“Ca ca! Ca ca!” Vàng nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm sắp bị nhện khổng lồ nuốt sống liền bất chấp tất cả, vô số kim loại bay ra, điên cuồng cắt vào tơ nhện. Tuy tơ nhện cứng cỏi dị thường nhưng dưới sự tấn công của Vàng vậy mà thật sự bị đứt vài chỗ.
“Ca ca, mau chạy ra!” Nhờ kim loại tất công mà mạng nhện bị đứt một lỗ vừa đủ để thoát ra, Vàng cuống quít hô to.
Nếu không nắm lấy cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác. Mạng nhện đã thu nhỏ lại còn chưa đủ không gian của một gian phòng nhỏ, với tốc độ này thì chỉ vài giây sau tất cả những thứ nằm trong khuôn viên mạng nhện sẽ bị nhện khổng lồ nuốt sống.
Vân Thiểm Thiểm do dự, nhìn thấy Vàng liều cả mạng để cứu hắn, trong lòng như bị một thứ gì đó chạm phải. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, sau đó đã đưa ra một quyết định khiến cho Vàng kinh ngạc.
Hắn không có trốn ra, không có bỏ lại Vàng để thoát khỏi mạng nhện này. Hắn hô to về phía Vàng: “Vàng, dùng lưới kim cuốn lấy tơ nhện!”
Vàng ngay lập tức hiểu ý của Vân Thiểm Thiểm. Trước kia lúc còn ở trong Tứ vương phủ, bọn họ cũng từng dùng phương thức này để đối phó với Vân Mộng Vũ. Tuy Vàng không biết rõ Vân Thiểm Thiểm muốn làm cái gì nhưng nàng phục tùng mệnh lệnh của hắn không chút do dự. Vàng biến ra một chiếc lưới tơ vàng, dán chặt lên trên tơ nhện. Bên trong Thiên Ngân của Vân Thiểm Thiểm cũng không thiếu năng lượng Lôi, hắn chia lôi cầu lớn thành những viên cầu nhỏ bám vào tơ vàng.
Vân Thiểm Thiểm thúc dục năng lượng tinh thần, lập tức vô số lọi cầu bám chặt vào tơ vàng trên mạng nhện. Chờ đến khi tất cả xong xuôi thì toàn bộ mạng nhện đã thu lại chỉ còn một chút xíu, cả người hắn cũng đã kề vào miệng nhện khổng lồ.
“Bạo tạc!” Ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, Vân Thiểm Thiểm quát to một tiếng, ngay lập tức lôi cầu trên tơ vàng đồng loạt nổ tung, âm thanh vang to rung trời. Vân Thiểm Thiểm tìm đúng cơ hội phóng ra toàn bộ năng lượng trong Thiên Ngân đánh vào miệng vẫn còn chưa khép của nhện khổng lồ.
Âm thanh nổ mạnh vang lên, liền bão cát cũng chịu ảnh hưởng.
Thân thể Vân Thiểm Thiểm bị ném đi rất xa. Vàng cũng không khá hơn chút nào, một bộ lông vàng xinh đẹp bị đốt cho cháy đen, cả người ngoại trừ đôi mắt có hai con ngươi màu vàng kia ra thì đều đen sì, máu tươi không ngừng trào ra miệng. Tuy nhiên, trận chiến vừa rồi lại khiến cho nàng tăng thêm một cấp, bây giờ đã là Thiên Chanh cấp đỉnh.
Trong bụng nhện khổng lồ vang lên tiếng nổ mạnh, nó thống khổ kêu thảm nhưng là một chút tác dụng cũng không có. Vân Thiểm Thiểm ném toàn bộ nội lực trong Thiên Ngân vào cơ thể nó, nó chỉ có con đường chết mà thôi.
Vàng khập khiễng đào bới trong đống cát, may mắn mũi của nàng còn tác dụng, có thể đoán được Vân Thiểm Thiểm đang ở nơi nào.
Vàng ngửi ngửi bằng mũi, xác định Vân Thiểm Thiểm đang nằm trong một đống cát lớn liền khóc nức nở. Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nàng nên khóc, hai móng vuốt nhỏ liều mạng bới đất cho đến khi máu thấm đỏ cả hai. Trận chiến vừa rồi người hao tổn sức lực nhiều nhất chính là nàng, nếu không nhờ công lực mạnh hơn so với Vân Thiểm Thiểm thì nàng đã không thể chống đỡ. Mà bây giờ, nàng hoàn toàn chỉ dựa vào ý niệm nhất định phải tìm được Vân Thiểm Thiểm để tiếp tục.
Cuối cùng vào lúc hai mắt Vàng dần mơ hồ cũng chạm phải tay của Vân Thiểm Thiểm. Thấy có hi vọng, nàng lại như tràn đầy khí lực, vội vàng kéo Vân Thiểm Thiểm ra khỏi đụn cát. Thế nhưng vào lúc nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm nàng lại hoàn toàn choáng váng, mái tóc của hắn tại sao lại biến thành màu bạc thế này?
Hắn vẫn ngủ một cách an tĩnh, khuôn mặt tuấn tú trong suốt như ngọc không chút bị ảnh hưởng bởi cú nổ vừa rồi. Đường cong trên mặt càng thêm rõ ràng, bớt đi vài phần kiêu căng lạnh lùng, phảng phất như được rút đi cảm giác non nớt chỉ trong nháy mắt.
