Khúc Trì tỉ mỉ nói lại nguyên do cho hắn một lần.
Bạch Thuấn nghe xong nhíu mày, lại hỏi cậu: “Vậy nên tôi là đối tượng tham khảo của Tiểu Trì?”
Rõ ràng bản thân mới là người đi hỏi, giờ lại bị hỏi hết câu này đến câu khác.
Nhưng Khúc Trì sớm đã quen với cái kiểu này rồi nên gật đầu: “Ừm.”
“Nếu tôi nói muốn thì em định làm gì?” Bạch Thuấn nói.
Khúc Trì suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng sẽ thử tìm một cô bạn gái.”
Cậu chỉ là muốn tìm một chuyện bình thường để làm. Hẹn hò với bạn gái đối với cậu không có gì khác ngoài việc cùng đi dạo phố, liên hoan, chơi trò chơi.
Nhưng sau khi cậu nói xong, Bạch Thuấn lại đột nhiên gọi cậu một tiếng: “Tiểu Trì.”
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy nụ cười của Bạch Thuấn đã biến mất, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Em muốn yêu đương là vì người khác làm như vậy cho nên em cũng muốn làm có phải không?” Bạch Thuấn hỏi cậu.
Việc này cứ như thể cậu đã làm sai điều gì cho nên anh trai mới trách mắng cậu.
Thần kinh Khúc Trì có chút căng thẳng, ánh mắt đảo qua hai lần, thành thật trả lời: “Phải...”
“Yêu đương là quá trình hai bên thể hiện tình cảm của mình với nhau, đó không phải là chuyện trẻ con, không phải chuyện cứ muốn làm là làm được.”
Bạch Thuấn trực tiếp nhìn cậu, đôi mắt không có ý cười bỗng chốc trở nên lạnh lùng uy nghiêm, “Không thích đối phương mà muốn hẹn hò, em muốn trở thành loại người không biết chịu trách nhiệm như vậy?”
Khúc Trì hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, đối mặt với sự chất vấn của anh trai nháy mắt liền trở nên bối rối, cúi đầu xuống đất lắc hai cái, vô lực nói: “Xin lỗi.”
Thấy cậu nhận sai, giọng điệu Bạch Thuấn lại dịu đi: “Tiểu Trì, tôi nói những lời này không có ý mắng em, tôi chỉ mong em có thể suy nghĩ kĩ trước khi làm.”
Khúc Trì đương nhiên biết. Từ nhỏ Bạch Thuấn đã là người dẫn đường cho cậu, mọi lời nói việc làm đều là vì muốn tốt cho cậu.
Cậu có chút xấu hổ, tay cào cào trên quần mấy lần, lần này suy nghĩ lâu hơn một chút mới nhỏ giọng mở miệng: “Nhưng mà em không biết cảm giác thích là như thế nào, vậy phải làm sao đây?”
Tầm mắt của cậu vẫn đang đặt trên tay mình, bỗng nhiên trong lúc đó, một bàn tay thứ ba lọt vào tầm mắt của cậu.
Bàn tay của Bạch Thuấn chỉ lớn hơn tay cậu một vòng, vậy mà xòe ra lại hoàn toàn bao phủ tay phải của cậu, an ủi vỗ về cậu. Cậu thả lỏng người, Bạch Thuấn mới nói: “Giải thích vấn đề này bằng lời nói rất phức tạp, phương thức đơn giản nhất chính là thời điểm có hành vi thân mật với đối phương sẽ có phản ứng đặc biệt.”
Tay còn lại thì chạm vào cằm cậu, khiến cậu phải ngước lên, trực tiếp đối mặt với khuôn mặt của Bạch Thuấn.
Khuôn mặt đó đã trở về với biểu cảm như bình thường, ôn nhu mà kiên nhẫn, đôi môi không nhanh không chậm mở ra khép lại, thốt ra từng lời dỗ dành: “Như thế này, sờ mặt đối phương, nhìn thẳng vào mắt nhau....”
Nhịp tim của Khúc Trì bắt đầu tăng nhanh một cách có trật tự.
Hành động của Bạch Thuấn rất bình tĩnh, tay trái từ từ xoa xoa mặt cậu rồi hướng về phía tai, tay phải mở ra một chút rồi lại nắm chặt lại.
Có thể là vì vừa mới uống rượu, nhiệt độ cơ thể của Bạch Thuấn rất cao, nhiệt độ của lòng bàn tay ấm hơn rất nhiều so với Khúc Trì, làm cho cậu có cảm giác rất thoải mái. Vì vậy cho nên cậu giống như một con mèo vui vẻ vì được vuốt lông cọ cọ mặt vào lòng bàn tay Bạch Thuấn.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay của Bạch Thuấn đã rời khỏi vị trí ban đầu.
Đầu ngón tay trái chạm nhẹ vào dái tai cậu, bắt đầu di chuyển xuống từ từ, bởi vì các đốt ngón tay dài nên dễ dàng có thể dễ dàng nắm lấy nửa cổ cậu.
Tay phải hướng về phía trước, mơn trớn cổ tay của cậu rồi trượt đến eo cậu, dùng một chút lực kéo thân thể cậu về phía hắn.
Khúc Trì nhu thuận bị động thuận theo động tác của hắn, nhận lời dạy của hắn.
Bạch Thuấn ôm lấy cậu, đôi môi thì thầm bên tai cậu: “Nắm tay và ôm, những tiếp xúc chân tay thân mật này cũng có thể....”
Bạch Thuấn chậm rãi áp về phía cậu, ép thân thể cậu ngửa ra sau, bất tri bất giác đã ngã xuống sô pha.
Ánh sáng chói lọi từ ngọn đèn chiếu từ trên xuống đối với cậu có chút chói mắt, nhưng ngay sau đó, Bạch Thuấn đã tri kỉ che khuất nguồn sáng lớn nhất, ngược sáng nhìn cậu. Khuôn mặt tuấn tú bị bao trùm trong bóng tối, có vẻ như nụ cười trên mặt cũng khó phân thật giả, ngay cả tiếng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Bạch Thuấn cúi đầu, đầu tiên là tóc chạm vào mặt cậu làm cho cậu có chút ngứa, sau đó là hơi thở pha vào mặt cậu, có chút ấm áp.
Bọn họ cách nhau thật sự rất gần, môi hai người cách nhau cũng chỉ trong gang tấc, tựa hồ chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ hôn lên.
Nhưng Bạch Thuấn giữ chừng mực rất khá, ngay trong khoảng cách mơ hồ này nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Trì có thể cảm nhận được không?”
Trái tim Khúc Trì trong nháy mắt đập với tốc độ nhanh nhất, nhưng cậu vẫn đang mở to mắt tha thiết nhìn Bạch Thuấn, lĩnh hội nội dung tiếp xúc thân mật.
Tim đập nhanh hơn, thân thể nóng lên, yết hầu trở nên khô khốc, đó là những trạng thái cơ thể thường xuyên xuất hiện khi cậu ở cùng một chỗ với anh trai.
Khúc Trì nuốt một ngụm nướt bọt, cảm giác cổ họng mình đã trơn hơn một chút, lúc này mới thành thực nói: “Không có phản ứng đặc biệt gì....”