Đi qua mấy con đường, đến tận một hẻm nhỏ, sát khí trên người Tiểu Hắc mới dịu xuống. Anh ta dừng chân hậm hực hỏi:
“Sao cô lại ngăn ta?“.
Tôi gãi gãi mũi:
“Tiểu Hắc à, bọn họ dù sai cũng chưa đáng tội chết. Hơn nữa, sòng bạc nào mà
không có gian lận. Anh tức giận thì dạy cho bọn họ một bài học là được
rồi“.
Gương mặt cau có vì tức giận bỗng dưng ngẩn ra, sau đó ánh mắt anh ta sáng ngời, môi cong lên:
“Tiểu Hắc? Đây là tên thân mật cô đặt cho ta ư?“.
Hả? Sát khí trên người Tiểu Hắc đã biến mất không còn chút gì, một giây
trước anh ta còn đang tức giận muốn lấy mạng kẻ khác, một giây sau đã
tươi cười như nắng ấm. Tâm trạng xem chừng rất tốt! Tôi dở khóc dở
cười...
Thấy tôi không trả lời, Tiểu Hắc lại hỏi tiếp:
“Cô dựa vào y phục nên mới gọi ta là Tiểu Hắc? Thế nếu sau này ta mặc màu
khác cô phải gọi thế nào? Tiểu Lam? Tiểu Bạch? Tiểu... Hồng?“.
Tiểu Hắc cao ráo, dáng người rất đẹp, màu xanh, màu trắng, màu đỏ... anh ta
mặc lên có lẽ đều rất khôi ngô, rất bắt mắt. Nhưng, tôi đâu có rảnh! Tôi bĩu môi:
“Nếu anh cứ bạ đâu giết đó, không có sau này! Ta không thèm đi chung với anh nữa“.
Không phải tôi tự cho mình thanh cao gì, hai tay tôi cũng dính không ít máu,
người chết dưới đao của tôi cũng không ít hơn những kẻ bỏ mạng trong tay anh ta là bao. Nhưng tôi không muốn bất kỳ việc gì cũng chọn cách giết
người làm giải pháp duy nhất. Nếu có thể đánh thì đánh là đủ, có thể bỏ
qua thì bỏ qua. Mang trên lưng quá nhiều thù hận, sẽ có lúc cảm thấy
không thể thở nổi, giống... tôi kiếp trước.
Tiểu Hắc nghiêm túc nhìn tôi:
“Ta thấy cô không như kẻ tầm thường khác. Cô thú vị, ta mới muốn kết giao.
Hiện tại cô lại nói ra những lời vô nghĩa như vậy. Đây là lời nói nhất
thời, hay là nhân sinh quan cả đời của cô?“.
Những lời này sao
quen tai vậy? Chẳng phải là tôi vừa mắng Tề Nhan hay sao? Hiện tại thời
thế thay đổi, tới phiên tôi thành kẻ nông cạn rồi? Tôi hít sâu một hơi,
không đùa bỡn nữa:
“Không phải lời nói nhất thời. Giết người phải có lý do chính đáng, cho dù cái “chính đáng” đó không hợp với trắng
đen, đạo lý ở đời, ít ra ta có nguyên tắc của mình. Những kẻ mà anh đã
giết, có rất nhiều người trong số bọn họ không đáng tội chết. Họ đều là
con người, ai cũng có tư cách giống ai, đều có quyền được sống!“.
Anh ta bật cười to, cười không ngừng. Tiếng cười sắc nhọn xé tan màn đêm tĩnh lặng. Qua một lúc Tiểu Hắc mới ngừng lại:
“Thế nào là đáng chết? Như nào là đáng sống? Những kẻ mà cô nói có tư cách
sống, thật sự có đúng thế không? Còn những con người khác, chết vì vô số nguyên nhân, cô cũng cảm thấy bọn họ đáng được sống, nhưng ông trời vẫn bắt bọn họ phải chết! Nguyên tắc của cô là gì? Hay cô tự cho mình có
quyền quyết định ai đáng sống ai không? Từ xưa đến nay “thắng làm vua
thua làm giặc”, vận mệnh kẻ yếu sẽ nằm trong tay kẻ mạnh. Một câu nói
thối nát, từ miệng mười người, trăm người, vạn người đồng loạt nói ra,
tự nhiên sẽ trở thành “đạo lý“. Vua muốn giết một người, nói một câu là
được. Quan lại, kẻ quyền quý cướp bóc, ức hiếp dân đen xem như lẽ
thường. Muôn đời đều vậy! Nhưng cô thử đem dân đen lên làm hoàng đế, làm quan lại, dân đen này từ kẻ yếu thành kẻ mạnh, sẽ thương xót những kẻ
yếu khác? Không đâu, hắn sẽ dùng quyền lực mới có được đè đầu cưỡi cổ
người khác, hơn nữa còn tàn độc hơn gấp bội. Cô còn cho rằng con người
ai cũng như ai, có quyền được sống? Hử?“.