Vàng trợn to mắt nhìn, nếu không phải nhận ra thức hơi thở của Vân Thiểm Thiểm thì nàng nhất định sẽ nghi ngờ là mình không hoa mắt. Tuy nhiên bây giờ cũng không phải là lúc để lo lắng đến những thứ này. Cú nổ vừa rồi đã khiến cho sa mạc thay đổi, vốn dĩ đồi cát vẫn còn yên tĩnh nhưng bây giờ đã bắt đầu chuyển động theo từng cơn gió. Vàng đã không còn sức lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng cùng Vân Thiểm Thiểm nhất định sẽ bị chôn sống. Vàng quay đầu nhìn dãy núi cách đó không xa rồi nhìn lại Vân Thiểm Thiểm vẫn hôn mê bất tỉnh. Sau đó nàng dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào thân thể mình, máu tươi cùng đau đớn sẽ khiến nàng có thể duy trì sự tỉnh táo. Nàng cúi đầu cắn áo Vân Thiểm Thiểm, khập khiễng kéo hắn đi.
Trên đường đi, dấu chân nho nhỏ của nàng bị cát phủ lên rất nhanh, trước mắt nhòe dần nhưng trong lòng vẫn luôn có một thanh âm đang thì thầm.
Không được dừng lại! Nhất định không được dừng lại!
Chỉ cần ra khỏi sa mạc này thì bọn họ có thể sống sót, chỉ cần không bị cát chôn lấp thì bọn họ sẽ có cơ hội. Vàng lại đâm vài cái lên người mình, đau đớn tạo cho nàng sức mạnh dồn hết lực tiến lên phía trước.
Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy ánh mặt trời như đã xuống núi, sau đó là những vì sao xuất hiện đầy cả bầu trời đêm, đôi mắt của Vàng như chết lặng. Khi tia nắng ban mai lại chiếu rọi vào những hạt cát vàng, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tốt sau lưng. Vàng ngã vào đầu vai Vân Thiểm Thiểm, ngay cả chút sức lực thả lớp vải áo của hắn trong miệng ra cũng không có, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Thời điểm Vâm Thiểm Thiểm tỉnh lại thì đã qua một ngày sau, nói chính xác hơn là hắn bị cơn đói làm cho tỉnh dậy. Nhìn khung cảnh xung quanh đầy màu xanh của rừng, Vân Thiểm Thiểm cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ là do tiểu cô nương hung hãn kia mang về sao? Hắn ngồi dậy, sau đó cảm thấy trên bờ vai có gì đó. Tiện tay nắm sờ sờ thì cảm thấy là một vật mềm mềm.
Vân Thiểm Thiểm nhíu mày. Vàng?
Lúc này hắn mới nhớ đến chuyện cả hai đại chiến với nhện khổng lồ trong sa mạc, cuối cùng hắn dồn toàn bộ nội lực hệ Lôi trong Thiên Ngân ném vào miệng con nhện. Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị một nguồn năng lượng cường đại ném ra ngoài, lại sau đó hắn không còn nhớ gì nữa.
Chẳng lẽ hắn lại bị ném ra xa đến vậy sao? Làm sao có thể, xem khoảng cách thì phải đi bộ ít nhất một ngày. Vân Thiểm Thiểm vỗ vỗ Vàng, mà Vàng lại không có chút động đậy. Hắn đành phải cởi quần áo ra, đến khi nhìn thấy Vàng vẫn đang ngậm lấy lớp áo ở bả vai thì hắn hoàn toàn ngây dại.
Đây là bảo bối siêu cấp xinh đẹp trong miệng mẹ sao? Rõ ràng là một con cún nhỏ vừa từ trong đống rác chui ra. Toàn thân từ trên xuống dưới đều đen sì, không có một chỗ nào gọi là sạch sẽ. Trên người không biết đã bị thứ gì đâm thành một lỗ nhỏ, máu thấm đỏ một nửa người dưới, miệng vết thương cũng kết vả mỏng, thoạt nhìn vô cùng xấu xí.
Từ nơi này vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy sa mạc trước mặt, nói như vậy thì bọn họ đã chạy từ trong sa mạc ra?
Xa như vậy, bọn họ chạy tới đây bằng cách nào?
Trong đầu Vân Thiểm Thiểm đột nhiên xuất hiện một khả năng khiến cho hắn không thể nào tin được, sẽ không phải là Vàng kéo hắn chứ? Vân Thiểm Thiểm lắc lắc đầu, làm sao có thể? Lúc đó Vàng bị thương còn nặng hơn hắn, nàng làm sao đủ sức để kéo hắn đến đây chứ?
Vân Thiểm Thiểm ăn vội một chút thức ăn, tìm đại một bộ quần áo mặc lên người, sau đó lấy lớp áo vẫn bị Vàng ngậm đến chết cũng không thả quấn chặt nàng lại. Hắn cất bước đi vào rừng, bây giờ điều cần thiết nhất chính là tìm một chỗ tắm rửa nghỉ ngơi.
Không biết có phải là do vận khí của Vân Thiểm Thiểm quá tốt hay không mà không lâu sau đã nghe thấy tiếng nước chảy. Hắn mừng rỡ chạy về phía đó liền nhìn thấy một thác nước không quá lớn, phía dưới thác nước là một hồ nước có chút sâu. Mấy ngày sống trong sa mạc, một ngụm nước đều vô cùng quý giá đừng nói chi là tắm rửa. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, hắn nhất định phải tắm táp thoải mái một phen.
Cởi bỏ quần áo, nhún chân nhảy ùm vào trong nước. Thật sự là rất thoải mái! Nếu là lúc trước thì chả đời nào hắn chịu tắm dã ngoại như thế này. Thế nhưng bây giờ nhận ra có thể tìm được nước tắm đã là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Tuy nhiên, Vân Thiểm Thiểm còn chưa kịp hưởng thụ lại phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa. Xuyên qua làn nước, mái tóc của hắn thế nhưng lại mang một màu bạc! Là màu bạc như Hàn Chỉ, thậm chí hắn còn thấy ánh bạc lấp lánh từ trong nước.
