Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 88: Chương 88




Sau khi nhận được điện thoại của Minh Trí, Trần Hậu cũng nhanh chóng cho người đến nơi Rin đang sống mà tìm kiếm cô. Những nỗ lực của mọi người đều thất bại, một lần nữa không thể tìm ra người tên Hà My tại nơi này.

Đang ngồi trong khách sạn, những ngày qua tìm kiếm Rin khắp nơi nhưng vẫn chưa lộ ra một thông tin. Lần này Minh Trí nhất định phải lật hết cái thành phố biển nhỏ bé này.

Tiếng cửa phòng của Minh Trí vang lên, sau đó Trần Hậu bước vào.

- Thiếu gia, tôi đã đến bệnh viện và bên công an nữa, họ đều không có thông tin gì về Hà My cả, tôi con xem cả danh sách những cô gái bị tai nạn, bị giết hay tự tử đều không có cô ấy.

- Như vậy thì tốt, ít ra cô ấy vẫn còn sống, nhưng vì sao còn sống lại không quay về. - Minh Trí nhìn ra cửa số với ánh đèn bên ngoài, cảnh sắc thật đẹp nhưng đối với Minh Trí thật chán ghét.

- Thiếu gia, cậu có chắc rằng Hà My đến nơi này. Những ngày qua chúng ta đã đi đến tất cả những ngỏ ngách để dò hỏi về cô ấy.

- Kim Mai con gái của Kim Thành đang đeo trên người chiếc dây "Tình Yêu Trọn Vẹn" mà tôi đã tặng Rin. Cô ta nói nó được mua tại nơi này.

- Nghĩa là Hà My đã bán sợi dây ấy đi sao? - Trần Hậu tỏ ra ngạc nhiên.

- Chuyện này phải gặp Rin mới có thể biết được.

- Thiếu gia hãy gọi tiểu thư Kim Mai để hỏi thăm, chúng ta phải xác định nơi bán cho cô ấy sợi dây của Hà My.

- Là một người bạn cô ta tặng, lần trước đã hỏi thì họ nói đã rất lâu nên không thể nhớ.

- Theo tôi thiếu gia hãy mời hai cô gái ấy đến đây, thành phố nhỏ bé này nơi bán những thứ xa xỉ kia cũng không nhiều. Chúng ta đưa họ đến từng nơi không phải khó.

Minh Trí nghe Trần Hậu nói cũng có lý, Minh Trí nhanh chóng gọi điện cho Kim Thành để gặp Kim Mai.

Thật ra khi điều tra biết Minh Trí đến nơi này thì Kim Mai cũng đã tự sắp xếp mà đi theo, cô muốn tạo ra một tình huống vô tình gặp nhau tại thành phố biển xinh đẹp này. Không ngờ cha cô lại thông báo rằng Minh Trí gọi tìm và muốn mời cô cùng Hải Yến đến nơi này, chắc là chuyện liên quan đến sợi dây này sao. Kim Mai tỏ ra thích thú với người tên Trần Minh Trí này, chỉ vì muốn tìm một món quà cho người bạn mình mà bỏ công như vậy.

Mính Trí cùng Kim Mai và cô bạn tại một nhà hàng lớn, nhưng khi đến nơi chỉ có một mình Kim Mai, điều này khiến Minh Trí không vui vì mụ tiêu chỉ là biết được nơi cô gái kia mua sợi dây. Thời gian tìm kiếm Rin trôi qua quá lâu, anh như không muốn đợi thêm một chút nào nữa, Minh Trí nhớ Rin không phút nào nguôi.

- Trần tổng, quả thật xin lỗi anh. Cô bạn hiện đang có việc không đến được. Cô ấy hẹn ngày mai sẽ gặp. - Kim Mai mỉm cười nói với Minh Trí.

- Không sao, mời Kim tiểu thư ngồi. - Minh Trí lịch thiệp mời.

- Không ngờ Trần tổng lại có hứng thú với sơi dây này như vậy, cất công như vậy. - Kim Mai lại nói.

