Trời lất phất mưa, trong phòng trọ cũ kỉ, có 1 cô gái đang nằm
nghe tiếng mưa, vu vơ hát theo lời của 1 bài hát, đó là 1 cô gái vốn dĩ rất
trong sáng và yêu đời.
Cô tên Nguyễn Hà My ( thường gọi là Rin) năm nay 20 tuổi, đang học tại Đại học
MT, dân tỉnh nhỏ, con gái nhà nghèo nhưng ham học vì một tươi lai tốt hơn, cô
cũng đã có bạn trai. Đó là một chàng trai gia đình bình thường, học trên khoá của
cô. Tình yêu đầu đời của cô, cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày…
Đang năm trong phòng, đón chào những cơn mưa đầu mùa, điện thoại cô lại reo
lên. Hoàng Minh đang gọi, cô nghe máy:
- Alo, em nghe nè
- Rin hả, mưa rồi ngủ nhớ đắp mền cho ấm đó nghe chưa.
- Hì hì, dạ, em biết rồi, a cũng vậy nhé.
- Lo cho em trước đi, em có 1 mình thôi, bệnh thì sao?
- Thì em đã có anh rồi còn gì, em không lo đâu hihi.
- Ngốc à, trễ rồi, em ngủ đi. Ngủ ngon
- Anh ngủ ngon.
Cô ôm điện thoại, mưa thì đã sao, chẳng phải cô luôn có anh bên cạnh sao, anh ấm
áp vậy. Cô sẽ không phải lo gì cả, vì tình yêu của anh dành cho cô, sẽ vượt qua
môi sóng gió thôi. Rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ với nụ cười còn trên môi...
Ngày mới lại bắt đầu, cô thức dậy thật sớm, làm vscn xong, chạy bon bon trên
con đường tới trường. Trường MT là một trường tốt, học phí lại thấp hơn những
trường khác nên cô vừa đi học, vừa đi làm thêm tại 1 quán cafe để trang trải học
phí và cả tiền sinh hoạt hằng ngày. Gia đình cô dưới quê nghèo lắm, là chị lớn
trong nhà, thêm đứa em cũng tuổi đi học, cô phải vất vả để cho ba mẹ bớt phần
nào gánh nặng. Đối với cô, tiền không phải tất cả, nhưng thiếu tiền thì sẽ là vấn
đề lớn.
Cô đang chạy trên đường thì:
- Á, á á aaaaaaaaaaa. Cô hét to
Chiếc xe hơi do chuyển làn đường mà k báo hiệu, làm cô thắng gấp ngã ngữa xuống
đường.
- Huhu, xui quá đi à, cái xe hơi chết tiệt này.
Trên xe, có một tên con trai đi xuống, nhìn cô như thể người ngoài hành tinh. Hắn
cất giọng hỏi:
- Này, cô không sao chứ, đi kiểu gì không biết để ý đường hả?
Cô tròn mắt nhìn hắn ta, cái gì rõ ràng hắn chạy ẩu không ra tín hiệu đèn.
- Nè, cái gì mà không biết để ý đường hả, do mấy người rẽ phải mà không báo hiệu.
Đã sai còn ăn nói ngang ngược.
- Thế cô có sao không, không sao thì tôi còn đi.
- Đi dễ vậy sao. Đã sai còn không biết xin lỗi mà còn hách dịch nữa, nhất định
phải bắt hắn xin lỗi mới được đi.
- Bao nhiêu?. Hắn ta cất giọng
- Cái gì bao nhiêu??
- Cô không phải muốn đền bù sao? Nói thẳng ra cũng chã bị cái quái gì, muốn vòi
tiền thì ông đây bố thí vậy.
- Tôi nói cho cái tên hách dịch nhà ngươi biết, bà đây chả thèm tiền của ngươi.
Đã sai còn không xin lỗi, ba mẹ ngươi dạy ngươi thế à. Đồ hách dịch, biến đi.
Bà đây dek cần tiền của ngươi.
- Hừ, nghèo mà làm cao. Hắn ta hừ lạnh rồi
bỏ lên xe phóng thẳng.
Aaaaaaaaaaaaa, không biết ngày gì mà xui xẻo quá đi. Nhìn lại chiếc xe cũng
không bị vấn đề gì, lại chạy bon bon tới trường. Trên đường đi thì chuông điện
thoại lại reo lên, chắc HM gọi cô đây, cô dừng lại bên đường nghe, nhưng thấy số
dưới quê gọi lên, không biết có chuyện gì đây…
- Alo, mẹ ạ
- Ừ, mẹ đây, con gái khoẻ không?
- Dạ, con khoẻ, con đang đi học mẹ, có việc gì mà mẹ gọi con sớm vậy?
- Ừ, mai cuối tuần, mẹ muốn con về quê, ba mẹ có việc muốn nói.
- Mai con còn đi làm nữa, để tuần sau được không mẹ, hay có gì mẹ nói qua điện
thoại luôn con nghe.
- Không được, công việc không quan trọng, có thể xin nghĩ, chuyện này rất quan
trọng, mẹ muốn ngày mai con về.
- Dạ
Không biết chuyện gì mà mẹ lại như vậy nhỉ, bình thường mẹ rất xem trọng việc
cô đi làm cơ mà, nhưng mẹ đã nói vậy nên cô đành đồng ý. Tắt điện thoại, cô tiếp
tục tới trường. Càng nghĩ càng tức cái tên hách dịch đó, cũng may mà không bị
sao. Hứ, cái gì mà nghèo mà làm cao chứ, chẵng lẽ hắn giàu hắn có quyền làm cao
chắc. Giàu có cũng không có quyền đâu nhé.