điện thoại, tiện chân đạp lão thêm hai phát. “Ông mà hó hé tôi sẽ đem đống ảnh vừa chụp kia in ra phát khắp nơi, lúc đó cho ông đẹp mặt luôn.” Chu Thành bị hắn dọa sợ, tái mét người, lại ôm mặt rên rỉ xin tha. “Đừng đánh nữa! Tôi không báo cảnh sát đâu... tôi...tôi không lái nổi xe... định gọi taxi...”

Không đợi lão nói xong, Hàn Kính đã xách cổ áo lão lôi xồng xộc ra ngoài thềm. Ngoài trời gió bấc trộn tuyết thổi vù vù, lạnh thấu xương. Áo khoác của Chu Thành khi nãy không biết vất đi nơi nào, áo sơ mi thì bị quật rách nát, vừa ra tới cửa lão đã bị thổi cho đông cứng, cả người liên tục lẩy bẩy run. Hàn Kính cũng đâu thèm quan tâm lão sống chết thế nào, cứ thế xách cổ áo lôi lão xềnh xệch từ thềm xi măng, kéo một đường dài ra xe của lão. Hắn lục lọi người lão lấy chìa khóa, mở cửa xe rồi thô bạo nhồi lão vào. Chu Thành khi nãy bị đánh đã muốn tả tơi, giờ lại còn bị kéo lê trên đất thêm một đoạn, trông lão lúc này như một cái mền rách.

“Mau cút!” Hàn Kính thảy vào xe hai chữ, rồi đóng sầm cửa lại.

Chu Thành lẩy bẩy thắt dây an toàn, nhưng tới đoạn tra chìa khóa vào xe, do tay lão run quá chọt mấy lần đều không vào được. Hàn Kính hết kiên nhẫn nổi, lại mở cửa xe, dí vào quả đấm. “Vẫn chưa chịu lăn hả?” Chu Thành tái mét mặt, chật vật một hồi cũng đem chìa tra vào được xe.

Hàn Kính đang dợm đóng cửa, sực nhớ ra chuyện gì bèn duỗi lại tay vào trong, nắm đầu viện trưởng Chu quay lại: “Tôi cảnh cáo ông, sau này ông mà dám đánh Lan Tri thì...hiểu không?” Hắn vỗ bôm bốm mấy cái lên mặt Chu Thành. Viện trưởng Chu bị dọa mặt cắt không còn hột máu, gật cái đầu như gà mổ thóc, loạn xạ nói: “Tôi sau này không dám đánh Tiểu Lan...”

Hàn Kính hừ lạnh tát mạnh một phát: “Dùng tên tuổi đầy đủ,không được gọi là Tiểu Lan“.

Viện trưởng Chu lập tức sửa ngay: “Tôi về sau sẽ không ức hiếp Lan Tri nữa..”

“Bình thường đi tiệc, họp hành hay đàm luận văn, nếu như anh ấy không muốn, ông không được ép buộc,hiểu không?“.

“Hiểu..hiểu.. tôi cam đoan sẽ không bắt ép Lan Tri làm chuyện gì cả“. Chu Thành tiếp tục làm gà mổ thóc.

Hàn Kính lúc này cũng đã hài lòng. “Đừng để tôi thấy ông lần nữa, nếu không tôi đánh gãy chân ông. Tôi cũng không ngại bố con thằng naò đâu, ông cũng cũng biết tôi chẳng còn gì để mất mà. Hơn nữa..” hắn vừa nói vừa huơ huơ điện thoại, “chọc tôi nổi điên, tôi cho hai họ Chu Dương nhà ông thân bại danh liệt luôn.” Chu Thành thở hắt ra một hơi, nhanh chóng lái xe chuồn mất.

Hàn Kính nhìn theo chiếc đèn xe dần biến mất trong màn tuyết hồi lâu, mới cảm thấy lòng bàn tay của mình truyền đến từng đợt đau rát. Hắn cúi nhìn. Hóa ra khi nãy đánh Chu Thành quá mạnh, tay hắn siết thắt lưng mạnh quá, cũng bị hằn thương thành từng đường đỏ lòm đang rướm máu. Nhưng mà đáng.

Hắn quay vào nhà, cẩn thận đóng chặt cửa nẻo, rồi đi xem chừng Lan Tri. Hàn Kính ngồi xổm xuống cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn người trong lòng đang ngủ say, rồi vươn tay sờ trán anh. Xúc cảm mềm mại ấm áp từ làn da anh truyền về, sưởi ấm đêm đông, làm Hàn Kính quyến luyến mãi không thôi.

Hắn sờ soạng thỏa thích lâu thật lâu, rồi cúi đầu hôn khẽ lên trán Lan Tri: “Sẽ không có ai dám khi dễ anh nữa đâu.”

Hắn leo lên giường ôm chặt anh. Vận động mệt thì sẽ rất dễ ngủ. Ừm..đánh chó dù gì cũng vẫn tính là một loại vận động, Hàn Kính rất nhanh mà đánh một giấc say sưa.

Thẳng đến sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời cũng chiếu sáng cả phòng, Hàn Kính mới xoa xoa mắt từ từ thức dậy. Hắn vừa tỉnh đã phát hiện Lan Tri bên cạnh hắn biến mất rồi. Hắn hộc tốc chạy vào phòng tắm. Quả nhiên Lan Tri ở trong ấy. Anh đang nửa ngồi nửa quỳ cạnh bồn cầu mà nôn mửa kịch liệt, rõ ràng là tối hôm qua đã say đến bí tỉ rồi, giờ phải nhanh chóng nôn ra.

Lan Tri nhận ra Hàn Kính tiến đến, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Ánh mắt anh so với tối qua say rượu thật không giống nhau xíu nào. Băng giá, lạnh lùng thong dong và điềm tĩnh, đây mới chính là Lan Tri của mọi ngày.

Hàn Kính xác định là Lan Tri không nhớ nổi tối hôm qua anh nép trong lồng ngực mình thủ thỉ những gì rồi. Mà với tính của anh, dù có nhớ thật cũng sẽ giả bộ như không biết gì luôn.

Quả nhiên, Lan Tri chỉ phun ra bốn chữ lạnh như gió đông đang thổi ngoài trời: “Có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.