Ngồi trong căn nhà thân quen, em trai ngồi cạnh cô cười cười
nói nói, khoe thành tích học tập thì được khen cưới tít mắt. Sau bữa cơm trưa,
ba mẹ bảo em cô sang nhà hàng xóm chơi, gọi cô vào trong nhà. Ba cô nói:
- Con gái đã lớn rồi, cũng nên biết một vài chuyện rồi.
- Dạ ba, chuyện gì ba cứ nói đi ba.
Mẹ cô nói vào: Con phải hết sức bình
tĩnh
- Dạ, ba mẹ cứ nói đi, con đã 20t rồi, con lớn để đủ giữ bình tĩnh mà.
Ba cô nhìn con gái, rồi nhìn mẹ cô nói: Bà nói đi, tôi cũng không biết bắt đầu
từ đâu. Mẹ cô lau giọt nước mắt, nhìn cô nói: Bao lâu nay, con là đứa con gái ngoan ngoãn,
tính tình yếu đuối nên ba mẹ vẫn luôn cố giấu một bí mật mà cả đời này cả 2
chúng ta đều không muốn nói ra. Nhưng tới hôm nay, theo tình theo lý gì thì ta
cũng phải nói với con, như vậy công bằng cho con hơn, con đã vất vả khi 2 chúng
ta nghèo khó quá như vậy. Con là ta nhận nuôi từ một cặp vợ chồng trẻ, lúc ấy
ta và ba con lấy nhau đã lâu chưa có con, cứ ngỡ rằng ta hay ba con bị bệnh nên
không thể sinh con được, gia đình nhà ta lại nghèo không có tiền đi khám. Khi
xin được con về được vài năm, ta có thai và sanh ra em của con. Nhưng ta vẫn
luôn xem con như con gái ruôt, như thiên thần mang may mắn lại cho gia đình ta.
Chỉ là gia đình ta quá nghèo, không lo tử tế cho con được.
Bà nói, nước mắt cứ rơi, cô cũng khóc, lòng cô rối bời, cha mẹ ruột tai sao lại
bỏ rơi cô. Nhưng cô vẫn im lặng nghe mẹ cô nói tiếp
- Đáng ra chúng ta sẽ không bao giờ nói ra bí mật này, sẽ im lặng cho tới ngày
nhắm mắt xui tai. Nhưng vài ngày trước, ba mẹ con đã đến và tìm lại con, 20 năm
trước không biết vì lý do gì đã cho con cho chúng ta, nhưng dù sao họ cũng là
cha mẹ ruột, dứt ruột sanh ra con giờ thương nhớ tới tìm con, mẹ cũng mong con
tha thứ mà nhận lại họ.
- Không, con mãi mãi là con ruột của cha mẹ. Con không muốn có thêm cha mẹ nào
nữa. Cô khóc to lên như hét
Mẹ cô nghẹn ngào
- Nhưng họ đã sanh ra con, chắc có lý do gì họ mới làm như vậy, hãy vì dòng máu
mà họ cho con, hãy tha thứ cho họ con gái ạ.
- Mẹ à, con không muốn, không phải là sự thật mà mẹ. Con là con gái ruột mà mẹ
sanh ra mà, ai cũng nói con giống mẹ mà, mẹ nhìn con giống mẹ thế mà, sao lại
là con nuôi được.
Cô khóc, khóc vật vã như không muốn đó là sự thật, mẹ ôm cô vào lòng, vỗ về: Con gái mẹ, mãi mãi là con gái của mẹ chứ, đâu
ai thay thế được con gai của mẹ, nhưng gia đình ba mẹ ruột con rất giàu có, họ
sẽ lo lắng cho con tốt hơn chúng ta.
-Giàu có mà họ đã vứt bỏ con, vứt bỏ con rồi sao còn quay lại làm gì, con rất hạnh
phúc với cuộc sống hiện tai, con không muốn thay đổi nào cả. Con không muốn,
không muốn mà mẹ
Ba cô trầm ngâm lên tiếng:
- Con gái, con có thương em trai con không?
