Cứ như vậy thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần đến ngày nghỉ tết âm lịch. Mọi người cũng dần về quê hết, lớp phụ đạo của Hàn Kính cũng nghỉ rồi.
Hàn Kính cũng phải rời thành phố A về quê mừng năm mới. Tuy hắn cũng không phải là một đứa con ngoan, nhưng Tết vẫn phải về nhà đoàn viên, đã là luật bất thành văn.
Trước khi đi hắn ghé chỗ Quách Kiệt một chuyến. Quách Kiệt từng nhờ Hàn Kính năm mới đem quà cáp về quê hộ.
Quách Kiệt đưa cho hắn một xấp tiền cùng mấy gói cao thuốc bổ: “Cha tao đi đứng không tốt, tuổi cũng cao rồi, ra ngân hàng rút tiền bất tiện. Cục Gạch nhờ mày đem tiền mặt về nhà cho ông ấy, tiện có thể mua hộ tao luôn chút quà mứt cho ổng được không?”
Hàn Kính đem tiền và thuốc cất kỹ, vừa nhìn nhìn tờ địa chỉ nhà Quách Kiệt đưa vừa nói: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này anh cứ yên tâm.”
Lúc hắn lên tàu hỏa rời thành phố, Lan Tri đi theo tiễn hắn về.
Hàn Kính biết Lan Tri vẫn mang công ơn dưỡng thành của Dương Anh, nên Tết nhất định sẽ qua nhà bà. Lòng hắn lại lo lắng không thôi.
“Coi chừng tên Chu Thành kia đấy! Với cả không có tôi anh cũng đừng uống rượu.”
Lan Tri gật đầu, tỏ vẽ sẽ chú ý.
Hàn Kính dùng sức ôm chặt lấy Lan Tri, anh cũng luồn tay sau lưng ôm chặt lấy hắn. Nhà ga mùa cận Tết người người tấp nập náo nhiệt và ồn ào, nhưng giờ phút này đây, Hàn Kính cảm thấy cả thế giới này như chỉ có mình bọn hắn.
“Về tới nhà tôi sẽ gọi cho anh, anh đừng quá lo lắng cho tôi.”
Lan Tri chỉ “Ừ” một tiếng.
Hàn Kính vuốt lưng anh: “Thầy giáo Lan, sang năm gặp lại!” Nói xong hắn như sực nhớ ra chuyện gì, lại đụng lên lỗ tai anh rù rì: “Anh chờ tôi, sang năm tôi sẽ đem mười bộ đề kia ra làm đúng hoàn toàn.” Rồi hắn cầm hành lý lên toa xe.
Sắp xếp xong xuôi mấy vali hành lý, hắn liền thò đầu ra ngoài cửa sổ xe tìm Lan Tri.
Hàn Kính nghĩ nếu mình là Lan Tri khẳng định sẽ vẫn còn lưu luyến đứng tại chỗ, nhìn theo toa hắn ngồi mà vẫy tay tạm biệt, thậm chí chờ khi đoàn tàu lăn bánh còn đuổi theo một đoạn, lưu luyến không muốn chia xa, y như mấy cảnh chia ly kinh điển trong phim tình cảm lãng mạng, cảm động đến phát khóc.
Nhưng không, Hàn Kính thò đầu ra tìm dáo dác chẳng thấy anh đâu. Chẳng có đứng tại chỗ nhìn theo, vẫy tay tạm biệt hay chạy theo tàu. Lan Tri vừa tiễn hắn lên toa đã quay lưng đi về thẳng. (tội Kính =]]])
Thật sự là quá vô tình rồi! Hàn Kính dù biết rõ tính anh vốn lạnh lùng, không bao giờ làm mấy cảnh sến súa đó nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không vui.
Cũng may trong xe tụ tập rất nhiều anh em bốn bể. Hàn Kính rất nhanh làm quen được với cánh đàn ông xung quanh mình, cười nói vui vẻ rồi thoáng cái đã rủ nhau gầy sòng đánh bài.
