Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 140: Q.5 - Chương 140: Phiên ngoại về Đóa Đóa: Trốn nhà ra đi






Edit: Phi Phi

Beta: Phi Phi

Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

Tất cả mọi người trên quảng trường đều quỳ xuống cầu xin nàng đến năn nỉ mẹ tha cho ca ca, nàng đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đây. Chuyện đó là do mẹ giở trò, còn lâu nàng mới cắn răng dọn dẹp rối rắm.

Đóa Đóa chạy về Ám Chi Sâm Lâm, trong lòng còn sợ hãi. Nàng bỏ mặc ca ca ở đó, sau này mẹ nhất định sẽ xử lý nàng. Cho nên, nàng tuyệt đối không thể quay về đó nữa.

Thế nhưng, lỡ như ca ca xảy ra chuyện thì sao?

Đóa Đóa ngồi trên ban công phòng mình, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng không ngừng bứt từng cánh hoa. Rốt cuộc có nên quay về không?

“Nàng về từ bao giờ vậy?” Ngục Tu chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Đóa Đóa, vươn ngón tay lạnh như băng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

“Tu, ta bỏ lại một mình ca ca ở quảng trường, huynh ấy sẽ có chuyện gì không?” Tuy nàng đã sắp xếp mọi chuyện nhưng vẫn không yên lòng.

“Không đâu” Thanh âm của Ngục Tu vẫn lãnh đạm như trước, tựa như bất cứ chuyện gì trên thế giới này cũng không liên quan đến hắn.

“Thật sao?” Đóa Đóa kích động hỏi.

Ngục Tu gật gật đầu.

“Tốt quá! Vậy ta cũng không cần trở về nữa” Nếu nàng quay về đó, mẹ nhất định sẽ không tha cho nàng.

Ngục Tu đi đến ôm lấy Đóa Đóa, Đóa Đóa làm ổ trong ngực hắn, cụp mắt than: “Tu, ta buồn ngủ”

“Vậy ngủ đi” Hắn dịu dàng ôm nàng, giữa hai lông mày không còn lạnh lùng.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giống như đang che chở trân bảo quý giá nhất thế gian này. Rời khỏi vòng ôm ấm áp kia, Đóa Đóa dường như có chút không thoải mái liền vươn tay kéo cánh tay hắn, có thế nào cũng không buông ra. Ấm áp đó khiến cho cõi lòng Ngục Tu chấn động. Bàn tay tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng quật cường mà chấp nhất nắm lấy tay hắn, không muốn thả ra.

Môi của hắn bất giác khẽ nhếch nhìn nữ tử áo đỏ xinh xắn đang nằm trên giường, cánh môi mềm mại khẽ chu, hai mắt nhắm lại an ổn ngủ. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngục Tu lại trèo lên nằm bên cạnh Đóa Đóa, vươn tay ôm nàng vào ngực.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng ngày trước hắn cởi hết quần áo nằm trong chăn mền của hắn. May mắn lúc đó hắn phát hiện trên giường có gì đó kỳ lạ, nếu không thì…

Hơi thở dịu dàng quanh quẩn trước ngực, nàng lại dụi dụi đầu vào ngực hắn tìm một tư thế thoải mái khác, sau đó cong mày ngọt ngào ngủ. Hô hấp của hắn hơi cứng lại, bé con của hắn đã trưởng thành rồi!

Lúc đến đây nàng chỉ mới năm tuổi, thân hình béo mũm mĩm, vẻ mặt tò mò nhìn hắn. Nàng lấy ra một tượng đất cũng mũm mĩm giống nàng cầu xin hắn cứu mẹ nàng. Chỉ chớp mắt mà mười lăm năm đã trôi qua, môi của hắn bất giác nhếch lên một nụ cười dịu dàng.

Hắn cúi đầu khẽ hôn lên mắt nàng. Bờ môi lạnh lẽo chạm vào lông mi cong cong, ngứa ngáy khiến cho thân thể hắn như bị một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cả người hắn cứng ngắc.

Hắn cũng sẽ có cảm giác như thế sao?

Từ lúc hắn có ý thức, cảm xúc đều là lạnh như băng. Thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy khô nóng. Núi băng vạn năm không thay đổi lại đột nhiên nứt ra một khe nhỏ, trong mắt của hắn đột nhiên xuất hiện mê mang cùng bối rối.

Cánh tay ôm lấy eo nàng cũng không khỏi hơi siết chặt.

Đóa Đóa đang ngủ say, nhưng dưới eo lại đột nhiên thấy hơi đau khiến cho nàng không thoải mái giật giật cơ thể. Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên người Ngục Tu. Ừ, lành lạnh, là Tu của nàng. Trái tim cảm thấy an tâm, cả người lại càng nhích sát vào hắn.

