Tuấn Khôi nắm chặt tay Tố Tố mà
nhanh chóng chạy thoát khỏi những bọn côn đồ phía sau. Dù trong lòng mong muốn đưa theo Tố Uyên nhưng không thể không để ý đến
sự an toàn cùa Tố Tố. Một cô gái ngây thơ trong sáng, làm sao
có thể thoát được ý đồ gian ác của những kẻ xấu.
Họ cùng nhau chạy thật nhanh theo hướng mà Tố Tố chỉ để thoát khỏi cánh
rừng đầy nguy hiểm kia. Khi cả hai cùng nhau thở hổn hển vì mệt thì lại
gặp một đoàn người khác đi tới, Tuấn Khôi không còn sức chạy nổi, ôm
chặt Tố Tố vào lòng che chở đối diện với những người đang đi tới phía
họ.
- Đừng sợ, có anh ở đây. - Tuấn Khôi cảm nhận được sự rung sợ trong ánh mắt Tố Tố khi nhìn những người đang đi về phía họ.
Đoàn người kia nhanh chóng đi nhanh tới phía hai người họ. Sau bao nhiêu lâu tìm kiếm trong tuyệt vọng, nhưng chỉ thị của đại ca là không được phép
bỏ cuộc nên họ vẫn cứ phải hằng ngày đi đền nơi này tìm kiếm mãi. Hôm
nay trong rừng sâu này lại thấy có người xuất hiện, xem ra có hy vọng dù không phải cũng có thể hỏi thăm tin tức. Nhưng càng đi tới gần, càng
nhìn thấy chàng trai kia tuy dáng vẻ hóc hác một chút, gương mặt xanh
một chút nhưng chắc chắn là Tràn thiếu gia của RoYal rồi. Cả đám vui
mừng khôn xiết, vì đã hoàn thành nhiệm vụ của đại ca Trần Hậu, lần này
tìm được người chắc chắn đại ca sẽ không quên trọng thưởng.
- Thiếu gia, là thiếu gia thật rồi. - Một người vui mừng hét lên khi đi lại gần Tuấn Khôi hơn.
- Các người quen tôi sao? - Tuấn Khôi nhìn bọn họ gương mặt tuy hung tợn nhưng gặp anh lại tỏ ra kính nể liền hỏi lại.
- Thiếu gia, chúng tôi tìm cậu vất vả lắm biết không? Cậu vẫn còn sống là rất tốt, chắc chắn Trần tổng sẽ rất vui mừng, cả phu nhân nữa. - Tên
dẫn đầu đáp.
Tố Tố và Tuấn Khôi nhìn nhau, Tố Tố liền vui mừng mà
nói:” Có lẽ họ chính là người nhà của anh, anh mau về cùng họ đi. Em sẽ
quay về tìm mẹ em.”
- Không, anh đã hứa sẽ bảo vệ em
mà. Chúng ta ở đây có đông người sẽ cùng quay lại tìm mẹ em. - Tuấn Khôi ôm Tố Tố trong tay mà nói.
- Cảm ơn anh. - Tố Tố ngấn lệ mỉm cười.
Tuấn Khôi cùng những người còn lại đi về phía mà Tố Tố dẫn đường về nhà cô.
Nhưng tới nơi thì nơi này đã bị phá nát, mẹ cô cũng không còn nơi này.
Tố Tố nhìn nơi ở của mình từ bé bị phá nát như vậy, trong lòng đau đớn
không thôi. Cô ngồi gục xuống mà khóc thét:” Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu.” -
tiếng khóc của Tố Tố vang cả núi rừng.
Tố Uyên phía xa nhìn thấy con gái, tuy trong lòng có đôi chút tiếc rẻ vì phải hy sinh
đứa con này làm vật trả thù. Nhưng trong lòng Tố Uyên, thù hận đã chất
đầy.
***********************
Rose nghe tin đã tìm được Tuấn Khôi thì nhanh chóng cho người đưa mình đến biệt
thự Trần gia để cùng mẹ Rin đón Tuấn Khôi về. Trong lòng cô có một niềm
vui khó tả, có lẽ ông trời đã thấu hiểu cầu xin của cô, cuối cùng người
cô yêu thương cũng đã bình an trở về.
