(1)
Lan Tri đã có trí nhớ tuyệt với từ khi còn nhỏ, vì vậy anh luôn nhớ rõ ngày đầu tiên anh gặp Dương Anh.
Đó là một mùa xuân, năm anh mười ba tuổi, hoa anh đào nở rộ quanh những góc tường của trại trẻ mồ côi.
Anh đã ở đấy được hai năm từ khi cha mẹ đột ngột qua đời. Cuộc sống ở đây vừa tốt lại vừa không. Tốt ở chỗ điều kiện vật chất rất khá, căn tin nấu nướng không tồi, ký túc xá cũng sạch đẹp, những ngày lễ Tết còn được tặng thêm lì xì tiêu vặt và nhiều quần áo mới.
Không tốt là vì, hai tháng trước viện trưởng cùng giáo viên phụ trách đã đến gặp anh nói chuyện.
Lan Tri ngoan ngoãn nghe viện trường trình bày. Viện trưởng sợ anh còn nhỏ sẽ dễ tổn thương, nên nói bóng nói gió rất nhiều.
Điều này làm cho anh phải mất rất nhiều thời gian chờ đợi lắng nghe để biết được nội dung chính. Rất đơn giản, đó chính là vì ngân sách của trại trẻ mồ côi không đủ chi trả cho anh học cấp ba khi anh tròn mười sáu tuổi, nên họ hy vọng anh có thể nộp đơn vào một trường trung cấp nghề hay kỹ thuật nào đó như những trẻ mồ côi khác. Những trường nghề này đều hợp tác với trại trẻ mồ côi, vừa có thể giảm học phí, mà anh còn có thể thực tập ở tuổi mười sáu, làm những công việc lao động phổ thông kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Lan Tri cảm thấy trái tim anh như một ngọn nến vừa bị người ta thổi bay, dập tắt đi ánh lửa. Anh dần rõ ràng cảm thấy được, tương lai của mình cũng sẽ mờ đi như làn khói lượn lờ trên ngọn nến vừa tắt ấy.
Cuối cùng, anh mới mở miệng trả lời, mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống nơi nào đó trên đầu ngón tay: "Em sẽ tự nguyện ghi danh vào trường nghề, các thầy cứ yên tâm."
Lúc ấy, anh đột nhiên phát hiện, tiền tiêu vặt các thầy cô cho anh mà anh vẫn để dành, bây giờ đã chẳng biết sử dụng vào đâu rồi. Vì sau này anh chẳng cần mua sách giáo khoa, cũng chẳng cần mua tập vở bút thước. Trường nghề đối với anh mà nói, quá đỗi dễ dàng, thậm chí anh cũng không cần phải ôn tập.
Cho nên đến cái ngày hoa đào nở rộ ấy, khi anh lần đầu gặp Dương Anh, đã để dành được rất nhiều tiền tiêu vặt rồi.
Hôm ấy anh đang ngồi trong phòng học trại trẻ mồ côi, cố gắng nhớ lại cha mẹ ruột của mình.
Những ký ức còn sót lại của anh về mẹ cha chỉ là những mảnh ghép mơ hồ. Vì cha thường xuyên chẳng có nhà, cứ đi công tác mãi. Còn mẹ? Mẹ ra đi sớm quá, anh chưa kịp đọng lại gì trong ký ức thì mẹ đã bỏ anh mà đi rồi. Anh chỉ nhớ cha anh cứ luôn miệng nói, anh lớn lên rất giống mẹ, còn lại cũng chẳng biết thêm được gì.
Lan Tri chắn chắn rằng mình chẳng còn gì tiếc nuối nữa. Mà nếu có tiếc, thì anh chỉ tiếc rằng sao cha anh lại đột ngột qua đời khi anh còn bé như thế.
Anh cứ ngồi đó, bần thần nghĩ ngợi. Chợt anh nghe có tiếng gió nhẹ nhàng lay những chấn song cửa sổ. Anh ngoái nhìn, gió xuân tháng ba thổi tốc lên những cánh hoa anh đào hồng thắm tung bay ngoài cửa.
Rồi anh thấy Dương Anh, người phụ nữ đằm thắm dịu dàng như gió xuân, đứng giữa một đại dương hoa, mỉm cười nhẹ nhàng với anh, đẹp như một thiên sứ.
Mười năm sau, hay hai mươi năm sau, dù có bất cứ chuyện tồi tệ nào xảy ra, thì mỗi lần nghĩ đến Dương Anh, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh vẫn là cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau ấy, là nụ cười dịu dàng, là những cánh hoa hồng nhạt, và ánh nắng xuân ấm áp chan hòa trái tim anh.
Vì vậy, khi viện trưởng đến gặp anh vào giữa năm và nói rằng Dương Anh ngỏ lời nhận nuôi anh, Lan Tri đã chẳng biểu đạt sự bất ngờ nào. Vì từ lâu, anh đã biết, người phụ nữ ấy chính là một thiên sứ.
"Em nếu không muốn được nhận nuôi có thể từ chối." Viện trưởng thấy anh chẳng bộc lộ một chút hân hoan nào liền nói.
Lan Tri đã đến tuổi có thể tự quyết định. Căn cứ theo pháp luật, Dương Anh muốn nhận nuôi anh phải có sự đồng ý của bản thân anh.
Nhưng Lan Tri có thể nào không muốn được? Anh hiểu rất rõ, đây là cơ hội duy nhất để anh có thể thoát khỏi vận mệnh được định sẵn mà vươn xa hơn.