Ngục Tu cũng cứng ngắc không thể động đậy, ngực nàng mềm mại lại dán chặt vào ngực hắn, mặc dù còn cách một lớp vải nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cực nóng như muốn thiêu đốt chính mình. Trong đầu Ngục Tu nhanh chóng xuất hiện rất nhiều cảm xúc lung tung rối loạn.

Tại sao trước kia khi ôm nàng lại không có cảm giác này?

Hắn làm sao vậy?

Ánh trăng lạnh lẽo rơi vào trong phòng, chiếu rọi lên hai thân ảnh đang ôm chặt nhau trên giường lớn tinh xảo. Một người ngủ đến ngọt ngào, một người có gương mặt lạnh lùng.

Khi Đóa Đóa tỉnh lại, Ngục Tu đã không còn ở đó.

Đóa Đóa xoa xoa hai mắt mơ hồ, nhìn quanh phòng như không thấy hắn.

Hắn đi đâu rồi sao?

Nàng đói bụng, tìm khắp cả tòa thành mà vẫn không thấy bóng dáng Ngục Tu. Đóa Đóa có chút không vui, ngồi trong thành một lát, lại chạy ra ngoài xoay xoay vài vòng. Hơn nửa ngày mà Ngục Tu vẫn không trở về, nàng chán đến muốn chết rồi.

Đóa Đóa để lại một tờ giấy nhắn tin cho hắn, sau đó chạy đến Thần Điện. Dù sao Ngục Tu cũng không ở đây, nàng ngây ngốc trong thành cũng không còn ý nghĩa gì.

“Mẹ, ca ca với Vàng tỷ tỷ sẽ cử hành hôn lễ sao?” Đóa Đóa kinh ngạc. Nàng mới rời đi có hai ngày mà đã nhận được một tin khiếp sợ như thế, sao không kích động cho được.

“Sao nào? Mẹ con có lợi hại không?” Vân Liệt Diễm nhướng mày.

“Hì hì, đương nhiên rồi, mẹ con vĩnh viễn là người lợi hại nhất!” Đóa Đóa chân chó vuốt mông Vân Liệt Diễm, cầu mong mẹ có thể quên đi chuyện nàng đã bỏ rơi ca ca.

“Đóa Đóa nè, trước kia hình như mẹ từng giao cho con vài chuyện đúng không?” Vân Liệt Diễm vỗ vỗ đầu Đóa Đóa như đang vuốt ve chó con.

“Ách! Mẹ, là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!” Đóa Đóa ngượng ngùng cười cười, nói tiếp: “Mẹ, không phải là chúng ta nên chuẩn bị lễ thành hôn cho ca ca sao?”

“Lần này tạm tha cho con, sau khi hôn lễ chấm dứt, con phải thành thành thật thật quay về Ám Chi Sâm Lâm cho mẹ” Vân Liệt Diễm trừng mắt. Đóa Đóa càng lớn càng khiến nàng lo lắng, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con bé, trông chừng nó.

Đóa Đóa thè lưỡi, mẹ cứ trông nàng như trông trẻ làm chi, nàng cũng lớn rồi mà!

Mấy ngày nay Thiểm Thiểm đều ở bên cạnh Vàng tỷ tỷ, khó khăn lắm Đóa Đóa mới tìm được cơ hội Thiểm Thiểm đang ở một mình. Nàng giúp hai người họ, bây giờ là lúc ca ca phải báo đáp nàng. Nàng suy nghĩ cẩn thận, muốn trốn đi thì hôn lễ của ca ca là thời cơ tốt nhất.

“Ca ca, cuối cùng thì huynh cũng rinh được mỹ nhân về nhà. Nói đi, huynh phải cám ơn muội thế nào đây? Chuyện huynh đồng ý với muội, có nên thực hiện chưa?” Đóa Đóa kéo tay Thiểm Thiểm, nói.

Mấy ngày nay là khoảng thời gian Thiểm Thiểm vui vẻ nhất, chỉ chờ ba ngày sau cử hành hôn lễ là hắn và Vàng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Lúc này Đóa Đóa tìm đến hắn, hắn mới nhớ trước kia từng đồng ý giúp con bé này ra ngoài chơi đùa. Thật ra hắn cũng không rõ lắm nguyên nhân mẹ khẩn trương với Đóa Đóa như thế, bất quá thì con bé cũng đã mới mười lăm tuổi rồi, cái gì mà số mệnh linh tinh hẳn là quá khoa trương đi. Nếu nàng muốn ra ngoài chơi đùa, hắn chỉ cần phái người đi theo nàng hẳn là không có vấn đề gì.

“Được rồi, mẹ nói hôn lễ sẽ được cử hành ở Hàn thành, dân chúng khắp thành đều tham gia náo nhiệt, đến lúc đó, ca ca sẽ cho người đưa muội ra ngoài. Mẹ khi đó cũng không rảnh để ý đến muội đâu, con muội chạy được bao xa thì phải xem năng lực của muội rồi, ta không lừa được mẹ” Thiểm Thiểm khoát khoát tay. Khó mà gạt được mẹ, cho nên nhiều nhất thì hắn chỉ có thể đưa Đóa Đóa rời khỏi Hàn thành, gắng lắm thì có thể kéo dài được hai ngày.