- Mẹ, cuối cùng
thì Tuấn Khôi cũng bình an trở về. Mẹ nhìn xem, có phải người tốt luôn
được ông trời phù hộ không? - Rose vui mừng nói với Rin.
- Quả là không phí công bao nhiêu lâu baba Minh Trí tìm kiếm, mẹ đã chờ
đợi ngày hôm nay rất lâu. - Rin rớm nước mắt mà nói, không khi nào mà cô không nhớ tới con trai.
Chiếc xe bốn bánh tiến vào bên trong căn biệt thự sang trọng. Trên xe Tuấn Khôi bước xuống xe, sau đó
một cô gái lạ mặt theo phía sau anh với vẻ e dè.
- Tuấn Khôi của mẹ, con có biết mẹ rất thương nhớ con. - Rin nhanh chóng chạy ra ôm lấy Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi không đáp để cho Rin ôm nhưng không ôm lại.
- Con làm sao vậy? - Rin nhìn Tuấn Khôi kì lạ.
- Phu nhân, thiếu gia… là triệu chứng mất trí nhớ. - Một người đi phía sau tới nói.
Rin giật mình, con trai hiện tại không nhớ ra mình sao? Năm xưa, chính cô
và Minh Trí đều đã trải qua giai đoạn này. Chính là không nhớ ai, cũng
không có tình cảm với những người mặc dù trước kia rất yêu thương.
- Không sao, chúng ta sẽ từ từ điều trị cho con. Nếu con không nhớ, chúng ta sẽ nhắc lại cho con nhớ. - rin mỉm cười nói, sau đó nhìn sang Tố Tố, cô gái có gương mặt đôi chút quen thuộc. - Còn đây là ai?
- Đây là ân nhân cứu mạng con. - Tuấn Khôi đáp.
Rin nghe xong liền vui vẻ đi tới phía Tố Tố mỉm cười biết ơn.
- Chào cháu, cháu tên gì?
- Dạ, con tên Tố Tố. - Tố Tố sợ sệt nói.
- Cảm ơn con đã cứu Tuấn Khôi nhà cô. - Rin hiền từ nói.
- Mẹ, từ nay về sau Tố Tố sẽ ở lại cùng chúng ta, cô ấy và mẹ mình đã bị
lạc nhau. Đến khi tìm được mẹ cô ấy, con sẽ là người bảo vệ Tố Tố.
- Tất nhiên là được rồi, cha con chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Cha con đang
trên máy bay từ Ý quay về, ông ấy rất vui mừng khi biết được tin đã tìm
ra con.
Rose từ đầu đên cuối không nói câu nào, chỉ
lặng lẽ quan sát Tuấn Khôi. Và ánh mắt Tuấn Khôi cũng không hề lướt qua
cô, xem cô như người vô hình ngồi một góc nơi ấy. Cô không trách anh vì
anh mất đi trí nhớ cũng là vì anh cứu cô.
- Tuấn Khôi, đây là Rose, là con gái của người bạn thân của mẹ. Hai con từ bé đã rất thân nhau. - Rin nhìn nét mặt buồn bã của Rose liền nói.
Tuấn Khôi nhìn Rose đang ngồi trên chiếc xe lăn, cô gái này khiến anh có chút thân quen.
- Mừng Tuấn Khôi bình an trờ về. - Rose ái ngại nói.
- Chào Rose. - Tuấn Khôi đáp lời.
Chào hỏi một cách xa lạ, Tuấn Khôi dời mắt sang hướng Tố Tố đang e ngại đứng mà nắm lấy đôi tay của Tố Tố.
- Phòng của Tố Tố mẹ hãy sắp xếp cạnh phòng con, cô ấy từ bé đã sống trong rừng sâu. Nơi này e rằng cô ấy không quen thuộc.
Tố Tố được Tuấn Khôi nắm chặt đôi tay thì vô cùng yên tâm, đôi bàn tay cô
cũng nắm chặt lấy tay anh như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng. Ánh mắt Tố Tố hướng về gương mặt thanh tú của Tuấn Khôi khẽ mỉm cười trong mắt ánh lên sự hạnh phúc.
