Edit: Emilly
Beta: Sub
Cú va chạm này đụng vào đúng điểm G của Lan Tri, trên giường Lan Tri toàn thân nảy lên, bắn vào lòng bàn tay Hàn Kính.
Lúc bắn ra, y vẫn như cũ không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trên thực tế, y nghiêng đầu sang một bên, cắn chặt cái gối đầu trên giường, đem toàn bộ âm thanh dâm đãng mà mình có thể phát ra đều giấu vào trong gối.
Khoảng thời gian dài lâu này, Lan Tri đại khái bị làm đến quá mệt mỏi, hoặc có lẽ là do Hàn Kính có đeo bao, nói chung y cũng không đẩy Hàn Kính ra như lần trước.
Hàn Kính ôm Lan Tri nằm lỳ trên giường, như là ôm một món đồ chơi quý báu. Hắn kề lỗ tai vào sát ngực Lan Tri, cảm nhận từng nhịp thở của đối phương, im lặng nghe Lan Tri thở mạnh.
Đêm đẹp chỉ tiếc quá ngắn, hắn ước gì có thể như vậy ôm Lan Tri cả đời.
“Giáo sư Lan”, hắn đột nhiên hỏi: “Lần trước anh đẩy tôi ra, không cho tôi bắn ở bên trong, là bởi vì tôi không có đeo bao sao?”
Lan Tri không nói chuyện.
“Thật ra thì tôi chỉ làm với người khác đúng một lần.” Hàn Kính suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Tôi không phải là người thích đi khắp nơi làm tình. Tôi là thật tâm thích anh mới cùng anh làm tình.”
Lan Tri vẫn không nói lời nào.
Cả gian phòng đều yên tĩnh.
Hàn Kính tự giễu chính mình, nghĩ nhiều rồi.
Dù cho Lan Tri biết mình không phải là người quan hệ bừa bãi, dù cho Lan Tri biết tâm ý của mình, vậy thì sao chứ? Mình hiện tại cái dạng này, nhất định không xứng với Lan Tri.
Muốn thường xuyên làm Lan Tri, trước hết mình cũng phải có tấm bằng đại học chính quy đã, sau đó tìm một công việc đàng hoàng chứ!
Trên đời này làm sao có chuyện bảo vệ tòa nhà chỉ tốt nghiệp trung học và giáo sư đại học ở chung với nhau chứ? Dù cho Lan Tri đồng ý, bản thân Hàn Kính cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Hàn Kính là một người đàn ông rất có chí khí. Hắn yêu một người, hắn sẽ hy vọng mình có thể chăm sóc đối phương, làm chỗ dựa cả về mặt kinh tế và tinh thần cho đối phương – mặc dù đối phương có thể cũng không cần hắn làm chỗ dựa.
Bây giờ là trời thu, không biết hiện tại lại đi đăng ký lớp bổ túc có kịp hay không?
Nhưng vấn đề càng vướng tay vướng chân là nếu như hắn đi đăng ký lớp bổ túc, học phí từ đâu mà có? Cho dù tương lai có thể học đại học, học phí đại học lại từ đâu mà có?
Hàn Kính rất ưu sầu, hơn nữa khi nãy cũng đã sử dụng hết toàn bộ động tác mạnh rồi, hắn rất nhanh liền mệt mỏi, mơ mơ màng màng kề sát người Lan Tri đi vào mộng đẹp.
Một giấc ngủ này vừa ngọt vừa sâu. Đợi tới khi Hàn Kính tỉnh lại thì trời đã sáng.
Lan Tri cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày của y đều đã không thấy. Còn quần áo của Hàn Kính bị ném đầy đất, cả phòng vô cùng mất trật tự.
Hàn Kính nhìn bóng đèn điện sáng choang trên trần nhà một lúc lâu, thoáng có chút không dám chắc chắn, tối hôm qua có phải hay không chỉ là một giấc mộng xuân của hắn mà thôi.
Hắn chậm rãi ngồi dậy. Sau đó hắn liền thấy bên trên dương vật cứng rắn vào mỗi sớm của mình còn đeo một cái bao cao su vân tay nổi.
Hàn Kính sững sờ một chút, lập tức cười ha ha.
Tối hôm qua không phải là mơ! Thật sự không phải là mơ!
Hắn lại cùng Lan Tri làm một lần! Lan Tri không hề không để ý tới hắn! Lan Tri vẫn còn nguyện ý cùng hắn làm!
Thật sự là quá tốt!