Thông thường những cặp vợ chồng đến nhận nuôi trẻ mồ côi, chỉ toàn thích chọn những đứa trẻ vừa lên ba hoặc nhỏ hơn, như vậy có thể dễ dàng vun đắp tình cảm gia đình. Những đứa trẻ đã lớn như anh, có được cơ hội nhận nuôi quả thật rất không dễ dàng.
Anh đem tiền tiêu vặt tích cóp bấy lâu nay đi mua một bộ quần áo mới, còn cố gắng đi cắt tóc cho tươm tất.
Mọi chuyện đều thật suôn sẻ. Anh gặp lại được Dương Anh, còn có chồng bà là Chu Thành đứng kế bên. Anh gọi hai người họ là "cha " và "mẹ ". Họ dẫn anh lên máy bay, chuyển đến sống ở thành phố A hoa lệ, họ xin cho anh vào học trường cấp hai tốt nhất thành phố, con đồng ý cho anh học cấp ba.
Nửa năm sau anh thi được vào top đầu kì thi tuyển sinh trường trung học Z, ba năm sau anh được tuyển thẳng vào khoa Toán của đại học Z tốt nhất thành phố A.
Dương Anh thật sự rất vui. Bà cao hứng đến nỗi quyết định dẫn Lan Tri tham gia một chương trình trao đổi kinh nghiệm của cục Dân Chính tổ chức.
"Đừng lo lắng." Dương Anh động viên Lan Tri lên phát biểu. "Con chỉ cần nói con đến nhà chúng ta sống, và cuộc đời con đã thay đổi như thế nào từ đó thôi."
Lan Tri không rành nói chuyện trước đám đông. Anh quả thật rất thông minh, nhưng tính cách thì không sôi nổi. Anh khép kín, và cũng không biết thể hiện suy nghĩ, cảm xúc ra bên ngoài.
"Tiểu Lan," Dương Anh nhìn vào mắt anh, nói: "Chia sẻ cuộc sống của con cho mọi người nghe, nói cho mọi người biết con thành công như thế nào sau khi được nhận nuôi, chuyện này rất quan trọng với mẹ đó."
Lan Tri dĩ nhiên biết quan trọng ở chỗ nào. Đây là nơi Dương Anh công tác, cũng là thành tựu chính trị của bà. Nhưng đối diện với hội trường đông nghịt người, anh cảm thấy lòng bàn tay mình túa mồ hôi liên tục, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào trên đất để chui ngay vào trốn.
Lần phát biểu đó thật sự rát kinh khủng. Anh chỉ cầm micro, nói lắp hai lần một câu: "Tôi thật sự cảm ơn công lao của cha nuôi và mẹ nuôi tôi." Sau đó nghẹn cứng, một câu thêm cũng không nói được.
Trên đường về nhà anh cảm nhận rất rõ Dương Anh đang thất vọng. Nhưng bà chẳng hề nổi giận với anh, vẫn cứ nhìn anh cười trìu mến như mọi ngày. Sự dịu dàng đó vô hình đều biến thành áp lực cực lớn đè nặng lên ngực anh, khiến anh không thể nào thở nổi.
"Mẹ à," cuối cùng anh mở miệng, nhẹ giọng nói, "Sau này nếu cần con lên phát biểu, mẹ hãy cho con hai ngày... con... con sẽ luyện tập trước."
"Không sao đâu." Dương Anh trả lời: "Là tại mẹ không lường trước được chuyện này thôi. Tiểu Lan, sau này cứ chuyên tâm học hành là được."
(2)
Vào một buổi tối thứ sáu, mưa to như trút nước, Lan Tri nhận được cuộc gọi từ Dương Anh.
"Tiểu Lan, từ thứ sáu này đến thứ hai tuần sau mẹ phải đi công tác ở ngoại ô, con khỏi về nhà ăn cơm cuối tuần nhé."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lan Tri đến nước K học lên tiến sĩ. Anh muốn ở lại nước K để tiếp tục nghiên cứu. Một mặt, anh cảm thấy việc ở lại K phù hợp và có thể phát triển bản thân, mặt khác, là anh đang muốn cố gắng tránh xa Chu Thành.
Khi anh lên năm hai đại học, một đêm nọ anh về nhà một mình, tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi ở ghế sofa trong phòng khách đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ chập chờn anh cảm thấy ai đó đang sờ soạng cơ thể mình.
Anh choàng tỉnh dậy và thấy Chu Thành không biết về nhà từ lúc nào, đang cưỡi trên người anh. Lan Tri sợ hãi, theo bản năng, anh với tay đến chiếc đèn cạnh ghế sofa, đập thật lực vào đầu lão.
Tiếng động gây ra quá lớn, hàng xóm đã báo cảnh sát.
Lan Tri sau khi bình tĩnh lại, không thể không cùng với Chu Thành nói dối. Bọn họ cũng hiểu được nếu chuyện này lộ ra ngoài, kết quả sẽ thê thảm thế nào, nên bất đắc dĩ anh phải đứng chung một con thuyền với lão.
Nhưng cũng trong đêm đó Lan Tri chuyển ngay về kí túc xá.
Từ đó về sau, cho dù Dương Anh có đề nghị thế nào, anh đều kiên quyết không ngủ lại nhà.
Anh còn không muốn nhìn thấy mặt Chu Thành nữa. Nên sau khi tột nghiệp rồi xuất ngoại, cũng dự định sẽ ở nước K công tác, hoặc thậm chí định cư luôn.
Nhưng cuối cùng, vẫn là một cuộc điện thoại của Dương Anh làm anh thay đổi ý định: "Tiểu Lan, mẹ nhớ con quá. Mẹ nuôi con lớn thế này rồi, con có thể về nhà với mẹ được không?"
