Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 1: Chương 1: Giả Điên




Tôi mở mắt ra nhìn thấy trên đầu là đỉnh màn thêu hoa, liền trợn mắt nuốt nước bọt. Không lẽ nhiệm vụ thất bại rồi? Không đúng, không đúng. Bom của tổ chức nhất định không có vấn đề, tất cả đều đã nổ banh xác rồi! Bao gồm cả thân xác này nữa. Thân xác? Tôi cúi đầu ngó lại mình. Trang phục cổ đại? Đưa hai bàn tay lên trước mặt ngắm nghía, hoàn toàn không có quan hệ gì với bàn tay có vết cầm đao của tôi. Chớp chớp mắt, năm ngoái hình như có đóng một bộ phim xuyên không. Ha ha… không phải chứ?

Đột nhiên bên ngoài có tiếng người nói chuyện:

“Liễu Nhi, đại tiểu thư đã tỉnh chưa?”.

Có giọng nói run run đáp lại:

“Thưa nhị tiểu thư, đại tiểu thư… vẫn còn hôn mê”.

Một giọng nói khác cất lên lanh lảnh:

“Đã ngủ một ngày một đêm sao còn chưa tỉnh? Nhất định là ngươi hầu hạ không chu toàn? Mau mở cửa để chúng ta vào trong thăm đại tỷ”.

Chữ thăm được cô nàng nhấn nhá, cao lên một quãng. Tôi thầm chặc lưỡi, đúng là uổng cho một giọng nói hay. Đại tỷ trong miệng mấy người ngoài cửa, có lẽ là chỉ tôi? Trong lúc bọn họ nói chuyện, tôi đã chạy tới trước bàn trang điểm ở góc phòng. Khuôn mặt trong gương giống hệt tôi lúc trẻ. Chỉ có thân thể thì quá yếu ớt, chẳng có sức lực gì cả. Da dẻ tuy mịn màng nhưng hơi tái xanh. Cũng may trong người không có độc, cổ cũng không có dấu hằn, không biết là đại tiểu thư này chết kiểu gì? Vừa nghĩ đến đây, giọng nói ngoài cửa lại cất lên:

“Tam muội, nói nhiều với nha đầu này làm gì. Chúng ta còn không mau vào, người kia có khi chết rồi cũng không biết chừng”.

Tôi gật đầu phụ họa, đúng vậy, quả thật là chết rồi.

Một âm thanh trầm đục vang lên, nghe có vẻ là tiếng đầu gối chạm gạch, lại có mấy tiếng giống vậy vang lên liên tiếp, mà ngoài cửa chỉ có ba người, nhất định là nô tỳ tên Liễu Nhi quỳ gối rồi lại dập đầu liên tục. Quả nhiên, giọng Liễu Nhi nức nở:

“Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, van cầu mọi người đừng làm khó nô tỳ. Đại tiểu thư vẫn còn chưa tỉnh, đại phu có dặn nhất định phải để đại tiểu thư được tĩnh dưỡng, không được quấy rầy sẽ không tốt cho bệnh tình của người”.

Giọng nói của tam tiểu thư mỉa mai:

“Nô tỳ miệng lưỡi không sạch sẽ, ngươi nói vậy người khác nghe thấy còn tưởng bọn ta đã làm gì đại tỷ. Đại tiểu thư nhà ngươi là tự nhảy xuống ao, bản thân tỷ ấy không muốn sống, chớ có đổ cho người không liên quan”.

Liễu Nhi lắp bắp:

“Nhưng… nhưng…”.

Nhị tiểu thư ngắt lời:

“Nhưng nhị cái gì, Trương Oánh dám kháng chỉ, hoàng thượng ban hôn mà nàng ta lại thà chết không phục tùng. May phước nàng ta chưa chết, nếu không đã làm liên lụy cả Tướng phủ này rồi”.