Hàn Kính chỉa vào bao cao su ở trên giường nhảy dựng lên, nhảy qua lại hai vòng, lớn giọng hét hai tiếng, mới lưu luyến tháo xuống bao, một lần nữa mặc quần áo tử tế, vừa khẽ nhẩm một điệu nhạc vừa đi ra gian ngoài của phòng bảo vệ.
Sau đó hắn liền ngây dại.
Lan Tri căn bản không hề đi! Trái lại, y quần áo nón mũ chỉnh tề, trên sóng mũi đeo một đôi kính gọng vàng, đang ngồi trên ghế ở phòng bảo vệ, ngẩng đầu im lặng nhìn Hàn Kính.
Mặt trời đã lên cao, ánh dương quang chiếu vào xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, chiếu vào nửa khuôn mặt của y, bao lấy đường viền tuấn mỹ của khuôn mặt.
Hàn Kính nhất thời có chút xấu hổ.
Không cần phải nói, chính mình khi nãy ở trong phòng hưng phấn mà hét to, khẳng định đều bị Lan Tri nghe được rồi.
Hàn Kính xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn Lan Tri.
(Sub: *Ôm đầu tự thôi miên* anh ấy sẽ hết ngố nhanh thôi, nhanh thôi)
Bất quá, biểu cảm Lan Tri rất nhạt, tựa hồ căn bản không để trong lòng, y chỉ hỏi Hàn Kính: “Cậu dậy rồi?”
Mặt Hàn Kính đều đỏ, gãi gãi đầu “Ừ” một tiếng. Hắn vừa định mở miệng giải thích, chợt lại nghe Lan Tri hỏi: “Cậu đói không?”
“A?” Hàn Kính thoáng cái không phản ứng kịp.
Lan Tri chậm rãi xoay người lại, từ trên bàn cầm lấy một tờ rơi quảng cáo giao hàng, phất phất về hướng Hàn Kính: “Chúng ta đi quán này ăn sáng.”
Lúc này, lời nói, biểu tình của y không hề gợn sóng, một chút cũng không như tối qua ở trên giường đầy phóng đãng, không kiềm chế.
Hàn Kính sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng được: “Giáo sư Lan…Anh nói chúng ta đi ăn sáng?” Hắn lắp bắp hỏi lại.
Lan Tri gật đầu, đứng dậy đi hướng về phía cửa phòng bảo vệ.
“Chúng ta…cùng nhau…cùng nhau…đi ăn sáng?” Hàn Kính vẫn không dám chắc chắn.
Lan Tri quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Cậu không muốn ăn cùng tôi thì cứ nói, không cần miễn cưỡng.” Y rất lãnh đạm nói.
“Không, không, không!” Hàn Kính rất sợ Lan Tri cự tuyệt hắn, vừa vẫy tay vừa đuổi theo Lan Tri, “Tôi muốn cùng anh ănbữa sáng!”
Khóe miệng Lan Tri không dễ phát hiện khẽ nhếch lên, tiện tay đưa tờ rơi giao hàng cho Hàn Kính.
“Cậu dẫn đường.” Y dựa vào trên khung cửa, mặt không biểu cảm gì ra mệnh lệnh cho Hàn Kính.
Quán mỳ Cát Tường, cách cửa sau đại học Z không xa. Nơi này là khu phức hợp ở ngoại ô, vì vậy bình thường quán mỳ chủ yếu là dành cho các sinh viên của đại học Z.
Hôm nay là sáng thứ bảy, các sinh viên đại học tối thứ sáu đều chơi rất vui vẻ, sáng thứ bảy không có ai dậy sớm như vậy, quán mỳ vắng vẻ, không một bóng người.
Quán mỳ tương đối đơn sơ, muốn gọi món phải tới cửa sổ để gọi, sau khi làm xong liền có người ở bên trong gọi tên, người gọi món lại tự mình đi tới trước cửa sổ để lấy.
Hàn Kính xum xoe hỏi Lan Tri: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Bánh gạo sườn non.” Lan Tri trả lời.
Hàn Kính vò đầu: “Chỗ này không phải là quán mỳ sao? Không phải là nên ăn mỳ sao?”
“Tôi có gọi điện hỏi qua rồi.” Lan Tri tự nhiên xoay người, chọn một cái bàn hai người ngồi xuống, “Quán này có bán bánh gạo sườn non.”
Hàn Kính bị sự cố chấp muốn ăn bánh gạo sườn non của Lan Tri làm cho lòng hiếu kỳ nổi lên, vì vậy liền gọi hai phần bánh gạo sườn non, bưng lên nếm thử.