Rose nhìn ra đôi mắt của Tố Tố nhìn
Tuấn Khôi đầy tràn yêu thương tình ý. Tuấn Khôi cũng đáp trả lại bằng sự cưng chiều cô gái ấy chứ không phải là khó chịu. Đôi mắt của anh nhìn
Tố Tố hệt như khi xưa anh hay nhìn cô như vậy, nhưng cô đã không nhận ra anh chân thật chỉ nghĩ rằng anh đùa giỡn. Cho đến ngáy gặp nạn cô mới
nhận ra, cuộc sống của cô thật sẽ trở nên vô nghĩa nhưng khi cô nhận ra
cũng là lúc cô và anh có thể sẽ cách xa mãi mãi.
- Mẹ ơi, con phải về rồi. - Rose đưa ánh mắt buồn bã nói.
- Rose, sao không ở lại dùng cơm. Có lẽ gia đình của Thiên Bảo đang trên đướng đến. - Rin đáp.
- Con cảm thấy hơi mệt, vả lại Tuấn Khôi vừa về có lẽ cần nghĩ ngơi.
Thời gian còn dài, con và anh ấy sẽ nói chuyện cùng nhau sau. - Rose
không muốn ở lại nơi này, chứng kiến Tuấn Khôi lạnh lùng với cô mà cưng
chiều cô gái kia. - Bác Tài, bác giúp cháu ra xe. - Rose nhìn về người
tài xế đưa đón mình.
- Vâng, thưa tiểu thư. - Bác tài xế đẩy cô ra khỏi biệt thự Trần gia.
- Rose quay lại nhìn Tuấn Khôi một lần nữa. Anh vẫn không hề nhìn cô, anh chỉ còn quan tâm đến một mình cô gái mang tên Tố Tố kia mà thôi.
Hai tháng sau….
Thiên Bảo lái một chiếc xe ferari màu vàng bóng, trên người mặc một bộ quần
áo hợp mốt trên tay cầm một bó hoa hồng tươi vô cùng xinh đẹp dừng ngay
trước biệt thự Phạm gia.
Rose từ trong nhà bước ra
trên gương mặt trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy đơn giản nhưng sang
trọng từ trong biệt thự Phạm gia bước ra ngoài. Cô khẽ mỉm cười rồi bước lên xe của Thiên Bảo.
- Wow, hôm nay minh tinh đến tận nhà đón có phải là niềm vinh hạnh hay không? - Rose trêu chọc.
Thiên Bảo khẽ mỉm cười, đưa bó hoa hồng trước mặt Rose:” Tặng em.”
- Đẹp quá đi. - Rose ôm bó hoa trong tay tươi cười. - Hôm nay ngôi sao
điện ảnh nổi tiếng hẹn đi ăn tối, lại được tặng hoa thế này. Nếu như fan của anh mà biết, có lẽ em bị khủng bố hằng ngày.
Thiên Bảo lắc đầu trước sự tinh nghịch của Rose, lái xe đến một nhà hàng mà
anh đặt sẵn. Trong nhà hàng hôm nay vắng tanh không một bóng người,
Thiên Bảo đi phía trước còn Rose theo phía sau. Cô nhìn xung quanh lạ
lẫm nói.
- Mọi khi nơi này rất đông mà, sau hôm nay vắng thế nhỉ. - Rose nói.
- Có lẽ anh gặp may. - Thiên Bảo khẽ cười sau đó đi đến chiếc bàn trung tâm được trang trí đẹp mắt.
Một cô gái phục vụ bước ra hỏi bọn họ dùng gì nhưng ánh mắt lại dán trên
gương mặt điển trai của Thiên Bảo, gương mặt từ e ấp sang đỏ ửng.
- Em dùng gì? - Thiên Bảo dịu dàng hỏi.
Rose nhìn qua thực đơn rồi chọn những món dễ ăn, dù gì cô cũng chỉ vừa lành
những vết thương không nên dùng những món quá cầu kì.
- Cho tôi hai phần này. - Thiên Bảo chỉ vào món mà Rose vừa chọn.
Sau khi thức ăn đã dọn trên chiếc bàn, phục vụ cũng dời hết vào bên trong
phòng bếp. Không gian chỉ còn hai người bọn họ, nhưng Rose không hề để ý điều đó, chỉ cảm thấy kì lạ vì sao hôm nay nơi này vắng lặng như thế.
- Rose, em còn nhớ chuyện lần trước ở khu dụ lịch RoYal Island. - Thiên Bảo khẽ hỏi.
- Em không muốn nhắc lại những chuyện đáng sợ đó nữa. - Rose chợt buồn.
