Hằng ngày công việc của Tố Tố chính là nấu bữa trưa và mang đến
RoYal cho Tuấn Khôi, chuyện này thành một tin đồn ở RoYal rằng tổng giám đốc của họ và cô gái kia chắc chắn có tình ý. Tố Tố được tự do đi lại
trong RoYal mà không ai dám ngăn cản, đặc biệt cô có thể ra vào phòng
tổng giám đốc mà không cần liên hệ báo trước điều gì.
Tố Tố mang hộp cơm đứng trước RoYal, gần đây Tuấn Khôi khá bận rộn với
cuộc đấu thầu sắp tới. Tố Tố mang hộp cơm bước vào bên trong phòng tổng
giám đốc nhưng không nhìn thấy Tuấn Khôi nơi này. Tố Tố đặt hộp cơm trên bàn tiếp khách rồi đi ra ngoài.
- Chị ơi, anh ấy đi đâu rồi ạ. - Tố Tố cười nhẹ hỏi vị thư kí.
- À, tổng giám đốc vừa mới bắt đầu cuộc họp. Anh ấy nói khi nào cô đến
thì bảo cô hãy để cơm trên bàn rồi ra về trước. - Vị thư kí liền đáp.
- Dạ, em cảm ơn chị. - Tố Tố đáp rồi quay lại phòng làm việc của Tuấn Khôi.
- Em không ra về mà quay lại sao? - Vị thư kí liền hỏi.
- Dạ, em muốn đợi anh ấy. - Tố Tố mỉm cười.
- Vâng, vậy em cứ vào bên trong đợi. Sẽ khá lâu. - Vị thư kí nói xong,
tiếp tục làm công việc của mình không để ý đến Tố Tố nữa, vì cô biết dù
cô gái này có phá phách thế nào trong phòng tổng giám thì tổng giám sẽ
chẳng bao giờ rầy la cô ta.
Tố Tố vẫn giữ gương mặt ngây thơ
mỉm cười cho đến khi cửa phòng của Tuấn Khôi đóng lại, nét mặt của cô
trờ nên trùng xuống, tỏ ra vẻ căn thẳng. Tố Tố bước chân đến bàn làm
việc của Tuấn Khôi, mở máy tính của Tuấn Khôi lên nhưng máy tính đã được đặt mật khẩu. Tố Tố suy nghĩ một hồi lâu, ghi ngày sinh nhật của anh
nhưng mật khẩu không chính xác. Sau đó là ngày sinh của Rin, vẫn không
chính xác. Suy nghĩ một lúc, Tố Tố ghi ngày sinh nhật của chính mình
trong hy vọng sẽ vào được, nhưng cô thất vọng hoàn toàn rằng màn hình
vẫn hiện lên sai mật khẩu.
Tố Tố không biết cách nào vào được
máy tính của Tuấn Khôi, cô nhìn xung quanh rồi chợt mở ngăn tủ kéo của
Tuấn Khôi ra. Bên trong là môt album hình ảnh của 3 đứa trẻ, Rin nhận ra Tuấn Khôi đang vô cùng vui vẻ cùng một nam một nữ khác. Sau đó là tấm
ảnh cô gái chụp một mình, mang một nụ cười như thiên thần vô cùng xinh
đẹp, bên dưới có ghi kỉ niệm Rose mười tuổi cùng ngày tháng. Tố Tố không hiểu sao lại nghĩ đến mật khẩu chính là những con số trước mặt liền
đóng cuốn album đưa về vị trí cũ mà một lần nữa bấm vào ô mật khẩu ngày
sinh nhật của Rose.
- A, vào được rồi. - Tố Tố khẽ reo lên,
sau đó liền khó hiểu vì sao mật khẩu lại là ngày sinh của cô gái kia,
chẳng phải người ta thường dủng ngày sinh của người quan trọng với họ
làm mật khẩu sao?
Không muốn suy nghĩ nhiều nữa, Tố Tố liền
vào bên trong các thư mục mà tìm kiếm thứ mà cô đang cần. Tố Tố mừng rỡ
khi nhìn thấy mục lưu trữ tài liệu cô đang muốn lấy, sau khi coppy ra
một chiếc usb liền tắt máy đi và bước ra ngoài như không có chuyện gi
xảy ra.
- Chị, em về trước vậy. Đợi anh ấy thật sự quá lâu. - Tố Tố đưa gương mặt buồn bã ra mà nói.
