Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Thiếu chút nữa là trầm luân!




Vân Liệt Diễm kinh hãi, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi mình. Nàng há miệng nhưng không nói được lời nào.

“Tráng sĩ… tục ngữ nói “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ”. Ngươi nếu xây bảy tháp Phù Đồ rồi thì sau khi chết nhất định có thể vui cười nơi cực lạc. Ngươi xem, cái này là lão thiên gia đã thay ta báo đáp ngươi rồi. Lấy thân báo đáp, coi như không có đi! Dù sao, ta đã là nữ nhân đã có chồng, tái giá đúng là không nên” Vân Liệt Diễm cười khan hai tiếng, khoát khoát tay áo với người nọ. Choáng! Người này không phải cường đạo chứ? Mẹ ơi! Còn lấy thân báo đáp, cái này có thể tùy tiện hứa hẹn sao?

"Chuyện sau khi chết sao ta biết được?" Đôi mắt phượng của hắn híp lại, mang theo một chút nghiền ngẫm.

Khóe miệng Vân Liệt Diễm giựt giựt. Nàng không phải không thừa nhận, nam nhân nàng tuy tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt kia lại rất mị hoặc, còn mang theo một chút mông lung. Nhìn xem, nàng thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của hắn giống như được vẽ ra.

“Ngươi chết thì đương nhiên sẽ biết được thôi” Vân Liệt Diễm nói thầm. Nàng thật đúng là não tàn rồi, làm sao lại cảm thấy xú nam nhân này rất có sức quyến rũ. Tuy rằng võ công của hắn xác thực là rất soái.

“Nàng cảm thấy có thể giết được ta?” Nam nhân kia dường như rất hưởng thụ cảm giác Vân Liệt Diễm nằm trong lồng ngực mình, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt nàng, mang theo sự lạnh buốt khiêu khích.

Đúng, lạnh buốt!

Tay của hắn cùng thân thể hắn đều lạnh như băng. Quả thật chính là một khối băng, một chút ấm áp cũng không có.

Vân Liệt Diễm thật không biết người như vậy làm sao có thể sống sót được, ngay cả nhiệt độ cơ thể như người bình thường cũng không có.

“Ách… Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết rõ mình không giết được hắn, cũng không tiếp tục trả lời vấn đề của hắn.

“Ta gọi... Diệp Tô” Nam nhân suy nghĩ một chút mới mở miệng.

Lúc này, nam nhân trẻ tuổi đang đánh xe liền nghiêng người một cái, xe ngựa cũng nghiêng theo.

“Diệp Tô!” Tức thời hắn dùng tay bảo vệ đầu Vân Liệt Diễm mới không khiến cho nàng đụng vào thành xe.

“Cảm ơn” Vân Liệt Diễm không ngờ nam nhân lạnh như băng này lại có phong độ thân sĩ, thời khắc mấu chốt còn biết che chở cho nàng.

“Ta cứu nàng hai lần” Nam nhân kia không chút do dự vạch trần sự thật.

“Mẹ nó! Ngươi có bị bệnh không? Vừa rồi cũng gọi là cứu à?” Vân Liệt Diễm phát hỏa. Nếu không phải lúc trước hắn thật cứu nàng một mạng, nàng đã sớm liều mạng với hắn rồi. Đời này nàng chưa từng nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với bất kỳ nam nhân nào. Giống như lúc còn làm nhiệm vụ, cũng chỉ là nàng đi khiêu khích nam nhân. Tên nam nhân này rõ ràng là kéo nàng lên xe ngựa để ăn đậu hủ của nàng. Hắn nghĩ đậu hủ của nàng dễ ăn như vậy sao?

“Tiểu cô nương nói chuyện đừng thô lỗ như vậy” Nam nhân vẫn không nóng không lạnh trả lời.