Chơi bài vui vẻ nên thời gian trôi qua rất mau, đã qua một đêm, Hàn Kính gần về đến nhà rồi.
Không biết lúc nào trời đã bắt đầu lác đác tuyết rơi.
Hàn Kính xuống ga tại thị trấn. Nhà hắn ở một cái thôn nhỏ phía dưới nữa, phải ngồi xe khách trằn trọc một đoạn dài mới tới. Hắn nhớ tới địa chỉ nhà Quách Kiệt đưa, nhà Quách Kiệt ở ngay thị trấn nên hắn sẽ ghé trước đưa tiền và thuốc rồi sẽ về nhà mình sau.
Cha của Quách Kiệt tuổi đã cao, mẹ Quách Kiệt thì mất lâu rồi, trong nhà chỉ còn lại mình ông, sống rất cô đơn, nên thấy Hàn Kính về thăm ông vui lắm, hỏi han hắn liên tục.
Hàn Kính chú ý đến chân ông, quả thật rất yếu, đi phải chống gậy, lên lầu xuống lầu đều rất gian nan. Đi đứng bất tiện, nhiều việc cũng không thể tự làm. Hàn Kính phát hiện trên góc tường mạng nhện đóng rất nhiều, cửa sổ cũng đầy bụi. Quan trọng nhất là giờ này nhà nhà đều rộn ràng sum vầy mừng năm mới, ông lão chỉ có một thân một mình, dù cho có tiền và thuốc bổ, vẫn cảm thấy rất thê lương.
Quách Kiệt tận tình giúp đỡ Hàn Kính thời gian qua, nên hắn cũng cảm giác thân thiết với ông lão. “Bác ơi, khoảng hai ngày nữa cháu lại đến thăm bác, tiện giúp bác dọn dẹp vệ sinh nhà cửa luôn, xem như cháu làm thay cho anh Kiệt ạ.”
Từ nhà Quách Kiệt đi ra, Hàn Kính phát hiện vừa nãy tuyết rơi còn lác đác, giờ đã trở nên dày đặc. Bọn trẻ con thấy tuyết rơi, chạy ù từ nhà ra đuổi bắt theo những bông tuyết.
Hàn Kính cười cười, leo lên xe khách về nhà.
Trên đường đi tuyết đổ càng lúc càng lớn, nhanh chóng nhấn chìm cảnh vật trong một màn trắng mờ.
Rất nhanh xe đã đến nơi rồi. Cha mẹ hắn đều đang trong nhà, còn có chị gái hắn đi làm ở thành phố N cũng về nhà sum họp. Hàn Kính chuyện trò cùng người nhà vài câu liền lấy cớ trốn lên phòng, gọi điện thoại cho Lan Tri.
Hắn cả ngày không nghe giọng anh, đã bắt đầu thấy nhớ rồi.
Nhưng vừa móc điện thoại ra thì phát hiện điện thoại của hắn đã cạn pin từ khi nào. Haizz, smartphone cái gì cũng tiện, duy mỗi hao pin thì không gì bằng. Hàn Kính đành trở ra tìm dây sạc.
Hắn vừa định đút sạc vào ổ điện, bỗng đèn trong phòng phụt tắt hết.
Bị cúp điện rồi!
Mấy gốc cây bị gió tuyết thổi mạnh, bật gốc ngã, vô tình làm đứt luôn dây điện tổng của thôn. Gần sang năm mới rồi, thôn hắn lại nhỏ xíu, chỉ có vài ngàn người nên bên điện lực cũng không gấp rút sửa chữa mà hẹn đến mùng ba tết.
Thế là Hàn Kính cùng cả thôn diện tích hơn 10 dặm chìm vào bóng tối mà đón giao thừa.