Anh lập tức về nước, nhận chức giáo sư ở đại học K, cũng định thuê nhà ở riêng.
Nhưng Dương Anh nhất định không chịu cho anh thuê nhà, nhiệt tình đem căn nhà trọ giữa trung tâm thành phố sầm uất nhường cho anh. Lan Tri không từ chối được đành phải nhận lấy.
Có đôi khi Lan Tri cảm thấy, Dương Anh giống như một mặt trời vậy. Bà sẽ tỏa những tia nắng xuống, vô tình tan chảy đi mối quan hệ của anh và bà vốn đã mỏng như một phiến băng.
Lan Tri cẩn thận duy trì mối quan hệ với Dương Anh, nhưng cũng rất cẩn thận tránh né Chu Thành, hạn chế tiếp xúc với lão càng nhiều càng tốt.
Mỗi cuối tuần, anh sẽ về nhà, cùng Dương Anh ăn cơm, cùng trò chuyện với bà.
Anh thật sự thích ánh mặt trời ấm áp tỏa ra từ người bà, nhưng cũng rất sợ hãi những tia nắng đó sẽ làm vỡ tan lớp băng mỏng anh đang đứng, để anh sẽ phải rơi mãi vào vực sâu tận cùng dưới chân.
Anh vẫn rất đề phòng Chu Thành. Việc đầu tiên làm sau khi về nhà bà là chốt ngay cửa phòng lại.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn sơ sót một lần. Và lần sơ sót ấy, là một mũi dao trí mạng đâm thẳng vào tim.
Lúc tỉnh dậy với thân thể hỗn độn trong chiếc SUV, anh hoảng sợ và giận dữ đến cùng cực. Thậm chí anh muốn lấy điện thoại ra báo ngay cho cảnh sát. Nhưng cuối cùng anh phải đè nén lại, dùng sự bình tĩnh của lý trí để trấn áp sự hoảng loạn của bản thân.
Anh về nhà, tắm suốt một tiếng đồng hồ, cố gắng gột rửa ô uế Chu Thành để lại trên người anh, rồi gọi cho Dương Anh:
"Mẹ à, sau này nếu cuối tuần không có nhà, có thể báo cho con biết trước được không?"
"Tiểu Lan, mẹ không có nhà nhưng cha con sẽ có. Con ăn cơm với cha cũng được mà, cha cũng rất nhớ con đó...."
"Con không nghĩ có thể cùng ông ấy ăn cơm." Lan Tri ngắt lời bà.
Dương Anh đầu dây bên kia ngẩn người, im lặng không một tiếng động.
Cuối cùng Lan Tri đành phải che dấu một chút: "Ngày thường con cũng có thể ăn cơm với cha ở căn tin, không nhất thiết cuối tuần phải về nhà."
Anh biết lời nói dối này không được hoàn hảo, nhưng cũng may Dương Anh không truy vấn thêm.
"Được rồi." Bà trả lời, "Nếu sau này mẹ không có nhà cuối tuần sẽ gọi cho con biết."
Đó chính là lý do vì sao trong đêm mưa thứ sáu này, anh nhận được cuộc gọi của Dương Anh.
Lan Tri bất giác nhìn vào then cửa phòng trọ. Anh cuối tuần muốn tham gia một hội nghị, nên đang vội vàng viết bản thảo. Lan Tri nghĩ không về nhà Dương Anh cuối tuần, mà ở nhà trọ một mình suốt cuối tuần cũng không phải là ý hay.
(ông Chu Thành có chìa khóa nhà trọ nha nên thầy mới không dám ở nhà)
Vì thế anh bỏ ra hai tiếng đồng hồ trong đêm khuya, lái xe đến trường học, coi như làm tăng ca.
Trời mưa lớn thật sự, anh men theo bãi đỗ xe ra đến cổng trường học, cả người đã bị xối cho ướt sũng. Lan Tri hối hận vì đã quên mang theo ô.
Sau đó anh chú ý đến phòng bảo vệ ngay cổng đèn còn đang sáng.
Anh không ấn tượng gì mấy với bảo vệ mới của trường, nhưng vẫn quyết định sẽ đến đó hỏi mượn một chiếc ô.
Anh thích mọi chuyện đều phải được chuẩn bị cho thật tốt, đâu vào đấy, không có tình huống bất ngờ phát sinh, không xảy ra bất kì sai lầm nào. Anh cần làm việc đến rạng sáng, nhỡ lúc ấy trời vẫn chưa tạnh mưa mà bảo vệ vẫn chưa ngủ dậy, thì sẽ không có dù để đi ra bãi đỗ xe.
Nên anh lập tức đến phòng bảo vệ cửa chẳng khóa, rồi tiếp tục đi sâu vào phòng ngủ bên trong, đẩy nhẹ đẩy cánh cửa.
Đập vào mắt anh là một thân thể đàn ông trần trụi, đang ngồi trên giường, nhắm mắt lại vuốt ve chính dương vật mình.
Rất nhiều năm sau đó, Hàn Kính đến tuổi bắt đầu không còn ham muốn nữa - ừ thì ai rồi mà chẳng phải già đi – bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng lên xuống thất thường, hắn sẽ luôn miệng hỏi Lan Tri rằng, "Lan Tri này, nói thật cho em nghe, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh có động lòng không?"
Lan Tri gọt lỏn trả lời hắn: "Không!"
"Anh không chút xíu nào xao xuyến với em hết luôn hả! Thật hả? Một chút cũng không luôn?"
Lan Tri dừng công việc trên tay lại, nhịp những ngón tay duyên dáng xuống mặt bàn: "Thế em có bị thu hút bời một tên nhóc thậm chí còn không nhớ khóa cửa khi đang thủ dâm không?"