- Xin lỗi đã làm phiền Kim Mai tiểu thư, việc này đối với tôi có chút quan trọng nên phiền đến cô.

- Không sao, nơi này đẹp như vậy, xem như tôi đi du lịch vậy.

Minh Trí và Kim Mai vừa gọi món ăn thì từ phía xa, một người đàn ông đi tới phía hai người, gương mặt tươi cười đi tới.

- Kim Mai, có phải em không? - Tuấn Kiệt cười nói.

- Tuấn Kiệt, không ngờ gặp anh tại đây. - Kim Mai nghe người gọi tên mình, liền quay lại thì bất ngờ gặp người quen cũ.

- Em đến đây du lịch sao, vì sao đến không nói anh để anh đến đón.

- Anh đến ăn cơm sao, cùng ngồi với chúng em. - Kim Mai mời Tuấn Kiệt ngồi xuống, sau đó quay sang Minh Trí nói. - Đây là anh họ của em, tên là Tuấn Kiệt. - Sau đó nói với Tuấn Kiệt:" đây là Minh Trí, tổng giám của RoYal."

- Chào anh, nghe danh đã lâu nay mới được gặp. - Tuấn Kiệt đưa tay chào xả giao.

- Chào anh, hân hạnh. - Minh Trí lịch sự chào hỏi.

- Kim Mai, anh đến gặp khách hàng, thấy cô gái xinh đẹp này rất quen nên mới đến gần thì ra lại chính là em. Em đi cùng Trần tổng sao? - Tuấn Kiệt đoán hai người họ có quan hệ thân mật.

- Không, bọn em đến là có công việc. - Kim Mai nhìn Minh Trí khẽ nói.

- Vậy khi nào giải quyết xong việc, mời hai người đến nhà anh dùng cơm. Bà xã anh nấu ăn rất ngon nha. - Tuấn Kiệt hạnh phúc nói.

- Anh lấy vợ khi nào mà em không hay biết. - Kim Mai tỏ ra bất ngờ, chuyện của Tuấn Kiệt và cô gái bí ẩn kia cô củng từng nghe cha mẹ kể lại.

- Anh đã cầu hôn cô ấy, hiện tại đang tìm ngày tốt để tổ chức lễ cưới. - Tuấn Kiệt trả lời với niềm vui trong từng câu nói.

- Hai bác liệu có đồng ý. - Kim Mai e dè hỏi.

- Chuyện của anh trai em, lại để cho họ làm chủ sao. - Tuấn Kiệt không vui khi nghĩ đến cha mẹ anh ngăn cấm.

- Dù sao em cũng chúc anh hạnh phúc. - Kim Mai cười đáp.

- Được rồi, không làm phiền không gian của hai người nữa. Anh đi trước, nhớ đến nhà anh dùng cơm, tiện thể anh giới thiệu cô ấy với em. Nhất định em sẽ thích cô ấy, Ngọc Nhi không như cha mẹ anh đã kể lại đâu. - Tuấn Kiệt nói rồi quay sang chào Minh Trí rồi đi về phía bàn của mình.

Kim Mai thấy anh họ đi rồi liền thở dài, nhà của hai bác chỉ có một mình anh họ, anh ấy lại ngang bướng muốn kết hôn với một cô gái không rõ lai lịch như vậy, dù cô ta có tốt thế nào thì chuyện hai bác ngăn cấm là điều tất nhiên, lại nói cô ta còn đã có con rồi.

- Có chuyện gì không vui sao? - Minh Trí thấy Kim Mai nhìn về hướng anh trai thở dài thì hỏi.

- Thật không thể nghĩ, cô gái tên Ngọc Nhi kia có gì tốt lại khiến anh họ si mê như vậy.

- Chuyện tình cảm không thể nói ra được lí do vì sao yêu, có thể anh ta nhìn ra những thứ tốt đẹp từ cô gái kia. Theo tôi chúng ta nên nhìn theo tình cảm của hai bên dành cho nhau.