- Chào em. - Vị thư kí gượng ép cười, cô không thích cô gái này. Là phụ
nữ với nhau, cô nhận thấy nét ngây thơ trên gương mặt Tố Tố có chút giả
tạo.
Tố Tố cúi đầu chào vị thư kí rồi nhanh chóng rời khỏi RoYal, tài xế trên đường đưa cô về thì Tố Tố liền nói.
- Bác ơi, cháu muốn vào siêu thị kia mua một ít đồ.
Người tài xế liền cho xe dừng trước một siêu thị, Tố Tố bước xuống nhanh
chóng đi vào bên trong. Tố Tố mua vài thứ, rồi đi vào một góc khuất sau
đó liền gặp một phụ nữ mặc một bộ quần áo màu đen, đội một chiếc nón che đi phần gương mặt. Sau khi đưa một chiếc USB cho người phụ nữ kia, nói
vài ba câu thì Tố Tố nhanh chong thanh toán tiền rồi trở ra xe quay về
biệt thự Trần gia.
********************
Minh Trí và
Rin cùng nhau ngồi ở hoa viên uống trà nói chuyện, chuyện giữa Tuấn Khôi và Tố Tố khiến Rin khó nghĩ nhiều điều. Không phải rằng cô che bai Tố
Tố không còn cha mẹ, cũng không chê bai cô gái này không có học thức.
Nhưng ở bên trong Tố Tố, Rin nhận ra mình không hề có một chút thiện
cảm. Từ ngày Tố Tố vê sống tại biệt thự này, Rin quan sát cô gái này tuy không làm sai bất cứ điều gì nhưng thái độ của con bé này có chút giả
tạo.
- Minh Trí, anh cảm thấy thế nào về con bé Tố Tố kia. - Rin hỏi Minh Trí.
- Anh không để ý đến con bé đó lắm. Có chuyện gì sao? - Minh Tri thắc mắc.
- Em cảm thấy Tuấn Khôi càng lúc càng quan tâm đến Tố Tố hơn, có lẽ chúng ta nên chuẩn bị tinh thần trước khi Tuấn Khôi thông báo chính thức yêu
con bé.
- Chuyện tình cảm của con trai, để tự chúng quyết định. - Minh Trí đưa cóc trà lên miệng khẽ nói.
- Minh Trí, em cảm thấy Tố Tố rất quen mặt. - Rin vì không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng lần này cô sợ mọi chuyện đi quá xa.
- Ý em nói, con bé ấy nhìn hao hao Tố Uyên. - Minh Trí từ khi nhìn thấy
Tố Tố đã nhận ra điều đó, nhưng không muốn Rin nghĩ nhiều đến chuyện
không vui nên không nói đến, không ngờ điều này Rin đã nhận ra.
- Anh cũng nhận ra điều đó sao?
- Có lẽ là người giống người, năm đó cô ta bị công an bắt đi. Tội của cô
ta đến thời điểm này cũng chưa thể được tự do nói gì đến việc có con. -
Minh Trí lắc đầu.
- Có lẽ vì con bé mang nét mặt giống cô ta, nên em không thích con bé ấy. Nhưng nếu Tuấn Khôi đã chọn, em tin tưởng con trai.
- Được rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi. Lần này Trần gia cùng Phạm
gia đối đầu trong dự án mới kia. Hai đứa trẻ hậu thế đấu đá, thật thú
vị. - Minh Trí vừa suy nghĩ vừa cười.
- Em cảm thấy không công bằng, Tuấn Khôi đã có nhiều kinh nghiệm trong những việc này con Rose
của em thì đây là lần đầu tiên đứng ở vị trí đó lại đối đầu với Tuấn
Khôi. Thật tội nghiệp con bé mà. - Rin nghĩ tới Rose mà xót xa, con bé
chắc có lẽ phải cứng rắn lắm mới có thể vượt qua chuyện Tuấn Khôi nhìn
con bé như người xa lạ.
- Vì vậy nếu con bé thằng được, thì mọi người sẽ không còn nghi ngờ gì về tài năng của nó nữa.
- Tuấn Khôi hiện tại đã thay đổi rất nhiều, em biết rõ thằng bé sẽ không
nhượng bộ mà quyết chí dành phần thắng. Chỉ e Rose của em sẽ bị sock vì
chuyện này.
- Em không cảm thấy chuyện này thú vị sao, để xem
con trai của anh và con gái của tên Ken kia ai là người tài giỏi hơn. -
Minh Trí trong lòng vẫn không thể nào ưa Ken.