Hơn nửa ngày, Vân Thiểm Thiểm mới giật mình thức tỉnh. Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn vào nước, sau đó nhìn thấy khuôn mặt cùng mái tóc bạc trắng của mình. Vẫn là khuôn mặt đó nhưng thoạt nhìn có vẻ gầy hơn trước, chuyện này cũng dễ hiểu vì gần đây hắn ăn không đủ chất cho lắm. Thế nhưng nét mặt lại mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng không thuộc về hắn, giống như thoáng một cái đã trở nên thành thục rất nhiều. Chuyện này cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, thứ hắn không cách nào chấp nhận nhất chính là tại sao tóc lại biến thành màu bạc chứ?
Tuy nhìn mái đầu bạc trắng của cha Hàn Chỉ riết đã thành quen, nhưng tại sao tóc hắn cũng biến thành màu bạc thế này? Vân Thiểm Thiểm kiểm tra thử nội lực của mình, quả nhiên đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân. Tuy nhiên bây giờ hắn hoàn toàn không có tâm tư ăn mừng, đáng lý đã vẫn luôn ở Lam cấp không hề đột phá lại có thể đến cảnh giới Thiên Nhân thì phải vui vẻ ăn mừng một trận mới đúng, nhưng ai có thể giải thích cho hắn biết chuyện mái đầu này là sao hay không?
Vân Thiểm Thiểm bĩu môi, đôi hoa đào lấp lánh ánh mước. Hắn đột nhiên nhớ mẹ, trước kia mẹ vẫn luôn oán trách rằng ngoại trừ đôi mắt hoa đào ra thì hắn chẳng còn chỗ nào giống nàng. Hắn luôn nói tóc của mình vẫn cùng màu với mẹ đấy thôi, có như vậy mẹ mới thôi không cằn nhằn. Thế nhưng mà… ô ô, tóc của hắn tại sao lại biến thành màu bạc rồi này?
Vân Thiểm Thiểm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mình trong nước. Không biết đã kiểm tra bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn cũng rút đã một kết luận: Tóc bạc cũng đẹp trai dã man đấy chứ! Có như vậy hắn mới bình tĩnh lại, nhưng nếu để mẹ hắn nhìn thấy nhất định sẽ lại cằn nhằn cho xem.
An ủi tâm linh nhỏ nhoi có chút bị tổn thương, Vân Thiểm Thiểm mới bước ra khỏi hồ nước. Thay quần áo xong xuôi, đến khi nhìn thấy chiếc áo rách rưới đang bao bọc lấy vàng mới nhíu mày. Suy nghĩ nửa ngày mới quyết định xách nàng đi tắm một chút, nguyên nhân cũng vì cả người nàng quá bẩn.
Vân Thiểm Thiểm có ý định ném Vàng vào trong nước nhưng bây giờ nàng vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu hắn cứ ném nàng như vậy thì rất có thể sẽ chết đuối. Tuy nhiên, chẳng lẽ bảo hắn phải tự tay tắm cho nàng?
Khóe môi Vân Thiểm Thiểm giần giật. Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hắn không bao giờ tắm cho nàng! Tuyệt đối không!
Thế nhưng nếu cứ vậy mà mang theo nàng thì thật sự rất bẩn, còn cả vết thương trên người nàng nữa, thuốc cũng không dùng nên trông rất khủng bố. Vân Thiểm Thiểm bối rối, nhìn chằm chằm vào cục thịt đen sì kia một lúc lâu, cuối cùng cũng phải cắn răng chịu đựng.
Được rồi! Nếu không chăm sóc tốt cho nàng thì mẹ nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Từ khi vật nhỏ này đến với gia đình hắn, mẹ đã xem nàng như con gái ruột thịt, nếu để cho mẹ biết hắn ngược đãi con gái mình thì hắn sẽ bị xé xác. Nhớ đến bộ dạng nổi giận của Vân Liệt Diễm, Vân Thiểm Thiểm co rụt cổ sợ sệt. Thế nhưng hắn phải tắm cho Vàng như thế nào đây?
Xé một mảnh vải từ lớp áo cũ che mắt mình, Vân Thiểm Thiểm mặc niệm trong lòng xem nàng là một con cún nhỏ. Đúng vậy, vàng là cún con!
Vân Thiểm Thiểm ngồi bên bờ hồ, một tay đỡ Vàng còn một tay vốc nước tắm vội cho nàng. Thế nhưng trong đầu vẫn nhịn không được xuất hiện bộ dáng của nàng, sắc mặt Vân Thiểm Thiểm có chút ửng đỏ.
Từ lúc biết Vàng là giống cái, hắn đã bắt đầu tận lực giữ khoảng cách với nàng. Hắn đường đường là nam tử hán, sao có thể cùng ăn cùng ở cùng ngủ với một đứa nhỏ mà còn là con gái chứ? Vân Thiểm Thiểm càng nghĩ càng thấy không thoải mái. Tại sao hắn lại để cho Vàng đi theo chứ? Bây giờ còn phải tắm rửa cho nàng!
Trong đầu Vân Thiểm Thiểm đột nhiên xuất hiện một từ mà Vân Liệt Diễm từng dùng: Vú em.
Chết tiệt!
Vân Thiểm Thiểm chửi thầm một tiếng, ném Vàng qua một bên. Không thể tiếp tục tắm cho nàng! Không thể!
