Editor: Ngạn Tịnh.
Khương Thuật vừa đi, trong nháy mắt Bạch Vi liền phát hiện bản thân lại lần nữa nắm được quyền điều khiển thân thể, sự thay đổi cũng ngày càng thông thuận hơn rồi. Bàng Tố Tố ở trong đầu đã sớm hưng phấn bắt đầu nhảy múa, nhìn vẻ mặt đỏ ửng kia, cũng không biết là đang suy nghĩ mấy chuyện thiếu nhi không nên biết gì kia nữa.
Khóe miệng Bạch Vi nhẹ cong, một người phụ nữ như vậy chỉ sợ đặt trong kịch cung đấu cùng lắm cũng chỉ sống được hai tập, đáng tiếc bàn tay vàng quá lớn, cho nên vẫn bình yên vô sự sống hơn ba trăm năm, cũng rất đủ ý tứ!
Mà Khương Thuật ở bên ngoài lại không có tâm tình tốt như Bàng Tố Tố, chỉ cảm thấy bước chân cực kỳ nặng nề, cả người như hết lực ngồi trên ghế dài, hai mắt nhìn lên bầu trời thoáng đãng.
Hắn tự hỏi cho dù hắn có lỗi với tất cả người trên thế giới này, cũng không có chỗ nào có lỗi với Bàng Tố Tố. Hắn luôn theo ý cô, quý trọng cô bảo hộ cô, còn để cho cô sống thật lâu thật lâu, hưởng thụ tất cả phồn hoa nhất thế gian này, mặc quần áo xinh đẹp quý giá nhất, ăn những món ăn tinh mỹ nhất, gần như nâng tất cả thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt cô, sợ cô chịu ủy khuất, cho đến chuyện lúc trước chiếm thân thể cô, cũng chỉ là muốn cô an lòng...
Dù sao trong lòng Bàng Tố Tố, thế gian này nào có bữa ăn nào không trả tiền, bản thân hắn chỉ là một đạo sĩ có chút thủ đoạn kỳ lạ, dựa vào cái gì đối xử tốt với cô như vậy, cái gì mà thủ hộ điều tốt đẹp nhất thế gian chứ? Đừng nói giỡn, ngoan tâm hạ độc thủ với nhiều người như vậy, một cô nương trong thôn nhỏ như cô có đức gì để hưởng chứ? Trên đời này tất cả mọi chuyện đều không thoát khỏi hai chữ tài sắc, cô không có tiền, chỉ có gương mặt có thể nhìn, cho nên tất nhiên phải dùng thân thể mình để đổi rồi. Bàng Tố Tố từng hưởng qua tư vị cái chết, cô thật sự không muốn nếm thử lần thứ hai, cho nên khóc nháo để hai người làm chuyện đó, từ đó về sau, cô quả thật tự tại hơn rất nhiều, bản thân hắn cũng theo ý cô, cũng không ngờ hôm nay từ trong miệng cô lại trở thành bộ dáng khó chịu nổi như vậy... Ha ha...
Tên tướng quân kia hắn cũng đã sớm gặp rồi, thậm chí còn cố ý đi quan sát một đoạn thời gian, làm người tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, vì nước vì dân, lấy đại cục làm trọng, đây chính là tất cả ấn tượng mà hắn thấy. Y cũng rất hiếu thuận với lão thái giám kia, đối với những nữ tử không quan trọng như Bàng Tố Tố thật sự rất ngoan (độc) tâm, đối với kẻ thù xâm lấn thì xuống tay không lưu tình, đối đãi với thê tử lại là yêu thương có thừa, mặc dù không có con nối dòng, cả đời cũng chỉ có một mình nàng, có thể nói có tình có nghĩa đến cực hạn.
Đó là một người đàn ông cực kỳ mâu thuẫn, cũng là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, hắn biết Bàng Tố Tố tưởng nhớ y nhiều năm như vậy, tưởng nhớ người từng gây thương tổn cho cô nhiều nhất, hắn thật sự không hiểu, ha ha, đàn ông như vậy thì có cái gì tốt chứ? Chẳng lẽ thật như mấy câu truyện lưu truyền kia, thứ không chiếm được luôn là tốt nhất, người lao vào yêu đương không có sợ hãi...
