Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 126: Chương 126




Editor: Ngạn Tịnh.

Chỉ là lần này rốt cuộc vẫn có chút khác biệt với trước kia, thân thể An Bạch Vi chính là thân thể đầu tiên Bàng Tố Tố chỉ tay muốn lấy, nhưng An Bạch Vi bẩm sinh đã có bệnh tim, dùng để làm vật dẫn rất là miễn cưỡng, phiêu lưu rất lớn, rất có thể vào lúc bí pháp phát động, thân thể không chịu nổi, hai người đều không bảo đảm. Nhưng lúc này lại chẳng hiểu sao, dù Khương Thuật khuyên nhủ thế nào, Bàng Tố Tố vẫn là không chịu nghe, nhất định phải là thân thể An Bạch Vi.

Cuối cùng Khương Thuật không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp cận An Bạch Vi trước, lúc nào cũng ôn dưỡng thân thể của cô, cuối cùng mới chỗng đỡ thực hiện bí pháp, làm cho hai người hợp hai thành một, Bàng Tố Tố vừa lòng đẹp ý.

Lúc này bí pháp đã sắp phát động, trừ Khương Thuật ra ai cũng không ngừng lại được. Bên trong cốt truyện, vào lúc An Bạch Vi hấp hối hết sức, lại được Khương Thuật cẩn thận chăm sóc, không tự chủ mà yêu đối phương, trái lại khiến trong lòng Khương Thuật xảy ra dao động không nhỏ. Dù sao An Bạch Vi cũng là một cô gái tốt đẹp thiện lương chân chính, hắn luôn không thể ra tay ngoan độc với loại cô gái thế này, trước kia chọn giúp Bàng Tố Tố nếu không phải là người lòng dạ rắn rết, thì chính là người ác độc, hắn luôn tránh né những cô gái tốt đẹp thế này, đơn giản là hắn biết, bản thân rất dễ sinh ra hảo cảm với những cô gái như thế.

Cho nên khi An Bạch Vi vẻ mặt yếu ớt tốt đẹp nói thương hắn, lúc ấy hắn bắt đầu dao động, vẫn là Bàng Tố Tố phát hiện đúng lúc, vào lúc bản thân có thể khống chế thân thể An Bạch Vi, liền tỏ vẻ mình muốn lập tức đổi thân thể, căn bản không thèm để ý sau khi cô ta vừa rời đi, An Bạch Vi, tất cả người nhà họ An đều sẽ bỏ mạng, nhưng cô ta chính là không quản được, lại để An Bạch Vi tiếp tục tiếp xúc với Khương Thuật, người chết nói không chừng chính là cô ta! Qủa nhiên loại người có diện mạo này trời sinh xung khắc với cô ta mà!

Thì ra bộ dáng của An Bạch Vi giống như đúc với vợ của tướng quân trẻ kia, ngay cả khí chất yếu ớt trời sinh cũng không chút khác biệt nào. Vào lần đầu tiên Bàng Tố Tố nhìn thấy cô ấy, cô ta liền kìm lòng không đậu muốn chiếm cứ thân thể cô ấy. Dù sao sống nhiều năm như vậy, Khương Thuật chính là chỗ dựa của cô ta, cô ta cũng chỉ có thể ở cạnh hắn mới có thể sống sót thật tốt, đó là tính cưỡng chế. Có lẽ cô ta cũng từng có hảo cảm với Khương Thuật, nhưng đều bị hắn bức bách cô ta ký sinh mà mài mòn đi hết, hơn nữa đối phương toàn tâm toàn ý với mình, tình cảm chắc chắn sẽ không thay đổi, cô ta thật sự có chút xem thường.

