Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 116: Chương 116: Ngoại truyện TYĐS phần 16: Hé lộ bí mật




Tại sân bay, Rose ngồi bên cạnh Thiên Bảo trong lòng vô cùng buồn bã thêm một chút tiếc nuối luyến tiếc những năm tháng vui vẻ nơi này. Cô muốn bỏ trốn những đau buồn hiện tại, muốn tránh mặt người đàn ông kia, không gặp sẽ không thể khiến tự mình đau buồn.

Ngồi đợi trên chiếc ghế ở sân bay, Rose dùng điện thoại thông minh để xem chương trình ca nhạc yêu thích. Rose mê mẫn giọng hát của ca sĩ Anh Thư này, từ ngày được gặp cô ấy trong lần đi công tác ở khu nghĩ dưỡng thì càng thần tượng hơn với tài năng của Anh Thư. Hôm nay Rose biết chính là live của cô ấy, nhưng vì trùng ngày mình phải đi nên không thể đến xem.

- Thiên Bảo, anh xem ca sĩ Anh Thư lần trước cùng anh chụp ảnh này. Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp. - Rose đưa hình ảnh cô gái đang hát về phía Thiên Bảo.

- Ừ. - Thiên Bảo nhìn về cô gái trong màn hình, bỗng dưng cảm thấy vô cùng có lỗi.

- Cô ấy đang hát bài hát thổ lộ với người đã giúp đỡ cô ấy nè. Là bài “ nơi tình yêu bắt đầu", có lẽ cô ấy đã yêu rồi. - Rose vừa xem vừa nói. - Không biết là người nào nhỉ, thật là ganh tỵ.

- Rose, khi nào em sẽ quay lại. - Thiên Bảo lảng sang chuyện khác.

- Em chưa xác định, có thể rất nhanh cũng có thể là rất lâu. - Rose buông đôi mắt buồn bã nói.

- Nghĩ ngơi cho tốt. - Thiên Bảo vuốt tóc cô, dịu dang nói. - Nhất định phải quay về.

- Nhất định. - Rose ngước mắt nhìn Thiên Bảo khẽ cười.

Rose lại tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại. Cô ngac nhiên nhìn thấy cô ca sĩ mà cô yêu thích vừa hát xong bài hát, ánh mắt khẽ rơi dòng lệ.

- Có lẽ cô ấy cũng giống em, yêu một người không yêu mình. - Rose khẽ nói.

Thiên Bảo nhìn vào màn hình, nhìn thấy cô gái kia trong có vẻ cứng cỏi như vậy mà rơi lệ, trong khoảng thời gian qua luôn bên cạnh nhau trong công việc, anh nhận ra bản thân có một chút tình cảm với cô, nhưng vẫn ngang bướng nghĩ rằng mình chỉ nghĩ đến Rose, yêu Rose nên gạt đi cái tình cảm đang nhen nhóm trong lòng. Hôm nay, khi cô gọi cho anh, anh lại một lần nữa chọn Rose mà không chọn Anh Thư, để tự chứng minh cho bản thân mình rằng Anh Thư không hề quan trọng với anh. Nhưng ở thời điểm hiện tại, nhìn thấy cô như vậy lại khiến anh xót xa, một lòng muốn che chở.

- Rose, anh phải đi có việc gấp. - Thiên Bảo đứng lên, quả thật bản thân không thể tự lừa gạt mình được nữa.

- Anh đi đâu vậy? - Rose ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo.

- Anh phải đi tìm kiếm một sự thật. - Thiên Bảo đáp.

- Anh đi đi, em cũng sắp lên máy bay rồi. - Rose cười đáp, không biết rằng Thiên Bảo đi đâu, nhưng cô tin nếu không thật sự có việc gấp Thiên Bảo sẽ không bỏ cô một mình nơi này.

- Đến nơi, nhớ gọi về cho anh. - Thiên Bảo nói rồi nhanh chóng ra xe lái đi.