Ha ha, Khương Thuật nắm chặt bó hoa hồng nhuốm máu trong tay, những cánh gai sắc nhọn xuyên thấu qua giấy trực tiếp chui vào tay hắn, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống, hắn lại giống như chẳng hề thấy được gì, vẫn như cũ nhìn chằm chằm khoảng trời quang đãng không mây.
Đột nhiên một trận tiếng cười trẻ thơ từ không xa truyền đến, Khương Thuật giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, bàn tay thả lỏng, bó hoa hồng trắng rơi từ trong tay hắn xuống, Khương Thuật lại trố mắt giống như chẳng cảm nhận được gì.
Lúc này, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn lập tức đón được, ngón tay thon gầy cực kỳ đẹp mắt, Khương Thuật theo đó nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy hai mắt tràn đầy ý cười của Bạch Vi, sau đó chỉ thấy cô đưa bó hoa hồng trắng đến trước mũi ngửi ngửi.
Người còn đẹp hơn cả hoa.
Trong nháy mắt, trong đầu Khương Thuật lướt qua một câu như vậy.
“Thơm quá à, anh Khương, sao anh lại đến sau bệnh viện? Hôm nay anh không đi làm sao? Còn có, bó hoa này là tặng em sao? Thật đẹp!” Bạch Vi nghiêng nghiêng đầu, ý cười trong mắt càng sâu.
Tiếng nói vừa dứt, không đợi Khương Thuật nói gì, vài bánh bao nhỏ liền chạy tới, càng không ngừng cảm thán.
“Oa, bó hoa thật đẹp!”
“Chị Vi Vi, em cũng muốn xem!”
“Thật xinh đẹp nha!”
Những đứa bé kia chính là những đứa bé trong cô nhi viện đến thăm cô.
“Đúng không? Là anh trai này mua đấy! Cảm ơn anh Khương, còn cố ý xin nghỉ đến tặng hoa cho em, ưm, là tặng cho em đúng không?” Cô gái mở to hai mắt tròn xoe, chờ mong hỏi.
“Đương... Đương nhiên... Chính là tặng cho em, em thích là tốt rồi!” Khương Thuật miễn cưỡng cười, phụ họa nói.
“Ừm, em rất thích! Á, anh Khương, tay anh bị thương rồi! Cũng may em có mang theo băng keo cá nhân này, để em dán giúp anh, miệng vết thương khá sâu luôn này!” Ngạc nhiên nói xong, Bạch Vi ở trong lòng phỉ nhổ bộ dáng Bạch Liên hoa của mình, có chút muốn trợn mắt luôn, chỉ là, biết người nào đó khó chịu buồn nôn hơn cả mình, nhất thời trong lòng đã bị vui sướng thay thế.
Trong đầu, Bàng Tố Tố vẫn còn đang hổn hển quát, “Đó là của tao, là của tao, An Bạch Vi tiện nhân này, tiện nhân...”
Tuy Bàng Tố Tố không coi trọng Khương Thuật, nưng không có nghĩa cô ta nguyện ý để người khác dễ dàng cướp hắn đi, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng là đồ của mình... Tiện nhân!
“Ạch, được...” Khương Thuật nhìn nhìn vết thương trên tay, có chút kinh ngạc đáp.
Vì thế Bạch Vi đưa bó hoa vào tay mấy đứa trẻ đang chờ mong ở bên cạnh, lấy một lóc băng keo cá nhân từ trong túi ra, thật cẩn thận giúp hắn băng bó mấy vết thương trên tay và mặt.
Dưới ánh mặt trời, hắn thậm chí có thể thấy được lông tơ trên mặt cô gái, trên chiếc mũi khéo léo nhịp nhàng phập phồng là những hạt mồ hôi li ti, hai cánh môi hồng nhạt nhẹ mím lại, biểu tình rất là nghiêm túc.