Vân Thiểm Thiểm kéo mảnh vải che mắt xuống, sau đó liền nhìn thấy Vàng đang mở to đôi mắt thanh tịnh. Khi nàng nhìn thấy hắn, gương mặt tràn đầy mừng rỡ, nhào đầu về phía trước, cũng không quan tâm đến chuyện một nửa mặt vừa được hắn tẩy sạch, nửa còn lại vẫn đen nhẻm. Ách, càng xấu hơn rồi!
“Mau tắm rửa đi, thối muốn chết!” Vân Thiểm Thiểm nhớ lại chuyện mình tắm cho Vàng lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ hồng một mảnh. Hắn vội vàng xách Vàng lên ném vào trong hồ.
Đau đớn truyền đến, Vàng cắn chặt răng. Nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm không có chuyện gì, rốt cuộc nàng cũng yên tâm.
Vất vả tẩy sạch cơ thể mình, Vàng yếu ớt leo lên bờ, vết thương trên người vẫn còn đau.
“Đến đây bôi thuốc!” Vân Thiểm Thiểm vốn dĩ định nói tự ngươi bôi thuốc đi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng liền lấy chai thuốc ra.
Vàng nghe thấy lời nói của Vân Thiểm Thiểm liền vui vẻ nhào tới, đôi con ngươi màu vàng xuất hiện ánh sáng mừng rỡ. Vân Thiểm Thiểm liếc nàng một cái, cầm thuốc mỡ bôi nhẹ lên người nàng.
Vàng vẫn luôn mỉm cười, Vân Thiểm Thiểm nhíu mày hỏi: “Có đau không?”
Thuốc này khi bôi lên vết thương sẽ cảm thấy mát lạnh, đáng lẽ sẽ đau nhưng Vàng lại như không chút để ý. Thấy Vân Thiểm Thiểm quan tâm đến mình, Vàng đã quên cái gì là đau từ lâu. Nàng vội vàng lắc đầu, ngây ngốc đáp: “Không đau!”
Vân Thiểm Thiểm nhìn bộ dạng như một con cún nhỏ liền thầm nghĩ bản thân mình đã suy nghĩ nhiều. Đây rõ ràng là một con cún con, sau này cứ xem nàng như thú cưng mà nuôi là được, làm sao có thể biến thành con gái chứ.
Vàng đương nhiên không biết suy nghĩ của Vân Thiểm Thiểm, chỉ cần thấy hắn cẩn thận bôi thuốc cho mình là đã cảm thấy vui vẻ đến xoắn xuýt rồi.
“Tuổi còn nhỏ mà có thành tựu thế này, tương lai rất có tiền đồ! Nhóc con, có nguyện ý bái lão già ta đây làm sư phụ hay không?” Ngay lúc Vân Thiểm Thiểm cùng Vàng nằm bên bờ phơi nắng thì trên không truyền đến một thanh âm khiến cho tinh thần hắn thoáng căng thẳng.
Vân Thiểm Thiểm ngồi bật dậy liền nhìn thấy một ông lão tóc trắng râu trắng đang đứng trước mặt hắn, gương mặt ôn hòa hiền lành nhìn mình. Vân Thiểm Thiểm quan sát ông ta một lúc cũng không cảm nhận được thực lực của lão, hẳn là cao hơn hắn rất nhiều. Vàng cũng cảm nhận được ông lão này không tầm thường liền vội vàng chắn trước mặt Vân Thiểm Thiểm.
“A? Thì ra là Kim Diễm Sư, thần thú cao cấp! Nhóc con, vận khí của ngươi quả nhiên không bình thường chút nào” Ông lão nhìn thấy Vàng liền kinh ngạc.
Vân Thiểm Thiểm vội vàng nhét Vàng vào túi đeo trên lưng mình, ánh mắt đề phòng nhìn lão hỏi: “Ông muốn cái gì?”
“Ha ha, không cần lo lắng! Kim Diễm Sư tuy rất khó thu phục được mà thế gian này chắc cũng chỉ có một con, nhưng lại không có chút tác dụng với lão già ta đây” Ông lão nhìn thấy bộ dáng đề phòng của Vân Thiểm Thiểm liền cười cười trấn an.
“Rốt cuộc ông là ai? Muốn làm cái gì?” Vân Thiểm Thiểm thấy ông ta không có hứng thú với Vàng mới nhẹ thả tâm, cha Hàn Chỉ từng nói Vàng là thần thú, nếu để người khác biết thì nhất định sẽ mang đến phiền phức cho hắn, nguyên nhân cũng vì khế ước bằng hữu với thần thú. Cho nên vừa rồi lúc ông ta nhìn thấy Vàng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là lão đang đánh chủ ý không nên có lên người nàng.
“Lão già ta ở trong núi này nhiều năm, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây nhìn thấy ngươi có tư chất tốt, cho nên muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ. Không biết ý ngươi thế nào?” Khuôn mặt ông ta vẫn mỉm cười hiền lành như cũ.
“Ông lợi hại sao? Tại sao ta phải bái ông làm sư?” Vân Thiểm Thiểm không nhìn ra thực lực của ông ta đã biết không phải là người tầm thường, nhưng hắn vẫn muốn thăm dò một phen. Từ nhỏ mẹ đã dạy rằng cho dù gặp phải bất kỳ thứ gì có thể bóc lột được đều phải bóc lột hết sức mình. Ông lão này muốn hắn bái sư, đương nhiên hắn sẽ phải đưa ra một cái giá lớn. Vân Thiểm Thiểm hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.
“Ha ha ha! Thật là một đứa nhỏ thú vị!” Ông ta cười to, nói tiếp: “Hàn Chỉ là phụ thân ngươi đúng không?”
