Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 163: Chương 163: Nhiệm vụ cuối cùng




Editor: Ngạn Tịnh.

Sau đó hồ ly nhỏ gửi một bức thư về Hồ Khâu Sơn nơi mình lớn lên, đi theo Khúc Cửu Triều rời đi, nàng nghĩ nàng nhất định phải giống như Thập Tứ tỷ mà mình luôn ngưỡng mộ, tìm kiếm thứ tốt đẹp nhất thế gian này, có được tình yêu chân thành tha thiết nhất, nàng nghĩ nàng đi theo Khúc Cửu Triều nhất định sẽ hạnh phúc!

Người Hồ Khâu Sơn nhận được thư hồ ly nhỏ gửi, mỗi người đều sốt ruột lo lắng, nhìn Thập Tứ nương A Nguyên bởi vì gửi gắm sai người đã sớm bị đánh trở về nguyên hình, đều đồng loạt thở dài, hy vọng Thanh Ca gặp được tình lang tốt, không giống vị tình lang A Nguyên gặp kia, nhờ sự trợ giúp của A Nguyên để thi đỗ Trạng Nguyên, sau đó vì muốn trèo lên công chúa mà gọi tu sĩ tới, nhốt A Nguyên trong trận nhốt yêu, làm phép suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng thành bộ dáng hồ ly nhỏ không có linh trí như thế này, nếu muốn bắt đầu tu luyện lần nữa, chỉ sợ cả đời này cũng không thể tu đến công lực như trước kia! Aiz…

Hồ ly nhỏ khiến đám người núi Hồ Khâu lo lắng lúc này lại cực kỳ sung sướng, nàng đi theo Khúc Cửu Triều đi qua Giang Nam dịu dàng như nước, đến Đại Mạc yên bình xem mặt trời lặn, trải nghiệm sự xoa hoa lãng phí của Đô Thành, cũng từng cảm nhận phong cảnh bình yên của điền viên.

Nàng chỉ cảm thấy cuộc sống mấy tháng qua thậm chí còn vui vẻ sung sướng hơn nửa đời trước của mình, mà quan trọng nhất chính là luôn có Khúc Cửu Triều ở bên cạnh nàng, cho dù là vui vẻ hay đau khổ đối phương đều đứng bên cạnh nàng, chỉ cần nàng chớp mắt là có thể nhìn thấy. Thì ra ở cạnh người yêu chính là cảm giác thế này, thì ra chỉ cần chàng ở bên cạnh thì sẽ không tự chủ được mà bật cười, thật tốt… Nàng thật sự quá hạnh phúc…

Tuy rằng trước sau ngày mười lăm mỗi tháng Khúc Cửu Triều đều sẽ biến mất một đoạn thời gian, nhưng thời gian còn lại đều sẽ ở bên cạnh nàng, hai người gần như đi khắp mọi ngõ ngách Đại Lục, xem rất nhiều phong cảnh, Tư Thanh Ca cứ tưởng rằng cả đời nàng vẫn sẽ mãi hạnh phúc như vậy!

Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, một đạo sĩ thúi xuất hiện vây xung quanh bọn họ, không ngừng nói Tiên Yêu thù đồ, bọn họ sẽ không có kết cục tốt, dù bị Tư Thanh Ca đánh đến mặt mũi bầm dập cũng không hối cải chút nào, toàn tâm toàn ý muốn tách hai người họ ra, nếu không chắc chắn sẽ gặp trời phạt.

Trời phạt hay không trước nay Tư Thanh Ca đều không thèm để ý tới, chỉ cần có thể vẫn luôn ở bên cạnh Khúc Cửu Triều, cho dù ngày mai bản thân bị xác tan hồn nát cũng không sao cả!

Nhưng nàng không thèm để ý, Khúc Cửu Triều lại để ý. Hắn là yêu, Thanh Ca là tiên, người bên ngoài nhìn vào, hắn chính là kẻ mặt dày không thức thời, là phiền phức cần loại trừ kia.

Bởi vì đạo sĩ thúi không ngừng xúi giục khuyên can, dần dần, Khúc Cửu Triều cách Tư Thanh Ca ngày càng xa, thậm chí đến cuối cùng còn đưa ra quyết định tách ra.