Đã rất lâu rồi, Khương Thuật lại lần nữa nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình, giống như trước kia vẫn là tiểu đạo sĩ đi theo sau lưng sư phụ lịch lãm nhân gian, gặp được Tố Tố cho hắn cái màn thầu, thình thịch rung động.
Trong nháy mắt, Khương Thuật hận không thể lập tức thu hồi tay lại, bởi vì hắn biết, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm...
Mà cảm nhận được ngón tay hắn run rẩy, Bạch Vi có chút nghi hoặc ngẩng đầu, “Làm sao vậy? Có phải rất đau hay không?”
Nâng mắt, Khương Thuật liền nhìn thấy đôi mắt thuần tịnh trong suốt của cô gái, đầu quả tim lại run lên, lập tức hạ mắt, cúi đầu “ừm” một tiếng.
Nghe vậy, Bạch Vi xì một tiếng liền bật cười, “Không ngờ tới anh Khương còn sợ đau cơ đấy... Được rồi, đã sắp xong rồi, đến lúc đó sẽ không đau nữa...”
Rất nhanh dán hết miệng vết thương, Bạch Vi buông tay hắn ra, “Dán xong rồi, lần sau anh Khương nên cẩn thận nha, có thể kêu người cửa hàng bán hoa bỏ mấy cây gai đi, đến lúc đó sẽ không bị thương đến tay... Cảm ơn hoa của anh, em mang bọn nhỏ đi đây, không còn cách nào, mỗi ngày đều chỉ có thể ra chút thời gian này, lâu thì anh em sẽ nói, em đi đây, cảm ơn anh Khương!”
“Được...”
... Nhưng Tố Tố thích hoa hồng có gai.
Khương Thuật chỉ thất thần trong chớp mắt, Bạch Vi liền ôm bó hoa kia mang theo một đám cái đuôi nhỏ đi. Khoảng khắc xoay người, Bạch Vi nháy mắt che chắn cảm giác của Bàng Tố Tố, rất nhanh lấy khăn tay phủ lên bó hoa một chút, sau đó nhanh chóng thu vào túi, lại bỏ che chắn.
Toàn bộ quá trình hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả Bàng Tố Tố cũng không phát hiện ra cái gì khác thường...
“Chờ đã...”
Không đợi Bạch Vi đi hai bước, giọng của Khương Thuật vang lên phía sau cô.
Qủa nhiên, Bạch Vi âm thầm thở dài trong lòng. Làm một đạo sĩ, một giọt máu của Khương Thuật quan trọng đến cỡ nào cô đương nhiên biết, vốn cô cũng không trông cậy có thể thu được mấy giọt máu này, chỉ một chút thế thôi cũng đủ rồi, thứ khác không nói, ít nhất sinh mệnh của cô sẽ không bị uy hiếp. Dấu ân chú khắc vào tim kia chính là thanh kiếm lơ lửng trên cổ cô đấy, cũng không biết lúc nào rơi xuống, không chừng ngày nào đó Bàng Tố Tố tâm huyết dâng trào, Khương Thuật nghe theo lệnh, người nhà họ An cũng không thể sống nữa. Nhưng hiện tại lại không giống nữa, có máu của Khương Thuật, cô có thể động tay động chân nhiều một chút. Lại nói đến thì phải cảm ơn Bàng Tố Tố kiêu căng mãnh liệt nữa đấy, cho tới bây giờ Khương Thuật luôn là người cẩn thận, hắn xem trọng máu của mình biết bao nhiêu, Bạch Vi đương nhiên biết, cho nên bây giờ dù chỉ một chút như vậy, cô cũng đã thỏa mãn!
“Làm sao vậy?” Bạch Vi có chút kinh ngạc quay đầu lại.
Hai mắt Khương Thuật ngưng lại, lập tức cười cười tiến lên hai bước cầm lấy bó hoa trong Bạch Vi, “Hoa đã bẩn rồi, hơn nữa bó hoa này đã héo, làm quà tặng người cũng quá không phải phép, đưa anh đi, ngày mai anh lại tặng cho em bó khác, anh biết em thích hoa hồng đỏ diễm lệ, mà không phải hoa hồng trắng, trước đó cũng là anh mắt nhìn kém, thật sự là ngại quá...”