- Là chuyện giữa anh và em. - Thiên Bảo chấn an.
Rose hơi giật mình, là chuyện mà Thiên Bảo đã tỏ tình với cô, vì sao cô có
thể quên lãng đi như vậy được. Có lẽ quá nhiều viêc xảy ra, câu nói của
Thiên Bảo đã đi vào quên lãng trong tâm trí Rose.
- Em...em… - Rose ấp úng trờ nên e ngại.
- Anh đã muốn biết câu trả lời của em từ rất lâu trước đây nhưng Tuấn
Khôi cùng em xảy ra chuyện không may. Nay em cũng đã bình phục, Tuấn
Khôi cũng an toàn quay về nên anh muốn nghe câu trả lời của em. - Thiên
Bảo nói.
- Thiên Bảo, thật ra… thật ra…em… em… - Rose lo sợ tình cảm tốt đẹp sẽ đổ vỡ giữa cô và anh, anh và Tuấn Khôi.
- Em hãy nói những gì mình đang nghĩ. - Thiên Bảo nắm lấy tay Rose mà nói.
- Thật ra thì ngay từ hôm đó em đã có câu trả lời, đến tận hôm nay câu
trả lời kia vẫn không hề thay đổi. Thiên Bảo, em xin lỗi, em chỉ xem anh như người thân của mình, giữa chúng ta chỉ mãi mãi là tình cảm thân
thiết bạn bè, ngoài ra không còn tình cảm gì đặc biệt. - Rose nhìn Thiên Bảo mà nói.
- Người em yêu có phải là Tuấn Khôi. - Thiên Bảo dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có chút sầu đau.
- Thiên Bảo, chuyện này đừng hỏi. Em không muốn nhắc tới. - Rose nhẹ lắc đầu.
Cả hai cùng nhau im lặng, không khí nặng nề đè nặng không gian. Thiên Bảo
bâng quơ nhìn ra cửa chính quan sát dòng xe chạy. Rose cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt buồn bã của anh. Bỗng điện thoại Rose reo lên, cô vội vang
nghe điện thoại rồi quay sang nói với Tuấn Khôi.
- Baba gọi Rose về có việc, Rose về trước nhé. - Nói rồi cô vội đứng lên như muốn thoát khỏi nơi này lâu lắm rồi.
- Để anh đưa em về. - Thiên Bảo cũng đứng lên.
- Không, không cần đâu. Em gọi taxi về được rồi, tạm biệt. - Rose lo sợ
phải ở ngồi cùng Thiên Bảo, sợ cảm giác nặng nề vừa qua nên vừa nói cô
vừa chạy vụt mất.
- Thiên Bảo ngồi xuống, lặng lẽ hớp một ly rượu trên bàn uống cạn. Vị quản lý từ bên trong đi ra khẽ nói.
- Chúng tôi có cần mang thứ ấy ra. - Vị quản lý nói.
- Không cần đâu. Người cũng đã đi rồi. - Thiên Bảo chua chát nói, tiếp tục uống cạn ly tiếp theo.
- Nhà hàng sẽ gói lại và mang đến cho quý khách. - Vị quản lý nói rồi
bước vào trong, không nghĩ rằng diễn viên Thiên Bào này lại bị cô gái
khi nãy từ chối.
Một chiếc hộp hình vuông được mang ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp. Nếu như hôm nay Rose đồng
ý, anh sẽ cầu hôn cô tại nơi này. Nhưng mà, … cuộc sống không thể biết
trước điều gì.
Thiên Bảo cầm chiếc hộp bỏ vào túi áo, bước chân ra khỏi nhà hàng lái xe trên đường cũng không rõ mình đi đến nơi nào.
Chiếc xe màu vàng vụt chạy trong màn đêm, anh cứ thế mà lao đi không xác định phương hướng mình sẽ đến nơi nào. Con đường quốc lộ về đêm càng vắng xe qua lại, Thiên Bảo dừng xe trên một cây cầu lớn. Đêm khuya nơi này khá
là yên tĩnh, Thiên Bảo bước chân xuống xe, đi đến thành cầu hét lớn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, vì sao em lại chọn tên đó mà không phải là tôi.
