Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 14: Chương 14: Tề Hoàng Đế, Tề Ôn Dịch




Tôi đẩy xe lăn, cùng Tề Nhan đến đại sảnh trong Vương phủ. Trên ghế chủ vị, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo chùng gấm, chân đi hài bạc, thắt lưng đeo ngọc bội. Thân hình cao ráo, trên người tỏa ra hơi thở của bậc đế vương. Tề Nhan chỉ phải cúi đầu vì chân không tiện, tôi lại phải quỳ. Tôi trong bụng thầm chữi Tề Quán là đồ chết giẫm, ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”.

Tề Quán giọng bình thản:

“Bình thân”.

Tôi đứng dậy. Tề Quán nhìn tôi đánh giá, tôi thản nhiên mỉm cười nhìn lại. Ánh mắt vị hoàng đế trẻ tuổi thoáng qua nét kinh ngạc, có lẽ anh ta không ngờ một thần dân, lại còn là một cô gái trẻ tuổi, có thể nhìn bậc đế vương không chút hoảng sợ. Tề Quán thu về ánh mắt, nhìn sang em trai mình, khẽ cười:

“Nghe nói vương phi của đệ đã khỏi bệnh, trẫm đến chúc mừng đệ”.

Hôn lễ sao không thấy anh đến chúc, giờ mừng cái nỗi gì? Không hiểu sao tôi đối với vị hoàng đế trẻ này không có hảo cảm. Có lẽ vì kiếp trước tôi là mật vụ, chuyên đi ám sát quan chức chính phủ hoặc các nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới chính trị. Đối với cái gọi là chính trị, tôi không buồn tìm hiểu, cũng không cần tìm hiểu. Cấp trên đưa tên người nào, bọn tôi chỉ việc xóa tên người đó khỏi thế gian là đủ. Nhưng giết quá nhiều người vì một vấn đề mà bọn tôi vốn không liên can, nên tôi đâm ra đối với chính trị cảm thấy hơi chướng mắt. Nhìn Tề Quán, anh ta đặc biệt khiến tôi cảm thấy đây là một con người đại diện cho bản thân quyền lực và những mưu mô của giới chính khách. Tôi vì thế cảm thấy anh ta cũng rất chướng mắt!

Tề Nhan ho một tiếng, khó nhọc trả lời:

“Đa tạ hoàng huynh”.

Chà, anh chồng tàn tật của tôi lại giả bệnh rồi. Nói hai câu sẽ ho một tiếng, nói nhiều sẽ thở dốc, nói lâu sẽ ngồi không vững. Tôi lo lắng nắm tay Tề Nhan:

“Tiểu Nhan, chàng không sao chứ? Hai ngày nay về Tướng phủ không có sắc thuốc để chàng uống. Nếu không khỏe, ta đi mời Doãn thái y đến nhé?”.

Bàn tay tôi đang nắm hơi run, Tề Nhan nhìn tôi mỉm cười trấn an:

“Ta không sao, Oánh nhi đừng lo lắng”.

Chà, định lực đủ tốt!

Tề Quán nhướn mày:

“Tiểu Nhan?”.

Tề Nhan cúi đầu giả vờ ho thêm mấy tiếng. Tôi chớp mắt nhìn Tề Quán:

“À, là tên thân mật thần thiếp đặt cho vương gia. Có phải không hợp quy củ? Là thần thiếp không hiểu lễ nghi, mong hoàng thượng trách phạt”.

Tôi làm bộ định quỳ xuống. Tề Quán hắng giọng:

“Không sao. Trẫm chỉ có chút… hơi ngạc nhiên”.

Tề Quán mỉm cười ra vẻ độ lượng. Tôi cũng mỉm cười tỏ vẻ cảm kích. Tề Nhan hơi hơi cười. Đại sảnh một mảnh hòa thuận.

Tề Nhan ngẩng đầu:

“Không biết hoàng huynh hôm nay đến còn có việc gì quan trọng?”.

Tề Quán lắc đầu cười:

“Trẫm rảnh rỗi đến thăm đệ thôi. Nhị đệ không phải không hoan nghênh chứ?”.