Trong hôm đó hắn cũng được thông báo luôn chị hắn đã có đối tượng, dự định hè năm nay sẽ hết hôn. Cha mẹ Hàn Kính rất vui vẻ, chỉ mong chóng được gặp mặt con rể tương lai. Mà chàng rể cũng rất trùng hợp, cũng đang ở thành phố A.
“Sau này lấy chồng rồi ở thành phố A thì nhớ chăm sóc em con.” Cha mẹ hắn dặn dò chị gái.
Hàn Kính nhìn cha mẹ hắn nắn nắn mấy khớp tay mà thận trọng bàn bạc ra tiền chuẩn bị đám cưới, liền quyết định đem chuyện hắn sắp sửa thi Đại học mà giấu biến.
Nhà hắn vốn chẳng dư giả gì, lo chuyện kết hôn cũng phải tốn một khoảng kha khá, nếu bây giờ hắn mở miệng nói muốn học đại học, cha mẹ hắn cũng không thể từ chối hắn, vậy chẳng phải ép ông bà vào tình thế khó xử giữa hai đứa con hay sao. Nên khi ông bà hỏi hắn đang ở thành phố A làm gì, hắn cũng qua quýt nói dối vài câu, còn đút cho ông bà một ít tiền.
Hai ngày đã trôi qua, thôn vẫn chưa có điện lại. Hàn Kình không có cách nào liên lạc với Lan Tri, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn trong nhà cũng phụ giúp nhiều việc, nhưng cũng không tập trung được.
Hắn mỏi mòn chờ đến ngày thứ ba đã hết chịu nổi, thừa dịp trong nhà không còn chuyện gì cần giải quyết, hắn bèn quyết định lên thị trấn đến nhà Quách Kiệt một chuyến. Lý do đầu tiên vì hắn thấy ông Quách rất đáng thương, muốn giúp đỡ một chút, lý do thứ hai hắn muốn ở nhà ông Quách “xin” chút điện để gọi về cho Lan Tri.
Ít nhất cũng phải báo cho anh biết là hắn về nhà bình an. Lan Tri tuy rằng lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh lùng vô tình, nói chuyện với hắn còn có vẻ xa cách huống chi người ngoài, nhưng hắn vẫn muốn báo cho anh biết tin. Dù gì lúc ở ga tàu hắn cũng đã hứa sẽ gọi báo tin về nhà an toàn với anh rồi, Giờ hắn cũng nhiều ngày không liên lạc với anh, dù Lan Tri không quan tâm nhưng hắn cũng cảm thấy như hắn đang thất hứa vậy.
Hàn Kính trong khoảnh khắc còn thấy như là mình đang tự đa tình. Hắn ở đây lo lắng không thôi, nghĩ đủ biên pháp để liên lạc với anh, nhưng khi gọi được rồi, hắn chắc mẩm Lan Tri cũng sẽ “Ừ” một chữ hoặc im lặng một hơi, chẳng buồn quan tâm hay lo lắng mà phản ứng kịch liệt vì mấy ngày Hàn Kính không điện thoại cho anh đâu.
Đầu mùng ba tuyết rơi dày đặc che phủ cả đường đi. Xe khách chạy từ thôn ra thị trấn cũng ngừng chạy rồi. Không có phương tiện giao thông công cộng, Hàn Kính đành mò mẫm trong kho nhà lôi ra một cái xe đạp cũ mèm, lọc cọc đạp xuyên tuyết gần một tiếng đồng hồ lên thị trấn.
Nhà ông Quách ở nơi khá vắng vẻ, trước cửa phủ một tầng tuyết dày, hiển nhiên mấy ngày nay ông không ra khỏi nhà. Đi đứng bất tiện, con cái lại không ở bên, thật sự rất khổ sở.
Hàn Kính gõ cửa: “Bác Quách ơi, cháu Hàn Kính đây. Cháu tới thăm bác.”