Ra là thân xác này tên là Trương Oánh. Tướng phủ? Vậy là con gái của một tướng quân, hay là tể tướng? Kháng chỉ không phải tội nhỏ, Trương Oánh này cũng cá tính quá đi ấy chứ! Mà nhị tiểu thư kia chắc là em cùng cha khác mẹ, con của vợ hai mà nói chuyện không có trên dưới, tên của đại tiểu thư cũng dám gọi thẳng như vậy. Hẳn là có nguyên do. Tôi liền nhanh chóng phân tích tình hình. Một đại tiểu thư theo lý mà nói, kẻ hầu người hạ sao có thể chỉ có một người, nhưng trừ Liễu Nhi kia thì chẳng còn ai ngoài cửa. Tuyệt đối là bị người trong nhà ghẻ lạnh rồi! Bệnh đến chết đi cũng không ai hay biết, cha mẹ chả thèm đến thăm, đúng là đáng thương!

Tiếng Liễu Nhi lại thút thít:

“Đại tiểu thư… chẳng phải là… nghe hai người nói… nên mới nhất thời nghĩ không thông…”.

Tam tiểu thư hừ lạnh:

“Bọn ta nói sai chắc, nhị vương gia là kẻ tàn tật, chuyện này ai cũng biết. Ta chẳng qua chỉ nói đùa, bảo nhị vương gia thích đánh đập thiếp thất, vậy mà đại tỷ cũng tin là thật. Ngài ấy cả ngày đều ngồi xe lăn, sức lực ở đâu mà đánh kẻ khác, trong phủ cũng làm gì có thiếp thất nào. Đại tiểu thư của ngươi ngu ngốc, đừng có trách bọn ta. Ngươi mà bép xép cẩn thận ta vứt ngươi xuống ao cho cá rỉa”.

Tôi lại gật đầu, đúng là có hơi ngốc. Nhưng mà một cô bé mười mấy tuổi, bên cạnh không có ai chăm sóc, tất nhiên dễ dàng bị kẻ khác lừa phỉnh. Trương Oánh không muốn tiếp tục chịu khổ trong Tướng phủ, cũng không muốn gả cho kẻ vừa có tật vừa hung tàn, quyết định chết để giải thoát. Còn tôi lại chết rất ngẫu hứng. Một ngày đẹp trời, tôi lôi cuốn sổ con vốn dùng để viết tên danh sách những người tôi đã giết chết theo lệnh tổ chức, tôi còn ghi trên bìa cuốn sổ hai chữ “Death Note” bằng máu nữa cơ. Hôm đó lại lôi sổ ra định viết thêm mấy cái tên vào, mới thấy sổ đã kín chữ, trang cuối chỉ còn vài dòng. Liền cảm thấy cuộc đời mình vốn chẳng có ý nghĩa, lại cướp đi mạng sống của nhiều người như vậy, nhiều tới mức không đếm được là bao nhiêu. Mà bọn họ, có lẽ khi sống đều có ước mơ, có gia đình, có hạnh phúc. Tôi không hối hận, nhưng lại không muốn tiếp tục giết người nữa. Liền nhân cơ hội nhận nhiệm vụ đánh bom kia. Những người khác đều chần chừ, có lẽ ngoài tôi ra không ai muốn chết. Vậy tôi liền thành toàn cho họ. Dù sao cũng là “đồng nghiệp”, giúp đỡ nhau một chút cũng không tính là gì.

Chỉ là không rõ lắm sao lại trở thành đại tiểu thư của thời cổ đại? Tôi thở dài một tiếng, trước hết phải đối phó với hai cô em cùng cha khác mẹ kia đã rồi tra hỏi nô tỳ Liễu Nhi lấy tin tức.

Tôi lục bàn trang điểm, có một hộp chứa chất màu đỏ, hơi đặc, có lẽ là son. Tôi chấm lên khắp mặt. Đi đến giá nến, quệt sáp vừa chảy ra còn nóng hổi, bôi chồng lên những chấm đỏ trên mặt. Hoàn hảo. Màu sắc thế này trông rất tự nhiên, không hề giống vết son.

Liễu Nhi một không địch được hai, kẻ xấu nhất định sắp xông vào rồi. Quả nhiên nhị tiểu thư kia quát lên:

“Cút sang một bên”.