Tề Nhan đương nhiên không hoan nghênh, nhưng lại nói lời trái ngược:

“Thần đệ không dám, nếu hoàng huynh không vội về, thì ở lại dùng bữa với bọn đệ. Cũng đến giờ dùng cơm trưa rồi”.

Tề Quán nhấc mông đứng dậy:

“Tốt lắm”.

Tốt cái rắm ấy. Tôi rầu rầu trong bụng, hôm nay lại phải diễn kịch không cát-xê rồi.

Bữa ăn vì sự xuất hiện của hoàng đế mà số lượng món ăn trên bàn tăng gấp đôi. Tề Nhan nhường lại vị trí của mình cho anh trai, chuyển sang ngồi cạnh tôi. Khách sáo nói với nhau mấy câu mời mọc xong, tôi gắp thức ăn cho Tề Nhan, giọng hết sức dịu dàng:

“Tiểu Nhan, ăn nhiều một chút”.

Tề Nhan rất vui vẻ:

“Oánh nhi cũng ăn nhiều vào, nàng gầy quá, ta ôm không thoải mái”.

Tôi giả bộ ngượng ngùng:

“Ta sợ béo, chàng sẽ ghét bỏ ta…”.

Tề Quán tay cầm đũa run run. Tôi ngẩng đầu, vẻ lo lắng:

“Hoàng thượng, thức ăn không hợp khẩu vị sao?”.

Tề hoàng đế liếc mắt:

“Trẫm chỉ đang ái mộ tình cảm phu thê các người thôi”.

Tôi lại nhìn anh ta cảm kích:

“Đều nhờ hoàng thượng tứ hôn. Nhưng hoàng thượng có tam cung lục viện, các vị nương nương người người xinh đẹp như hoa, đối với hoàng thượng đều hết lòng hết dạ, là thần thiếp nên ngưỡng mộ người mới phải”.

Anh ta gảy gảy thức ăn, có chút tư lự. Ô? Cái vẻ mặt này, không phải có phi tần nào cho anh đội nón xanh đấy chứ? Tôi thích nhất là cười trên nỗi đau của kẻ thù đấy. Tôi bị mất tự do là anh ban cho, thù này sao có thể không báo? Tôi lại nhiệt tình gắp thức ăn cho Tề Nhan:

“Nào, món cá này rất ngon, chàng nếm thử xem”.

Tề Nhan mỉm cười, đụng đũa. Tề hoàng đế lại kinh ngạc mở miệng:

“Nhị đệ chẳng phải ghét ăn cá?”.

Tôi nghi hoặc quay đầu sang. Tề hoàng đế lại tiếp:

“Lúc nhỏ nhị đệ bị mắc xương cá, sau này không bao giờ đụng đến món cá nữa. Nhị vương phi không biết ư?”.

Tề hoàng đế, không phải anh đang nghi ngờ tình cảm thắm thiết của vợ chồng son bọn tôi là giả đấy chứ hả? Tôi lo lắng hỏi:

“Tiểu Nhan, có thật không? Sao lần trước chàng còn khen món cá chép nướng rất ngon mà?”.

Tề Nhan “dịu dàng” nhìn tôi:

“Trước kia quả thật không thích, nhưng món nàng gắp cho, ta đều thích ăn”.

Chân tôi ở dưới bàn giật giật. Sến thế này không biết Tề hoàng đế còn chịu đựng nổi không. Tôi liền cầm đũa “vạch lá tìm sâu”, quan tâm thốt lên:

“Sao chàng không nói sớm. Để ta nhặt xương cẩn thận cho chàng”. Anh vốn ghét ăn cá? Không tranh thủ cơ hội bắt nạt thì quá uổng. Tôi gắp một miếng cá, đưa tới tận miệng Tề Nhan: “Nào, miếng này không có xương, ta đút cho chàng”.

Tề Nhan “tình tứ” nhìn tôi, mở miệng đón thức ăn. Tề hoàng đế thấy vậy kết luận:

“Tình cảm phu thê nhị đệ thật là thắm thiết”.

Tôi quay đầu nhìn anh ta cười.

Đột nhiên có nô tài hốt hoảng chạy đến:

“Vương gia, nha hoàn của vương phi rơi xuống hồ rồi”.

