Đôi khi, tình yêu giống như một ngọn nến. Khi mới thắp lên tình yêu, ngọn nến cháy cuồng nhiệt là vậy. Khi tình yêu đã tan hết, ngọn nến tắt đi nhung hơi ấm vẫn còn. Cần phải có thời gian để làm cho dấu vết tình yêu đó nguội lạnh. Để trái tim thắp lên một ngọn nến yêu thương.
Nói là theo chị cô về nhưng lên lại nới ồn ào ấy chắc có lẽ đầu cô sẽ nổ tung mất. Cô bước ra phía ngoài của Ciz Bat để đón taxi. Một chiếc BMW màu đen lao đến trước mặt cô, cô thầm chửi: tên khốn kiếp, chạy xe như muốn đâm vào mình, thật đáng sợ. Trên xe, Ken bước xuống đi về phía cô, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với chiếc quần jean rách trong rất bụi. Cô nhìn thấy Ken liền nhớ tới chuyện hắn ta bỏ cô giữa đường liền tỏ vẻ không quen quay đầu đi không nhìn hắn.
- Lên xe, tôi đưa cô về. - Ken tiến về phía cô nói.
- Tôi có thể tự đón xe về. - Cô vẫn không nhìn hắn trả lời
- Nay cô là nhị tiểu thư Trịnh gia rồi, chê xe của tôi không xứng với cô. - Anh châm chọc.
Cô nhìn Ken, cái tên khốn kiếp này. Ngày xưa khi còn nghĩ cô chỉ là một cô gái cơ cực thì hắn ta luôn khinh thường cô nghèo hèn tự hắn nói cô chính là Osin của Trịnh gia mà bỡn cợt, bây giờ khi biết cô là con gái nhà Trịnh gia liền nói cô tự cao tự đại, chê xe hắn ta không xứng sao. Đúng là đồ khốn, được rồi anh sẽ biết tay tôi.
- Anh thừa biết tôi không hề có ý đó?
- Vậy tại sao cô không lên xe tôi?
- Tôi nói cho anh biết, Ken thiếu gia ạ. Lúc trước anh cũng dịu dàng nói rằng sẽ chở tôi về, thế mà anh như thế nào lại bỏ tôi giữa đường với đôi chân đang bị thương như thế.
- Cô giận tôi chuyện đó? - Anh lạnh giọng hỏi
- Tôi thì có lí do gì giận anh, tôi chỉ nói tôi sẽ không lên xe anh vì tôi không muốn giữa đường anh nổi điên quăng tôi nơi nào?
Cô vừa dứt lời, phía sau một chiếc Rolls Royce màu trắng dừng lại, trên bước xuống người đàn ông cao lớn, gương mặt điển trai làm nức lòng bao nhiêu cô gái. Minh Trí xuống xe, bước lại phía cô và Ken đang đứng.
- Nhị tiểu thư, tôi có thể đưa cô về? - Minh Trí dịu dàng lên tiếng
- À… tôi có thể tự về, không cần phiền đến anh? - Cô hơi bất ngờ trả lời
- Thật sự không phiền, tôi đang muốn đến Trịnh gia bàn một số việc liên quan đến hôn sự của hai gia đình chúng ta. - Minh Trí nói, ánh mắt đưa qua thăm dò sắc mặt của Ken liền khẽ cười như không cười.
- Hôn sự, cô có hôn sự với hắn? - Ken tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi Rin.
- Không có… Hôn sự gì chứ, tôi không biết? - Cô bị hắn xoay cho chống mặt, không biết nói thế nào.
- Hôn sự giữa Trần gia và Trịnh gia, vị thiếu gia này cảm thấy có hứng thú sao? - Minh Trí nhìn Ken tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
Hừ, lại xuất hiện thêm một tên hác ám nữa, tại sao cứ nhắm vào cô mà trêu đùa như vậy. Rõ ràng là chồng chưa cưới của Thiên Kim, nghĩa là anh rễ của cô thế mà cứ nói cho mọi người nhầm tưởng rằng cô sẽ gả cho hắn ta. Thật là quá đáng, tên hác ám này phải mau lấy Thiên Kim để cô chị gái chua ngoa đó trừng trị. Cô nghĩ trong đầu rồi cười thầm.