"Nhưng mà em trông rất được! Hàng họ lớn nè, mà lúc đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi!"
Vì thế, trí nhớ Lan Tri lại hiện về cảnh tượng đầu tiên khi anh nhìn thấy hắn.
Một tia sét lớn rạch lên trời, sấm nổi vang, đèn dây tóc phòng bảo vệ nhấp nháy trong một khoảnh khắc, tiếng ồ ồ của máy tính cũ, tiếng thở dốc của diễn viên người lớn trong loa vọng ra, và một tên nhóc trẻ tuổi ngồi trên giường bắt chéo chân tự an ủi trông rất buồn cười.
Đúng vậy, tên nhóc ấy thật sự trẻ, làn da thanh xuân bóng loáng khỏe mạnh, thân hình cao lớn, chắc nịch màu mật ong, mặt mày cũng rất sáng sủa bảnh bao. Khi ấy hắn sắp lên đỉnh, mồ hôi vì tình dục túa ra như tắm, len theo từng khối cơ bụng chảy dọc xuống dương vật cực kì thô to của hắn.
Nhóc bảo vệ đang say mê trong cao trào, chẳng hề để ý cửa phòng đã bị mở ra, càng không đế ý đến Lan Tri đã đứng ở cửa được một lúc.
Căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập hormone giống đực, mạnh mẽ và nồng đậm quện đặc trong không khí.
Lan Tri vẫn im lặng đứng đó, không phát ra tiếng động nào, lặng lẽ nhìn hắn đến cao trào.
Anh đã từng thấy qua rất nhiều đàn ông đạt cao trào trước mặt mình, cao lớn có, lớn tuổi có, nhỏ tuổi cũng có, đàn ông có dương vật thô to cũng có, cho nên nhìn cảnh tượng này, anh cũng không có cảm xúc gì quá đặc biệt.
Nhưng nếu vẫn cố gắng gặng hỏi, thì anh nghĩ, cảm xúc đặc biệt duy nhất anh có, chính là anh trong nháy mắt đã tưởng tượng dương vật to lớn của Hàn Kính vừa phun ra tinh dịch trắng nhờ kia, đang thô bạo xỏ xuyên trong thân thể anh.
Cho nên rất nhiều năm sau đó, anh cũng thật lòng trả lời Hàn Kính: "Khi đó anh không có động lòng với em, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh có chú ý đến cơ thể em."
Đúng vậy. Anh đã phát sinh hứng thú với tên nhóc bảo vệ đến tên cũng không biết này.
Cho nên anh đột nhiên thay đổi ý định, không mượn ô nữa, mà nói dối anh quên đem theo chìa khóa.
Mục đích rất đơn giản: nếu hỏi mượn ô, thì cuộc đối thoại chỉ mười giây đồng hồ là chấm dứt. Mà nếu phải đi lấy chìa khóa, lại phòng bảo vệ có rất nhiều chìa, lại trước khi đưa chìa phải xác minh thân phận anh, cuộc đối thoại ít nhất sẽ diễn ra đến năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ đó anh lẳng lặng đánh giá cơ thể Hàn Kính.
Cuối cùng Lan Tri kết luận, anh nhìn quả không sai. Tên nhóc này trẻ trung cao lớn, mặt mũi nhìn cũng rất được, quan trọng là hàng họ kích thước cũng thật lớn, đánh giá theo tất cả các phương diện, thì rất đáng dành một đêm tình để nếm thử.
Khi đó quả thật Lan Tri có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau này, tên oắt con bảo vệ ấy, lại là người sẽ cùng anh đi đến cuối con đường.
Trước khi gặp Hàn Kính, anh chưa từng nghĩ sẽ yêu lấy một người.
Nhiều năm như vậy, tình cảm duy nhất anh có thể trao, đều dành hết cho Dương Anh rồi. Nhưng anh cảm thấy, dù cho anh có cố hết sức hài lòng bà, thì mối quan hệ của anh và Dương Anh cũng chỉ mỏng như một mạng tơ nhện, chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ nát bươm đi mất. Và cả Chu Thành nữa. Sự thèm khát dơ bẩn của lão cũng có thể khiến cho tình cảm của anh và Dương Anh tan thành mảnh nhỏ.
Anh thật sự hy vọng, Dương Anh có thể thương yêu anh như một đứa con ruột, là tình mẫu tử đơn thuần nhất, nhưng anh biết, dù Dương Anh thương yêu anh, nhưng bà vẫn luôn có những toan tính thực dụng.
Anh không phải đứa ngốc, Dương Anh lại càng không. Có một số việc, trong lòng đều rất rõ ràng, nhưng tốt hơn hết vẫn là cứ vờ như chẳng có gì, để cho mọi việc tốt đẹp.
Đến tình thân còn lẫn tạp, anh có tư cách gì mơ tưởng đến tình yêu lứa đôi?
Cho nên khi anh quyết định cùng tên nhóc bảo vệ một đêm làm tình, anh rất hối hận.
Lan Tri trước kia đến quán bar, người anh tiếp xúc cũng đều là những người thành đạt, học vấn địa vị cao, được nuôi dưỡng trong môi trường tốt. Vui vẻ một đêm, ai cũng biết đây chỉ là một trò chơi, một cách để giải tỏa căng thẳng, sẽ chẳng bao giờ, và cũng chẳng ai, khờ dại trộn lẫn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào vào đó.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, tên bảo vệ này sau khi qua đêm với anh, lại giống như muốn để ý đến mình.