“Sao ông biết? Chẳng lẽ ông quen cha ta?” Vân Thiểm Thiểm cảm thấy kỳ lạ. Ông ta biết cha Hàn Chỉ sao? Cho dù có quen biết thì cũng không thể nào nhận ra hắn, dù sao cha Hàn Chỉ cũng chỉ cha dượng của hắn mà thôi. Tuy nhiên ông ta cũng đã nói như vậy rồi thì hắn đương phải theo đến cùng. Lỡ như thật sự là người quen thì cũng chỉ có chỗ lợi không một hại, còn nếu là kẻ thù thì hắn nói chuyện quan hệ cha dượng ra cũng chưa muộn.
Ông lão đương nhiên không biết những thứ cong cong thẳng thẳng trong đầu Vân Thiểm Thiểm, chỉ vừa cười vừa nói: “Hàn Chỉ tu luyện trong núi này nhiều năm, ta với hắn cũng coi như có vài lần trò chuyện. Ở đại lục Tranh Vanh này thì hắn là người đầu tiên ta không nhìn thấu, mà ngươi chính là người thứ hai. Bản thân hắn đến từ đại lục Thần Chi, ta không nhìn thấu hắn là chuyện đương nhiên, cho nên ta cũng nhìn không thấu con trai hắn cũng đúng mà thôi”
Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm co rút, chỉ có vậy mà đã phán bọn họ là cha con sao? Được rồi, nếu không phải là kẻ thù thì hắn tạm thời được an toàn, nếu phải đánh tay đôi với lão già này thì hắn nhất định không phải là đối thủ của lão.
“Sao rồi? Có nguyện ý bái sư hay không? Lão già ta đây sẽ dốc toàn lực răng dạy. Với tư chất của ngươi cùng với sự chỉ điểm của ta, không tới năm năm là ngươi có thể đạt tới Thần cấp, bước vào đại lục Thần Chi”
Lão ta càng nhìn Vân Thiểm Thiểm thì lại càng yêu thích. Lão nhìn qua vô số người, đây là người đầu tiên, ngoại trừ Hàn Chỉ, có thể lọt vào mắt lão. Cũng tại ngày đó thua cược nên phải giao Hàn Tinh cung cho hắn ta, đương nhiên cũng không còn cơ hội bắt Hàn Chỉ bái sư. Ngày hôm nay chạm phải con trai hắn ta, lão làm sao có thể cho qua một cơ hội tốt như vậy chứ? Một kỳ tài hiếm gặp dưới sự chỉ đạo của lão, tương lai đương nhiên là sẽ huy hoàng. Lão rất tin tưởng mình có thể đào tạo ra một Vân Thiểm Thiểm Thần cấp nhỏ tuổi nhất trong lịch sử.
“Năm năm? Ông đang nói điêu đấy à?” Đùa? Vân Thiểm Thiểm cảm thấy ông lão quá lắm thì cũng ở cảnh giới Thiên Nhân. Nghe nói sau khi tiến vào cảnh giới Thiên Nhân thì cứ mỗi lần thăng cấp đều càng thêm khó khăn, làm sao hắn có thể đột phá Thần cấp chỉ trong vòng năm năm? Hơn nữa, ông lão này còn chưa tới Thần cấp, vậy mà dám nói khoác. Tưởng hắn là một đứa con nít gì cũng không hiểu sao?
“Ha ha! Nếu ngươi không tin thì cứ thử một lần!” Lão ta dụ dỗ.
“Ngưng! Lỡ như ngươi lừa ta thì chẳng lẽ ta lỗ một vốn lớn năm năm thời gian hay sao?” Không phải Vân Thiểm Thiểm không tin ông ta mà là hắn đã gặp quá nhiều chuyện bịa đặt
“Có phải ngươi nghĩ rằng sau khi đạt cảnh giới Thiên Nhân thì sẽ càng khó thăng cấp hơn, cho nên tưởng rằng trong vòng năm năm không thể nào đột phá Thần cấp đúng không?” Lão ta cũng không giải thích mà chỉ hỏi Vân Thiểm Thiểm.
Vân Thiểm Thiểm gật gật đầu. Lúc còn ở Lam cấp, hắn cũng đứng khựng trong một khoảng thời gian rất dài. Nếu không phải trên đường gặp nguy hiểm, trong thời khắc mấu chốt kích phát tiềm năng trong người thì hắn cũng không có khả năng đột phá cảnh giới Thiên Nhân. Hắn cũng biết Thần cấp cũng không cùng thế giới với cảnh giới Thiên Nhân, không thể dễ dàng hay may mắn mà đột phá.
“Đối với người bình thường thì quả thật sau khi tiến vào cảnh giới Thiên Nhân thì sẽ càng thêm khó thăng cấp, còn có người thậm chí vất vả để đột phá rồi lại không thể thăng thêm dù chỉ là một cấp. Chuyện này chẳng những do tư chất của bọn họ có vấn đề mà còn một thứ rất quan trọng khác, bọn họ không nắm được phương pháp tu luyện chính xác” Lão ta vuốt vuốt chòm râu thật dài của mình, thong thả nói.
“Phương pháp thu luyện chính xác?” Lúc này Vân Thiểm Thiểm mới bắt đầu rất nghiêm túc lắng tay nghe lão ta nói.
