Nhiễm Hương Phiến | Quạt Nhiễm Hương

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Kinh thành tháng ba, cảnh xuân rực rỡ, liễu xanh như ngọc, hoa nở nơi nơi.

Một mình Lạc Chương Thịnh đứng ở đầu ngõ Chu Tước, con đường lớn nhất kinh thành, dõi mắt trông theo biển người rộn rã qua lại trước mặt, thổn thức cảm thán.

Hôm nay chính là ngày tam giáp trúng cử của tân khoa vừa rồi dạo phố ra mắt thiên hạ. Trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa của tân khoa năm nay đều là những thiếu niên trẻ tuổi tài mạo song toàn, thế nên hầu như toàn bộ dân chúng ở kinh thành đều đổ ra đường xem náo nhiệt. Ai ai cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái lỗi lạc của ba vị tài tử thiếu niên kia.

Lạc Chương Thịnh nhìn đoàn người xếp thành hàng dài đông nghịt hai bên đường, lòng đã buồn lại càng sầu thêm. Mới nửa canh giờ trước đây, cha hắn đã dùng gậy mà đánh đuổi nhi tử duy nhất của mình ra khỏi nhà, giờ hắn chỉ có thể lưu lạc tứ xứ, lẻ loi, bơ vơ. Nguyên do cũng vô cùng đơn giản, khoa thi vừa rồi, hắn không may trượt thẳng, mà kẻ rạng danh tân khoa trạng nguyên kia lại chính là Tống Vận Tri, nhi tử của đối thủ một mất một còn của phụ thân nhà hắn.

Nhi tử của Tống hữu tướng nhất bảng đề danh, nhi tử của Lạc tả tướng không tên không tuổi. Cũng khó trách sao tả tướng đại nhân lại thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình, lửa nóng bốc tận chín tầng mây xanh.

Giữa biển người mênh mông, Lạc Chương Thịnh thẫn thờ bước đi, tâm trí ngẩn ngơ, chẳng còn thiết tha với bất cứ chuyện gì. Ở gần đấy đang diễn ra cuộc giằng co giữa một khách đi đường và một tên khất cái cụt tay, cả hai xô qua kéo lại, khéo sao lại đụng ngày vào Lạc Chương Thịnh, khiến hắn té nhào vào một sạp hàng nhỏ ngay bên cạnh. Chủ sạp chỉ là một người bán hàng rong kiếm sống qua ngày, thấy y phục của Lạc Chương Thịnh cao sang quý giá, không dám oán trách tiếng nào, chỉ bước đến nhắc nhở một tiếng: “Công tử đi đường hãy cẩn thận một chút.”

Một tràng pháo nhạc rộn rã như vẳng đến từ xa, hẳn là đoàn người hộ tống tam giáp bát phố đã đến cách đó không xa. Đám người bên cạnh ngay lập tức trở nên ồn ào phấn khích, tiếng pháo nổ đì đùng, tiếng chiêng trống chập cheng, tiếng sáo nhạc réo rắt, tất cả hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Ở giữa biển âm thanh ầm ĩ đó, Lạc Chương Thịnh chỉ chậm chạp cúi người, từ tốn nhặt lại những thứ rơi đầy trên mặt đất.Hóa ra đây là một gian sạp bày bán tranh cuộn và quạt phiến, Lạc Chương Thịnh giúp chủ sạp nhặt nhạnh hết đồ vật rơi vãi, rồi chắp tay tạ lỗi với người nọ, sau lại tiện tay cầm lên một chiếc quạt trong mớ đó xem thử.

Phiến quạt này, chỉ cần nhìn tay cầm đã biết ngay là quạt cũ, mặt quạt làm bằng vải lụa mỏng in hoa, nan quạt được chuốt mịn từ gỗ trầm hương thượng hạng, đâu đó vẫn còn vương vấn một mùi thơm yếu ớt rất đặc trưng của loại gỗ quý này. Lạc Chương Thịnh thuận miệng hỏi chủ sạp: “Sao quầy của ông lại bán vật phẩm cũ thế này?”