Tôi bật dậy, Liễu Nhi? Chẳng phải tôi sai cô bé ở nhà may y phục để tôi luyện võ, sao lại rớt xuống hồ? Tôi gấp gáp nói:

“Mau dẫn ta đến đó”.

Cả đoàn người theo sau tôi chạy đến chỗ hồ nước. Liễu Nhi đã được người cứu lên, nằm bất tỉnh trên bãi cỏ. Tôi kiểm tra, vẫn may, tim còn đập. Chắc là uống không ít nước hồ rồi. Tề Nhan quay sang nô tài ra lệnh:

“Đi mời đại phu”.

Đợi anh mời được đại phu đến, bé con của tôi đã đi đầu thai rồi. Tôi nâng Liễu Nhi dậy, choàng tay cô bé qua vai, xốc lên, chạy một đoạn, Liễu Nhi bắt đầu ói ra nước. Tôi liền đặt cô bé nằm lại, mở miệng cô bé, dùng ngón tay cẩn thận khơi thông, móc đờm để cô bé có thể thở. Tôi sờ mũi, Liễu Nhi vẫn chưa thở được, liền làm hô hấp nhân tạo. Thổi hơi đến lần thứ mười thì Liễu Nhi ho khan, ói hết nước bẩn ra. Mặt mũi tèm lem như con mèo. Tôi thở phào, trên người vốn không mang khăn tay, tôi quay đầu lại hỏi Tề Nhan:

“Cho ta mượn khăn tay…”.

Anh ta liếc mắt nhìn một nha hoàn ở gần nhất, nha hoàn nhanh chóng rút khăn chạy lại đưa tôi. Giúp Liễu Nhi lau sạch mặt, tôi mới hỏi:

“Đang yên đang lành, em chạy đến hồ cá làm gì?”.

Liễu Nhi thút thít:

“Em đánh rơi trâm của tiểu thư cho em…”.

Tôi cúi nhìn, trong tay cô bé còn nắm chặt chiếc trâm. Chẳng qua tôi thấy cây trâm đó màu sắc xinh đẹp, Liễu Nhi cài thì thích hợp nên tặng, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Tôi tức giận mắng:

“Em bị ngốc hả? Trâm mất rồi thì thôi, ta cho em cây khác. Suýt chút thì toi cái mạng nhỏ rồi. Em mà chết lãng xẹt như vậy, ta quăng em làm mồi cho bọn cá”.

Liễu Nhi khóc toáng lên:

“Hu hu… về sau em không dám nữa”.

Lúc này đại phu mới ôm hòm thuốc hối hả chạy tới. Bên cạnh còn có Tề hoàng đế làm khán giả nên tôi để việc thăm bệnh bốc thuốc lại cho đại phu, bảo người đưa Liễu Nhi về phòng nghỉ ngơi. Lúc này Tề hoàng đế mới nhìn tôi nói:

“Chỉ là một nha hoàn, vương phi đâu cần lo lắng như vậy”.

Thân thể anh là rồng là phượng, còn người khác đều là phân là bùn chắc? Tôi không ưa nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng nói:

“Hoàng thượng có điều không biết, nha đầu này hầu hạ thần thiếp nhiều năm, đều tận tâm tận lực. Lúc thần thiếp đau ốm cũng hết lòng săn sóc, không ăn không ngủ. Thần thiếp sao có thể bàng quan”.

Tề hoàng đế cong môi:

“Vừa rồi vương phi chạy... cũng thật là nhanh”.

Vừa rồi tôi nóng lòng, không dùng tốc độ tối đa vì biết Tề hoàng đế theo sau, nhưng vẫn chạy khá nhanh. Tôi giả bộ ngạc nhiên:

“Vậy sao? Thần thiếp nhất thời sốt ruột nên cũng không để ý”.

Tề hoàng đế nhìn tôi ý vị thâm trường. Tôi mặc anh ta nhìn. Tề Nhan đẩy xe đi tới, quan tâm nói:

“Nàng chỉ lo người khác, không quản bản thân. Xem nàng kìa, y phục ướt cả rồi, cẩn thận cảm lạnh”.