Thiên Bảo hét lên suy tư trong lòng liền quay mặt lại phía chiếc xe, giật
mình nhìn thấy cô gái đang ngồi cách đó không xa, gương mặt quen thuộc,
vóc dáng quen thuộc, và cũng lá cái ánh mắt u buồn sâu lắng đó, giống
như bên trong cô chất chứa nhiều nỗi buồn không nói thành lời.
- Không ngờ diễn viên nỗi tiếng cả nước lại bị từ chối, tin này mà lan truyền ra ngoài quả thật rất nóng. - Anh Thư cười to nói.
- Cô vì sao lại có mặt ở nơi này. - Thiên Bảo bất ngờ, giờ này cũng không còn sớm một cô gái làm sao có thể ở nơi này một mình.
- Vì sao tôi lại không thể đến nơi này? - Anh Thư đứng lên, quay mặt ra hướng sông mà nói.
- Nơi này quá vắng vẻ, cô không sợ sao? - Thiên Bảo nói.
- Sợ chứ, tôi rất là sợ. - Anh Thư cười buồn.
- Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về. - Thiên Bảo không muốn cô gặp chuyện không hay.
- Nhà sao, tôi không có nhà. Nơi ấy không thuộc về tôi, nếu như không có
mẹ có lẽ dòng nước kia chính là ngôi nhà mới tôi muốn tới. - Anh Thư
nhìn về phía xa xôi mà nói.
Thiên Bảo chưa kịp trả lời, một đoàn người đi trên những chiếc xe kéo đến. Một người la lên.
- Cô ta đáng ở kia kìa, mau bắt lấy.
Thiên Bảo nhìn đám người đang đến gần vừa la hét.
- Họ là muốn bắt cô sao?
- Đúng.
- Cô không chạy sao?
- Chạy cũng không thoát, thoát cũng không biết phải đi về đâu.
Những chiếc xe kia càng lúc càng gần, Thiên Bảo nhanh chóng nắm lấy tay Anh Thư kéo đi mà nói:” Mau lên xe.”
Anh Thư giật tay mình ra khỏi Thiên Bảo đáp:” Anh đừng liên quan đến, anh
giúp tôi một lần cũng không giúp được cả đời. Anh mau đi đi…”
Thiên Bảo bất ngờ trước thái độ của Anh Thư, không hiều chuyện gì xảy ra
nhưng anh không muốn bỏ lại một cô gái yếu mềm như thế phải đối diện với một đám đàn ông thô bạo kia. Những chiếc xe sáng đèn quay quanh một cây cầu, một người đàn ông bước xuống xe gương mặt già dặn bước tới phía
Anh Thư và Thiên Bảo đang đứng.
- Con nghĩ rằng mình trốn được sao, mau theo ta về nhà. - Người đàn ông nói.
Anh Thư không nói gì, bước theo người đàn ông kia. Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư kéo lại.
- Vì sao cô đi theo họ, sẽ rất nguy hiểm.
- Chàng trai trẻ này, rất là quen mặt nha. Nhưng vì sao lại xen vào
chuyện gia đình người khác, chán sống rồi sao? - Người đàn ông hung hăn
nói.
- Ông không được mang cô ấy đi/ - Thiên Bảo nhất quyết kéo tay Anh Thư lại.
Tao là cha của nó, nó không theo tao chẵng lẽ theo nhóc con như mày. -
Người đàn ông kia hung hắn đáp. - Đánh nó cho tao. - Nói về phía những
tên kia.
- Không được đánh, tôi sẽ theo ông về, anh ta
không hề liên quan gì trong chuyện này. Vả lại, ông muốn sống thì đừng
đụng đến anh ta. - Anh Thư vội nói, sau đó quay sang Thiên Bảo nói:” Cảm ơn anh đã có ý giúp, nhưng mà như câu nói lúc nãy, đừng xen vào chuyện
của tôi khi chuyện của anh bản thân anh còn không thể giải quyết được.”
Anh Thứ gỡ bàn tay Thiên Bảo ra khỏi bàn tay của mình, sau đó theo cha mình lên chiếc xe kia mà vụt chay đi mất. Thiên Bảo cảm thấy cô gái tên Anh
Thư này, có lẽ đã trải qua quá nhiều uất ức và người cha kia chắc chắn
không phải là người tốt. Thiên Bảo rút điện thoại của mình ra, gọi cho
một người đàn em cùa Trần Hậu.
- Thiếu gia, hôm nay lại gọi cho tôi. - Người kia đáp.