Tên đó sẽ mỗi buổi sáng ngồi canh ở cổng trường chỉ để chờ anh đi qua rồi chào hỏi.
Tên đó sẽ mỗi buổi tối anh tăng ca, không ngủ mà đứng trong gió đêm lạnh ngắt, đợi ở cổng tiễn anh về nhà.
Lan Tri cảm thấy rất kì lạ. Anh không hiểu mình đã làm gì để hắn sinh ra ảo tưởng rằng, có thể từ mối quan hệ thể xác mà phát triển thành những tình cảm khác.
(vậy là thầy không biết rồi, cháu Hàn vừa nhìn thầy lần đầu tiên đã mê thầy rồi chứ ko phải ngủ xong mới mê đâu:"()
Cho nên anh cố gắng không thèm để ý đến những lời chào hỏi ân cần của hắn, một mực lạnh lùng, cốt để tên này biết rằng anh chẳng hề hứng thú với hắn mà rút lui.
Đúng vậy. Sau đêm tình đó anh cũng chẳng hề hứng thú gì với hắn nữa rồi.
Tên nhóc con này đẹp trai thật, cơ thể hấp dẫn thật, nhưng hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ dựa vào bản năng dục vọng đơn thuần mà làm tình, đương nhiên cũng chẳng biết làm thế nào để thỏa mãn Lan Tri. Cũng may hàng họ kích thước không tồi, lớn hơn nhiều so với người thường, nên cũng tốt xấu gì bù đắp cho sự thiếu hụt kinh nghiệm của hắn.
Và điều quan trọng nhất, đó là oắt con không hề có một chút ý thức an toàn tình dục nào. Không mang bao mà dám trực tiếp chen thẳng vào cơ thể anh, còn muốn bắn bên trong anh.
Lan Tri không thích như vậy.
Anh thậm chí còn chẳng yên tâm, dành chút thời gian đến bệnh viện xét nghiệm. Tuy kết quả đều bình thường, nhưng anh vẫn không muốn cùng tên chip bông này qua lại thêm lần nào nữa.
Nhưng có một đêm, Chu Thành mượn cớ ở lại văn phòng anh rồi động tay động chân. Lan Tri bất đắc dĩ, đành phải đánh một cuộc gọi xuống phòng bảo vệ.
Anh cũng không phải là muốn cầu cứu hắn, chỉ là để cảnh cáo Chu Thành rằng trong trường vẫn còn có người, nếu xảy ra sự tình gì sẽ rất dễ bị phát hiện.
Anh biết Chu Thành cũng rất e dè, lão sẽ không dám tiếp tục làm càn.
Tên nhóc bảo vệ lo lắng nói với anh gì đó trong ống nghe, anh cũng không quá quan tâm, căn bản không hề để ý đến.
Cái anh không ngờ chính là, tên bảo vệ kia thế mà lại lo lắng cho anh, vẻ mặt khẩn trương hớt hơ hớt hải chạy xộc vào văn phòng.
Lại càng không ngờ được, hắn sau khi rời đi, cái gì không làm thì thôi, đã làm là phải làm cho đến cùng, chạy đến bãi đỗ, đập phá xe của Chu Thành.
Mà tên nhóc làm liều như thế, hoàn toàn là vì anh.
Lan Tri nghĩ mãi không ra, tên nhóc vì sao lại phải làm như vậy. Chưa kể trước đây anh cũng từng tỏ rõ thái độ không có hứng thú và không muốn tiếp tục với hắn rồi.
Lan Tri nghĩ một người bình thường có lý trí, chẳng ai lại làm như vậy.
Nhưng mà oắt con này lại làm thế.
Ở trong bóng tối, Lan Tri im lặng ngắm nhóc bảo vệ từ phía xa. Hắn thân hình to lớn đứng trước chiếc SUV bị đập phá tanh bành mà tỉnh queo nói dối cảnh sát, chẳng hề nao núng.
Lan Tri đánh mắt sang chiếc SUV. Chiếc xe làm dấy lên ký ức nôn mửa ghê tởm của anh ngày ấy, giờ đã bị đập nát, anh cảm thấy trong lòng sinh ra một sự khoái cảm hả hê, một sự báo thù thành công.
Phẫn uất bấy lâu không thể thốt ra, cứ mãi nhốt trong lòng, đè nặng ngực anh đến không thở nổi, vậy mà trong chốc lát đã bị tên nhóc ranh lỗ mãng không suy nghĩ này giải thoát hết. Mọi sự phẫn nộ ưu phiền đều bay theo gió đêm mà tan biến. Anh trút bỏ được hết mọi gánh nặng.
Nhưng anh cũng không biểu hiện bằng cảm xúc trên mặt, anh biểu đạt cảm xúc thoải mái bằng hành động: tối hôm đó Lan Tri lại cùng nhóc bảo vệ ngủ một đêm.
Rất kì quái, ngắn ngủn có mấy tuần, mà kỹ thuật làm tình của nhóc tiến bộ đáng kể.
Lan Tri dần nhận ra tên nhóc bảo vệ trường tên Hàn Kính này quả thật là một người rất kì lạ.
Lạ lùng, khó nắm bắt, thậm chí không thể đoán được hành động của hắn bằng lý trí.
Ví dụ như, hắn nhớ kỹ anh thích ăn cái gì, rồi lén lén lút lút đi mua đồ về nấu cho anh ăn, sau đó vì anh đang nhìn chăm chú hắn mà hắn trượt tay đánh rơi hết. Ví dụ như, hắn mặc kệ bị đuổi việc, một mực xông lên đánh Chu Thành bảo vệ anh. Ví dụ như, hắn nghi ngờ anh và Chu Thành có gì mờ ám, giận dữ mắng nhiếc lung tung, rồi lại chạy đến nói mình không ngại, vẫn có thể tiếp tục ngủ cùng anh được không. Ví dụ như hắn chạy đến lớp thi giữa kì của anh, bỏ ra nửa tiếng nhàm chán chỉ để ghi lên bài thi trắng tinh một dãy số điện thoại.