Tại sân khấu lớn, bài hát cuối cùng cũng đã kết thúc hậu trường chỉ còn lại một vài người đang thu dọn sân khấu và quét dọn phía khán giả. Thiên Bảo đứng nhìn sân khấu đầy vẻ thất vọng, có lẽ anh đã đến trễ… Anh đi về phía phòng tạo hình bên trong sân khấu, nhìn thấy ánh đèn bên trong còn sáng Thiên Bảo bước tới nhìn vào bên trong thì thấy Anh Thư đang ngồi trên ghế nghĩ, có lẽ vì tập luyện quá mệt mỏi nên cô đã ngủ gục trên bàn. Thiên Bảo vừa định bước vào thì từ phía sau Anh Thư có một người đàn ông khác bước đến đắp chiếc áo vest của anh ta lên người Anh Thư, ánh mắt nhìn cô dịu dàng trìu mếm. Trong lòng Thiên Bảo bổng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cô gái ấy chính là của anh, không một người đàn ông nào được phép có ý đến.

Thiên Bảo bước chân đi vào bên trong, người đàn ông kia chính là ca sĩ Hoàng Quân, là một ca sĩ vô cùng có tiếng đã ngỏ ý cùng ban tổ chức mời Anh Thư đến tham dự show lần này. Hoàng Quân cũng biết về tiếng tăm của Thiên Bảo, hai người đàn ông nhìn nhau như tự hiểu ý rằng, họ chính là cùng quan tâm một cô gái và chính là kình địch của nhau.

- Đã hết chương trình, vì sao còn chưa về. - Thiên Bảo hét lớn, vừa muốn chửi xéo Hoàng Quân, vừa muốn đánh thức Anh Thư.

- Là anh hỏi tôi? - Hoàng Quân đáp.

- Tôi cũng có ý thắc mắc. - Thiên Bảo dửng dưng đáp.

- Vậy anh không có trách nhiệm gì ở nơi này, vì sao lại đến đây. - Hoàng Quân hỏi lại, Thiên Bảo là diễn viên không hề được mời đến hôm nay.

- Tôi đến đón cô ta. - Thiên Bảo chỉ về phía Anh Thư.

- Anh quen Anh Thư sao? - Hoàng Quân ngạc nhiên, không ngờ cô ca sĩ bé nhỏ này lại quen biết anh ta.

Thiên Bảo không đáp. Quay sang nhìn phía Anh Thư đang ngủ, bước đến bế Anh Thư trên tay toan bỏ ra ngoài thì Hoàng Quân ngăn lại.

- Này, tôi không biết anh có quan hệ thế nào với cô ấy, nhưng anh như thế mang người đi là không được. Tôi không tin tưởng anh.

- Anh có quyền ngăn cản tôi sao? Vậy anh là gì của cô ấy.

- Ít nhất chúng tôi là đồng nghiệp. - Hoàng Quân đi đến giành Anh Thư trên tay Thiên Bảo.

- Tôi nói cho anh biết, cô ta là người của tôi. Nếu tôi muốn làm gì cô ta, thì cô ta không thoát khỏi. - Thiên Bảo đáp, dùng chân đạp hất văng Hoàng Quân.

- Tôi nhất định không cho anh mang người đi. - Hoàng Quân tuy khá đau, nhưng đứng lên tiếp tục ngăn cản.

Anh Thư nghe tiếng ồn ào, lại như bị nâng lên rồi xoang người nên tỉnh lại. Cô khá mệt mỏi mở đôi mi cong cong lên, nhìn thấy người trước mắt là Thiên Bảo thì cứ ngỡ như một giấc mơ.

- Anh nói sẽ không đến mà. - Anh Thư khẽ hỏi.

- Món hàng của tôi, tôi không muốn kẻ khác chạm vào. - Thiên Bảo đáp, ánh mắt nhìn Hoàng Quân.

Anh Thư bừng tỉnh lại, thấy mình đang trên tay Thiên Bảo thì vô cùng xấu hổ mà nhanh chóng đòi xuống. Thiên Bảo đành thả cô xuống, Anh Thư nhìn Hoàng Quân liền nói.

- Tiền bối, anh vẫn chưa về sao?

- Tôi thấy em ngủ ngon, ở lại canh em ngủ. - Hoàng Quân đáp.

- Em… cảm ơn… Nhưng không cần phiền đến anh như vậy đâu. - Anh Thư e ngại câu nói quá ngọt ngào từ Hoàng Quân.

- Em quen anh ta sao? - Hoàng Quân nhìn về phía Thiên Bảo hỏi.

- Vâng, có quen. - Anh Thư cũng không biết phải nói mối quan hệ của cô và Thiên Bảo là gì.

- Vậy được rồi, tôi về trước đây, hẹn gặp lại em. - Hoàng Quân cầm áo khoác bỏ đi, cười nhẹ với Anh Thư.