- Trần Minh Trí, hôn sự giữa anh và đại tiểu thư nhà tôi mong anh hãy nói cho rõ ràng ra. Bây giờ tôi phải về nhà, không tiếp chuyện hai người được. Tôi sẽ đi taxi về, không cần ai phải chở tôi về cả.
- Không, cô phải về với tôi. - Ken nắm láy tay cô kéo về phía mình mà lên tiếng.
- Tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia - Minh Trí cũng kéo tay còn lại của cô về phía anh.
Cô còn chưa biết phải làm sao thì có tiếng nói phía xa vọng tới.
- Minh Trí, thật trùng hợp. Ôi, Hà My chị và các bạn đi tìm em khắp nơi, thì ra là chạy ra đây sao.- Thiên Kim từ xa đi tới, vẻ mặt giả dối lên tiếng.
- Dạ, em hơi nhức đầu nên dự định về trước, thấy mọi người đang vui vẻ nên không muốn chị và các bạn mất đi hứng thú.
- Em mệt sao, sao lại không nói để chị đưa em về.- Sao đó quay sang nhìn Minh Trí mỉm cười. - Anh có thể cho chúng em đi nhờ về Trịnh gia.
- Không phải chúng ta đi xe của nhà mình sao? - Cô nhìn Thiên Kim hỏi.
- Bác tài xế đang chở mẹ đi công việc rồi, chị dự định sẽ gọi taxi về, thật may gặp được Trần thiếu gia đây.
- Được, mời 2 vị tiểu thư xinh đẹp lên xe. - Minh Trí nhìn về phía KEn hơi cười lên tiếng.
Cô còn đang chần chừ, thì Mai Linh và Kiều Linh đã lên tiếng.
- Này Kim, sao lại bỏ lại chúng tôi.
Bắt lấy cơ hội cô cười nói: Như thế này thì xe hẳn không đủ chỗ rồi, chị và 2 bạn đi nhờ Trần thiếu gia về, em sẽ đón taxi theo về.
- Tôi sẽ đưa cô ấy về, anh hãy đưa Thiên Kim tiểu thư và các bạn cô ấy về. - Ken liền kéo tay cô đi về phía xe mình.
Minh Trí thấy vậy liền nhìn theo, anh lại không có hành động gì. Mở cửa xe cho Thiên Kim và MAi, Kiều Linh rồi lên xe chạy về phía khu biệt thự.
- Này, anh bỏ tay tôi ra. Tôi sẽ không đi với anh.
- Cô ghét tôi lắm sao. Hả? - Ken nhìn cô có vẻ giận dữ hỏi
- Anh… tôi… tôi không ghét anh.
- Được, mau lên xe, tôi sẽ đưa cô về, tôi hứa sẽ không bỏ con giữa chợ nữa.
Cô biêt hắn ta sẽ làm mọi cách khiến cô phải lên xe nên đành lên xe của hắn, không phải dằn co ngoài đường mọi người để ý sẽ không hay.
Trong xe Ken,
- Vì sao cô lại giấu tôi? Ken lạnh lùng hỏi.
- Vì sao tôi phải nói cho anh nghe? - Cô hỏi lại
- Khi tôi nói cô là Osin, châm chọc thân phận của cô. Lúc ấy cô xem tôi là một thàng hề trong mắt cô sao? - Ánh mắt Ken có vẻ giận dữ
- Tôi không hề nghĩ như vậy. Chỉ là tôi đã nói, không mốn dính dáng đến anh nữa. Tại sao anh cứ xuất hiện trước mắt tôi.
- Cô còn yêu hắn ta?
- Anh nói ai cơ?
- Người yêu cũ của cô - Hoàng Minh.
Cô cúi mặt không trả lời, sao hắn ta lại nhắc đến tên anh chứ. Làm lòng cô lại chùn xuống như vậy, khoé mắt cay xè nhưng lại không muốn hắn thấy cô khóc. Rồi hắn sẽ châm chọc cô.
- Sao lại không trả lời?
- Việc đó anh không cần phải biết? Anh có thể đừng nhắc đến anh ấy được không?