Lan Tri nhận bài thi trắng trơn kèm số điện thoại của Hàn Kính từ tay trợ giảng, anh phát hiện khóe miệng trợ giảng đang nhịn cười đến run rẩy rồi.
Lan Tri liếc mắt một cái, anh trợ giảng thức thời, lập tức chuồn mất.
Anh mở bài thi ra, mặt không chút cảm xúc nào nhìn lời nhắn của Hàn Kính. Trừ số điện thoại, thì Hàn Kính còn viết ba kí hiệu: ≧ω≦
Dấu lớn hơn hoặc bằng, chữ cái Hy Lạp ω, dấu bé hơn hoặc bằng.
Lan Tri suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết ba ký tự này là loại code gì.
(trời ơi ỏng không hiểu thiệt =]]]])
Cuối cùng anh cũng lười, không suy nghĩ nữa. Ai mà biết được, tên này vốn hành động đều không giống với người bình thường mà.
Đúng vậy, tên nhóc bảo vệ Hàn Kính này, mọi hành động đều chẳng giống người bình thường, không thể đoán được, hoặc nói chính xác hơn, không thể dùng suy luận quen thuộc của Lan Tri mà đoán được.
Hàn Kính nhiệt tình, yêu hận rõ ràng, làm việc bằng cảm xúc, bất kể hậu quả ra làm sao.
Những tính cách này quá khác biệt so với vòng tròn xã giao mà Lan Tri thường tiếp xúc. Mẹ nuôi, cha nuôi, các giáo sư đồng nghiệp, lãnh đạo, thậm chí những người tinh anh trong xã hội anh gặp trong các quán bar xa hoa, cũng quá khác biệt với Hàn Kính. Những người đó đều cẩn thận cân nhắc thiệt hơn, rào trước đón sau, cố gắng tìm một phương hướng nào có lợi cho bản thân nhất. Đương nhiên, có đôi khi bọn họ cũng sẽ thất sách.
Cho nên Lan Tri tuy đoán được Hàn Kính đang muốn lấy lòng mình, nhưng anh vẫn không hiểu, tên đó vì cái gì lại phải làm như vậy.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được, cho dù là xét theo diện nào, bối cảnh, giáo dục, nghề nghiệp, thậm chí tuổi tác, cả hai đều không có một cơ hội đi tiếp nào hay sao?
Ngáy hôm đó sau khi đuổi đánh Chu Thành đi, hắn đã cầm khăn mặt, cẩn thận lau đi vết máu trên khóe môi anh. Lan Tri cảm nhận bàn tay hắn chạm nhẹ vào gương mặt anh, thầm nghĩ: Đúng là không thể giải thích được. Tại sao Hàn Kính có thể hành động bấp chấp hậu quả như thế.
Mạo hiểm đi phá nát xe, mạo hiểm đi đuổi đánh Chu Thành, chỉ vì một cảm xúc không thể xảy ra, chỉ vì một tình cảm trao đi không biết bao giờ mới được đáp lại?
Lan Tri nghĩ anh chẳng xứng đáng để ai đó có thể hy sinh vì anh như thế.
Anh cũng nghĩ trên đời này cũng sẽ chẳng có ai hy sinh vì nhau như vậy.
Nhưng Hàn Kính vẫn mặc kệ anh lạnh lùng đẩy hắn ra, mặc kệ sự hy sinh không bao giờ có hồi báo, hắn vẫn cứ thế kiên trì mà tiếp tục.
Ngón tay Hàn Kính đang chà lau trên khóe môi anh, nhưng Lan Tri cứ ngỡ, ngón tay hắn hình như đã lướt qua lớp vỏ bọc lạnh như băng của anh, chạm vào dòng máu nóng trong tim anh rồi.
Lan Tri rốt cuộc không nhịn được hỏi Hàn Kính: "Cậu cố ý nấu cho tôi một dĩa bánh gạo sốt sườn?"
Anh nhấn mạnh vào chữ "tôi". Hàn Kính nghe thấy thế có chút thẹn thùng, lắp bắp. Hắn bảo lỡ tay đánh rơi dĩa bánh thật lãng phí, hắn còn nói: "Tôi nhớ rõ anh thích ăn bánh gạo sốt sườn."
"Tôi nhớ rõ anh thích ăn bánh gạo sốt sườn."
Trong một khoảnh khắc, Lan Tri cảm thấy rằng mình đang nghe thấy âm thanh của tuyết mùa xuân tan chảy, của vạn vật sinh sôi. Anh nghĩ: Đã bao lâu rồi, anh chưa được nghe điều gì tương tự như vậy?
Khi Lan Tri rời nước, anh nhớ lại toàn bộ những ký ức đã qua, từ lần đầu tiên anh gặp Hàn Kính, đến khi yêu nhau.
Anh vẫn cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn.
Anh không giống với Hàn Kính. Anh có thể yêu hắn, nhưng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ là người giống như hắn.
Anh luôn sử dụng lý trí để tìm ra giải pháp tối ưu cho một vấn đề. Và giải pháp tốt nhất anh chọn, chính là rời xa Hàn Kính và để lại một khoản tiền cùng với lá thư chia tay vô tình nhất.