- Dạ, chào tiền bối. - Anh Thư cũng cuối đầu chào. Đây chính là người cô phải học hỏi khá nhiều.

Hoàng Quân đi rồi, Anh Thư mới nhìn thấy nét mặt vô cùng khó chịu của Thiên Bảo. Không hiểu anh ta có vấn đề gì liền nói.

- Anh đến đón tôi sao, chúng ta về thôi. - Anh Thư đáp.

- Quản lý của em đâu? - Thiên Bảo hỏi.

- Chị ấy nói là nhà có việc đột xuất nên tôi bảo chị ấy về trước rồi. - Anh Thư tiến về phía trước bỏ Thiên Bảo phía sau.

Thiên Bảo kéo tay cô lại, ép cô vào phía cánh cửa, đôi mắt loá lên nét tức giận, đôi môi mấp máy nói:” Từ nay về sau, trừ khi trong nhà tôi ra, cô không được phép ngủ nơi khác.”

Anh Thư ngạc nhiên với câu nói của Thiên Bảo, cô tròn mắt hỏi:” Anh bị gì vậy, tôi mệt nên chợp mắt một chút thôi mà.”

- Từ bây giờ đến lúc cô trả hết nợ cho tôi, cấm tuyệt đối không được quan hệ tình cảm với bất kì ai. - Thiên Bảo không để ý lơi Anh Thư nói, tiếp tục đe doạ.

Anh Thư không thể hiểu anh ta đang nghĩ gì, hiện tại cô chỉ muốn ca hát vá ca hát, chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người yêu. Chỉ là người cô đang có tình cảm lại đang ngăn cấm cô quen người đàn ông khác, chuyện này không biết nên vui hay nên buồn.

- Và, từ nay cô đi đâu làm gì cũng phải báo cáo cho tôi, và phải có quản lý đi cùng. - Thiên Bảo nói xong thì buông Anh Thư ra.

- Được thôi, dù sao tôi cũng chỉ là con nợ của anh. - Anh Thư lặng lẽ đáp, bước đi ra phía xe.

Thiên Bảo từ phía sau nhìn bóng hình cô mà khẽ nói:” Đến khi tôi xác định được bản thân mình muốn gì, cô không được phép yêu người đàn ông khác trừ tôi.”

*****************************

Rose đứng lên, cầm valy hành lý và giấy tờ bước tới nơi kiểm soát vé. Cô nhìn lại phía sau một lần nữa, chợt muốn tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nhưng tự bản thân biết đó là điều vô vọng. Rose đi vào bên trong quầy kiềm soát vé, cùng đoàn người tiến lên máy bay.

Tuấn Khôi sau bao nhiêu ngày bất tỉnh cuối cùng đã tỉnh lại. Bên cạnh chính là mẹ Rin và Tố Tố đang bên cạnh. Qua kiểm tra của bác sĩ thì Tuấn Khôi có tiến triển bình phục rất tốt, vài ngày có thể xuất viện. Rin theo bác sĩ để lấykết quả, trong phòng bệnh chỉ còn Tố Tố và Tuấn Khôi.

- Anh, em xin lỗi. Vì em mà anh bị tai nạn. - Tố Tố nắm chặt tay Tuấn Khôi mà nói.

- Không, chính là anh phải xin lỗi vì để em thấy cảnh đó. Đừng suy nghĩ quá nhiều, Tố Tố chính là người quan trọng nhất với anh. - Tuấn Khôi vỗ đầu cưng chiều Tố Tố.

- Em sẽ không nghĩ gì cả, em hiểu anh và chị ấy có lẽ trước kia đã có quan hệ rất tốt với nhau, có phải vì em mà… - Tố Tố ngập ngừng.

- Chuyện không liên quan đến em đâu, Tố Tố. Khi anh nhìn thấy chiếc xe kia lao về phía em, anh đã rất sợ em xảy ra chuyện gì, anh không muốn mất em. Tố Tố, khi nào anh xuất viện, chúng ta hãy kết hôn đi. - Tuấn Khôi nói.

- Anh… anh muốn kết hôn với em sao? - Tố Tố kinh ngạc.

- Đúng vậy, anh muốn bảo vệ em suốt cuộc đời này. - Tuấn Khôi nói. - Làm vợ anh, được không?