- Hắn ta đối với cô như vậy, cô vẫn còn lưu luyến sao?
- Tôi đã nói anh đừng nhắc đến mà? - Nói rồi, cô không thể kìm chế nữa, từng giọt nước mắt đã lăn xuống gương mặt của cô.
Nhìn cô khóc, Ken không nói nữa, xe tiến về phía biệt thự Trịnh gia trong im lặng của cả hai người.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
- Không mời tôi vào nhà cô sao? -
- Thật không tiện, tên Minh Trí chắc đang ở trong ấy, nếu muốn để khi khác tôi mời anh đến chơi. - Cô thật không muốn rắc rối thêm, hai tên này có vẻ không ưa nhau.
- Được, tôi đi trước. - Anh cho xe dời đi.
Cô vào nhà đã nhìn thấy Minh Trí đã ngồi trong phòng khách. Trời đã bắt đầu tối đi, người cô mệt mỏi, đầu vẫn còn nhức nhói. Cô dự định sẽ lên thẳng phòng mình, vừa đi đến câu thang thì Minh Trí gọi
- Nhị tiểu thư, tôi đang đợi cô.
Cô quay lại nhìn hắn:
- Thật xin lỗi, tôi không được khoẻ, không thể tiếp anh được.
- Tôi cần thông báo một số việc liên quan đến hôn sự này, cô cũng e là có liên quan.
Hừ, cái tên chết bằm này, hắn với Thiên Kim cưới nhau thì cưới đi. Đang mệt mỏi như vậy mà còn kéo vào chuyện không liên quan đến cô. Cha mẹ cô lên tiếng.
- Hà My, con lại đây ngồi một chút. - Mẹ cô dịu dàng gọi.
- Dạ. - Cô đáp lời mẹ.
Minh Trí nhìn cô, sau đó nhìn sang Thiên Kim đang nhìn hắn mà mỉm cười. Cô bước đến phía ghế trống mà ngồi xuống, sau đó quay mặt đi như không quan tâm những gì hắn sắp nói.
- Cậu Minh Trí, có việc gì cần nói với chúng tôi. - Ba cô lên tiếng.
- Thưa hai bác, về việc hôn sự này, cháu muốn huỷ.
- Câu nói cái gì, hôn sự này là do người lớn quyết định, không phải nói huỷ là huỷ được. - Cha cô tức giận nói.
- Hôn sự này thuộc về đời trước, thật ra cháu không thiết tha. Cha cháu cũng đã đồng ý huỷ hôn. - Anh vẫn lạnh lùng nói.
- Cậu có thể cho chúng tôi lí do, con gái chúng tôi có điểm gì không phù hợp với cậu. - Mẹ cô bình tĩnh hỏi.
- Thưa phu nhân, về Thiên Kim thật sự tuyệt tài tuyệt sắc nhưng với cô ấy chỉ xem như em gái, không có tình cảm. Hôn nhân không có tình cảm thì trước sau cũng đổ vỡ. Còn nhị tiểu thư, thật sự có chút cảm tình nhưng…. - Minh Trí nhìn về phía cô với ánh mắt khó hiểu.
Nghe đến mình, cô cũng quay sang nhìn anh, cô thật không hiểu đôi mắt của hắn đang muốn nói gì. U buồn và sâu thẳm, giống như cô đã làm gì đó có lỗi với hắn.
- Nhưng sao? - Mẹ cô hỏi
- Nhưng nhị tiểu thư đây đã có người trong mộng, cháu không muốn làm cô ấy hận cháu cả đời.
Trịnh phu nhân quay sang nhìn cô, ánh mắt chút nghi ngờ hỏi: - Con đã có bạn trai sao?
- Con… con không có?
- Vây người đưa cô về là gì của cô? - Anh quan tâm hỏi.
- À, là một người quen, học chung một trường. - Cô thành thật trả lời, đôi mắt mở to. Hắn ta nhìn như thế nào mà ra cô và Ken yêu nhau.
- Có thể cùng một người quen nói lời yêu đương như vậy? - Anh lại tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Tôi và Ken nói lời yêu đương khi nào, tôi tránh hắn còn không xong. Anh đừng nói bậy. -Cô hơi giận nói.