- Đúng, đúng là như vậy. Nhưng đối với những người như chúng ta. Khi yêu hay kết hôn với ai đều phải xem xét gia cảnh của đối phương. Nghèo cũng không sao, gia cảnh cơ hàn cũng không sao nhưng cô gái tên Ngọc Nhi kia lại là một ẩn số, không ai biết cô ta ở đâu. Bỗng dưng một ngày nọ, anh họ tôi dẫn cô ta về nhà với một cái thai trong bụng không phải của anh ấy. Thử hỏi xem hai bác của tôi ngăn cấm đều có lí lẽ của họ.

- Xem ra anh họ của cô là một người tốt, lại chấp nhận lấy một cô gái đang mang thai đứa trẻ của người khác.

- Điều tôi không hài lòng nhất chính là anh ấy luôn xem trọng cô ta mà cải lại gia đình, ra sức bảo vệ hai mẹ con cô ta...

Minh Trí nhìn Kim Mai dò xét, xem ra cô tiểu thư nhà họ Kim này cũng là loại tiểu thư kênh kiệu, mặc dù học thức uyên thâm đến đâu nhưng tư tưởng đã ăn sâu vào bên trong suy nghĩ. Minh Trí không đáp lời Kim Mai, tập trung vào thức ăn trên bàn.

- Công ty của anh họ tôi kinh doanh về lĩnh vực điện tử, nếu RoYal có ý định phát triển thì mong Trần tổng đế ý đến anh ấy. - Kim Mai thấy mình nói hơi lố đi, đành nói sang công việc chữa thẹn.

- Tôi sẽ suy nghĩ. - Minh Trí không nhìn Kim Mai mà đáp.

- Trong thời gian đợi bạn tôi đến, anh có thể cùng tôi ra biển dạo chơi đươc không, đi một mình rất là buồn và nguy hiểm. - Đây mới chính là ý định tiếp cân của Kim Mai, cô đã nói với Hải Yến nhất định ngày mai mới được phép tới nơi.

- Tôi có cuộc họp quan trọng qua mạng, nếu cô sợ tôi sẽ cho người theo bảo vệ Kim tiểu thư. - Minh Trí từ chối.

- Vậy tối nay, chúng ta đến nhà anh họ tôi dùng cơm được không. - Kim Mai tìm lý do để được tiếp cân Minh Trí.

- Được, tối tôi sẽ mang đón cô. - Minh Trí dự từ chối, nhưng vì còn có việc nhờ vào Kim Mai nên đành nhận lời.

Sau khi Kim Mai được Minh Trí đưa về phòng trong khách sạn, cô gọi cho Tuấn Kiệt thông báo tối nay sẽ cùng Minh Trí đến nhà anh họ mình. Tuấn Kiệt vui mừng vì ít ra trong gia đình cũng còn có cô em họ mà anh thương yêu chấp nhận Ngọc Nhi, nhưng Tuấn Kiệt nào đâu biết những đắng cay sau này.

Rin nhận được thông báo buổi tối sẽ có khách là em họ của Tuấn Kiệt ghé chơi cùng bạn trai cô ấy. Trong lòng Rin có chút hồi hộp vì trước đây nhưng người nhà Tuấn Kiệt đến tìm mình đều dùng những lời cay độc với cô, nay em họ lại mang bạn trai tới chơi lại thông qua Tuấn Kiệt như vậy chác rằng không như những người trước kia. Rin phấn trấn mà chuẩn bị những món ăn bày biện trên bàn.

Đồng hồ điểm 5h30, Tuấn Kiệt quay trở về nhà thấy Rin vẫn còn đang chuẩn bị những món ăn cùng người làm. Tuấn Kiệt vui vẻ xắn tay áo lên đuổi tất cả người làm ra ngoài mà một tay phụ giúp Rin. Rin chỉ biết cười với thái độ trẻ con này của anh.