Thực lực của ông lão này cách hắn rất xa, có lẽ ông ta thật sự nắm phương pháp tu luyện đặc biệt gì đó cũng không biết chừng. Nếu như thật có hiệu quả thì hắn có thể thể tiết kiệm không ít sức lực. Lúc trước hắn dám buông lời hùng hồn sẽ chờ mẹ ở đại lục Thần Chi, lỡ như mẹ đến đó thật lâu mà còn chưa thấy hắn xuất hiện thì hắn chỉ có nước ném mặt đi. Dù sao thì hắn cũng rất muốn gặp lại mẹ, cũng hi vọng mình có thể mau chóng trở nên cường đại, sau đó đến bên cạnh mẹ, bảo vệ mẹ.
“Trước kia ngươi đều tu luyện nội lực, nhưng ngươi cũng có biết dị năng của mình phát ra công kích từ đâu hay không?” Lão ta hỏi.
Vân Thiểm Thiểm nhíu mày. Lão ta vậy mà biết rõ hắn có dị năng, điều này ngược lại khiến hắn bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với lão ta rồi.
“Năng lượng tinh thần” Vân Thiểm Thiểm nghĩ nghĩ, nếu như trong tình huống hoàn toàn không cần nội lực thì tất cả dị năng đều dựa vào năng lượng tinh thần. Mà cũng chỉ có nội lực càng thêm cường đại thì năng lượng tinh thần mới càng thêm mạnh mẽ, năng lượng tinh thần mạnh mẽ thì đòn tấn công dị năng mới phát huy hết uy lực của mình.
“Đúng vậy! Thế ngươi có biết năng lượng tinh thần cũng có thể tu luyện hay không?” Lão ta mỉm cười, nhận ra Vân Thiểm Thiểm đã động tâm. Thứ quan trọng nhất đối với người có dị năng trời sinh chính là tu luyện năng lượng tinh thần, bởi vì công kích từ dị năng có thể phát huy vượt trội rất xa nội lực. Tu luyện nội lực chẳng qua chỉ là gia tăng lực đạo phát ra công kích, so với dị năng thì năng lực phá hủy đương nhiên là yếu hơn rất nhiều lần. Tuy nhiên phương pháp tu luyện năng lượng tinh thần phải trải qua vô số lần thí nghiệm mới được hình thành.
Không phải ai cũng nắm giữ trong tay phương pháp này. Tuy Vân Thiểm Thiểm tương lai tươi sáng nhưng nếu muốn dựa vào chính mình để tổng kết được phương pháp tu luyện này thì ít nhất cũng phải mười năm mới có thể đột phá Thần cấp. Bây giờ chỉ cần nắm phương pháp tu luyện năng lượng tinh thần là hắn có thể giảm bớt một nửa sức lực trên con đường đến Thần cấp, về phần đột phá như thế nào thì phải dựa vào chính bản thân hắn. Lão có thể chỉ điểm nhưng lại không thể thay thế cho hắn.
Hai mắt Vân Thiểm Thiểm sáng rực lên. Nếu là năng lượng tinh thần cũng có thể tu luyện thì hắn đương nhiên biết rõ ý nghĩa của nó. Đối với một người có dị năng mà nói, lực công kích cường đại nhất của mình chính là dị năng, mà muốn phát huy công kích càng lớn thì phải cần năng lượng tinh thần cường đại hơn. Chỉ có điều, phương pháp hiện tại hắn nắm trong tay cũng chỉ là tu luyện nội lực, rồi nhờ vào nó mà khiến cho năng lượng tinh thần mạnh hơn. Thế nhưng dù sao cũng chỉ là cách phụ trợ, hiệu quả cũng không cao. Nếu như năng lượng tinh thần cũng có thể tu luyện được như nội lực thì mọi thứ sẽ không còn giống với lúc trước. Nếu như năng lượng tinh thần của hắn đột phá cảnh giới Thiên Nhân thì đừng nói là con nhện khổng lồ kia, ngay cả đối thủ cao hơn ba cấp cũng không thành vấn đề.
“Sao rồi? Bây giờ có nguyện ý bái sư hay không?” Lão ta nhìn sắc mặt của Vân Thiểm Thiểm, vô cùng thoả mãn. Đồ đệ này, trốn không thoát khỏi tay lão đâu!
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Vân Thiểm Thiểm cũng không ngốc, chuyện có lợi cho mình đương nhiên là vô cùng cam tâm tình nguyện.
“Đồ đệ ngoan” Lão ta vỗ vỗ vai Vân Thiểm Thiểm. Thu nhận được một đồ đệ đáng yêu, lão cũng là cực kỳ vui vẻ.
“Hắc hắc! Sư phụ, con còn không biết lão nhân gia người họ gì đấy. Con tên Vân Thiểm Thiểm, người thì sao?” Vân Thiểm Thiểm đã bái sư, cho nên bắt đầu lôi kéo ‘làm quen’ với sư phụ mình.
“Ha ha, vi sư họ Long, còn tên thì cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi” Long lão đầu cười cười xoa xoa mái đầu Vân Thiểm Thiểm, càng nhìn lại càng yêu thích tên đồ đệ này. Ngẫm lại bản thân mình có thể dạy nên được một đồ đệ Thần cấp chỉ trong vòng năm năm, lão lại vô cùng đắc ý.
“Sư phụ, con đã bái người làm thầy rồi, vậy người có chuẩn bị quà gặp mặt gì cho con hay không?” Vân Thiểm Thiểm vô sỉ vươn tay. Bái sư sao có thể không có quà chứ? Huống hồ, từ lúc lão ta yêu cầu hắn bái sư thì cũng là lúc hắn bắt đầu để ý đến lão. Nhìn bộ dạng tiên phong đạo cốt của lão, khẳng định có không ít bảo bối. Kỳ tài có một không hai như hắn còn bị lão lừa đến tay, không có quà gặp mặt thì hắn là tuyệt đối không đồng ý!