Tư Thanh Ca sao có thể đồng ý chứ? Nàng đang chìm đắm trong tình yêu không thể kiềm chế được, muốn nàng rời xa Khúc Cửu Triều chẳng khác nào muốn lấy mạng của nàng, vì thế nàng chủ động yêu cầu Khúc Cửu Triều tu tiên, trở thành giống loài giống nàng, như vậy là có thể xóa được khoảng cách rồi, không phải sao?

Nhưng lại bị Khúc Cửu Triều quả quyết từ chối, hắn không muốn thành tiên, hắn chán ghét Tiên tộc, bởi vì cha mẹ người thân của hắn đều chết trong tay Tiên tộc, sao hắn có thể ruồng bỏ bọn họ trở thành Tiên tộc được chứ? Như vậy thì có khác gì hắn bắt tay với kẻ đã giết cha mẹ người thân của mình đâu?

Khúc Cửu Triều từ chối khiến Tư Thanh Ca đau khổ không nguôi, sau đó nàng lại nghĩ Khúc Cửu Triều không thành Tiên, chẳng lẽ nàng không thể đọa yêu sao? Đến lúc đó làm một đôi Yêu tộc hạnh phúc vui vẻ cũng đâu phải tệ nhỉ?

Nhưng đọa yêu cụ thể phải đọa thế nào, Tư Thanh Ca thiếu khuyết tri thức về mảng này thực sự không rõ, cuối cùng vẫn là dò hỏi Khúc Cửu Triều mới biết được, cho dù thế nào thì cũng không thể giữ lại khối tiên cốt kia, bởi vì chỉ cần vẫn giữ lại khối tiên cốt kia, nàng vĩnh viễn đều không thể thành yêu!

Vì thế dưới sự trợ giúp của hắn nàng cắn răng xẻo khối tiên cốt kia xuống, sau đó bởi vì nàng là Hồ tộc, nghe lén được từ chỗ Khúc Cửu Triều biết được, còn phải cần có thánh vật của tộc Bạch Hồ, nếu không đọa yêu khó lòng sống sót được.

Vì thế nàng mang áy náy quay trở lại Hồ Khâu Sơn, trộm thánh vật tổ địa ra, chỉ là nàng không ngờ tới nàng vừa đánh cắp thánh vật, trận pháp phòng ngự ngay lập tức mất đi tác dụng, những bằng hữu lớn lên từ nhỏ với nàng, những người vẫn luôn chăm sóc nàng ngay lập tức bị đám hổ yêu, xà yêu nghe tin mà đến cắn nuốt không còn một mảnh, ngay cả nguyên thần cũng không thể giữ lại.

Tư Thanh Ca tận mắt nhìn thấy tất cả đau đớn muốn chết, là nàng, chính nàng đã hại chết tất cả mọi người ở Hồ Khâu Sơn, chuyện này đã thành tâm ma của nàng, nàng đã sớm bước đến bờ vực sụp đổ, nhưng vẫn kiên cường vực lại tinh thần trở về tìm Khúc Cửu Triều, muốn nói cho hắn biết, hai người bọn họ cuối cùng có thể ở bên nhau rồi. Mà Khúc Cửu Triều sau khi biết được mọi chuyện từ miệng Tư Thanh Ca lại không hề an ủi nàng, mà là----

“Thật ghê tởm, Tư Thanh Ca, ngươi thật đáng ghê tởm, dối trá đạo mạo như những tên Tiên tộc kia vậy, rõ ràng ngươi biết đánh cắp thánh vật sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Hồ Khâu Sơn, nhưng ngươi vẫn làm, từ lúc nào ngươi lại trở thành như vậy, trở nên đáng sợ và xa lạ đến vậy, ngươi đi đi, sau này ta không muốn gặp lại ngươi nữa…”

Những lời này hoàn toàn như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Tư Thanh Ca cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, thậm chí không cần ngoại lực thúc đẩy, ngay lập tức bị tâm ma quấn thân, đọa yêu…

Chuyện xưa đến đây là kết thúc, Bạch Vi thu hồi ánh mắt của mình, tim hồ ly qua thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, sau đó bất giác chuyển ánh mắt về phía Khúc Cửu Triều còn đang mê mang.

Tên rác rưởi! Thật đúng là quá khốn nạn rồi! Lừa xương cốt và thánh vật trấn tộc của con gái người ta cũng thôi đi, còn quay đầu tạo áp lực cho nàng ấy, thành công buộc một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu đọa yêu, bản thân lại cầm đồ của nàng ấy đi thành tiên, lấy lòng vợ tương lai của mình, thật sự không phải khốn nạn bình thường, phải nói là khốn nạn nhất trong kẻ khốn nạn, thối nát nhất trong thối nát, ghê tởm muốn nôn!