- Sao ba lại hỏi con như vậy, con thương nhất là em trai con, thằng bé là người
nối dòng dõi của gia đình ta mà.
- Nếu thương em trai con, hay đồng ý về với gia đình ba mẹ ruột của con
- Vì sao, chuyện này có liên quan sao
Mẹ cô khóc ngày mỗi to hơn, như gáo thét: Ông, ông im đi, con gái tôi nuôi khôn lớn bằng
tình yêu thương, nó không muốn thì ông đừng ép nó
Cô quay qua mẹ, nhìn mẹ càng lúc càng đau lòng, hỏi: Mẹ, có chuyện gì giấu con nữa sao, em trai con
có chuyện gì sao?
- Em trai con nó bị ung thư máu…
Cô nghe như thế giới này hoàn toàn sụp đổ, em trai cô ngoan ngoãn hiền lảnh là
vậy, tại sao lại bị căn bệnh hung ác đó chứ. Nhưng như vậy thì liên quan tới việc
cô nhận lại cha mẹ ruột chứ.
- Nếu như con chịu quya về với gia đình ba mẹ ruột của con, họ hứa sẽ bỏ tiền để
chữa trị cho em trai con. Hãy vì chúng ta đã yêu thương con, chăm sóc cho con
20 năm nay, cứu lấy đứa con tội nghiệp này của chúng ta được không, ta biết làm
như vậy bất công với con, nhưng ta không còn cách nào khác. Ba cô nghẹn ngào
nói
Cô như chết lặng, thì ra họ đã vứt bỏ cô, giờ lại muốn dùng tiền mua cô lại ư,
haha nực cười thật tiền có thể mua được mọi thứ, bây giờ thì cô tin rồi đó.
Giàu có, lắm tiền cũng thật chỉ là những con người sống mà bị nó điều khiển
thôi. Cô tự cười cái gọi là cha mẹ ruột, cô nhìn mẹ cô mà đau lòng, bà chỉ có 1
đứa con trai duy nhất sao đối xữ với bà như vậy. Cô quỳ xuống chân bà nói:
- Ba, mẹ con mang ơn dưỡng dục của ba mẹ, tấm thân này cũng là cha mẹ nuôi lớn.
Nay em con bị bệnh, con cũng rất đau lòng. Nếu bọn họ hứa sẽ điều trị khỏi bệnh
cho em trai con, con cũng nguyện ý về với họ. Ơn nuôi dưỡng của ba mẹ con sẽ
mãi mãi ghi nhớ. Ba mẹ vẫn là ba mẹ mà con yêu thương nhất từ trước tới nay và
cả sau này.
Ba cô nhìn cô rơi nước mắt: Ba cảm ơn
con rất nhiều, con đã cứu lấy con trai của ta.
- Ba, ba nói gì vậy, đó là em trai của con mà, con bất tài không lo được cho
em, chỉ có thể làm bao nhiêu đó để em con khoẻ mạnh.
Mẹ cô không nói gì, ôm cô vào lòng, khóc ngày một to hơn, cô vùi đầu vào lòng
ngực bà, hưởng hơi nóng từ bà, nước mắt cũng nghẹn trong lòng. Cô ôm mẹ cô nói: Mẹ đừng khóc, con cũng chỉ nhận lại cha
mẹ ruột của con thôi mà, con sẽ về thăm ba mẹ, vẫn mãi là con gái ngoan của ba
mẹ mà. Mẹ không phải nói họ rất giàu có sao, cuộc sống con rồi sẽ tốt hơn sao.
Mẹ không vui cho con hay sao mà lại cứ khóc mãi thế này. Mẹ yên tâm, khoa học
tiến bộ, mình có tiền thì em con sẽ không sao cả, mẹ đừng lo
Mẹ cô như ngày càng khóc to hơn: Huhu,
con gái ngoan của ta, thiệt thòi cho con rồi
Hai mẹ con ôm nhau khóc, tới khi ngoài cửa có tiếng còi xe hơi, một chiếc BMW
chạy vào, một người đàn ông phogn độ và 1 người phụ nữ sang trọng xuống xe, đi
vào nhà.