Kế tiếp liền có tiếng đạp cửa, hai bóng người xông vào. Tôi đã chuẩn bị từ trước, ngay lúc nhị tiểu thư quát tháo, liền ngồi bệt dưới sàn nhà. Lúc này, bọn họ bước vào nhìn thấy tôi tóc không chải, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt trống rỗng vô hồn, nhìn bọn họ lại như không hề trông thấy bọn họ.

Cô gái trẻ tuổi hơn bịt miệng la lên:

“Nhị tỷ, mặt của đại tỷ…”.

Người bên cạnh liền bước tới ngó sát mặt tôi, lại thấy tôi không có một chút phản ứng liền huơ tay. Tôi vẫn không hề nhúc nhích, mắt vẫn như cũ một mảnh trống rỗng. Người trước mặt lùi lại rồi phì cười:

“Tam muội, Trương Oánh này nhất định bị hủy dung nên phát điên rồi”.

Tam tiểu thư nghe vậy cũng tới ngó tôi một cái rồi vẫy khăn, làm bộ hốt hoảng:

“Ôi chao, thật là đáng thương!”

Nhị tiểu thư nhìn tôi cười khinh miệt rồi kéo tay “đồng bọn”:

“Đi thôi, ở đây kẻo lại xúi quẩy, cũng không biết trên mặt nàng ta bị cái gì, có khi là bệnh truyền nhiễm”.

Tam tiểu thư giật mình vội cách xa tôi, cùng người bên cạnh nhanh chóng bỏ đi.

Hai người vừa đi khỏi, Liễu Nhi ngoài cửa liền chạy vào, thấy bộ dạng tôi thì vừa khóc vừa nói:

“Đại tiểu thư, mặt của người… nô tỳ lập tức đi gọi đại phu”.

Thấy Liễu Nhi định quay người, tôi liền chộp cánh tay cô bé. Liễu Nhi chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, trông rất non nớt, nếu lớn thêm một chút, có lẽ cũng khá xinh xắn, chỉ có điều người hơi gầy, giống như thiếu dinh dưỡng. Trên trán vừa dính bụi vừa dính máu, trên áo có vết giày, chắc lúc nãy bị nhị tiểu thư kia đạp rồi. Cô bé mở to mắt còn ướt nước, ngạc nhiên nhìn tôi:

“Tiểu thư…”.

Tôi đã thu lại ánh mắt trống rỗng, nghiêm mặt nói:

“Không cần gọi đại phu, chỗ chúng ta ở còn có ai khác nữa không?”.

Liễu Nhi vội đáp:

“Trong viện của tiểu thư, chỉ có một mình nô tỳ hầu hạ”.

Tôi nhếch môi:

“Tốt lắm. Bây giờ em mang nước sạch đến đây, ta hỏi gì, em đáp nấy, tuyệt đối không được nói nhiều. Rõ chưa?”.

Liễu Nhi liền gật đầu thưa vâng rồi chạy ra ngoài, chỉ chốc lát liền mang một chậu nước sạch và khăn vải đến. Tôi thầm khen, cô bé này rất nhanh trí. Tôi thấm ướt khăn, soi mặt trong chậu nước, lau sạch vết bẩn trên mặt. Xong việc ngẩng đầu liền thấy Liễu Nhi đang trố mắt nhìn tôi. Lại thấy trên trán cô bé còn có vết thương chưa xử lý, tôi nói:

“Trong viện có sẵn thuốc trị ngoại thương không?”.

Liễu Nhi vội vàng hỏi:

“Tiểu thư bị thương sao?”.

Tôi lắc đầu, giọng lạnh đi:

“Lúc nãy ta đã nói, ta hỏi, em đáp. Ta không hỏi, chớ nói nhiều, cũng không được hỏi lại”.

Cô bé sợ sệt nhìn tôi:

“Trong viện có một ít thuốc…”.

Tôi chỉ tay vào chậu nước, phân phó:

“Em mang nước bẩn đổ đi, đổi một chậu nước sạch khác. Thêm một cái khăn sạch nữa. Lấy toàn bộ thuốc mang đến đây”.