Ánh trăng sáng trong lòng cô ta vĩnh viễn đều là tướng quân trẻ tiên y nộ mã năm ấy, đã mấy trăm năm qua, cô ta vẫn luôn đi tìm hắn, thậm chí còn làm nũng giả vờ si tình đòi một lời hứa từ chỗ Khương Thuật, tương lai cho phép cô ta nói chuyện yêu đương một lần, chỉ vì tướng quân trẻ kia, cô ta tin tưởng hắn nhất định sẽ luân hồi chuyển thế, cô ta cũng nhất định có thể gặp lại hắn, dù sao cô ta chính là khác biệt với đám phàm phu tục tử này, cô ta chính là trường sinh bất lão!

Lúc này làm cho cô ta gặp được An Bạch Vi, cô ta lập tức vui mừng không kiềm nén được, lại càng tin tưởng chắc chắn sẽ gặp được tướng quân của mình. Nhưng An Bạch Vi, cô ta cũng sẽ không để người này được phép sống sót, cái loại Bạch Liên hoa dùng sự yếu đuối tranh thủ hảo cảm này sao có thể xứng đôi với tướng quân của cô ta, sao có thể xứng tồn tại trên thế giới này được, cho nên người này phải chết, nếu sớm muộn gì cũng chết, vậy thân thể kia để cô ta mượn dùng một chút, vậy cũng không có gì sai!

Đáng tiếc Khương Thuật lại là một người không vững tâm trí, cô ta chỉ có thể làm cho người này chết nhanh một chút. Chính người phụ nữ này đoạt đi tướng quân của cô ta, còn cùng hắn cử án tề mi(*), cầm tay nhau tới già. Chỉ cần vừa nghĩ đến như vậy cô ta liền hận đến ngứa răng, cho nên trước khi chết cô ta muốn Bạch Liên hoa này chịu chút khổ mới được.

(*)Cử án tề mi = nâng án ngang mày, vợ quý trọng chồng nâng khay dâng lên chồng.

Vì thế Bàng Tố Tố liền đi tìm Khương Thuật, gọi toàn bộ người An gia đến, sau khi ý thức của An Bạch Vi thức tỉnh, ở trước mặt cô ấy, độc chết tất cả bọn họ, nghe thấy An Bạch Vi ở trong ý thức đau khổ kêu la, Bàng Tố Tố dạt dào đắc ý nói với cô ấy tất cả mọi chuyện, sau đó trong lòng thỏa mãn. Cô ta hận chết người phụ nữ này mấy trăm năm, nếu không phải cô ta, tưởng quân trẻ kia nhất định sẽ mang cô ta vào phủ, sủng ái có thừa, mà không phải ở cạnh một ả quỷ bệnh, sống với lời hứa một đời một kiếp chỉ một đôi người, ngay cả bộ dáng tươi cười cũng mất, đều oán người này, nếu không phải người này, bản thân cần gì chịu khổ lâu đến như vậy...

Xem cốt truyện đến chỗ này, trong lòng Bạch Vi thầm than, quả nhiên con người không nên sống quá lâu, sống quá lâu sẽ dễ dàng thành bệnh thần kinh! Ví như Dung Khải, ví như Bàng Tố Tố.

Cô thật sự không hiểu, cho dù Bàng Tố Tố hận, cũng nên hận tướng quân trẻ kia, hận lão thái giám kia mới đúng chứ? Thế nhưng lại hận nàng thê vô tội của hắn, đường não này cũng thật kỳ dị. Hơn nữa đến bây giờ mới thấy thỏa mãn, trong lòng lại luôn yêu say đắm tên tướng quân trẻ đẩy cô ta vào trong hố lửa, đây không phải tiện thì nên gọi là gì?

Chỉ là lần này chỉ có Khương Thuật mới có thể ngưng hẳn trận bí pháp này, cô không thể không hao chút tâm tư lên người người đàn ông kia, sau đó vừa nghĩ cách, hai tay chuẩn bị mới được.

Vừa nghĩ tới đây, Bạch Vi bất giác liền cảm giác một cỗ lực hấp phóng về phía mình, thể xác và tinh thần đều buông lỏng, cô mới phát hiện thì ra bên ngoài trời đã sáng, thân thể thuộc về cô.