7h, cánh cửa của biệt thự mở ra, một chiếc xe màu đen tiến vào bên trong. Rìn hơi ngiêng người nhìn ra ngoài, trông chiếc xe rất quen thuộc giống như cô đã từng thấy trước đây. Trên xe một người đàn ông tuấn tú bước xuống, nét mặt rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ người đó là ai. Sau đó một cô gái từ trong xe bước ra, cô gái này là Kim Mai em họ của Tuấn Kiệt mà khi nãy anh đã cho cô xem hình. Cả hai người họ tiến vào bên trong biệt thự, cô cũng khoát tay Tuấn Kiệt đi ra đón chào em họ Tuấn Kiệt và bạn trai cô ấy.

Minh Trí tiến vào căn biệt thự sang trọng của Phạm gia, đi đến cửa nhìn thấy Tuấn Kiệt đang đứng cùng một cô gái. Ánh mắt Minh Trí dừng lại trên gương mặt Rin, hai hàng chân mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.

- Kim Mai, anh rất vui vì em đã chịu ghé thăm anh chị. - Tuấn Kiệt tươi cười chào hỏi. - Trần tổng, rất vui gặp lại anh.

- Chào anh. - Minh Trí trả lời, ánh mắt vẫn dán trên người Rin.

- À, đây là vợ sắp cưới của tôi, cô ấy tên là Ngọc Nhi. - Tuấn Kiệt giới thiệu.

- Chào Kim Mai, chào Trần tổng. - Rin ngước nhìn Minh Trí, nhận thấy ánh mắt như muốn nuốt trọn mình khiến cô có chút e dè liền quay mặt đi.

- Chào anh họ, chào cô. - Kim Mai cũng nhìn Rin, nhưng vì có anh họ và Minh Trí tại nơi này, Kim Mai mặc dù không thích nhưng cũng ra vẻ tươi cười.

- Được rồi, chúng ta vào nhà thôi. Anh chị đã chuẩn bị rất nhiều món ngon để đãi em gái cưng đây. - Tuấn Kiệt khoát vai Kim Mai đi vào thân thiết như lúc bé.

Bên ngoài còn lại Minh Trí và Rin. Cô nhận thấy con người này từ lúc bước vào nơi này ánh mắt của anh ta như muốn thiêu đốt cô vậy, Rin luống cuống nhanh chân bước chân theo Tuấn Kiệt thì bị vấp, một bàn tay đỡ lấy cô ôm trọn vào lòng, mùi hương trên cơ thể anh ta rất là quen thuộc khiến Rin ngây người.

- Ngọc Nhi tiểu thư, cô có làm sao không? - Minh Trí đỡ Rin trong tay mà nói.

- À, tôi… tôi không sao. Cảm ơn anh. - Rin nhanh chóng rời khỏi bàn tay anh. - Chúng ta mau vào thôi, Tuấn Kiệt đang đợi.

Nói xong Rin bước nhanh vào bên trong, vừa rồi ngã vào người anh ta cô có cảm giác quá thân quen. Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không thể quen một người ưu tú như anh ta được, theo như lời Tuấn Kiệt kể về bạn trai của Kim Mai thì anh ta là một người đàn ông cực kì xuất sắc.

Bốn người ngồi trên bàn ăn. Trên một chiếc bàn dài, Tuấn Kiệt ngồi vị trí chủ gia, bên phải là Rin, bên trái là Minh Trí và Kim Mai. Rin ngồi đối diện với Minh Trí, ngước mắt lên liền động phải ánh mắt của Minh Trí khiến cô vô cùng khó chịu nhưng dù sao cũng là bạn trai của Kim Mai. Gia đình Tuấn Kiệt cũng không thích cô, nếu như cô làm phật ý cả một cô em họ hiện không có nghĩ xấu thành nghĩ xấu về mình thì thật không tốt.

- Mọi người nâng ly, chúc mừng cho bữa tiệc hôm nay. - Tuấn Kiệt nâng ly rượu lên trước mà nói.

Cả bốn người củng nâng ly lên, Minh Trí chợt nói:" Ngọc Nhi tiểu thư, rất vui khi gặp cô."