Phải, anh rất hy vọng Hàn Kính có thể hoàn thành đại học, không bỏ giữa chừng chỉ vì lý do tiền bạc, không chỉ vì anh yêu Hàn Kính, mà còn vì anh nhìn thấy hình bóng năm mười ba tuổi của mình trên người hắn.
Dương Anh đã cứu anh khi ấy, vì vậy anh lấy mọi danh dự của mình để trả cho bà.
Giữa anh và Dương Anh, sẽ chẳng thể nào có được tình mẫu tử thiêng liêng như anh hằng mong đợi.
Nhưng Lan Tri nhận ra, có một cái gì đó giữa anh và Hàn Kính, thuần khiết giữa xã hội dần coi trọng tiền bạc và địa vị này.
Nhưng anh vẫn không có cách nào ở cạnh Hàn Kính. Anh không thể ở đây, mà Hàn Kính cần hoàn thành việc học của mình.
Hàn Kính còn trẻ lắm. Hắn sẽ nhanh chóng tìm được cuộc sống tuyệt vời mới mà thôi, dù cho cuộc sống ấy thiếu vắng đi hình bóng anh. Hẳn là sẽ thú vị hơn rất nhiều rồi.
Lan Tri rất chắc chắn về bức thư tàn nhẫn đó, cộng thêm thời gian, sẽ đủ để Hàn Kính quên đi anh. Anh biết Hàn Kính quá rõ mà, anh hiểu hắn từ tâm hồn đến xác thịt.
Anh biết hắn yêu anh, nhưng hắn còn trẻ và nhiệt huyết. Đại học là một chân trời mới. Hắn sẽ tốt nghiệp, rồi có công việc nghiêm túc về sau. Như Kha Chấn Nam từng nói, Hàn Kính quá dễ dàng để bắt đầu một mối tình mới.
Không có gì đâu. Lan Tri tự thuyết phục mình khi từng bước lên máy bay. Hàn Kính sẽ quên đi mối quan hệ này mà bắt đầu một cuộc hành trình tìm tình yêu mới thôi. Không có gì đâu. Hàn Kính sẽ yêu một người khác. Không có gì đâu.
Anh dành trọn ba tiếng đồng hồ chỉ để lặp đi lặp lại với bản thân ba chữ: Không có gì.
Cuối cùng anh cũng tự thuyết phục mình thành công.
Đúng rồi, không có gì đâu.
Anh biến ba chữ này thành nước, cương quyết xối thẳng vào ngọn lửa trong tim mà Hàn Kính đã nhóm lên.
Và như thế, Lan Tri đã lên máy bay.
Trời nước K ánh sáng chan hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao, anh chỉ cảm thấy gió thổi ào ào, một chút độ ấm cũng không có.
Không có gì, không có gì đâu. Anh lại tự dằn lòng: Lan Tri à, mày có trí nhớ rất tốt. Suốt đời này, chỉ cần nhớ lấy một cuộc tình này thôi, như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà, cũng không phải thật sự không có gì.
Những buổi tối cuối tuần, nếu không cùng đi chơi với bạn bè, Lan Tri sẽ ở nhà, rót thật nhiều rượu vang đỏ, rồi mở một đoạn video trong máy tính ra xem.
Đây là thứ duy nhất có hình ảnh của Hàn Kính mà anh có được.
Chính là đoạn video Hàn Kính cùng Lưu Minh ở trên giường vuốt ve nhau ngày ấy anh chép nhầm vào máy tính mình.
Thật sự châm chọc. Hình ảnh duy nhất anh có được về Hàn Kính, lại là hắn đang làm tình cùng người khác.
Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh xem đi xem lại đoạn video này nhiều lần. Anh vươn tay, che đi Lưu Minh, chỉ nhìn ngắm Hàn Kính.
Lan Tri khi xem video sẽ không bật đèn, tùy ý để ánh sáng trên màn hình máy tính lập lòe trên kính mắt. Anh sẽ xem đi xem lại đoạn video, đến khi uống hết ly rượu đầy, sau đó anh lên giường ngủ.
Rượu cồn sẽ giúp anh dễ đi vào mộng đẹp,còn những hình ảnh lặp đi lặp lại trong đoạn video sẽ giúp anh mơ thấy Hàn Kính.
Lan Tri vẫn biết mình thật chất vẫn là một kẻ lạnh lùng tỉnh táo, vì dù có mơ được cùng Hàn Kính làm tình, anh vẫn có thể nhận thức rõ ràng, đây chỉ là giấc mộng mà thôi.
Có đôi khi anh oán hận lý trí của bản thân, vì anh chỉ muốn được sa vào ảo tưởng trong một thế giới có Hàn Kính mà thôi, nhưng cũng không thể được.
Vì thế anh thử đi bar. Nước K rất thoáng về vấn đề giới tính, nên những quán gay bar luôn khá là náo nhiệt.
Từ lúc ở chung với Hàn Kính, Lan Tri gần như không còn đi bar. Gần đây nhất anh đi, chính là cùng Hàn Kính đến gặp Kha Chấn Nam.
Lan Tri cao ngạo lạnh lùng, nhưng ngôn ngữ hình thể lại toát ra một sự quyến rũ hấp dẫn, hai loại cảm xúc tương phản này luôn làm anh nổi bật trong các bán bar đồng tính.
Đêm đó cũng không ngoại lệ. Lan Tri xinh đẹp, dáng cao gầy, tiếng Anh pha tý xíu khẩu âm Trung Quốc, như một loại ngôn ngữ thần bí làm người khác mê muội mãi không thôi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn cự tuyệt người khác, một mình lái xe về nhà.
Vì anh biết, anh sẽ chẳng thể nào quên đi Hàn Kính.