Tôi muốn phản bác lại
không biết phản bác thế nào. Anh ta nói không sai. Nhưng mà... nhưng
mà... Nhớ đến nhiệm vụ cuối cùng đó, nhớ đến cảm giác tuyệt vọng như đi
trong đường hầm không chút ánh sáng, không tìm nổi một lý do để sống,
cảm thấy bản thân không đáng được tiếp tục níu giữ sinh mệnh... Tôi khó
nhọc hỏi:
“Vậy anh thì sao? Giết nhiều người như vậy, anh không có cảm giác tội lỗi gì ư?“.
Tiểu Hắc nhếch môi cười ngạo nghễ:
“Một chút cũng không có“.
Giống như sấm rạch ngang trời. Tôi chấn động, mở to mắt nhìn anh ta trừng trừng:
“Ta không tin!“.
Sao có thể? Trái tim sát thủ là đá là băng, nhưng linh hồn sao có thể không bị lay động? Trừ khi không có nhân tính. Chỉ có quỷ dưới địa ngục mới
không có linh hồn...
Như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh ta cười nhạt, rồi quay đầu, ánh mắt xa xăm:
“Ta sinh ra đã bị vứt ra đường. Sư phụ nhặt ta mang về nuôi. Dùng mười lăm
năm dạy dỗ ta. Mỗi ngày chúng ta ăn cùng mâm, ngủ cùng nhà. Người dạy ta viết chữ, dạy ta võ công, dạy ta những thứ cha mẹ không dạy... Người
không nuôi ta bằng sữa, mà tự cắt máu cho ta uống, cho ta dùng dược,
truyền ta công lực mấy chục năm của người... Cô có biết, người đầu tiên
ta giết là ai không? Là sư phụ!“.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm. Ánh
mắt tôi nhìn anh ta đầy sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sợ
một người là thế nào. Sao anh ta có thể nhẫn tâm như vậy? Không! Không
phải nhẫn tâm! Kẻ này làm gì có tâm. Là tàn nhẫn, là máu lạnh! Nhưng...
ánh mắt anh ta nhìn tôi lại ngập trong... bi thương.
Trong con
hẻm nhỏ, trăng không chiếu tới, thân hình người đàn ông này bị bóng đêm
nuốt gọn. Hơi thở anh ta lạnh lùng, không nhìn rõ sắc mặt, chỉ có ánh
mắt... như có thiên binh vạn mã giày xéo. Kẻ không có linh hồn, sao có
thể có đôi mắt đẹp ẩn chứa nỗi đau vô hạn như vậy? Tôi khàn giọng:
“Tại sao?“.
Tiểu Hắc cười, nụ cười không lan được đến mắt:
“Lời của sư phụ, không được cãi. Người muốn ta cùng người đấu một trận sinh
tử. Muốn ta tự tay giết sư phụ. Dùng kết thúc của mình, mở đầu con đường của ta. Dùng tro cốt của người, lót đường để ta đi tới. Ta thắng, người rất vui. Người cười với ta, nói người không còn gì hối tiếc. Người muốn ta hiểu, không có bài học nào đắt giá bằng bài học sống chết. Người
tặng ta nhân sinh quan của người. Ta không chôn người, dùng một mồi lửa
thiêu thân xác đã lạnh thành tro tàn, hòa trong nước uống không chừa một giọt. Nếu là ta, cô sẽ làm gì?“.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Ta không biết...“.
Tiểu Hắc nhìn hai bàn tay mình, tự lẩm bẩm:
“Ta đưa người cùng ta đi khắp bốn bể, người thích uống rượu, ta học uống
rượu. Cuộc đời người chưa bao giờ thua dưới tay kẻ nào, ta cũng sẽ không làm kẻ bại trận. Trong máu ta có huyết dịch của người, sinh mệnh của ta cũng là sinh mệnh của người. Ta tuyệt đối không để bản thân đổ máu!“.