Cô bé mang chậu nước chạy đi, một khắc sau thì trở lại, đặt chậu nước lên bàn, rồi cúi đầu đứng một bên. Tôi ngồi xuống bên bàn, lại kéo một cái ghế bên cạnh, chộp tay Liễu Nhi ấn cô bé ngồi xuống. Tôi nhanh chóng lau sạch vết máu trên trán cô bé, mở mấy lọ thuốc, ngửi mùi để phân biệt, chọn loại thuốc có tác dụng tan máu bầm, chống viêm, quệt lên cái trán nhỏ. Cả quá trình, Liễu Nhi đều mở to mắt nhìn. Tôi hắng giọng:

“Cởi y phục”.

Liễu Nhi chớp chớp mắt nhìn tôi, lại đỏ mặt, cúi đầu vò vạt áo, giọng nói như muỗi:

“Tiểu thư…”.

Tôi giật giật khóe miệng. Bé con này nghĩ đi đâu vậy không biết. Tôi chỉ vào vết dấu giày trên áo cô bé:

“Lúc nãy nhị tiểu thư đá em đúng không? Cởi y phục ta mới giúp em bôi thuốc được chứ”.

Liễu Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu, thở ra một hơi, lại nhoẻn miệng cười: “Nô tỳ không sao”. Lại vỗ vỗ ngực cam đoan.

Tôi gật đầu. Bỗng dưng bụng kêu “ọc ọc”. Liễu Nhi nghe thấy liền đứng bật dậy:

“Tiểu thư đã hôn mê lâu như vậy, nhất định đói bụng rồi. Nô tỳ đi nấu ít cháo cho tiểu thư”.

Tôi cũng không hỏi nhiều, ở đây chỉ có một mình Liễu Nhi hầu hạ, Trương Oánh bị ghẻ lạnh như vậy. Sao có thể có người mang cơm nước. Liễu Nhi bưng chậu nước chạy biến đi. Tôi rảnh rỗi, kiểm tra lại mình một chút. Cơ thể này đã qua độ tuổi thích hợp huấn luyện, muốn lấy lại bản lĩnh như trước kia hoàn toàn không thể. Nhưng tăng cường độ tập luyện một chút, có thể khôi phục được bảy, tám phần. Dù sao kiến thức, kĩ năng đều nhớ rõ, không phải mất thời gian học lại. Chỉ cần nâng cao sức bền, độ dẻo dai của cơ thể là được.

Trong tổ chức, có người chuyên dùng súng, đa số là những người thiên về ám sát mục tiêu ở cự ly xa. Phần lớn mọi người lại chuyên dùng vũ khí lạnh, bởi vì nhiệm vụ của tổ chức rất đa dạng. Nằm vùng ám sát kẻ địch, lấy tin tức, khử kẻ phản bội. Không phải kẻ phản bội của tổ chức, mà hầu hết là kẻ phản bội tổ quốc. Tổ chức trước giờ rất hiếm người phản bội. Bởi vì bọn tôi không có nhu cầu về danh lợi, không thể bị mua chuộc. Mười tuổi đều bắt đầu giết người, ngày ngày đều sống trong nguy hiểm, chỉ không muốn chết, chứ không sợ hãi cái chết, không thể bị kẻ địch uy hiếp. Nếu nhiệm vụ thất bại, trở thành điệp viên hai mang, giả vờ phản bội, thực chất đưa tin tức về cho tổ chức. Nếu tổ chức cảm thấy bọn tôi gặp nguy hiểm, sẽ cho người giải cứu, nếu thất bại, chỉ đành tự sát. Quá trình huấn luyện gian khổ nhất không phải là huấn luyện thân thể, mà là huấn luyện đầu óc. Người nào cũng bị ép học năm, sáu thứ tiếng. Trong đó phải thông thạo ba thứ tiếng trở lên mới “qua môn”, khả năng xử lý tình huống, ứng biến nhanh và giỏi đóng kịch cũng phải nhuần nhuyễn. Mà tôi đối với môn đóng kịch đạt điểm số tối đa, cấp trên liền muốn tôi lấy vỏ bọc là diễn viên. Còn những kĩ năng khác sẽ tùy theo khả năng mỗi người, ai thích hợp gì thì học sâu về cái đó. Vỏ bọc của bọn tôi vì thế cũng rất đa dạng: giáo sư, giảng viên đại học, bác sĩ, cảnh sát, nhân viên lái xe, người quét rác, thậm chí vận động viên, cầu thủ bóng đá nổi tiếng,…