“Ca ca không tận tâm!” Đóa Đóa bĩu môi, vẻ mặt không vui nói.

“Được rồi, ca ca sẽ cố gắng kéo dài hai ngày, được chưa?” Thiểm Thiểm yêu thương nhéo nhéo mặt Đóa Đóa.

“Ta biết ca ca tốt nhất mà!” Đóa Đóa ôm cổ Thiểm Thiểm, vui vẻ hô.

“Nhỏ giọng dùm một chút, mẹ mà nghe thấy là ca ca không giúp được muội đâu” Thiểm Thiểm bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba ngày sau, đại hôn của Thiểm Thiểm cùng Vàng.

Đóa Đóa tham gia hôn lễ với Vân Liệt Diễm, sau đó nàng nói sẽ đi tìm Ngục Tu.

Vân Liệt Diễm nhìn Đóa Đóa bằng ánh mắt kỳ quái. Thường ngày con bé này cố sống cố chết tìm cách để không phải quay về Ám Chi Sâm Lâm, không ngờ hôm nay lại giở chứng như thế.

Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, rồi cùng gật gật đầu.

Cho đến khi Đóa Đóa chạy ra ngoài rồi thì Vân Liệt Diễm mới chọc chọc Hàn Chỉ, nói: “A Chỉ, chàng nói xem có phải Đóa Đóa rất kỳ lạ hay không?”

“Kỳ lạ cái gì?” Hàn Chỉ có chút không rõ.

“Không có chuyện gì” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Chắc là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, con bé này nhong nhong ở ngoài vài ngày, chắc là nhớ Ngục Tu nên quay về tìm hắn.

“Haizz… Nếu Đóa Đóa có thể gả cho Ngục Tu thì ta cũng không cần phải mệt mỏi như thế nữa” Vân Liệt Diễm thở dài. Từ lúc Đóa Đóa năm tuổi nàng vẫn luôn lo lắng, nếu con bé có thể ở bên cạnh Ngục Tu thì nàng liền an tâm.

“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Dù sao Đóa Đóa vẫn còn nhỏ” Hàn Chỉ ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Vân Liệt Diễm cũng chỉ biết gật gật đầu. Đối mặt với bất cứ chuyện gì nàng đều có thể trấn định nghĩ cách. Ngay cả chuyện của Thiểm Thiểm và Vàng mà nàng vẫn nghĩ ra cách phá bỏ khúc mắc giữa hai đứa nó. Thế nhưng chỉ mỗi Đóa Đóa là nàng luôn không thể nào yên tâm.

Bên này, Đóa Đóa hưng phấn theo người của Thiểm Thiểm chuồn ra khỏi Hàn thành. Nếu là trước kia thì mọi chuyện không thể nào dễ dàng như vậy, nhưng lúc này chính ông trời cũng đang giúp nàng. Nếu nàng quay về Ám Chi Sâm Lâm, Tu nhất định sẽ không rời khỏi nàng một bước, đi đâu cũng mang theo nàng. Ngoại trừ về Hàn thành hoặc Thần Điện, nàng vốn không có cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng từ lần trước Tu lại mất tích, hơn nữa mấy ngày nay đều không có tin tức. Nàng nói với mẹ sẽ quay về tìm hắn, mà hắn cũng sẽ nghĩ rằng nàng đang ở với mẹ. Nói như vậy, bọn họ không ai biết nàng đang ở đâu, mà quan trọng nhất là mẹ đang lo liệu đại hôn của ca ca ở Hàn thành, không có thời gian quan tâm đến nàng. Đến khi nàng quay về Thần Điện nhất định sẽ biết nàng trốn đi, nhưng lúc đó cũng không thể nào đuổi kịp nàng nữa rồi.

Thật không biết vì sao mẹ luôn quản nàng như vậy, trong khi đó mẹ lại chẳng quản ca ca. Mặc kệ, dù sao thì nàng cũng trốn được rồi!

Đóa Đóa vui vẻ vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hàn thành.

Hì hì, nhiều năm trôi qua, cuối cùng là nàng cũng có thể tự do rồi!

Quay lưng lại nhìn ám vệ phía sau, Đóa Đóa nhếch môi. Mười ngón tay xòe ra, những cánh hoa đỏ trong tay bay ra lượn xung quanh ám vệ. Ám vệ nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngã xuống.

“Các ngươi ngoan ngoãn ngủ vài ngày rồi quay về cung đi nhé, tạm biệt!” Đóa Đóa khoát khoát tay, vui giang hai tay chạy về phía trước.

“Tự do ơi, ta tới đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.