Tôi ngồi sụp xuống đất, ôm gối run rẩy:
“Nếu anh đúng... nếu ta sai... nếu ta cũng giống kẻ khác... nếu ta vừa đáng
chết cũng vừa đáng sống... Vậy hai mươi chín năm đó ta tồn tại vì cái
gì, chết đi vì cái gì? Nếu ta không sai, sao lại không thể như anh, như
người khác? Khóc giả, cười giả. Không dám có tình cảm, không dám...
sống. Vậy nào nguyên tắc, nào nhân sinh quan kia chẳng phải rất nực
cười, rất đạo đức giả? Ta luôn tự cho rằng mình không sợ trời chẳng sợ
đất, không sợ kẻ địch, không sợ ai cả... Hóa ra ta luôn sợ bản thân. Coi bản thân như cỏ rác, tùy ý vứt bỏ sinh mệnh...“.
Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, bịt chặt hai tai, không ngừng lắc đầu. Tiểu Hắc đi tới
đạp cho tôi một cước ngã lăn ra đất, anh ta đè lên người tôi, tay trái
bóp miệng tôi, tay phải rút chủy thủ. Tôi điên cuồng chống cự, anh ta
chẳng thèm quan tâm, quát lên:
“Nuốt xuống“.
Tôi muốn nhè
máu trong miệng ra. Tiểu Hắc phát ra sát khí dày đặc, cả con hẻm lạnh
lẽo u tối như địa ngục, chỉ có cặp mắt đối diện nhìn tôi trừng trừng. Cả người tôi bị sát khí ép đông cứng, nhưng không đau đớn. Anh ta không
làm tôi bị thương, mà làm bản thân bị thương. Tiểu Hắc lại cứa thêm một
đường, máu trên tay anh ta từng giọt từng giọt tanh nồng chảy vào miệng
tôi. Mắt trào lệ, tôi gào lên:
“Cút đi. Mẹ kiếp. Anh là tên biến thái. Đồ điên. Lão nương không uống, bỏ ta ra. Ta thoát ra được, ta sẽ thiến anh“.
Anh ta đột nhiên cúi xuống, kề trán mình lên trán tôi. Giọng nói lạnh lùng không cho phép cãi lại:
“Cho dù trên đời không ai muốn cô sống, cô vẫn phải sống tiếp. Cho dù cả nhân loại đều muốn cô chết, cô không được phép chết“.
Má tôi ươn ướt. Anh ta... khóc ư? Cơ thể Tiểu Hắc run rẩy, âm thanh phát ra vẫn cứng rắn như cũ:
“Đừng tự vứt bỏ chính mình“.
Tôi giơ tay níu chặt áo anh ta, như người chết vớ được cọng rơm:
“Cho dù ta từng giết người, sau này tiếp tục giết người, ta vẫn có quyền sống ư?“.
“Ừ“.
“Cho dù không ai cần, ta vẫn có quyền sống ư?“.
“Ừ“.
“Cho dù không có lý do để sống...“.
Tiểu Hắc ngắt lời:
“Cô không cần lý do để sống, cô chỉ sống thôi“.
Tôi cắn nát môi, gật đầu như gà mổ thóc. Lại bật khóc, tức giận tay đấm chân đá anh ta:
“Khốn kiếp. Đồ chết tiệt nhà anh. Sao kiếp trước anh không xuất hiện? Anh chết ở xó nào chứ hả?“.
Tiểu Hắc nâng người dậy, vẻ mặt thắc mắc:
“Kiếp trước?“.
Tôi nhe răng cười. Trong miệng còn dính đầy máu, tôi giơ “móng vuốt” trước mặt anh ta, làm mặt đáng sợ:
“Ta mượn xác hoàn hồn. Là... ma...“.
Tôi kéo dài giọng. Tiểu Hắc bật cười:
“Có ma nào vừa đần vừa thương người như cô. Tiểu quỷ!“.
Tôi đẩy anh ta ra, lau sạch mặt, liếc mắt lườm:
“Ai là tiểu quỷ! Anh thì sao? Vừa nãy còn bảo tuyệt đối sẽ không đổ máu?
Khi không lại nổi cơn điên. Ta cũng đâu phải ma cà rồng...“.
Tiểu Hắc ngồi dậy ngáp một cái:
“Tự dưng thấy buồn ngủ quá...“.
Lại còn đánh trống lảng nữa! Thật muốn tẩn cho kẻ xấu xa này một trận. Tôi
xốc lại y phục, bỏ đi về. Giọng anh ta sau lưng vang lên:
“Đừng trẻ con nữa. Hôm sau ta lại tới tìm cô đi uống rượu“.
Tôi không thèm quay đầu. Trong lòng lại thở ra một hơi, giống như tảng đá
cả nghìn cân đè trong lòng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng bị đánh vỡ. Là
anh ta giúp tôi dẹp bỏ chướng ngại tâm lý. “Cô không cần lý do để sống,
cô chỉ sống thôi“. Tôi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời. Trăng đêm nay, đã
không còn là trăng đêm trước!