Chủ sạp nói: “Công tử, là ngài khéo chọn đấy thôi, quầy hàng của tôi chỉ có mỗi phiến quạt này là hàng cũ, đó là do tôi tình cờ được tặng, người tặng còn bảo lai lịch của nó không hề tầm thường, nếu như gặp được người biết thưởng thức còn có thể bán được giá cao. Kết quả là tôi bày hàng ra suốt hai năm nay, cũng chẳng gặp được ai đánh giá cao nó cả. Chắc chắn là tôi bị người ta lừa cho một vố rồi.”

Lạc Chương Thịnh mỉm cười, tiện tay mở phiến quạt ra, chỉ thấy trên mặt quạt có đề một bài thơ cổ: “Phong noãn tiên nguyên lý, xuân hòa thủy quốc trung lưu oanh ứng kiến lạc, vũ điệp vị tri không.” Đây là một bài vịnh hoa đào của Tống Dĩ đời Đường, nét bút thanh tuấn phiêu dật, phần lạc khoản () lại chỉ viết một chữ ‘Thiều’. Trở tay lật xem mặt còn lại, trên nền lụa mỏng chỉ có duy nhất một bức tranh họa cành cây trơ trụi, lá không có mà hoa cũng chẳng có.

Lạc Chương Thịnh không khỏi nghi hoặc nói: “Xem mặt trên của quạt, người vẽ hẳn là muốn vẽ một cành hoa đào, sao ở mặt kia chỉ vẽ vài cành cây, ngay cả một đóa hoa cũng chẳng có.”

Chủ sạp vừa xăn cao tay áo vừa góp lời: “Sao mà tôi biết được, có lẽ là do vậy mà mãi chẳng bán được cây quạt này. Những người từng xem qua nó đều bảo, trên cành cây không có lá cũng chẳng có hoa, rõ ràng ám chỉ hoa tàn lá rụng, vừa suy lại vừa bại, điềm xấu rành rành ra đấy, nên chẳng ai thèm mua cả. Nhưng nhìn khung quạt, nan quạt và mặt quạt thì lại từ vật liệu thượng hạng mà làm ra, vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm. Nói tóm lại, cây quạt này, là vật quý vô giá hay điềm xấu mang lại rủi ro cũng là do mỗi người một ý mà thôi, ngài nói có phải không công tử?”

Lạc Chương Thịnh cầm cây quạt không đáp, xung quanh vẫn là một bầu không khí náo nhiệt rộn ràng bởi tiếng hoan hô cùng đàn hát trống chiêng, nghĩ đến Tống Vận Tri nọ ngay lúc này đang cưỡi tuấn mã, mặc hồng bào, mão sáp kim hoa, đắc ý thống khoái, chẳng khác gì cảnh tượng hoa xuân tháng ba nở rộ khắp kinh thành kia, vinh hoa rực rỡ, còn mình lại hệt như chạc cây buồn thiu không lá không hoa trên phiến quạt này. Đường làm quan của người ta mới rộng mở tươi sáng làm sao, còn mình lại là cảnh dật dờ nơi đầu đường xó chợ. Cái gọi là đồng nhân bất đồng mệnh, càng đáng ghét hơn là người và người ganh nhau.

Cảm khái lần thứ hai, Lạc Chương Thịnh hít vào một hơi thật dài, thờ ơ nhìn qua phiến quạt trong tay, bỗng nhiên phát hiện ra cái chạc cây ngốc nghếch nọ chẳng khác nào tâm tư cô đơn của mình ngay lúc này. Hắn thở dài, lẩm bẩm nói với phiến quạt: “Hôm nay ta có thể gặp được ngươi, xem như cũng là một thứ duyên phận vậy.”



() Lạc khoản: nơi đề chữ, ghi tên trong một bức tranh thư pháp. Có thể xem kỹ hơn ở đây.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.