Nói tới bánh gạo sườn non, nó là một khoanh sườn non to được ướp trong nước tương, đặt vào chảo dầu nóng chiên lên, sau đó đặt lên lớp bột được rưới nước tương đã qua chế biến.
Hương thơm lan tỏa.
Hàn Kính vừa định nếm thử, bất giác mắt thoáng nhìn qua Lan Tri cũng đang cầm đũa chuẩn bị ăn, hắn đột nhiên vươn tay, nắm cổ tay Lan Tri: “Anh chờ một chút.”
Lan Tri không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Kính lấy xuống đôi đũa trong tay Lan Tri, một lần nữa lấy một đôi mới, tháo lớp bọc ngoài đưa cho Lan Tri: “Bên trên đôi đũa khi nãy có chút không sạch sẽ.”
Ánh mắt Lan Tri kỳ dị mà nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu xuống nắm đôi đũa Hàn Kính vừa đổi cho tiếp tục ăn.
Hàn Kính cũng ăn.
Đại khái là do tối hôm qua dùng sức làm quá độ rồi, hắn nghĩ món đặc sản của thành phố A này thật đúng là ăn rất ngon. Sườn non mềm rục, nước tương thơm và tinh khiết, thêm vào đó có bánh làm từ gạo nếp có vị nhàn nhạt, trong veo, đích thật là làm cho người ta vô cùng thèm thuồng.
Hàn Kính rất nhanh đã ăn xong.
“Ăn ngon không?” Lan Tri đột nhiên hỏi hắn.
Hàn Kính gật đầu: “Ăn ngon!”
“Muốn ăn nữa không?” Lan Tri tiếp tục hỏi.
Hàn Kính nhất thời ngượng ngùng. Hắn một mét tám mươi lăm, người cao to, một khoanh sườn non thêm vài miếng bánh gạo đích xác còn không đủ để lấp đầy bụng. Bất quá ở trước mặt Lan Tri hắn cũng không dám làm càn, sợ tướng ăn của mình quá khó coi, làm cho đối phương chê cười mình.
“Không…không có việc gì.” Hắn gãi gãi đầu, một tay không tự chủ mà xoay chiếc đũa.
Lan Tri thấy thế liền để đũa xuống, một lần nữa đứng lên đi gọi món, tới trước cửa sổ, đưa tiền vào trong: “Thêm một phần bánh gạo sườn non.”
Hàn Kính càng ngượng ngùng, đứng lên tay chân luống cuống mà nhìn Lan Tri.
Lan Tri một lần nữa đi trở lại bàn, “Đợi một lát làm xong liền tự mình đi lấy.” Vừa nói, y vừa ngồi xuống.
Hàn Kính suy nghĩ hồi lâu, lúng túng nói câu: “Tôi…Tôi tự mua cũng được…”
“Phần tôi ăn là do cậu mua.” Lan Tri thay hắn giải vây, “Cậu coi như là mua cho mình hai phần vậy.”
Hàn Kính lắc đầu: “Không, tôi muốn mời giáo sư Lan anh ăn bữa bánh gạo sườn non này.”
Hắn vươn tay đưa vào trong túi tiền, vừa lấy vừa giải thích: “Tôi có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền. Mặc dù tôi không mời nổi quán ăn sang trọng, nhưng tiền mời anh ăn bánh gạo sườn non thì tôi vẫn có.”
Tiếc là hắn lấy cả nửa ngày, chỉ lấy ra được tờ một trăm đồng mà tối hôm qua Lan Tri đưa cho hắn trước mặt hiệu trưởng Chu.
Hắn đi ra quá hưng phấn, đã quên mang theo tiền.
Hàn Kính cầm tờ tiền một trăm đồng càng xấu hổ.
Lúc đó Lan Tri nói: Nhờ hắn mua ba phần bánh gạo sườn non. Một phần cho mình, một phần cho hiệu trưởng Chu, còn lại một phần cho Hàn Kính.
Cẩn thận ngẫm lại, một đêm này xảy ra rất nhiều chuyện.
“Giáo sư Lan…”
“Tiền này cậu cầm đi.” Lan Tri cũng không không ngước đầu lên, tiếp tục nhai kĩ nuốt chậm bánh gạo sườn non.
“Như vậy sao được! Tôi…”
“Coi như là cảm ơn cậu.” Lan Tri cắt lời hắn, đôi đũa khuấy khuấy phần nước tương trong chén, lại tiếp thêm một câu: “Cảm ơn cậu tối hôm qua đập xe giải vây cho tôi.”
Y vẫn không ngẩng đầu lên, dung mạo mơ hồ phản chiếu lại bên trên phần nước tương, nhìn không rõ biểu cảm.