Rin nhìn Minh Trí khó hiểu câu nói của anh ta, sau đó quay sang nhìn Tuấn Kiệt đang uống ly rượu của mình. Rin cũng mỉm cười đáp lời.

- Trần tổng, mời anh. Rất vui khi gặp anh. - Rin cũng nâng ly của mình đưa lên miệng uống cạn.

- Woa, không ngờ tửu lượng của em cũng khá đó nha, có thể uống cạn một ly. - Tuấn Kiệt thấy Rin uống cạn ly rượu liền hào hứng. - Kim Mai, em xem chị dâu của em thật xuất sắc.

- Trong mắt anh, chị ấy có nấu cháo cũng thành cơm mà thôi. - Kim Mai chịu thua anh họ.

- Cô ấy chỉ có thể uống thêm một ly nữa thôi là sẽ ngã gục. - Minh Trí nhìn về phía Rin mà nói.

- Ầy, Trần tổng đừng xem thường Ngọc Nhi chứ. Nào, Ngọc Nhi anh mời em một ly, cho Trần tổng thấy tửu lượng của em. - Tuấn Kiệt cười nói.

Rin thấm men trong người, không ngờ loại rượu này lại ngọt như vậy, cô nâng ly lên cụng với Tuấn Kiệt sau đó đưa hết vào miệng mà uống trọn. Vừa đặt ly xuống bàn, Rin cũng ngục đầu trên bàn.

- Ngọc Nhi, em say thật sao? - Tuấn Kiệt khẽ gọi.

Rin say khướt không nghe thấy gì.

- Trần tổng, xem ra anh đúng rồi. - Tuấn Kiệt bất ngờ nhìn Minh Trí.

- Haha, tất nhiên là Trần tổng có mắt nhìn người rồi, vì vậy anh ấy mới quản lý hàng ngàn người trong RoYal. - Kim Mai tâng bốc.

- Tôi cũng chỉ là một người bình thường, chỉ cần dùng mắt quan sát sẽ thấy mà thôi. - Minh Trí đáp lời. - Để đáp lại hôm nay Phạm thiếu gia mời tôi đến dùng cơm, ngày mai tôi mời cậu và tiểu thư đây đến một resort cạnh biển thuộc RoYal chúng tôi nghĩ dưỡng, mọi chị phí tôi sẽ chi trả.

- Thật không, tôi có trong số khách mời đó không? - Kim Mai vui mừng.

- Tất nhiên là phải mời Kim Mai tiểu thư. - Minh Trí đáp.

- Được, tôi nhận lời. - Tuấn Kiệt cũng muốn được cùng Rin ra ngoài vui chơi.

Từ bên trong, tiếng khóc oe oe của đứa bé vang lên. Minh Trí nhíu đôi mày nhìn vào, Tuấn Kiệt nhanh chóng chạy vào xem xét, đợi một lúc tiếng trẻ con đã không còn thì Tuấn Kiệt trở ra với nét mặt ái ngại.

- Xin lỗi, con trai tôi quấy khóc, Ngọc Nhi lại say mất rồi để hai người cười chê.

- Tuấn Kiệt thiếu gia thật làm tôi hâm mộ, tuổi trẻ đã có vợ đẹp con ngoan. - Minh Trí nhìn Rin rồi nói.

- Thật sự đó may mắn mà ông trời ban cho tôi, cô gái nhỏ là điều hạnh phúc nhất mà tôi có được cho đến hiện tai. - Tuấn Kiệt ân cần đỡ Rin lên, bế cô về phòng mình. - Thật ngại, tôi đưa cô ấy về phòng sẽ quay lại ngay.

Minh Trí khẽ run người, nhìn người đàn ông khác động chạm vào người phụ nữ đã từng thuộc về anh khiến anh cảm thấy giận dữ, nhưng chuyện gì đã xảy ra với Rin, vì sao lại không nhận ra anh, vì sao lại ở cùng người đàn ông này. Chuyện này cần phải làm sáng tỏ trước khi hành động.