“Diệp Tô đúng không? Lão nương nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta, ta liền cảm kích ngươi! Ngươi tốt nhất nên buông lão nương ra, nếu không thì sớm muộn cũng có ngày lão nương đốt tóc ngươi, tiễn ngươi vào chùa xuất gia làm hòa thượng” Vân Liệt Diễm một phát nắm được cổ áo nam nhân kia, đôi mắt hoa đào hừng hực một ngọn lửa nhỏ.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, thương thế của nàng vốn rất nặng. Thế nhưng được nam nhân này ôm, còn bị hắn sỗ sàng mà Vân Liệt Diễm lại cảm thấy tinh thần của mình khá hơn rất nhiều.

Nhất định là vì thân thể nam nhân kia quá lạnh rồi, đem nàng đông lạnh thành một cục.

"Ồ,! Trước lúc đó ta cần phải hưởng thụ thú vui của nam nhân đã" Đôi mắt phượng của hắn ta khẽ nhếch, ưu nhã mở miệng.

“Ngươi... ngươi...” Vân Liệt Diễm thật sự không rõ nam nhân này làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Ặc! Ưu nhã êm tai, còn nghiêm trang như thế!

Thế nhưng mà, Vân Liệt Diễm còn chưa có kịp hỏi ra cái gì đã cảm thấy đôi môi của mình bị một thứ gì đó lạnh buốt chạm vào.

“Oanh” một tiếng, đầu óc Vân Liệt Diễm triệt để cứng đơ. Cái này… đây là nụ hôn đầu của nàng đó!

Trước kia nàng chưa từng có bạn trai. Cho dù lúc làm nhiệm vụ cần có một ít mối quan hệ xã giao đặc thù, chỉ cần với năng lực của mình, nàng đương nhiên có biện pháp khiến cho những tên nam nhân kia phải thuần phục. Cho nên, nàng vốn dĩ chưa từng bán đứng thân thể của mình. Nàng thật sự là chưa từng hôn ai bao giờ. Nàng vẫn nghĩ rằng hôn môi hẳn là một sự kiện rất thần thánh, cho nên nhất định phải cùng với nam nhân mình yêu thương mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Thế nhưng bây giờ, nàng lại bị xú nam nhân này hôn.

“Không có người nói cho nàng biết hôn là phải chuyên tâm sao?” Nam nhân tà mị cười, khí lạnh thổi tới bên mặt Vân Liệt Diễm làm toàn thân nàng run lên một hồi.

Vân Liệt Diễm nhắm mắt lại tự thôi miên. Quá lạnh rồi! Đúng, nhất định là quá lạnh, cho nên nàng mới có cảm giác sợ hãi.

“Vật nhỏ, không được thất thần” Nam nhân kia ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vân Liệt Diễm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi thơm tho, bá đạo lại không mất đi sự ôn nhu, trằn trọc.

Đầu óc Vân Liệt Diễm trống rỗng, chỉ còn lại hơi thở lạnh buốt trong miệng. Ngón tay hắn nhẹ nhàng đẩy tà áo của Vân Liệt Diễm ra, bàn tay to lớn quen đường tiến vào trong y phục nàng, kéo dây áo, ngón tay lạnh buốt chạm lên da thịt nóng bỏng.

Như băng chạm phải hỏa, mang đến sự mãnh liệt đến đáng sợ, hai người đều có một loại ảo giác sắp sụp đổ.

Bụng dưới Vân Liệt Diễm xông lên một cỗ khô nóng lạ lẫm, nhanh chóng hóa thành dòng nước ấm tình dục.

Vân Liệt Diễm chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, xương cốt như bị tan chảy thành từng dòng nham thạch lỏng.

Cho đến khi có một thứ cứng rắn không chút do dự chạm nhẹ vào căn cứ bí mật của nàng, Vân Liệt Diễm mới như bị tưới một thau nước đá. Nàng tỉnh lại từ trong mộng, mạnh mẽ đẩy tên nam nhân kia ra.