- Vậy hôm nay ở Ciz Bar, trước phòng khách sạn, những gì cô nói với cậu ấy là nghĩa gì?
Cô ngẩng người không hiểu, cô thật sự không nhớ mình đã nói gì. Cô chỉ nhớ mình mơ thấy Hoàng Minh, anh nói sẽ không bỏ rơi cô theo cô gái ấy rồi lại không nhớ gì cả cho đến khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nôn ở toilet. Lúc ngẩng lên thỉ thấy Ken, ra ngoài thì thấy bọn họ đánh nhau. Thật sự không nhớ mình có nói lời yêu đương với tên Ken đó sao. Hừ, làm sao có thể được.
- Tôi đã nói gì với hắn mà anh nghĩ tôi và hắn quan hệ yêu đương. Nhưng giả sữ chúng tôi quan hệ yêu đương thì đã sao, có liên quan đến anh sao. Hôn sự là của chị tôi, anh không thích chị ấy thì làm gì có chuyện tôi sẽ gả cho anh. Nếu anh muốn lấy tôi, tôi cũng muốn huỷ hôn.
- Được, theo ý cô, hôn sự này sẽ huỷ.
Cô biết mình nói hơi quá, xem thái độ không hài lòng của cha mẹ tôi. Cô liền cúi mặt không dám nói nữa. Cha cô nghiêm giọng:
- Trần thiếu gia, chuyện này không thể một mình cậu nói huỷ là huỷ.
- Nhưng tôi muốn huỷ thì nó sẽ huỷ. - Anh lạnh lùng nói
- Cậu… Được, hôn sự này xem như huỷ, mọi hợp đồng làm ăn giữa hai công ty chúng ta cắt hết.
- Trịnh lão gia, đó là do ông nói. Mọi việc đã giải quyết xong, tôi xin phép ra về.
Nói xong, Minh Trí nhìn qua Rin rồi bỏ đi, trong lòng có một chút vui vẻ bây giờ có thể chắc chắn rằng cô và tên kia không phải quan hệ yêu đương. Xem ra mọi việc về sau sẽ thú vị.
Cha cô tức giận đến đỏ mặt ngồi im không nói gì, mẹ cô tỏ ra buồn bã ngồi kế bên ông. Đặt biệt là Thiên Kim, cô ta khóc rống lên như bị mất tiền.
- Cha, tại sao cha lại đồng ý huỷ hôn chứ. Con thật sự rất thích anh ấy. - Thiên Kim lên tiếng.
- Im miệng, con không thấy thằng ranh con đó thật không biết phép tắc. - Cha cô tức giận mắng.
Thiên Kim tức giận hơn nữa, vì cha cô chưa bao giờ mắng cô ta như vậy. Cô ta càng khóc lớn: Cha, con chỉ muốn gả cho anh ấy, cha mau gặp Trần lão gia nói không muốn huỷ hôn.
- Con gái ngoan nào, chuyện không phải nằm ở Trần lão gia mà nằm ở Minh Trí. -Mẹ cô buồn bã lên tiếng. - Anh à, sao anh lại nóng giận mà nói cắt hết hợp đồng với Trần gia, hợp đồng này nếu huỷ bên chúng ta sẽ phải đền bù không nhỏ. Có thể dẫn đến thâm hụt vốn mà phá sản.
- Phá sản, không phải nghiêm trọng đến vậy. - Thiên Kim hoảng hốt hỏi.
- Lần này chúng ta đầu tư vào xây dựng các trung tâm thương mại mới và chung cư cao cấp, nguốn vốn có đã cạn kiệt, nhờ vào Trần gia mà tiếp tục. Nay cắt hợp đồng, không những không thể tiếp tục, Trần gia có thể kiện chúng ta bắt bồi thường hợp đồng, xem như mất tất cả.
Không ngờ một gia đình giáu có có thể bị phá sản dễ dàng như vậy, chuyện này đối với cô có chút dửng dưng. Tên Minh Trí đó chắc sẽ không ép gia đình mình vào đường phá sản chứ. Hừ, thật là thương trường như chiến trường, cuộc sống bình dân của mình trước đây tuy thiếu thốn nhưng không phải lo nghĩ nhiều.