- Trần lão gia à, anh lại như vậy rồi. - Rin buồn cười nói, xem ra trong lòng Minh Trí vẫn ghen tuông chuyện trước đây.
Minh Trí không trả lời, cũng cười đáp lại cùng Rin.
***************
Rose đang ngồi trong phòng kế hoạch của công ty Phạm gia. Cô đang rất cố
gắng với hạng mục này, việc đấu thầu mỏ vàng kia thật sự rất là quan
trọng, Rose quyết tâm dành chiến thắng với mục tiêu chính là đánh bại
Tuấn Khôi và lấy được vị trí trong tập đoàn Phạm gia này.
Điện thoại Rose có một tin nhắn từ Tuấn Khôi:” Đến phòng làm việc của tôi, có chút việc cần giải quyết.”
Rose nhìn dòng tin nhắn liền cảm thấy kì lạ, giữa cô và anh ta đã nói rằng
chính là người xa lạ rồi thì còn tìm cô giải quyết điều gì chứ. Ngày mai là ngày đấu thầu rồi, vì sao còn muốn gặp mặt làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ anh có chuyện gì cần giải quyết thật thì sao, Rose nghĩ rồi nhanh chóng lái xe đến cao ốc RoYal.
Rose bước ra từ thang máy đến tầng của tổng giám. Cô đi tới phía vị thự kí đang ngôi.
- Tôi có hẹn với Trần tổng, anh ta có trong đo không? - Rose nói.
- Trần tổng đã đi họp từ lúc sáng, có lẽ cuộc họp sắp xong rồi. Nếu có hẹn thì mời cô vào trong ngồi đợi - Vị thư kí liền nói.
Rose cảm thấy vô cùng kì là, anh ta đang họp mà lại nhắn tin cho cô đến nơi
này được sao? Tuy vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà bước vào cửa
phòng tổng giám đốc. Rose ngồi trên bàn tiếp khách thì nhìn thấy hộp cơm quen thuộc lần trước đã nhìn thấy đang đặt trên bàn. Thì ra ngày nào
cũng được mỹ nhân nấu rồi mang đến tận nơi, xem ra cuộc sống của Tuân
Khôi thật sự rất tốt.
Rose ngồi đợi khoảng 30p nhưng Tuấn Khôi vẫn chưa quay về, cô dùng điện thoại gọi cho Tuấn Khôi thì số máy đã
khoá rồi. Nóng lòng với công việc còn rất nhiều, Rose tức2 giận đứng lên đi về phía cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Tuấn Khôi củng cầm nút khoá dẩy
vào.
- Cô đến nơi này làm gì. - Tuấn Khôi nhìn thấy Rose trong phòng mình liền hỏi.
- Không phải chính anh gọi tôi đến sao? - Rose đáp.
- Tôi gọi cô đến khi nào? - Tuấn Khôi khó hiểu.
- Nếu đã như vậy thì cáo từ. - Rose tức giận đến mức mất đi lý trí, liền
nhanh chóng bỏ đi trong tức giân. Rõ ràng kêu cô tới, rồi bắt cô ngồi
đợi. Đến lúc gặp thì lại nói không hề kêu, cái tên chết bằm này chẳng sẽ sợ thua nên cố tình làm tốn đi thời gian của cô sao.
Tuấn
Khôi để Rose đi trong lòng cảm thấy khó hiểu, không phải tự dưng Rose
lại đến nơi này. Nhưng rồi điện thoại Tuấn Khôi reo lên thì những suy
nghĩ kia biến mất.
- Tuấn Khôi, em mang cơm đến đặt trên bàn. Anh nhớ phải ăn hết đấy. - Là tin nhắn của Tố Tố.
Tuấn Khôi mỉm cười nhìn hộp cơm trên bàn, nhanh chóng đi tới dùng bữa mà không suy nghĩ điều gì nữa.
Ngày hôm sau, tại trung tâm Vinci diễn ra buổi đấu thầu về mỏ vàng. Có rất
nhiều công ty tham gia nên số lượng khách khá là đông đúc.
Rose mặc một bộ vest nữ, trong cô như một doanh nhân thành đạt. Cô đại diện
cho tập đoàn Phạm gia lần này, theo phía sau là những thành viên kì cựu
của Phạm gia.
Tuấn Khôi vẫn phong độ như ngày nào, anh mặc một bọ vest màu đen. Nét mặt đầy vẻ tự tin đứng trước mặt Rose lạnh lùng.
Cả hai đi ngang qua nhau, ánh mắt không nhìn nhau dù 1 lần. Cả hai đều mang một sự tự tin nhất định.