Sau khi Minh Trí đưa Kim Mai ra về, liền nhanh chóng cho người điều tra về cô gái bên trong nhà của Tuấn Kiệt. Trần Hậu mang báo cáo của đàn em đến cho Minh Trí, hiện tại anh cũng rất khó xữ, chuyện lần này thật rắc rối .

Minh Trí cầm trên tay báo cáo kết quả điều tra về cô gái mang tên Ngọc Nhi, bàn tay khẽ bóp nát tờ giấy trong tay tức giận mà vứt đi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, hiện tia giận dữ:" Hà My, em dám mang con trai của tôi đi kết hôn với người khác sao, cả đời này em chỉ thuộc về Trần Minh Trí tôi mà thôi."

- Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao?

- Cậu về lại trụ sở chính của RoYal, nhanh chóng điều tra công ty điện tử của Phạm gia đang vay vốn từ ngân hàng nào. Chuyện này, không được phép cho Thiên Kim biết. - Minh Trí ra lệnh.

- Thiếu gia muốn công ty của Pham gia biến mất sao, họ có mối quan hệ với Kim gia tôi e nếu ngân hàng rút vốn từ họ, họ sẽ mượn danh Kim gia tìm nơi khác.

- Lão già Kim Thành tinh toán rất kĩ lưỡng, cậu yên tâm cứ làm theo tôi. Tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của họ, chỉ là doạ những kẻ nhát gan.

- Kẻ nhát gan, là thiếu gia nói Phạm thiếu gia hay là Hà My.

- Rin tuy mất trí nhớ nhưng tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không thay đổi. Nói ra sự thật e rằng Rin cũng không quay về, chi bằng tôi với cô ấy chơi một trò chơi.

- Thiếu gia, tôi chỉ e rằng….

- Được rồi, cậu mau quay về thành phố đi, nơi này tôi biết tự lo liệu. Còn nữa, không được phép nói với Thiên Kim tình trạng của Rin hiện tại. Cô ấy có hỏi cứ nói tin tưởng vào tôi, nhất định sẽ mang em gái cô ấy quay về.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Trần Hậu chào Minh Trí rồi bỏ ra ngoài. Chuyện này thiếu gia nghĩ cũng có lí lẽ của anh ta, Rin và đứa trẻ kia được sự chăm sóc và bảo bọc bằng cả tình yêu của Tuấn Kiệt. Dù không có tình cũng còn nghĩa, nếu sự thật được nói ra thì chỉ e Rin cho rằng đó là quá khứ mà không quay lại. Với tính cách nghĩ cho người khác, Rin làm sao để cho Tuấn Kiệt đau lòng mà bỏ theo Minh Trí. Vả lại hiên tại Rin đã quên mất Minh Trí, nói ra sự thật bây giờ chỉ toàn bất lợi. Trần Hậu nhanh chóng nghe theo lời Minh Trí mà quay về trụ sở chính của RoYal thay Minh Trí điều tra hoạt động của công ty điện tử Phạm gia.

Buổi sáng hôm sau, cả bốn người cùng nhau đến khu resort của RoYal. Hiện tại ở nơi này chỉ có bốn người bọn họ, dường như Minh Trí đã bao trọn khu resort này. Kim Mai thoả sức vui vẻ, cô đã cố tình chọn bộ đồ tắm khiêu gợi và nóng bỏng nhất để mặc trên người lộ ra đường cong quyến rũ, cô muốn Minh Trí phải bỏng mắt vì cô. Nhưng hoàn toàn thất bại khi ánh mắt Minh Trí đều nhìn về hướng của Rin, cô gái mặc một chiếc quần sort vs áo thun đơn giản đang ngồi đưa chân xuống hồ bơi thích thú.

- Ngọc Nhi, mau xuống đây bơi với anh. - Tuấn Kiệt đang bơi giữa hồ, vẫy tay gọi Rin.

- Em, em không biết bơi. Mọi người cứ vui vẻ đi. - Rin trên bờ vãy tay lại vs Tuấn Kiệt.