Tôi chuyên dùng đao và ám khí, giỏi về đóng kịch và cải trang. Có thể giả giọng nói, nhận biết chất độc, từng bị tra tấn, chịu được đau đớn. Ngoài ra còn học thêm mấy thứ vớ vẩn như vẽ tranh, hát hò, nhảy nhót. Tất cả đều vì nhiệm vụ đa dạng, bắt buộc phải am hiểu nhiều mặt. Thực chất là để cho bọn tôi khỏi phát điên. Giết người nhiều quá, gánh nặng tinh thần quá lớn, cấp trên sợ bọn tôi tâm thần phân liệt, liền bày ra đủ trò để bọn tôi “giải trí”.

Nhược điểm? Tạm thời chưa nghĩ ra. Có lẽ nếu có nhược điểm, tôi đã không quyết định đi chết. Bởi vì con người một khi có chỗ thua người khác, sẽ muốn phấn đấu để hoàn thiện. Nhưng tôi đã hoàn thiện bản thân đến mức nhiệm vụ nào cũng thành công. Lần bị tra tấn kia là cố ý bị bắt để giải cứu đồng đội trong tay kẻ địch.

Liễu Nhi bưng cháo vào phòng, thấy tôi đang trồng cây chuối thì há hốc mồm, suýt đánh rơi khay thức ăn. Tôi có thói quen, hễ suy nghĩ là chổng ngược người để máu chảy ngược, tập trung đến não. Tôi búng người tới trước mặt Liễu Nhi, nhìn bát cháo, cau mày:

“Sao chỉ có một bát? Của em đâu?”.

Liễu Nhi nhìn bát cháo, lại nhìn mặt tôi:

“Lát nữa em ăn trong bếp”.

Tôi bưng lấy bát cháo, tới bên bàn ngồi, ngẩng đầu nói:

“Mang cháo của em lên, chúng ta cùng dùng bữa”.

Cô bé định từ chối lại thấy nhìn trừng mắt thì vội vàng chạy về phía nhà bếp, sau đó hổn hển mang bát cháo khác trở lại, không dám ngồi cùng bàn với tôi, định bê bát ngồi ở góc phòng. Tôi thở dài, cổ đại đúng là lắm quy tắc, liền gọi cô bé:

“Lại đây ngồi. Ta ra lệnh cho em đấy!”.

Liễu Nhi thấp thỏm quay trở lại ngồi xuống, liếc mắt nhìn tôi một cái, lại cúi đầu im lặng. Tôi giục:

“Mau dùng, ăn xong ta còn có việc hỏi em”.

Hai người bọn tôi nhanh chóng quét sạch cháo và thức ăn, tôi lau miệng rồi nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói:

“Ta bị mất trí nhớ, nhưng chuyện này không được để lộ ra. Ta hỏi, em phải thành thật trả lời. Ta hứa sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp em. Nhưng Liễu Nhi, nếu em dám phản bội, ta sẽ khiến em chết đau đớn. Rõ không?”.

Lời cuối cùng, tôi đã đổi ánh mắt, trong đầu thực sự có suy nghĩ giết chết Liễu Nhi. Chuyện này cũng chẳng có gì, tổ chức đã dạy bọn tôi cách tra tấn, rất nhiều lúc trong điều kiện thời gian có hạn, mà kẻ địch da thịt thô dày, có lóc da, đánh đập chưa chắc bọn chúng đã sợ. Nhưng tinh thần con người nếu không phải trải qua quá trình trui rèn nghiêm khắc, rất dễ bị áp đảo. Khi nói ra lời uy hiếp, trong đầu phải có suy nghĩ muốn giết đối phương, ánh mắt phải đủ tàn nhẫn, cơ thể phải trong tư thế có thể lập tức ra tay nếu đối phương dám lắc đầu. Công việc của bọn tôi là giết người, tra tấn, học cách tỏa ra sát khí lạnh lẽo là việc bắt buộc. Giống như bắt buộc học ca hát, nhảy múa vậy.