Người con trai đó nấu cơm cho anh ăn, đánh nhau vì anh, còn vì muốn xứng đôi với anh mà cố sống cố chết thi vào đại học, còn lớn mật leo lên cây đại thụ trên vách núi treo khăn choàng đỏ thề non hẹn biển. Tuy hắn giấu diếm, tuy hắn lỗ mãng, tuy hắn chẳng nghĩ trước sau cứ thế mà làm, nhưng hắn yêu mãnh liệt, hắn yêu cuồng say, hắn thiêu đốt vào tim anh một vết sẹo, làm anh mãi mãi không bao giờ lành lại được.
Lan Tri về nhà mở nước ấm tắm rửa.
Anh cảm thấy dục vọng của mình đang ngẩng cao đầu trong hơi nóng mông lung rồi. Vì thế anh quỳ gối trong bồn tắm lớn, tùy ý để nước xối từ vòi hoa sen trên cao xuống, bắt đầu tự an ủi.
Hơi nước trong phòng tắm dần bị lấp đầy bằng những âm ỉ ham muốn. Những giọt nước ngưng tụ trên tường gạch men, nặng nề trượt xuống.
Trên cổ tay trần trụi đang tự an ủi của anh vẫn còn đeo chuỗi hạt Hàn Kính tặng. Từng hạt châu ướt đẫm ánh lên sáng ngời.
Lan Tri vươn tay còn lại lên tường. Anh nhìn vào chuỗi hạt và bắt đầu viết lên bức tường đầy hạt nước đọng.
Hàn Kính. Hàn Kính. Hàn Kính.
Anh cứ viết tên người con trai đã khắc sâu hình bóng trong tim, đem hết tất cả tình cảm và hồi ức hòa tan vào từng nét chữ.
Bọt nước lăn xuống tường, làm mờ chữ viết của anh. Nhưng anh chẳng hề quan tâm, anh cứ viết đè chữ mới lên chỗ cũ, giống như cứ viết như thế, là có thể làm Hàn Kính xuất hiện ngay bên cạnh anh vậy.
Cứ thế, Lan Tri lặp đi lặp lại cho đến khi anh trong ảo tưởng đạt đến cao trào.
Anh nằm trong bồn tắm lớn, cố gắng thanh tỉnh đầu óc. Rồi anh bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, phun vòi hoa sen lên tường, dội sạch sẽ những chữ viết, không để lại bất kì dấu tích nào.
Từng ngày trôi qua như nước, Lan Tri cuối cùng cũng quen với cuộc sống mới như vậy.
Anh cố gắng bỏ nhiều thời gian làm việc. Nếu không làm việc, anh sẽ kết thêm bạn mới, tham gia tụ hội, hoặc đi chơi xa, ngày qua ngày mà sống.
Anh cảm giác đã trở về được với cuộc sống trước khi gặp Hàn Kính kia, lạnh lùng mà xa cách.
Duy chỉ có một khác biệt, anh chẳng cần tên đàn ông nào khác để cùng anh đạt cao trào.
Anh chỉ mỗi khi tự an ủi, đều nhớ về Hàn Kính. Dần dà trở thành một thói quen, mà anh cũng cố gắng không suy nghĩ vì sao lại phải cần dựa vào hình bóng Hàn Kính để đạt đến cao trào.
Anh cảm thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.
Không có gì đâu. Anh yêu một người, mà người ấy cùng từng yêu anh, bấp chấp hậu quả, điên cuồng mà nồng say, điều này đã là hạnh phúc như tất cả tình yêu bất tận trên thế giới rồi.
Có một hôm anh đọc được tin tức rằng Dương Anh tự nhận lỗi và từ chức, nguyên nhân vẫn là do chuyện của anh và Chu Thành.
Lan Tri cực kỳ căm hận Chu Thành, nhưng lại rất kỳ lạ, anh chẳng thể nào căm hận Dương Anh.
Có lẽ từ rất lâu anh đã hiểu được, anh và Dương Anh sẽ chẳng bao giờ là hai mẹ con thật sự như anh hằng mong ước, hoặc có thể vì anh đã biết trước được, anh và Dương Anh sớm muộn gì cũng phải đến cái điểm không thể quay đầu.
Hiện giờ Dương Anh không nợ anh, anh cũng không nợ gì bà, hai người giống như chưa từng gặp nhau, như hai con người xa lạ, không cần tồn đọng chút tình cảm gì sót lại.
Lan Tri bình tĩnh đọc hết phần tin, như đọc một bản tin tức tài chính chẳng liên quan.
Anh biết mình hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho Dương Anh rồi.
Nhưng anh biết rõ, dù Hàn Kính có quên anh, anh vẫn sẽ vẹn nguyên tình cảm của mình cho hắn, tận đến khi anh trút hơi thở cuối cùng.
Vì vậy, bốn năm sau, khi Hàn Kính bất ngờ xuất hiện trước mặt Lan Tri mà không báo trước, nói với anh rằng hắn chưa bao giờ quên anh, Lan Tri lại cảm thấy, giống như vào buổi trưa chủ nhật đầy nắng năm năm trước, anh một lần nữa lại nghe nghe thấy tiếng nước suối tan chảy và vạn vật sinh sôi.
Thực sự hoàn hảo. Anh nghĩ. Anh ta yêu một người, và người này không chỉ yêu thương anh, mà hắn còn yêu anh mọi lúc, thậm chí phá vỡ rào cản về thời gian và không gian, đến với anh và cùng sống với anh cả đời.
Trên đời này có mấy tình yêu nào có thể đẹp đến thế này đâu?
(Phiên ngoại 2 hoàn)