- Em… em đồng ý. - Tố Tố gật đầu, giọt nước mắt hạnh phúc khẽ lăn trên má.

- Ngốc, đừng khóc. - Tuấn Khôi dùng tay lau giọt nước mắt kia, anh phải bảo vệ cô gái này.

Rin từ bên ngoài đi vào, nghe Tuấn Khôi muốn kết hôn cùng Tố Tố thì trong lòng vô cùng không đồng ý. Nhưng Rin không phải kiểu cha mẹ thích ép buộc con cái.

- Tuấn Khôi, con thấy trong người thế nào rồi?

- Con ổn mẹ. - Tuấn Khôi nhìn Rin đáp.

- Nghĩ ngơi vài hôm con sẽ được xuất viện. - Rin cươi đáp.

- Mẹ, khi nào xuất viện con muốn cùng Tố Tố tổ chức hôn lễ. Mẹ có thể giúp con và cô ấy chuẩn bị. - Tuấn Khôi nói.

- Chuyện này,... đợi con xuất viện hãy nói đi. - Rin ấp úng đáp.

- Đúng vậy, đợi anh khoẻ hẵn chúng ta bàn tiếp, chuyện hôn sự là chuyện quan trọng cả đời không nên gấp gáp. - Tố Tố lấy lòng Rin.

- Được, vậy chúng ta bàn sau vậy.

- Tố Tố, con có thể ra ngoài mua chút gì cho Tuấn Khôi dùng được không? - Rin đuổi khéo.

- Dạ. - Tố Tố nhanh chóng rời đi.

Rin càng nhìn Tố Tố càng cảm thấy khó chịu, cô ta lại mang nét giống người phụ nữ rắn độc kia. Con trai lại muốn kết hôn cùng Tố Tố, khiến Rin càng lo lắng hơn.

- Con yêu con bé đo sao?

- Vâng, sau việc vừa rồi, con biết mình không muốn mất cô ấy.

- Vậy còn Rose, chuyện tình cảm của con mẹ không can thiệp. Nhưng mẹ cảm thấy Rose quá đáng thương, vì con mà con bé đã bỏ đi rồi. - Rin buồn bã nói.

- Cô ta đi đâu?

- New York, có lẽ sẽ rất lâu mới quay về. Con bé nói với ba Ken rằng, muốn tìm một nơi bình yên không nhìn thấy những nổi đau để dễ dàng quên đi. - Rin lắc đầu. - Không ngờ một cô gái vui vè xinh đẹp như Rose, hôm nay lại mang tâm sự đau buồn.

- Như vậy cũng tốt, cho cô ta thời gian rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. - Tuấn Khôi nhíu mày suy nghĩ.

Rin không đáp lời, có lẽ con trai mình đã thật sự không còn tình cảm gì với Rose. Duyên phận ý trời, quả thật không thể cải được.

******************

Ngày hôm sau, báo chi đưa tin chuyến máy bay từ VN sang New York gặp tai nạn đã rơi tại biển đông, hiện vẫn chưa xác định số người thiệt mạng, nhưng có lẽ khó lòng sống sót.

Rin đọc báo liền gọi hỏi Ken thì Ken cũng đang lo lắng về việc này. Điện thoại Rose gọi không liên lạc được, vì Rose tự mua vé máy bay, tự đi không muốn anh tiễn nên Ken chỉ hy vọng không có con gái mình trong chuyến bay trên. Ken đang liên hệ với người bên hàng không dể xem danh sách khách trên chuyến bay kia nhưng vẫn đang đợi bên họ trả lời.

Tuấn Khôi đang nằm trong bênh viện, đọc phải tin tức kia cũng lo lắng trong lòng. Nghe mẹ Rin nói rằng cô ta cũng đi New York, hy vọng không có cô ấy trong chuyến bay kia. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại Tuấn Khôi reo tin nhắn. Một hình ảnh được gởi đến kèm theo lời nhắn, Tuấn Khôi vội vã rút ống truyền nước mà bỏ ra ngoài.

- Alo, các người là ai, vì sao bắt cóc cô ấy. - Tuấn Khôi nhận được điện thoại từ số vừa rối vội nghe hét vào máy.

- Xem mày lo lắng kìa, nếu mày một mình đến nơi này. Tao đảm bảo nó sẽ không bị gì. - Một giọng đàn ông rít lên.

- Các người cần tiền sao, nói đi. - Tuấn Khôi nheo mắt nói.