- Mau xuống đây, anh sẽ dạy em bơi. - Tuấn Kiệt đáp lời

- Không, em không mang theo đồ bơi. Mọi người đừng để ý đến em. - Rin cười đáp, thật ra cô tự biết cơ thể mình không hấp dẫn nên không đủ can đảm mặc những bộ quần áo kia.

Phía xa, Minh Trí ngồi trên một chiếc ghế dựa dài, anh vẫn đang quan sát Rin.

- Trần tổng, chúng ta cùng xuống bơi. - Kim Mai mặc một bộ bikini màu cam gợi cảm nhất đi tới phía Minh Trí.

Minh Trí hơi cười với Kim Mai đáp:" Tôi xuống sau, cô xuống trước tắm cùng với Tuấn Kiệt."

Kim Mai bị từ chối cũng không muốn đáp đành đi về phía hồ bơi. Kim Mai quay lại nhìn Minh Trí muốn rủ anh thêm một lần nữa thì thấy Minh Trí đang say mê nhìn Rin với ánh mắt khó hiểu. Kim Mai thầm chửi:" Đúng là hồ ly mà, hai bác nói không sai cô ta chính là hồ ly chuyên dụ dỗ đàn ông. Có Tuấn Kiệt rồi lại muốn quyến rũ Minh Trí của mình." - Nói xong cô đi đến hồ bơi cùng Tuấn Kiệt.

- Anh, vì sao không cùng chị ấy xuống bơi. - Kim Mai nhìn Rin ngồi trên bờ nghịch nước mà hỏi.

- Cô ấy không biết bơi, với lại có lẽ một lần suýt chết đuối nên cô ấy có vẻ e dè. - Tuấn Kiệt nhìn Rin trên bờ mà nhẹ nhàng nói.

- Vì sao anh yêu cô gái đó. - Kim Mai lại hỏi.

- Tình yêu không có lí do em gái à, giống như em vì sao lại yêu thích Trần tổng kia. - Tuấn Kiệt trêu chọc.

- Anh nhìn thấy em thích anh ta sao?

- Rất rõ ràng nữa là, cậu ta là một con người rất giỏi giang. Nếu gã em về nhà họ Trần thì thật là tốt rồi. - Tuấn Kiệt cười nói.

- Nhất định em phải là Trần phu nhân rồi. - Kim Mai tự tin.

Minh Trí ngồi dậy đi tới nơi mà Rin đang ngồi, đứng một khoảng cách đủ để nói chuyện.

- Tôi có một chuyện tò mò muốn hỏi Ngọc Nhi tiểu thư? - Minh Trí nhìn về phía xa lên tiếng.

- Anh nói đi? - Rin hơi bất ngờ nhưng cũng đáp.

- Tôi có nghe kể về chuyện của cô, vì sao cô không đi tìm lại quá khứ. Phạm gia dư sức giúp cô làm điều đó.

- Vì sao tôi lại phải đi tìm quá khứ, trong khi tôi sống bây giờ là cho hiện tại và tương lai. - Rin nhìn về phía Minh Trí, ánh nắng chói chang từ phía anh làm cô hoa mắt.

- Cô không sợ mình nuối tiếc điều gì đã quên mất trong quá khứ sao? - Minh Trí hỏi tiếp.

- Nếu còn nuối tiếc điều gì, tôi đã không chọn cách tìm đến cái chết. Thật may là có Tuấn Kiệt cứu lấy mẹ con tôi, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra để tôi lại tự mình giết đi con mình, nhưng từ lúc chết đi sống lại tôi quyết định sẽ sống vì đứa trẻ này không cần đi tìm những thứ khiến tôi ngu ngốc.

- Cô yêu Phạm Tuấn Kiệt sao? - Minh Trí nghe Rin nói, trong anh có một loại khó chịu.

- Có lẽ là có, tình cảm tôi dành cho anh ấy có thể lớn hơn tình yêu.

- Tốt, cô và Phạm thiếu gia rất xứng đôi. - Nói rồi Minh Trí bỏ đi.