Hàn Kính thoáng cái ngẩn cả người.
Hóa ra, Lan Tri tất cả đều biết!
Lan Tri biết ý đồ hèn mọn của hiệu trưởng Chu. Lan Tri cũng biết là do mình đập xe. Mà quan trong nhất là, Lan Tri biết tâm ý của mình.
Hàn Kính cầm tờ một trăm đồng trong tay, kinh ngạc nói không nên lời.
Cho đến khi trong cửa sổ có người gọi: “Bánh gạo sườn non có rồi!” Hàn Kính mới phục hồi tinh thần lại.
“Tôi làm như vậy là vì anh, không phải vì tiền.” Hắn nhét lại tờ tiền màu đỏ vào trong tay Lan Tri, xoay người đi lấy bánh gạo sườn non vừa ra lò.
Cùng Lan Tri ăn xong bữa sáng, Lan Tri đi về nhà. Hàn Kính một mình trở lại phòng bảo vệ, ngây ngốc ngồi một chỗ thật lâu.
Thật sự hẳn là nên thi đại học thôi.
Hắn mở máy tính ra, lên mạng tìm tòi, nhìn xem nơi nào có lớp bổ túc giá rẻ.
Tìm tìm kiếm kiếm hắn đột nhiên nghĩ đến món bánh gạo sườn non vừa ăn khi nãy.
Hắn biết Lan Tri thực thích ăn.
Nếu như mỗi ngày sau này đều có thể làm cho Lan Tri ăn thì tốt rồi.
Vì vậy hắn cũng không tìm lớp bổ túc nữa, trái lại bắt đầu tìm thực đơn.
Hắn rất nhanh tìm được một đoạn video, hướng dẫn cách thức làm món bánh gạo sườn non.
Hàn Kính cúi sát bàn, nhìn say sưa, tới mức Quách Kiệt tiến vào cũng không biết.
“Gạch, chú nhàm chán quá rồi.” Quách Kiệt thấy hắn xem chương trình món ngon, thật sự ngạc nhiên, “Làm sao lại như một thằng đàn bà rồi? Muốn ăn cái gì anh mua cho chú!”
Hàn Kính quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, liền đóng video lại.
Không có việc thì sẽ không gõ cửa. Lần trước Quách Kiệt tới là muốn hắn và Hàn Kính hợp mưu, chuẩn bị cho vài tên dưới tay vào trong tòa nhà ăn cắp vật phẩm của sinh viên.
Nhưng hiện tại Hàn Kính thích Lan Tri, chỉ hy vọng mình không lại rơi vào đường xấu, có thể sống cuộc sống bình thường, có thể một ngày nào đó xứng với Lan Tri.
Nhưng về mặt khác, Hàn Kính không muốn đắc tội với Quách Kiệt. Dù sao đi nữa, ở trong trại cải tạo lao động Quách Kiệt cũng đã giúp hắn rất nhiều. Lúc đó Hàn Kính vừa vào, thiếu chút nữa liền bị đánh chết, là Quách Kiệt thay hắn ra mặt giải quyết sự tình.
Vì vậy từ chối Quách Kiệt cũng thật là một chuyện khó khăn.
“Chuyện lần trước anh và tôi thương lượng, tôi nghĩ không tốt lắm.” Hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn là quyết định nói với Quách Kiệt.
Quách Kiệt khoát tay chặn lại: “Chuyện này anh cũng thấy không tốt. Nếu không chú cứ coi như anh chưa hề đề cập tới.”
Hàn Kính có chút kinh ngạc nhìn Quách Kiệt.
Quách Kiệt cười hắc hắc hai tiếng, thấp giọng nói: “Dạo gần đây anh mày tìm được cách kiếm tiền mới…nếu làm được có thể kiếm được một số tiền lớn đó!”
“Là cái gì?” Hàn Kính cũng thiếu tiền, ngược lại có chút tò mò.
“Bây giờ còn chưa thể nói.” Quách Kiệt thần bí trả lời, lập tức vỗ vỗ vai Hàn Kính, “Bất quá phương diện này còn có công lao “Tuệ nhãn thức anh hùng” của chú mày nữa!”
Hàn Kính không hiểu ra làm sao: “Công lao của tôi? Tôi có công lao gì?”
Quách Kiệt còn thần bí hề hề, cũng không nói tiếp, chỉ qua loa trả lời: “Sau này chú sẽ biết. Nói tóm lại là đến lúc đó không thiếu phần của chú là được!”
Hàn Kính hoài nghi nhìn hắn: “Anh sáng sớm uống say sao? Nói chuyện câu trước không liên quan đến câu sau.”