Nhưng mà thật lâu vẫn không có người ra mở cửa. Hàn Kính gõ gõ mấy lần, trong nhà vẫn im thin thít. Càng nghĩ càng thấy bất ổn, hắn quyết định đạp cửa xông vào.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, ông Quách đang ngã sóng xoài trong nhà bếp, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh từ khi nào rồi.
Hàn Kính lúc này còn tâm trạng nào nhớ đến sạc pin điện thoại, hắn vớ ngay điện thoại có định trong góc phòng nhấn 120 gọi xe cứu thương.
Ông Quách chỉ có một mình chẳng ai chăm sóc, Hàn Kính nhìn ông được đặt lên xe gấp rút chở đi, lại thấy lo lắng mà đi theo dến bệnh viện.
Đến bệnh viện dĩ nhiên lại là làm thủ tục nhập viện, nộp tiền, đi khoa phóng xạ chụp ảnh linh ta linh tinh. Gần sang năm mới mà bệnh viện vẫn còn đông nghịt người, làm Hàn Kính bị xoay vòng đến bở hơi tai.
Vất vả một hồi cũng chuyện đâu vào đấy. Bác sĩ đến còn tủm tỉm cười khen ngợi hắn một câu: “May mắn cậu đưa bác tới kịp đấy, trễ một tý nữa là nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
Nghe khen Hàn Kính vui vẻ không thôi. Đợi sắp xếp xong nốt thêm vài việc vặt, hắn từ bệnh viện bước ra mới sực nhớ đến chuyện hệ trọng: Điện thoại của hắn vẫn là chưa được sạc.
Hàn Kính lúc này không chỉ muốn gọi cho Lan Tri, hắn còn muốn báo tin cho Quách Kiệt nữa. Đáng tiếc số hai người này đều lưu trong điện thoại, hắn không nhớ số. Giờ mới biêt trí nhớ quan trọng đến mức nào.
Hắn bèn tặc lưỡi quyết định trở về nhà luôn. Dù gì chắc giờ này thôn hắn cũng sửa xong dây điện rồi. Với cả giờ đã là chín giờ tối, Hàn Kính mệt đến xây xẩm, cũng không còn nổi cố chấp mà sạc cho bằng được điện thoại.
Hắn lại cưỡi xe đạp hơn một giờ xuyên màn tuyết trở về thôn, đến khi về tới nhà tuyết đóng dày trên lưng, người hắn nhìn con người tuyết đứa trẻ nào vừa đắp.
Thôn hắn giờ này đã đi ngủ hết. Người dưới quê thường hay ngủ sớm, mà thôn vẫn chưa có điện. Giờ đã hơn mười giờ rồi cha mẹ hắn chắc chắn đã ngủ.
Hàn Kính không muốn quấy rầy người nhà, liền tự mình xuống xe sờ sờ ổ khóa tính mở cửa. Cơ thể hắn phơi tuyết hơn một tiếng đồng hồ, ngón tay đã đông cứng mất rồi. Hàn Kính phải đứng tại chỗ, tháo găng, đứng giữa trời tuyết bay tá lả mà hà hơi cho tay ấm lại.
Mới hà được vài hơi, Hàn Kính cảm giác trên đầu mình có gì đó đang che tuyết đổ xuống. Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Mùng ba tết, nơi thôn nhỏ xa xôi đổ tuyết rét lạnh, gió bấc thét gào, tuyết bay tán loạn, không một ngọn đèn, không thấy ánh trăng, giơ hay lên nhìn cũng không thấy rõ năm ngón.
Nhưng mà Hàn Kính nhất nhanh nhận ngay bóng hình phía sau lưng hắn. Bao tay hắn rơi bịch xuống nền tuyết.
“Thầy.... thầy Lan, sao anh lại ở đây?”
Lan Tri khoác một cái áo khoác dáng dài, khuôn mặt bị làn gió lạnh chà xát đến tái nhợt. Anh lặng yên đứng trên mặt tuyết, tay cầm dù che trên đầu Hàn Kính, không có cảm xúc gì mà im lặng nhìn hắn.