Phía dưới là một tiệc rượu nhẹ dành cho ông chủ lớn của các tập đoàn đến
tham dự, sau đó một người đàn ông đi lên trên lễ đài. Cầm một phong bì
đã niêm phong lại, tay kia câm micro cất tiếng.
- Kính thưa
các vị đại diện đã đến tham dự buổi đấu thầu được tổ chức tại trung tâm
Vinci. Sau đây tôi xin đại diện ban tổ chức để thông báo về công ty đã
đưa ra giá cao nhất và sẽ là chủ nhân tương lai của mỏ vàng trên đây.
Mọi người hướng mắt về phía lễ đài. Rose khẽ nhìn sang phía Tuấn Khôi đang
đứng, nhìn anh vô cùng tự tin, ánh mắt không một chút lo lắng hay thể
hiện bất kì cảm xúc nào như là một kẻ dửng dưng không quan tâm. Còn cô,
là lần đầu tiên đứng tại nơi này với vai trò và trách nhiệm nặng nề trên vai, tim Rose đập mạnh hơn khi nhìn thấy người đàn ông trên kia xé tấm
niêm phong và mở phong bì ra.
- Vâng, xin chúc mừng tập đoàn công ty Phạm gia đã là công ty đưa ra giá trị cao nhất với số tiền là xxxx.
Tuấn Khôi nghe xong thông báo, nét mặt vẫn không thay đổi. Sau đó lặng lẽ đi tới phía Rose đang đứng nhoẻn cười.
- Chúc mừng Phạm tiểu thư, xem ra tôi đánh giá cô quá thấp rồi. - Tuấn Khôi nhìn Rose mà nói.
- Cảm ơn anh, tôi cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy. - Rose vô cùng vui sướng, thật sự có thể chiến thắng sao?
- May mắn sao, xem ra đây không phải là may mắn rồi. - Tuấn Khôi nói
xong, ly rượu đang cầm trên tay đưa lên miệng uống hết rồi đưa ly cho
phục vụ, tiếp tục nhìn Rose mà nói. - Thật không thể nhìn ra, Phạm tiểu
thư lại nham hiểm như vậy. - Tuấn Khôi nói xong, không để ý đến thái độ
của Rose mà bỏ đi.
Rose một phần vui mừng vì đã thắng đấu thầu lần này, nhưng sau khi nghe những lời nói của Tuấn Khôi thì trong lòng
vô cùng ấm ức. Điều anh ta nói có nghĩa lý là gì chứ, không phải là nói
cô gian lận đó chứ.
- Tiểu thư, chúc mừng cô. - Một vị tiền bối thâm niên của Phạm gia bước tới nói với Rose.
- Bác Tiến, cháu cảm ơn bác thời gian qua đã giúp cháu nhiều như vậy. -
Rose cúi đầu cảm ơn người đàn ông lớn tuổi trước mắt, chính ông ấy đã
giúp đỡ cô rất nhiều trong hạng mục lần này.
- Đó là trách nhiệm của tôi mà. - Người đàn ông cười đáp.
Tiếp đó, trên màn hình chính của buổi tiệc công bố những giá đấu mà các công ty khác đưa ra. Tất cả đều không có gì đáng nói, nhưng khi trình chiếu
so sánh giữa Phạm gia và RoYal thì khiến mọi người đều chú ý. Giá của
RoYal đưa ra chỉ thấp hơn Phạm gia vài triệu, điều này khiến mọi người
ái ngại nhìn Rose. Xem ra chuyện lần này có khuất mắt, không thể có sự
may mắn lớn như vậy được.
Rose đứng nhìn màn hình to trước
mắt, hiểu rõ những gì Tuấn Khôi vừa nói lúc nãy. Nhưng dù có sự trùng
hợp này thì đã sao, không phải vì điều đó mà anh ta nghĩ cô gian lận
chứ. Rose tức giận nhanh chóng bỏ đi khỏi bữa tiêc, lên xe phóng thẳng
đến biệt thự họ Trần.
- Mẹ, Tuấn Khôi đã về chưa ạ. - Rose được người làm mở cửa liền nhanh chóng đi vào bên trong thì gặp Rin đang ngồi xem tin tức.
- Rose, chúc mừng con. Tin tức vừa đưa tin Phạm gia đã chiến thắng trong
cuộc đấu thầu này. - Rin nhìn thấy Rose liền vủi vẻ nói. - À, Tuấn Khôi
chưa về, thằng bé có lẽ không được vui nhỉ. Có lẽ đả đến Ciz. - Rin phán đoán.