Liễu Nhi rịn ra mồ hôi, cơ thể run rẩy, sợ hãi đến mức khóc cũng không dám. Tôi hít một hơi, thu hồi sát khí lại, mỉm cười hết sức dịu dàng nhìn cô bé. Tôi có thể trong sát na đổi vẻ mặt, nửa giây trước còn muốn lấy mạng đối phương, nửa giây sau đã thân thiết giống như có thể vì đối phương mà hi sinh tính mạng. Còn nhớ năm mười sáu tuổi, lúc kề dao vào cổ mục tiêu, người đàn ông trẻ đó kinh ngạc không tin:

“Sao em có thể giết tôi? Em thật lòng yêu tôi như vậy…”.

Tôi mỉm cười bịt miệng anh ta, một dao dứt điểm. Anh ta có thể tin tưởng “tình yêu” của tôi, có lẽ vì hằng ngày biểu hiện của tôi đối với anh ta quá chân thành, có lẽ vì tôi đã mạo hiểm cứu mạng anh ta lúc đầu gặp gỡ. Người đó không biết hết thảy đều là giả, tình cảm là giả, việc cứu mạng anh ta cũng là giả. Chỉ là vở kịch tổ chức sắp xếp mà thôi.

Bọn tôi có trái tim, nhưng trái tim bọn tôi không có tình cảm.

Liễu Nhi lúc này mới chảy nước mắt:

“Tiểu thư, nô tỳ là người của tiểu thư, đương nhiên sẽ nghe theo tiểu thư. Vĩnh viễn không phản bội tiểu thư”.

Tôi nhếch môi, trên đời này ngoài cái chết ra thì có gì là vĩnh viễn? À không đúng, cái chết cũng chưa chắc. Chẳng phải tôi chết rồi còn có thể sống lại hay sao? Tôi lau nước mắt cho cô bé:

“Em chỉ cần nhớ rõ những lời ta nói là được. Giờ ta hỏi gì em đáp nấy, trả lời rành mạch, không được giấu diếm bất cứ điều gì”.

Liễu Nhi gật mạnh đầu. Sau một hồi “tra khảo”, tôi nắm được tình hình ở đây. Trương Oánh năm nay mười lăm, vừa đến tuổi cập kê, liền “được” hoàng thượng chỉ hôn cho nhị vương gia. Nơi này là Tề quốc, còn phủ này là phủ tể tướng. Tể tướng trong triều rất có tiếng nói, lúc trẻ cũng là một viên mãnh tướng, thăng quan đều nhờ lập chiến công hiển hách. Xem ra không phải là kẻ nhu nhược, khiếp sợ đàn bà. Chỉ là không rõ nguyên nhân tại sao lại để một nhị di nương nắm quyền trong phủ, lại nhận con gái kẻ khác làm con. Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đều là con của nhị di nương sinh ra trước khi bà ta được rước vào Tướng phủ. Trương Oánh còn có một đại ca cùng cha khác mẹ, tên gọi Trương Khanh. Nghe nói cả ngày đều chìm trong men rượu, không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Tôi nghĩ, tể tướng nhất định bị người đàn bà kia nắm điểm yếu. Mới đồng ý cưới bà ta, đồng ý trao quyền hành trong phủ, lại để bà ta ức hiếp con ruột của mình. Con người bình thường ai mà không có điểm yếu. Chỉ là làm đến chức tể tướng, để kẻ khác bắt thóp chỉ có hai khả năng: hoặc là tể tướng đại nhân tham ô, hai là mưu phản bị nắm thóp. Đúng là đời cha ăn mặn, đời con khát nước! Tôi đối với vị lão ba mới có thêm này không chút hảo cảm. Không ngờ trời tối, ông ta liền xuất hiện.

Cha đến thăm con gái lại không đến lúc ban ngày ban mặt, ông ta cũng có tuổi rồi, buổi tối đi đường không sợ vấp té hay sao? Lại chỉ đến một mình, bộ dạng lén lút, không dẫn theo nô tài. Tôi liền có một ý nghĩ cẩu huyết: tể tướng đại nhân không phải là loạn luân đấy chứ hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.