Mở hai mắt ra, Bạch Vi cực kỳ tự nhiên đứng dậy đi rửa mặt, không qua một hồi liền thấy anh cả An gia đến, phía sau anh còn có dì giúp việc.

Mấy ngày nay đều là như thế, người nhà họ An lo lắng An Bạch Vi một mình ở trong phòng bệnh, nhưng bọn họ lại bận việc không thể bỏ, cho nên mỗi ngày đều chỉ có thể đưa người giúp việc đến đây chăm sóc cho cô. Dì giúp việc họ Lý này đã đến nhà họ An tầm tám năm, có thể xem như trưởng bối trong nhà, cho nên tất cả mọi người đều an tâm.

Mà Bạch Vi nay đã thoát khỏi gông cùm, hiểu biết toàn bộ cốt truyện tất nhiên thể xác và tinh thần đều thoải mái, vừa thấy hai người vào, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười tươi, trái lại làm cho anh cả ngạc nhiên không thôi.

Lại nói, gien người nhà họ An thật sự là quá tốt, cha An nho nhã, mẹ An tao nhã, anh cả ôn hòa có lễ, chị hai thành thục giỏi giang, An Bạch Vi trừ thân thể có chút kém, lớn lên cũng là số một số hai, người một nhà hạnh phúc mỹ mãn, trừ bỏ một chút ma sát nhỏ, gần như không có mâu thuẫn gì, tốt đẹp như vậy cũng không biết sao hai súc sinh kia có thể xuống tay được! Qủa nhiên, làm người vẫn là phải có tâm lý cùng tài trí kiên định, sống thêm hai trăm năm, liền cảm thấy bản thân tôn quý hơn người, cũng quá khôi hài! Chỉ là người họ An trong vòng trăm năm đã cống hiến cho xã hội nhiều hơn hai người kia gấp mấy lần, thật không hiểu bọn họ sống lâu dài như vậy làm cái méo gì!

“Bé út, hôm nay khí sắc của em rất tốt nha, tâm tình cũng sáng sủa không ít, gặp được chuyện gì vui sao? Nói với anh cả nào...” An Bạch Lễ cười tủm tỉm cầm giấy tờ trong tay đặt qua một bên, ngồi xuống hỏi.

“... Chẳng lẽ là bởi vì... Khương chủ quản kia sao?” An Bạch Lễ thử đoán mò, nhưng nói thật ra, anh thật đúng là không muốn thừa nhận sự thật kia, Khương Thuật làm người không tệ, nhưng cô bạn gái vừa mất của hắn cũng làm anh có chút bài xích, ai biết được đối phương có tâm tư gì khi tiếp cận bé út nhà anh chứ, bé út từ nhỏ đã sinh bệnh, không tiếp xúc được bao nhiêu với những thứ bên ngoài, chịu thiệt cũng hông biết, sao bọn họ có thể yên tâm...

“Anh, anh nghĩ đi đâu vậy chứ? Em là nghĩ đến hôm nay đám tiểu Táo sẽ đến thăm em, tâm tình mới tốt, anh đừng suốt ngày suy nghĩ bậy bạ có được không?” Bạch Vi oán trách nói.

Nói thật ra, cô gái An Bạch Vi này rất không tệ, tuy trằng từ nhỏ đã có bệnh, không tiếp xúc được nhiều người, nhưng người nhà họ An dạy dỗ rất tốt, càng có được một tấm lòng son, ôm ấp một trái tim thiện lương biết ơn với tất cả mọi người, thậm chí vào lúc bệnh tình của mình tốt một chút, sẽ dùng tranh của mình kiếm chút tiền, làm một cái quỹ hội, chuyên giúp đỡ cho những đám trẻ bị bệnh không có tiền trị liệu hay bị vứt bỏ trong cô nhi viện, những đứa bé kia cực kỳ thích cô, gần như mỗi tháng đều sẽ đến thăm cô một lần, cũng bởi vậy càng kiên định lòng quyết tâm giúp người của cô.