“Thằng nhóc quỷ nhà ngươi!” Long lão đầu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói tiếp: “Ta vốn có một thanh Hàn Tinh cung, là binh khí đứng đầu trong bảng xếp hạng của đại lục Tranh Vanh. Thế nhưng thanh cung này đã bị cha ngươi lừa mất rồi, cho nên ta không thể cho ngươi”
“Cái gì? Đừng nói cha Hàn Chỉ cũng là đồ đệ của người nhé?” Vân Thiểm Thiểm kích động, nếu là vậy thì hắn sẽ đứng ngang hàng với cha Hàn Chỉ rồi.
“Không hề! Ta đánh cược với hắn, nếu hắn thua thì phải bái ta làm thầy, còn nếu ta thua thì Hàn Tinh cung sẽ thuộc về hắn” Long lão đầu nhớ lại Hàn Tinh cung của mình vẫn đau thấu tim gan. Chỉ có điều, thanh cung kia sợ rằng cũng chỉ đến tay Hàn Chỉ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, vậy thì cũng không đáng tiếc. Binh khí cũng có quyền chọn chủ, một khắc Hàn Tinh cung nhìn thấy Hàn Chỉ thì đã chọn hắn làm chủ nhân. Huống hồ gì bây giờ con trai của Hàn Chỉ cũng đã thành đồ đệ lão, cũng không tính là lỗ.
“Đánh cược cái gì?” Vân Thiểm Thiểm nghe thấy cha Hàn Chỉ không phải là đồ đệ của Long lão đầu liền khẽ thất vọng. Thế nhưng khi nghe đến hai chữ ‘đánh cược’, hắn lại hưng phấn. Được rồi, quả thật là hắn rất tham mấy thứ gọi là bảo bối.
“Là thế này, ta với cha con gặp nhau vài lần trong Tử Vong Sơn Mạch. Có một lần ta tận mắt nhìn thấy hắn bị một đàn linh thú bao vây, với thực lực lúc đó của hắn tuyệt đối không có khả năng thoát được, nói cách khác chính là hắn phải chết không thể nghi ngờ. Ta vẫn luôn ngạc nhiên vì sao đã đến tình trạng này rồi mà hắn vẫn còn đứng đó trong bộ dạng không chút bối rối, thế cho nên ta dừng lại quan sát hắn. Sau đó ta vô cùng kinh ngạc, dưới tình huống thực lực cách xa như vậy mà hắn vẫn không chết. Về phần làm cách nào hắn có thể thắng đàn linh thú thì lại càng khiến cho ta giật mình vạn phần. Giữa lúc sắp chết, trong mắt hắn vậy mà lại phóng ra vô số tia sáng màu tím, bất cứ linh thú nào bị tia sáng tím kia bắn tới đều lập tức nổ tung. Năng lực này, lần đầu tiên ta nhìn thấy trong đời” Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, lão vẫn giật mình như cũ: “Ta rất tò mò hắn có năng lực đó từ đâu, cho nên đã mang Hàn Tinh cung ra làm mồi dụ dỗ. Căn cứ vào những gì ta biết, nó tuyệt đối không phải là sức mạnh mà con người có, cho nên ta nghĩ rằng hắn có thể là đời sau hoặc chuyển thế của một loại Thần thú nào đó, thậm chí hắn còn có khả năng là Thần thú Thượng Cổ. Tuy nhiên trong phạm vi hiểu biết của ta, vậy mà ta lại hoàn toàn không đoán được hắn là loại nào. Hắn nói với ta rằng hắn quả thật không phải con người, sau đó bảo ta đoán thử, nếu đoán đúng thì hắn sẽ bái ta làm thầy, còn nếu là đoán không đúng thì Hàn Tinh cung sẽ thuộc về hắn. Lúc ấy ta vô cùng tòm mò cùng yêu thích một kỳ tài như vậy, nếu có nhận hắn làm đồ đệ thì chỉ có thêm hứng thú”
Nói đến đây, lão ta chợt ngừng lại.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Vân Thiểm Thiểm tò mò muốn chết. Cha Hàn Chỉ làm sao có thể không phải là người chứ? Loại năng lực đó dường như hắn cũng biết chút chút, chỉ có điều hắn chỉ là không thuần thục mà thôi. Còn nữa, hắn là người, vậy thì cha Hàn Chỉ nhất định cũng phải là người chứ, đúng không? Thế nhưng hắn cũng cảm thấy khá kỳ lạ, tại sao hắn với cha Hàn Chỉ lại có nhiều điểm giống nhau như vậy? Nếu như mẹ có ở đây thì hắn nhất định phải hỏi cha Hàn Chỉ có phải là cha ruột của hắn hay không. Mẹ với cha Hàn Chỉ quen biết nhau là khoảng thời gian sau này, nói cách khác thì chuyện này không có khả năng nào.
“Ta đoán bất kỳ điều gì đều không đúng, bởi vì hắn nói chính hắn cũng không biết” Mặt lão ta đen thui mỗi lần nhớ lại nỗi nhục năm xưa.
“Rồi sao nữa?” Vân Thiểm Thiểm rất chân chó nhìn Long lão đầu. Bảo bối, mau đến với ta!
“Trong người con có một mảnh Thiên Ngân!” Long lão đầu nhìn thấu thủ đoạn của Vân Thiểm Thiểm.
“Mẹ nó! Cái này mà cũng biết?” Vân Thiểm Thiểm thấp giọng rủa. Như quỷ ấy! Lão già này không phải quỷ thì làm sao có thể biết trên người hắn có khối Thiên Ngân? Nó là bảo bối của hắn, nếu xảy ra chuyện không biết có thể tiết kiệm cho hắn bao nhiêu năng lượng đâu.