Trong mắt hắn ta hiện lên một tia không vui nhưng lại lập tức biến mất.

Hắn cúi đầu, cười tà mị: “Sao vậy? Vật nhỏ, vừa rồi nàng rất nhiệt tình”

Mặt Vân Liệt Diễm vù một cái đỏ lên. Chết tiệt! Nàng sao vậy? Làm sao lại bị tên nam nhân này quyến rũ một cách dễ dàng như vậy chứ? Chẳng phải trước kia người khiến cho nam nhân không chút lực chống đỡ là nàng hay sao?

“Mẹ nó, chẳng lẽ đụng phải khắc tinh?” Vân Liệt Diễm ảo não thầm nói, thế nào cũng nghĩ không thông, đến cùng là chuyện gì xảy ra.

“Phốc~” Nam nhân rất không nể tình cười ra tiếng, Vân Liệt Diễm mới giật mình không ngờ mình lại nói ra khỏi miệng. Vội vàng quay mặt qua chỗ khác, nàng không thèm nhìn tới tên ác ma kia nữa.

“Vật nhỏ, thấy nàng có biểu hiện đáng yêu như vậy, ta có một món quà tặng cho nàng” Tâm tình hắn ta dường như rất tốt, sau đó không biết đem thứ gì đeo vào ngón tay Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm cúi đầu nhìn tay mình, đôi môi khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào cong thành một đường cong đáng yêu: “Kim cương tử sắc!”

Kim cương tinh khiết tự nhiên chính là màu tím, được mài thành một vòng tròn trông như chiếc nhẫn, xung quanh lóe ra ánh sáng màu tím.

Vân Liệt Diễm cười đến miệng không khép được. Trời ạ! Cực phẩm, đây tuyệt đối là cực phẩm! Loại kim cương có màu sắc đặc biệt này cho dù ở thời đại của nàng cũng ít đến thương cảm, vậy mà hắn lại đưa cho nàng một viên tinh khiết đến vậy.

“Thích không?” Giọng điện của nam nhân như mang theo vài phần sủng nịnh.

“Thích!” Vân Liệt Diễm không ngừng gật đầu, quả thật càng xem càng thích.

“Thích là tốt rồi” Nam nhân cúi đầu, ngậm lấy ngón tay Vân Liệt Diễm, nhẹ cắn. Máu tươi liền chảy ra từ ngón tay của nàng xuống dưới, nhỏ vào bên trong chiếc nhẫn. Lúc này, không biết hắn lấy ra một tờ giấy trong người từ lúc nào. Khi Vân Liệt Diễm còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cầm ngón tay nàng ấn vào một dấu đỏ chót, sau đó nhanh chóng thu tờ giấy lại.

“Này, ngươi làm vậy là có ý gì?” Vân Liệt Diễm nhanh chóng đưa tay giựt tờ giấy kia lại. Trực giác nói cho nàng biết, tờ giấy kia nhất định không phải vật gì tốt đẹp.

“Không có gì, chỉ là một khế ước mà thôi. Đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường, không tin nàng cứ nhìn thử xem” Nam nhân đem tờ giấy cất kĩ, sau đó kéo ngón tay đeo nhẫn của nàng ra.

Chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Vân Liệt Diễm lại không giống như vừa rồi, mà là như ẩn như hiện, có đôi khi thì thấy nó trên ngón tay, có khi lại không thấy.

“Bây giờ, chỉ cần nàng muốn nó xuất hiện, nó sẽ xuất hiện. Nàng không muốn nó xuất hiện thì nó sẽ tự che giấu. Nàng thử xem” Nam nhân nhìn Vân Liệt Diễm, tiếp tục nói: “Tuy nhiên khi ở trước mặt người khác, nhất định không được để nó xuất hiện ra ngoài. Đây là một bảo bối, nếu bị người khác thấy, nàng sẽ gặp nguy hiểm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.