Tuấn Kiệt nhìn thấy Trần tổng lại gần cô gái nhỏ của mình thì trong lòng cảm thấy có nỗi bất an không yên, từ phía bên kia hồ bơi anh nhanh chóng bơi gần lại. Đến khi anh tới nơi Rin đang ngồi thì Minh Trí đã bỏ đi.

- Ngọc Nhi, Trần tổng đâu rồi.

- Anh ta đi rồi. -Rin đáp.

- Anh ta và em nói gì mà lại lâu như vậy? - Tuấn Kiệt lo lắng đến mất bình tĩnh.

- Chỉ là xã giao vài câu, anh ấy nói chúng ta rất xứng đôi. - Rin cười với Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt nghe câu nói này từ Rin thì thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao đối với vị Trần Minh Trí này anh có cảm giác bất an như vậy. Tuấn Kiệt leo lên bờ, khoác chiếc khăn choàng trên người nắm tay Rin đi vào bên trong những ô dù.

- Anh đi thay quần áo, em đợi anh tại nơi này. - Tuấn Kiệt trước khi đi liền căn dặn.

- Được, em cũng không phải trẻ con. - Rin cười đáp.

Sau khi Tuấn Kiệt đi vào bên trong thì Kim Mai đi tới phía của Rin.

- Tôi muốn nói chuyện với cô. - Kim Mai lên tiếng.

- Có chuyện gì sao? - Rin khẽ hỏi.

- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện. - Kim Mai nói rồi đi thẳng ra phía hồ bơi nước sâu nhất.

Rin ngập ngừng một chút, rồi cũng đi theo Kim Mai phía sau. Dù sao thì cô và cô ta cũng chưa nói chuyện nhiều, qua lời kể của Tuấn Kiệt thì cô gái náy rất thông minh v hiểu chuyện nhưng Rin chưa tiếp xúc nhiều nên cũng muốn nói chuyện.

- Cô và anh tôi sẽ kết hôn thật sao? - Kim Mai đứng đối diện Rin mà nói.

- Tôi nghe theo quyết định của Tuấn Kiệt. - Rin đáp.

- Chuyện hai người kết hôn tôi không ý kiến, nhưng vì sao cô có anh trai tôi còn lại câu dẫn bạn trai tôi. - Kim Mai nặng lời.

- Có thể có hiểu nhầm ở đây, tôi không câu dẫn ai cả. - Rin bình tĩnh đáp.

- Cô nghĩ tôi không biết gì sao? Cô chính là đang câu dẫn Minh Trí, tôi nói cô biết anh ấy là của tôi. - Kim Mai vừa nói vừa đầy Rin lùi về phía sau.

- Tôi đã nói tôi không có quyến rũ anh ta, cô vì sao không tin tôi thì ít nhất cũng phải tin bạn trai mình. - Rin tức giận đáp lại.

- Cô chính là hồ ly tinh, du dỗ anh trai tôi lo cho mẹ con cô rồi lại bắt anh ấy cưới cô, nay gặp Minh Trí lại muốn quyến rũ đàn ông. Cô chính là loại phụ nữ lăng loàn. - Kim Mai vừa nói vừ đi tới, khi Rin đã lùi cho đến sát mép hồ, Kim Mai dùng tay đẩy nhẹ Rin xuống mặt nước. Sau đó mặc cho Rin ra sức tìm cách sống sót dưới nước, Kim Mai lạnh lùng nhanh chóng bỏ đi như không liên quan đến mình.

Từ phía xa, Minh Trí quan sát mọi chuyện. Khi rin ngã xuống mặt nước trong lòng Minh Trí lo lắng một phen nhưng phải đợi đến lúc Kim Mai bỏ đi anh vội lao xuống nước cứu Rin lên bờ. Minh Trí nổ lực làm cho Rin hô hấp trở lại, rồi bế cô về phòng mình.

- Anh đưa tôi đi đâu. - Rin cạn kiệt sức lực mà hỏi.

- Đến một nơi mà em sẽ nhìn thấy quá khứ dù muốn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.