Quách Kiệt vẫn cười hắc hắc, chuyển đề tài, bắt đầu câu được câu không mà giới thiệu vài người anh em hắn quen biết được ở thành phố A này cho Hàn Kính.
Đơn giản đều là những tên lưu manh, tụm lại làm những chuyện trộm gà trộm chó.
Sau khi nghe được một lúc, Hàn Kính liền cảm thấy nhàm chán, trong đầu bắt đầu thất thần mà nghĩ làm sao có thể làm bánh gạo sườn non cho Lan Tri ăn.
Lan Tri sẽ ăn sao? Có thể nào Lan Tri sẽ rất thích bánh gạo sườn non mà mình làm không?
Hắn đang thất thần, Quách Kiệt vươn tay đụng hắn một cái: “Đúng rồi Gạch nè, người đàn ông trung niên lần trước đứng chung với giáo sư Lan, có phải tên là Chu Thành hay không?”
Hàn Kính phục hồi tinh thần lại, tức giận nói: “Người đàn ông trung niên nào?”
“Là người ở trong đoạn phim tình cảm mãnh liệt đó!”
“Tôi cũng không biết người đó tên gì. Tôi chỉ biết người khác gọi ông ta là hiệu trưởng Chu thôi.”
“Vậy không sai rồi!” Quách Kiệt biết được đáp án, hưng phấn mà vỗ bàn, “Hiệu trưởng trường đại học Z Chu Thành! Khẳng định chính là ông ta!”
Hàn Kính kỳ quái nhìn hắn: “Anh vui vẻ như vậy làm gì? Trúng được một trăm vạn sao?”
Quách Kiệt thần bí cười cười: “So với trúng được một trăm vạn cũng không khác biệt cho lắm.”
Hắn lại cùng Hàn Kính hàn huyên vài câu, liền hào hứng mà đi. Trước khi đi hắn lại một lần nữa vỗ vỗ vai Hàn Kính: “Tối thứ sáu tuần sau lúc bảy giờ, mấy người anh em bọn anh ở quán Hào Duyệt trên đường E khu D gặp mặt, đến lúc đó chú cũng cùng đi đi! Mọi người làm quen một chút.”
Một tuần lễ tiếp theo, thái độ của Lan Tri đối với Hàn Kính cũng không có thay đổi.
Y vẫn không nhìn Hàn Kính, cũng không chào hỏi Hàn Kính.
Bất quá Hàn Kính cũng không nổi giận. Trên thực tế, hắn cũng phải làm nhiều việc.
Đầu tiên, hắn đi mua một lò điện nhỏ và một ít nguyên vật liệu, ở trong phòng bảo vệ học làm bánh gạo sườn non.
Thứ hai, hắn mượn cớ muốn quản lý phòng học trong tòa nhà tốt hơn, hỏi khoa nhân sự về thời khóa biểu của các phòng học.
Hắn nhanh chóng tìm được lớp của Lan Tri bên trong thời khóa biểu này.
Học kỳ này Lan Tri dạy hai môn, một môn là môn chuyên ngành khoa số học ứng dụng cho nghiên cứu sinh. Hàn Kính chạy đi len lén nhìn, phòng học nhỏ, người đi học cũng ít, Hàn Kính cảm thấy mình ngồi trong đấy khá gây chú ý, vì vậy không có không biết xấu hổ mà ngồi trong phòng học.
Một môn khác là môn đại cương, dạy cho sinh viên toàn trường, chủ yếu là nói về một số ứng dụng toán học trong thị trường chứng khoán.
Môn này học ở phòng lớn cạnh cầu thanh ở tầng hai, đi học có hơn cả trăm người, hơn nữa còn là đến từ các hệ khác nhau, mọi người không ai quen ai, Hàn Kính dễ trà trộn đi vào.
Giờ học là vào tối thứ tư. Hàn Kính ngay từ sớm liền ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng cạnh cầu thang, hưng phấn mà đợi Lan Tri đến.
Lan Tri vẫn mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, mái tóc ngắn sạch sẽ, chiếc kính gọng vàng không dính một hạt bụi. Nếu như cố ý nói còn có nơi nào không sạch sẽ, thì chỉ là còn lưu lại một vệt màu xanh vết tích của chòm râu trên gương mặt trắng nõn của y.
Bất quá loại không sạch sẽ này khiến y nhìn qua càng thêm gợi cảm.
Hàn Kính không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt khi nhìn Lan Tri nơi bục giảng xa xa.
Lan Tri vẫn đều không nhìn thấy hắn.