- Chú điều tra giúp cháu về lai lịch của cô ca sĩ Anh Thư. - Thiên Bảo nói.
- Được rồi, tôi sẽ làm ngay.
- À, việc này là bí mật. - Thiên Bảo nói.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Thiên Bảo cúp máy, không hiểu vì sao lại tò mò về cô ca sĩ này, có lẽ đó là
sự đồng cảm giữa hai con người đang gặp phải những chuyện đau buồn.
Tuấn Khôi sau hai tháng đã thành thục với công việc và lấy lại được phong độ là một tổng giám tài ba như trước kia. Chỉ là bên cạnh không còn những
bống hồng xinh đẹp mà thay vào đó là một cô gái nhỏ bé luôn luôn được
anh mang theo bên cạnh.
Rose quay về lại vị trí cũ của
mình tại RoYal, nhưng vì không nhớ được Rose và mục đích mang cô đến
RoYal là gì nên Tuấn Khôi cho gọi cô lên phòng làm việc của mình.
Rose đi đến phòng làm việc của Tuấn Khôi, vừa gõ của thì Tố Tố từ bên trong phòng làm việc bước ra nhìn thấy Rose liền mỉm cười.
- Chị Rose. - Tố Tố cúi đầu chào.
- Chào Tố Tố, tôi đến tìm Trần tổng. - Rose đáp.
- Dạ, hai người bàn việc đi. Em về nhà trước. - Tố Tố nói rồi bước ra khỏi phòng làm việc của Tuấn Khôi.
Rose bước vào bên trong, nhìn thấy Tuấn Khôi đang dùng cơm hộp. Có lẽ là Tố
Tố vừa mang đến, xem ra tình cảm của hai người họ tiến triển thật tốt.
Rose cười buồn, nếu như Tuấn Khôi nhớ ra cô thì sao, có lẽ trời đã không muốn cô và anh bên nhau.
- Trần tổng cho gọi tôi. - Rose đứng trước mặt Tuấn Khôi mà nói.
- À, mời cô ngồi. - Tuấn Khôi dẹp gọn thức ăn sang một bên, lịch sự nói.
Rose ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt nhìn thẳng Tuấn Khôi chờ đợi điều anh muốn nói.
- Tôi biết cô là người quen của cha mẹ, lại gọi mẹ tôi là mẹ thì tình cảm có vẻ rất thân thiết. Nhưng trong công việc công tư nên phân minh, công việc của cô tại RoYal thật sự không cần thiết nhưng không hiểu vì sao
lại có cái vị trí này?
- Vị trí này là chính Trần tổng giao cho tôi. - Rose đáp.
- Là tôi bổ nhiệm cho cô sao? - Tuấn Khôi không tin nhìn Rose nói.
- Anh có thể hỏi giám đốc nhân sự. - Rose nói. - Nhưng nếu hiện tại anh
cảm thấy vị trí này không cần thiết tôi sẽ tự xin từ chức, Trần tổng
nhiều việc như vậy không cần phải lo nghĩ đến chuyện của tôi.
- Tôi không có ý muốn sa thải cô, nhưng tôi sẽ đưa cô về đúng chuyên
ngành của mình. Tôi sẽ đưa cô về bộ phận thiết kế của RoYal.
- Dù gì thì tôi cũng đã có ý định từ chức tại RoYal, tôi nghĩ mình nên quay về phụ giúp công ty cha mình. - Rose cười buồn.
- Nếu cô đã quyết định như vậy thì tôi cũng không ngăn cản, xin lỗi nếu
như tôi hôm nay và trước đây khác nhau. Nhưng hiện tại Tuấn Khôi tôi
giải quyết mọi chuyện theo hướng đúng của nó. - Tuấn Khôi nhìn thấy ánh
mắt buồn của Rose, có lẽ trước kia anh cũng đã rất thân thiết với cô gái này nhưng hiện tại trong mắt Tuấn Khôi không hề chứa đựng Rose, xem cô
như một người xa lạ.
- Không cần phải xin lỗi, đối với
tôi mà nói. Tuấn Khôi trước đây đã chết, còn anh là người la xạ không hề quen biết. - Rose nói xong, cúi đầu chào vị tổng giám tre tuổi rồi quay về phòng làm việc gom vật dụng bước ra khỏi RoYal với sự soi mói của
nhiều người.