Nhiễm Thủy

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Từ nhỏ đến lớn, Khúc Trì đã thường xuyên đối mặt với loại vấn đề chọn cái này hay chọn cái kia như thế này. Căn bản là mỗi lần cậu cậu đều nghiêm túc so sánh hai người, sau đó sẽ chọn về phe của Bạch Thuấn bởi vì so với việc cùng tập nấu ăn, cùng học này học kia với Bạch Thuấn, nghe Bạch Thuấn đánh đàn cho cậu, chuyện xã giao với bạn cùng lớp thật sự không phải là chuyện quan trọng gì.

Tuy cậu chỉ là con nuôi nhưng quan hệ với Bạch Thuấn lại thân thiết giống như thật sự có quan hệ huyết thống.

Bạch Thuấn đã yêu thương nuông chiều cậu từ khi cậu còn nhỏ, Khúc Trì cũng đã quen ưu tiên những vấn đề liên quan đến Bạch Thuấn.

Lúc cậu lên cấp 2, nhà họ Bạch đổi một vị đầu bếp.

Một thời gian dài, Bạch Thuấn cũng không có phản ứng gì rõ ràng, dù sao chẳng qua cũng chỉ là một người làm cơm khác thôi mà, bình thường có thể tạo thành ảnh hưởng gì đâu? Cho đến khi có một lần, Khúc Trì tâm huyết dâng trào làm đồ ăn nhờ hắn góp ý, đó là món cậu học được từ vị đầu bếp trước, cũng là món sở trường của cậu. Bạch Thuấn sau khi ăn xong liền khen ngợi cậu, lại lơ đãng cảm thán một câu: “Từ khi dì Mai đi thì tôi cũng ăn không quen nữa.”

Khúc Trì cảm thấy tò mò, quấn lấy hắn gặng hỏi, vì thế mới biết được khẩu vị kén chọn của hắn.

Từ đó về sau, Khúc Trì bắt đầu học nấu ăn, dù sao cậu cũng không có sở thích gì khác, phát triển công việc có thể khiến anh trai vui vẻ khen ngợi thành sở thích cũng là một chuyện tốt.

Dù rằng nhà họ Bạch rất nhiều người hầu, loại việc nấu cơm này hoàn toàn không tới phiên người con nuôi là cậu nhưng Khúc Trì vẫn có thói quen chiếm phòng bếp mỗi khi Bạch Thuấn về nhà, chỉ vì có thể để Bạch Thuấn ăn uống thoải mái hơn mà chẳng sợ chỉ có vài lần.

Khi lên đại học, Khúc Trì thuận theo xu hướng của các bạn cùng lớp, lựa chọn ở trọ.

Mà lý do chỉ ở lại nửa tháng cũng là Bạch Thuấn.

Gần đây, cha Bạch bị bệnh nhẹ, trọng trách trên người Bạch Thuấn lại càng nặng hơn.

Trong cuộc đời của Khúc Trì, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thuấn có quầng thâm dưới mắt, người cũng gầy đi một chút. Tuy rằng Bạch Thuấn vân đạm phong khinh cảm thấy chuyện này không có gì to tát, nhưng Khúc Trì sợ hắn ép buộc bản thân quá mức làm cho cơ thể không chịu nổi. Vậy nên cậu vội vàng dọn ra khỏi kí túc xá, sống trong căn hộ gần công ti của Bạch Thuấn, ngày nào cũng giám sát việc ăn uống của hắn, đến tối thì canh thời gian giục hắn đi ngủ, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.

Kể từ khi xảy ra việc Bạch Thuấn giả vờ ngủ để đánh lừa cậu, phạm vi giám sát của Khúc Trì liền thu hẹp lại trong cùng một phòng, cùng giường, phải kéo Bạch Thuấn nằm xuống mới yên tâm.

Ra ngoài chơi cùng bạn học đương nhiên không thể quan trọng bằng việc giám sát Bạch Thuấn đi ngủ, bởi vậy ý tưởng thoáng qua này nhanh chóng bị Khúc Trì loại bỏ.

Nhưng vẫn có một câu hỏi quanh còn đang quẩn trong lòng Khúc Trì.

Bạch Thuấn khởi động xe, người và cảnh vật ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua nhanh chóng.

Cho dù thời tiết giá lạnh nhưng vẫn có rất nhiều người đi ngoài đường, trong đó nổi bật nhất là các bạn trẻ.

Khúc Trì chống cằm quan sát, thấy vài học sinh đang xúm lại vừa nói chuyện phiếm vừa khoa tay múa chân, nữ sinh kéo tay nhau vừa nói vừa cười, nam sinh cưỡi ván trượt đùa giỡn trước mặt đồng bạn.

Cậu chưa từng làm những điều này trước đây, cho nên cảnh tượng đó rất xa lạ đối với cậu.

Khúc Trì chớp chớp mắt, trong đầu chậm rãi suy nghĩ xem có chỗ nào không đúng, mãi cho đến khi xe dừng lại, cậu mới loáng thoáng ý thức được ——

Cách sống của cậu hình như không quá bình thường.

Thời điểm đến trường vào ngày hôm sau, Khúc Trì dành thời gian mười phút giữa các tiết để hỏi các bạn cùng lớp xem họ thường làm những gì vào cuối tuần.

Suốt các tiết học buổi sáng, cậu dùng cả bốn tiết học và ba giờ nghỉ giải lao để làm chuyện này và cuối cùng nhận được nhiều kết quả khác nhau.

Làm thêm bên ngoài, chơi game trong kí túc xá, tham gia hoạt động của trường để kiếm thêm điểm học tập, đi dạo phố, đi ăn, xem phim, đi night club, hẹn hò yêu đương.

Khi cậu hỏi bạn cùng phòng cũ cùng đi liên hoan tối hôm qua, cậu ta trả lời xong rồi lại hỏi lại cậu: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Khúc Trì nói: “Để xem xem cuộc sống của một sinh viên đại học bình thường là như thế nào....” Cậu thậm chí còn nghiêm túc ghi chú lại, cúi đầu nhìn lại từng mục được ghi chép trên giấy, “Nghĩ xem có nên tìm chút việc để làm không.”

Bạn cùng phòng cũ không ngờ cậu lại xem trọng chuyện này, nhất thời có chút dở khóc dở cười, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Khúc Trì bị nhìn có chút không hiểu, bạn cùng phòng cũ lại ôm lấy cổ cậu, cười xấu xa nói: “Nếu không thì cậu tìm bạn gái mà hẹn hò đi, dù sao thì mặt mũi cậu cũng nổi tiếng, phỏng chừng có rất nhiều nữ sinh muốn hẹn hò với cậu đấy.”

“Hả?” Khúc Trì không ngờ rằng cậu ta sẽ nói như vậy, “Nhưng mà tôi không biết....”

“Phải biết cái gì cơ chứ.”, bạn cùng phòng cũ giật giây nói, “Bây giờ con gái đều thích phong cách bạn trai hai mươi tư chữ hiếu. Tôi nói cậu cũng không cần hiểu gì đâu, chỉ cần cậu đối xử với anh trai mình như thế nào thì đối xử với nữ sinh như vậy là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.