Có lẽ là vì rất có thiên phú trên hội họa, lại có lẽ vì có được một tấm lòng son, tranh của An Bạch Vi, bán cực kỳ tốt, dùng lời của những người mua mà nói, vừa nhìn thấy tranh của Vi Lam, mọi người liền cảm thấy thoải mại tự tại hơn rất nhiều, giống như là thấy được thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này vậy, có thể làm cho người ta trở về bản thân của trước kia, gặp được bản thân của lúc ban đầu. Vi Lam là nghệ danh của An Bạch Vi, chỉ cần bức tranh có chữ ký của cô ấy, gần như vừa ra tới liền được vô số người truy phủng, đây cũng là điểm người nhà họ An đắc ý nhất, mà tiền bán những bức tranh kia, người nhà họ An cũng mặc An Bạch Vi tiêu dùng, vì thế dưới sự giúp đỡ của chị hai An Bạch Hủy, cô làm một cái quỹ hội, tiểu Táo trong miệng An Bạc Vi chính là một trong những người được nhận sự giúp đỡ từ cô.

“Được, em nói đều đúng!” vẻ mặt anh cả đầy sủng nịch sờ sờ đầu cô, lại dường như nhớ tới cái gì, nhìn về phía An Bạch Vi nói, “À đúng rồi, Bạch Vi, trước kia lúc anh ra nước ngoài du học có quen một cậu bạn thân, trùng hợp là cậu ấy học nội khoa tim, trước đó anh vốn là muốn kêu cậu ta phẫu thuật cho em, dù sao hiện tại cậu ta cũng khá nổi tiếng ở nước ngoài, đáng tiếc lúc đó cậu ấy thật sự bận không rảnh rỗi được, mà tình huống của em lại nguy cấp, đã không thể kéo dài thêm, cho nên cứ như vậy bỏ lỡ, bây giờ đúng lúc cậu ta trống thời gian, anh liền kêu cậu ta đến đây chăm sóc em một tháng, hẳn là chiều nay sẽ đến, anh nói trước với em một tiếng...”

“Hửm? Có phải là làm phiền người ta rồi không?”

“Sao có thể? Quan hệ của bọn anh rất không tệ, kêu cậu ta đến đây kiểm tra lại cho em một chút anh mới có thể yên tâm một chút được.” Anh cả giải thích nói, thật ra trong lòng anh còn có một loại tâm tư không thể nói, nhưng đối mặt với bé út, anh không dám trực tiếp nói ra. Thế nhưng bạn tốt của anh là một người tuyệt vời như vậy, không giới thiệu cho bé út thật sự là quá đáng tiếc. Cái đứa em gái yêu nghiệt kia anh rất yên tâm, mấy gã đàn ông kia không ăn mệt từ nó đã là rất tốt rồi, nhưng bé út nhà anh thật sự rất đáng lo, cho nên anh không thể không quan tâm một chút.

“Ồ, được nha, làm phiền anh rồi.” Bạch Vi cười nói.

Ở trong đầu cô, Bàng Tố Tố đã ghê tởm muốn nôn, cô ta vừa thấy bộ dáng kệch cỡm này của An Bạch Vi đã muốn nôn rồi, chỉ là, cũng chỉ có Bạch Liên hoa thế này mới có thể trước một mặt sau một mặt cướp đi tướng quân của cô ta.

Bạch Vi vừa cảm thụ suy nghĩ của cô ta, ngay lập tức muốn liếc trắng mắt, cái đồ thần kinh này... Cô thảo mai lúc nào vậy...

Mà buổi trưa, Ôn Nguyên Bạch mà anh cả tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng đến, chỉ là vừa nhìn thấy bộ dáng của người kia, An Bạch Vi còn chưa kịp nói tiếng chào, trong đầu nháy mắt truyền đến một trận tiếng kêu bén nhọn, thiếu chút nữa khiến cho cô ngất đi.

“Tướng quân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.