- Con sẽ nói chuyện với mẹ sau, con cần tìm anh ta. -
Rose nghe Rin nói Tuấn Khôi có lẽ đến Ciz thì nhanh chóng ra ngoài lên
xe lao đến Ciz Bar tìm kiếm.
Chiếc xe màu đỏ đậu trước Ciz,
Rose trên người vẫn mặc nguyên bộ vest, mặc chiếc váy đen ôm sát cơ thể. Trang phục này bước vào bar thật là không hợp tý nào, Rose đứng trước
cửa Ciz Bar, nhìn từ đầu xuống chân thì hơi ngập ngừng. Nhưng khi nhìn
vào bên trong liền thấy Tuấn Khôi thì không còn suy nghĩ gì nữa mà bước
thẳng vào bên trong với ánh mắt nhìn kì lại của mọi người.
- Tuấn Khôi, tôi muốn nói chuyện với anh. - Rose hét lên, nhưng giọng nói của cô quá nhỏ so với tiếng nhạc xập xình.
Tuấn Khôi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Rose, đôi môi cười nhếch lên nói:” Là Phạm tiểu thư sao? “
- Anh ra ngoài nói chuyện với tôi, nơi này quá ồn ào. - Rose lại hét lên.
Tuấn Khôi không đáp, tiếp tục uống rượu như cô không tồn tại nơi này.
- Tên khốn kiếp kia, tôi nói có nghe không hả. Mau đứng lên cho tôi. - Rose tức giận, đi tới phía Tuấn Khôi mà kéo anh đi.
Tuấn Khôi nắm lấy tay Rose dùng sức kéo mạnh cho cô ngã vào lòng anh. Tuấn
Khôi rì chặt hai tay không cho Rose thoát ra:” Một là cô biến ngay lập
tức, hai là cô sẽ không thoát khỏi tôi.”
- Mau buông tay ra, tôi đến là cần nói chuyện với anh. - Rose hét lên, vẫn không thể thoát được bàn tay Tuấn Khôi.
- Được thôi, cô uống hết ly rượu này. Tôi sẽ nói chuyện với cô. - Tuấn Khôi rót đầy một ly rượu đẩy về phía Rose.
Rose tức giận, chỉ muốn nói chuyện với anh ta rõ ràng. Rằng cô không hề gian lận trong chuyện đấu thầu vừa rồi, bắt anh ta phải xin lỗi những gì đã
nói khi nãy. Rose đưa ly rượu lên miệng uống cạn, hương vị của loại rượu này cũng thật dễ uống, nó hơi man vị chan chát nhưng động lại vị ngọt
thanh thanh.
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ. - Rose vừa đặt ly rượu xuống bàn vừa nói.
- Tất nhiên. - Tuấn Khôi cười nham hiểm rồi lại nói. - 1, 2, 3…
Trước mặt anh Rose đã gục xuống, một ly Roi des Rois đúng là quá sức với cô
gái này rồi. Để Rose ngục tại bàn như vậy, Tuấn Khôi tiếp tục uống rượu
mà ngắm nhìn cô gái này. Đôi mi cong dài, gương mặt trang điểm nhẹ,
chiếc mũi cao thanh thoát. Quả là một tuyệt sắc giai nhân, khi xem lại
những tấm ảnh khi còn bé mà mẹ Rin đưa cho, anh đã nhìn thấy một bé gái
xinh xắn như thiên thần, nay cô ta lớn lên rồi lại chính là một cô gái
xinh đẹp như vậy.
Tuấn Khôi cũng thấm hơi men, không làm chủ
được bản thân mà đưa đôi tay mình chạm vào bờ môi cong cong của Rose,
nhìn cô gái này ngủ say trong tiếng nhạc ầm ĩ. Tuấn Khôi đứng lên bế cô
ra khỏi Ciz Bar, bấm thang máy xuống tầng 2 rồi đi vào căn phòng VIP cùa dãy khách sạn.
Đặt Rose nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn, Tuấn Khôi khá thấm hơi men khi vừa đặt Rose xuống cũng ngã ngục trên giường.
Hai con người từng có tình cảm với nhau, sau đó lại xem nhau như người xa
lạ. Nay lạ nằm trong một khách sạn lớn, trên cùng một chiếc giường. Lại
còn xem như là gối ôm mà ôm lấy nhau thật tình cảm. Không nghĩ đến khi
hạ men say họ sẽ nhìn nhau thế nào.