- Tao đây không cần tiền. Mau đến đây, không thì chờ nhận xác. Nhớ, chỉ được phép đi một mình mày.- Nói xong liền cúp máy.

Tuấn Khôi nhanh chóng gọi một chiếc taxi đi đến địa điểm mà bọn chúng đã nhắn qua. Trong lòng vô cùng lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra cho Tố Tố không biết anh phải làm sao?

Tại một nhà kho bỏ trống, Tố Tố bị trói chặt trên chiếc ghế. Nhìn thấy Tố Uyên từ bên ngoài đi vào liền tức giận.

- Mẹ, vì sao phải trói con lại chứ.

- Phải đống cho thật con gái.

- Nhưng mẹ, Tuấn Khôi muốn kết hôn với con, anh ấy nói rằng sẽ bảo vệ con suốt đời. Con không muốn trả thù nữa, muốn cùng anh ấy sống hạnh phúc. - Tố Tố hối hận vì đồng ý cùng mẹ thực hiện kế hoạch.

- Đây chính là lý do ta phải trói chặt con, ta biết có ngày cũng sẽ bị chính con phản bội mà. Con nghĩ bọn đàn ông nhà họ Trần đó tốt đẹp sao, con tin bọn chúng sao? Ngày trước ta và Trần Minh Trí đã tổ chức lễ đính hôn, nhưng kết quả là thế nào con cũng thấy rồi. Con phải tập sống trong thù hận, vì con sinh ra từ thù hận.

- Mẹ và ông ấy đã đính hôn sao? - Tố Tố tròn mắt ngạc nhiên. - Vậy, con là con của ai?

- Con chính là con của ta và Trần Minh Trí, vì vậy con đừng ảo tưởng giữa con và thằng nhãi Tuấn Khôi có kết quả. Con thấy đó, ông ta đã bỏ rơi mẹ con chúng ta như thế nào, chúng ta nhất định phải trả thù. - Tố Uyên đáp.

- Vì sao trước đây mẹ nói khác, vì sao mẹ lại làm như vậy. - Tố Tố đau lòng khóc thét, vì sao mẹ cô lại đẩy cô vào tình cảnh này chứ, lại yêu chính ruột thịt của mình.

- Vì vậy, cứ theo kế hoạch mà làm. Con và hắn ta mãi mãi không có kết quả tốt. - Tố Uyên lạnh lùng nói.

Tiếng xe dừng phía trước cổng nhà kho, Tuấn Khôi bước xuống xe. Vì vết thương chưa lành hẵn nên anh vẫn còn hơi choáng váng. Anh bước vào bên trong nhà kho, liền bị vài tên đàn em của Tố Tố lao đến đưa vào bên trong.

Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố bị trói, nước mắt giàn giụa liền nghĩ rằng cô quá sợ hãi. Nhìn về phí người đàn ông kia liền nói.

- Tôi đến rồi, mau thả người đi. - Tuấn Khôi nói.

- Vội gì, cô gái kia chắc chắn phải thả đi rồi.

- Cac3 người cần gì?

- Bọn ta là cần mạng sống của nhà họ Trần các người. - Tố Uyên từ bên trong ló mặt ra ngoài.

Tuấn Khôi nhìn thấy gương mặt thân quen liền thốt lên.

- Là người sao?

- Ngạc nhiên lắm sao. - Đi đến bên Tố Tố cới trói. - Chính là người mà mày yêu thương lừa gạt mày đến đây.

Tuấn Khôi nhìn Tố Tố liền hỏi:” Em lừa tôi sao?”

Tố Tố khóc ngất, không biết phải nói gì.

- Haha, mau trói lại cho tao. - Tố Uyên lớn tiếng ra lệnh.

Bọn đàn em đi tới phía Tuấn Khôi muốn trói anh lại, Tuấn Khôi ra sức đánh trả hạ gục từng lên. Nhưng vì trong người còn chưa khoẻ, lại địch quá đông Tuấn Khôi đành gục xuống mà bị bọn chúng trói lại.

Tố Tố xót xa nhìn Tuấn Khôi, nhưng không phải chính vì mẹ con của anh, mà người đàn ông kia ruồng bỏ mẹ con cô sao? Nhưng mà.... trong lòng có một chút yêu thương, nhớ lại cách anh đối tối với cô, liền cảm động trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.