Trong nháy mắt tiếp nhận hoa, Khương Thuật hút hết tất cả máu dính trên đố, sau đó vứt bó hoa vào thùng rác bên cạnh, động tác nhanh đến mức Bạch Vi cũng không kịp ngăn cản.
“Thật lãng phí mà, rõ ràng có mấy đóa hoa còn tươi mà...” Bạch Vi có chút tiếc nuối nói, “Thật ra em cũng không thích hoa đến như vậy, chỉ là có người đưa nên rất vui vẻ, anh Khương cũng đừng cố ý mua cho em! Ai, vứt rồi thì cũng thôi, vậy em đi trước đây, anh Khương, mai gặp lại nha!”
Bạch Vi vẫy vây tay với hắn, liền dẫn một đám nhóc hô to đáng tiếc đi xa.
Dưới tàng cây đại thụ, một lớn một đám nhỏ cười đùa vô cùng thoải mái, khiến cho trái tim Khương Thuật vốn căng thẳng cũng theo đó thả lỏng xuống. Vừa rồi là hắn sơ ý, cho dù như thế nào, máu của hắn trừ Tố Tố, ai cũng không thể đụng vào!
Lại nhìn Bạch Vi vui đùa cùng đám nhỏ thêm chốc lát, Khương Thuật liền xoay người rời đi.
Thấy hắn rời đi, Bạch Vi mới hơi hơi nhướng mày, trận chiến mở màn hoàn toàn thắng lợi!
Chờ đến khi cô mệt mỏi, cũng giống như An Bạch Vi trước đó, dặn dò đám nhóc kia vài câu, liền trở về phòng bệnh.
Vừa về tới phòng bệnh, liền thấy Ôn Nguyên Bạch ngồi ở bên giường bệnh lật xem tập tranh của An Bạch Vi.
“A, bác sĩ Ôn anh còn chưa đi sao? Anh trai em đâu?” Bạch Vi rất quen thuộc hỏi.
“Ách, em trở lại rồi? Anh trai em có bệnh nhân xảy ra chút vấn đề, cậu ấy đi xử lý, tôi đến đây trước...” Ôn Nguyên Bạch tự nhiên trả lời.
“Vậy sao? Vậy phiền toái bác sĩ Ôn tạm thời chăm sóc em một lát!” Bạch Vi nở nụ cười, nụ cười chân thật chân thành hơn lúc ở trước mặt Khương Thuật nhiều.
“Không... Không phiền toái...” Ôn Nguyên Bạch vội vàng nói, đứng dậy nhìn Bạch Vi, trong mắt tràn đầy tình tố mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Thấy biểu tình của anh rõ ràng như vậy, Bạch Vi đột nhiên sinh ra một chút hứng thú trêu đùa.
“Vậy để bác sĩ Ôn làm bạn trai của em thì có phiền toái hay không?” Bạch Vi giả bộ ngây thơ nói.
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Bàng Tố Tố trong đầu thiếu chút nữa khiến cô choáng váng đến ngất, nhưng bởi vì Khương Thuật trước khi đi sợ cô ta tự động chuyển hoán thân phận khiến người khác chú ý, cho nên hạ cấm chế, không có Khương Thuật trợ giúp cô ta chỉ có thể nghẹn ở trong đầu, hiện tại có thể làm cũng chỉ là rống to rống nhỏ phát tiết cảm xúc mà thôi..
Bạch Vi tỏ vẻ nghe được rất vui vẻ.
“Không phiền...” Ôn Nguyên Bạch theo bản năng trả lời, lập tức sửng sốt lại, trợn to hai mắt nhìn về phía Bạch Vi, “... Cái gì, em vừa mới nói gì... Em đối với tôi...”
“Đúng vậy, chính là như anh nghĩ, em vừa gặp đã yêu với bác sĩ Ôn đấy!” Bạch Vi lộ ra một nụ cười thật tioiw.