“Ta có một mảnh Thiên Ngân khác, nếu dung hợp với mảnh trong tay ngươi sẽ có thể chế tạo thành một binh khí phù hợp với con. Sau khi đến đại lục Thần Chi, con nhất định sẽ cần đến nó” Lão cười nói.
“Binh khí? Binh khí gì? Có thuận tay và dễ sử dụng hay không?” Vân Thiểm Thiểm nhíu mày. Mảnh Thiên Ngân này tuy nhỏ nhưng vẫn có thể quấn quanh cổ tay, mang theo cũng rất thuận tiện. Mặc dù hắn biết càng nhiều Thiên Ngân thì có thể chứa càng nhiều năng lượng hệ Lôi, nhưng nếu như cầm không thuận tay thì chẳng phải hắn sẽ lỗ hay sao?
“Đương nhiên là không, con cứ yên tâm đi! Con nghỉ ngơi hai ngày đi, điều chỉnh trạng thái cho tốt rồi mới có thể bắt đầu tu luyện năng lượng tinh thần. Tu luyện năng lượng tinh thần nhất định tâm phải tỉnh, đồng thời đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân. Hôm nay con vừa đột phá cho nên cần phải nghỉ ngơi vài ngày đã” Lão đầu yêu thương vỗ đầu hắn, nói.
“Chuyện nhỏ!” Vân Thiểm Thiểm gật gật đầu.
“Ca ca…” Vàng thấy Vân Thiểm Thiểm cùng Long lão đầu đã nói chuyện xong mới yếu ớt kêu lên một tiếng. Nàng cũng muốn bái sư nha!
“Ha ha! Thiểm Thiểm, Kim Diễm Sư này là bảo bối khó gặp đó. Với tình trạng bây giờ của con, nếu lập khế ước bình đẳng với nó sẽ có ích không nhỏ đâu, tốc độ tu luyện sau này cũng sẽ tăng gấp đôi đấy” Long lão đầu nhìn thấy Vàng liền cảm thấy hứng thú. Đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã hấp thụ máu của Vân Thiểm Thiểm, nói cách khác chính là cuộc đời này của nàng đều chỉ có thể ký kết khế ước cùng một mình Vân Thiểm Thiểm mà thôi. Tất cả cũng do Hàn Chỉ làm, cũng chính vì giúp Vân Thiểm Thiểm giữ lại bảo bối này.
“Không được!” Vân Thiểm Thiểm không hề nhìn Vàng đã quyết đoán cự tuyệt. Hắn không quên ý định của mẹ, nếu hắn thật sự ký kết khế ước bình đẳng cùng Vàng, mẹ nhất định sẽ bắt hắn cưới nàng. Hắn là người, nàng là Thần thú, bọn họ vốn dĩ không cùng một chủng loài thì làm sao có thể kết hôn chứ? Không nên! Tuyệt đối không nên!
Vân Thiểm Thiểm hắn đã quyết định không thể ký kết khế ước với vàng, nếu không thì cả đời này của hắn sẽ bị nàng trói chặt.
Vàng nghe thấy lời nói của Vân Thiểm Thiểm liền bi thương cúi đầu. Ca ca không thích nàng sao?
“Ha ha, dù sao sau này cũng có rất nhiều cơ hội. Này, con tên gì thế?” Long lão đầu là người nào? Sống hơn nửa đời người rồi chẳng lẽ không nhìn ra chút tâm tư của Vân Thiểm Thiểm sao? Chỉ có điều lão vẫn không vạch trần, dù sao Vân Thiểm Thiểm bây giờ còn rất nhỏ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, đợi vài năm sau rồi hãy tính. Lão cũng hiểu nếu hai người không phải thật tâm ký kết khế ước thì sẽ xuất hiện chuyện bài xích lẫn nhau, không những không có lợi mà còn tổn thương đến cả hai đứa.
“Tên con là Vàng” Vàng nghe thấy Long lão đầu hỏi mình liền nhu thuận đáp.
“Vàng, sau này con cũng tu luyện cùng với Thiểm Thiểm nhé” Long lão đầu xoa xoa đầu Vàng, nói. Tốc độ tu luyện của Thần thú đương nhiên là nhanh hơn loài người, Vàng lại là Thần thú Thượng Cổ cao cấp, một thời gian sau nàng nhất định sẽ trở thành người trợ lực tốt nhất cho Vân Thiểm Thiểm. Lúc đi ngang qua đây lão đã vô tình nhìn thấy tình cảnh của thằng nhóc này, cho nên vô cùng thưởng thức Vàng.
Vàng vui vẻ gật đầu. Cùng tu luyện với ca ca, nàng nhất định cũng sẽ lợi hại hơn, như vậy nàng có thể bảo vệ ca ca rồi. Nàng không thích bộ dạng bị thương của ca ca, chỉ cần ca ca có thể vui vẻ và khỏe mạnh thì cho dù hắn không muốn ký kết khế ước với mình, nàng cũng nguyện ý.
“Đúng rồi! Thiểm Thiểm, ta còn có một đứa cháu, nghe nói tư chất cũng không tệ. Vài ngày sau nó sẽ được đưa đến đây, đến lúc đó con hãy tu luyện cùng nó đi. Mặc dù không có đồng ý thu nhận con bé đó làm đồ đệ nhưng ta vẫn sẽ chỉ điểm cho nó, con là sư huynh nên nhớ phải giúp đỡ nó đấy!” Long lão đầu đột nhiên nhớ đến chuyện này liền nói với Vân Thiểm Thiểm.