Lúc nãy cõng Liễu Nhi để dốc ngược, cô bé gục đầu trên vai tôi ói nước, đúng là áo bị ướt một chút. Cũng tốt, đỡ phải ở đây tiếp tục diễn kịch cho Tề hoàng đế xem. Tôi mỉm cười rồi quay sang Tề Quán:

“Thần thiếp xin phép về phòng thay y phục, hoàng thượng cùng vương gia cứ tự nhiên”.

Tề hoàng đế gật đầu “ừ” một tiếng.

Buổi tối dùng cơm, tôi lại hỏi Tề Nhan có nhận ra ý định của anh trai anh ta không. Tề Nhan lắc đầu, bảo tôi không cần lo lắng. Tôi thì có gì mà lo lắng, nghe vậy càng không để ý đến. Mỗi ngày chuyên tâm luyện võ. Sáng sớm cũng không cần trốn trong phòng nữa, tôi mặc y phục Liễu Nhi theo “bản vẽ thiết kế” của tôi may ra. Quần dài, áo tay dài, sẽ không bị nói là lộ da thịt. Áo may ngắn tà, bên trong chỉ mặc thêm một cái yếm con, không phải chất lên người tầng tầng lớp lớp y phục vướng víu. Ống quần bó hẹp, may đàn hồi. Mặc vào dễ, vận động lại thoải mái. Buổi sáng tôi sẽ chạy bộ quanh Vương phủ một vòng. Sau đó về sân trong treo ngược người trên ngọn cây. Buổi trưa và buổi tối có thể tự do xuống tầng hầm luyện võ.

Một tháng cứ vậy mà trôi qua, sáng sớm tôi đang ở trên cây chúc đầu xuống đất, nhìn thấy Lãnh công tử phía dưới ngạc nhiên nhìn lên. Khả năng đeo bám của tôi đã tiến bộ không ít, so với trước kia không sai sót lắm, không sợ mất tập trung mà rơi ngã nữa. Tôi vẫy vẫy tay với cậu ta:

“A Lãnh, lâu quá mới thấy cậu”.

Lãnh công tử đạp chân lên thân cây, thẳng một đường chạy lên, búng mình ngồi chồm hổm trên cành cây tôi đang đu mình, cúi đầu tò mò hỏi:

“Vương phi tẩu tẩu, người đang làm gì vậy?”.

Chà, đúng là cậu bé ngoan. Cậu ta cũng mười bảy, mười tám rồi, lại xưng hô rất lễ phép. Tôi vui vẻ đáp:

“Sao? Có muốn học không?”.

Cậu ta gật đầu lia lịa:

“Có thể dạy ta sao?”.

Tôi cũng không phải kẻ keo kiệt. Liễu Nhi đang hít đất bên dưới ngẩng phắt lên, trên mặt đầy nước, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, mếu máo đòi công đạo:

“Tiểu thư, sao người không dạy em?”.

Tôi nói vọng xuống:

“Em lo học những gì ta dạy cho tốt trước đi, cái này em chưa có bản lĩnh để học đâu”.

Tôi quay đầu đánh giá Lãnh tiểu đệ một chút, võ công cậu ta không tệ, có thể một đường chạy thẳng lên đây nhẹ nhàng, học cái này sẽ không khó. Tôi hỏi:

“Cậu có thể một mạch chạy tới ngọn cây này không?”.

Cậu ta lắc đầu. Tôi lại gật đầu nói:

“Vậy cậu trước tiên chạy thẳng từ mặt đất lên, khi nào chạm chân được tới ngọn cây thì ta sẽ cho cậu chuyển sang giai đoạn 2”.

Tôi chỉ thân cây đối diện, bảo Lãnh tiểu đệ qua bên đó tập chạy, để tôi yên tĩnh treo mình trên thân cây này cố gắng nâng thời gian kỉ lục. Kể từ hôm đó, ba người bọn tôi, người treo như dơi, kẻ chạy như khỉ, lại thêm một tiểu cô nương dưới đất chống đẩy. Các nha hoàn thỉnh thoảng chạy việc đi ngang, bước chân lại có chút loạng choạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.