Quan trọng nhất chính là sau khi gặp lại mình, hắn không những không có chút áy náy và ngượng ngùng gì, trái lại vẫn luôn khinh bỉ nàng, thật mẹ nó buồn nôn! Chẳng lẽ da mặt người này làm từ tường thành sao? Sao có thể dày đến cỡ đó được chứ…

Sau đó Bạch Vi ngẩng đầu lên nhìn về phía người áo đen, nét trào phúng trên mặt càng nồng đậm, “Rốt cuộc con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và tên rác rưởi này thề nguyện sống chết với nhau vậy, rõ ràng là ta chết y sống có được không? Loại người này ngươi cũng muốn thành toàn y với ta, ngươi là thật sự muốn lấy mạng của ta có đúng không? Chỉ nhìn thêm một chút ta đã thấy buồn nôn, thật sự thành toàn, ta sợ ta sẽ buồn nôn đến chết mất! Ngươi muốn mạng của ta cũng chỉ cần nói một câu thôi, hà cớ gì cứ phải chọn cách ghê tởm như vậy chứ?”

Nghe xong lời này, người kia có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, trong mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa, “Ngươi mất đi ký ức trước kia, chẳng lẽ tình cảm cũng mất đi luôn sao? Rốt cuộc ngươi có phải Tư Thanh Ca hay không? Tư Thanh Ca chân chính, một khi nhớ lại chuyện của Khúc Cửu Triều, cho dù ngoài miệng nói oán hận, nhưng trong mắt đều là tình ý sâu đậm, nhưng ngươi không phải, rốt cuộc ngươi là ai?”

Nghe câu này của gã, trong lòng Bạch Vi có chút ngạc nhiên, trải qua nhiều thế giới như vậy, đây là người đầu tiên chỉ vì hai câu nói của nàng đã có thể đoán ra được nàng không phải nguyên chủ.

Nhưng cho dù kinh ngạc, trên mặt Bạch Vi cũng không có chút dao động gì, trái lại có chút không nhịn được mà bật cười nói, “Ha, chẳng lẽ nhìn ta giống kẻ đê tiện như vậy sao? Phải biết rằng căn cốt của ta cũng đã bị người ta lấy đi đưa cho tiện nhân nào đó, ta…”

Lời còn chưa nói xong, má trái của Bạch Vi đột nhiên bị người cách không đánh cho một cái tát.

Khiến nàng lập tức ngừng nói, ngẩng đầu oán hận nhìn người trước mặt.

“Lần sau lại không lựa lời, sẽ không chỉ là một cái tát thôi đâu, gương mặt xinh đẹp kia của ngươi cũng không phải thứ ta muốn, ngươi cũng biết, ta có bản lĩnh đó!” Trong mắt người áo đen hiện lên sự tức giận cực kỳ rõ ràng, giọng nói trầm thấp tràn đầy uy hiếp.

Bạch Vi che má trái lại, vẫn oán hận trừng mắt nhìn gã, trong lòng lại có chút sáng tỏ. Tiên cốt kia tám chín phần mười là đã bị Khúc Cửu Triều đưa cho Tư Bạch Vi, mà người đàn ông mặc đồ đen này trăm phần trăm có quan hệ với Tư Bạch Vi, thậm chí có thể là quan hệ người mến mộ và người được mến mộ. Tuy rằng bị đánh một cái tát, nhưng lại dời đi được lực chú ý của đối phương, nhận được tin tức quan trọng, Bạch Vi cảm thấy xứng đáng. Người đàn ông này thoạt nhìn bĩnh tĩnh thông minh không ngờ tới một khi đụng tới chuyện của Tư Bạch Vi lại sẽ tự rối loạn, hoàn toàn mất bình tĩnh!

Ai, thật đúng là chân ái!

Nhưng vì sao người này có bản lĩnh cao cường như vậy, ngay cả Khúc Cửu Triều cũng không phải đối thủ của gã, gã lại không cướp Tư Bạch Vi từ tay Khúc Cửu Triều đi chứ? Chẳng lẽ bởi vì thứ gọi là Thiên Ma kia, hay là… Chờ đã, trong lòng nàng đột nhiên nhảy ra một khả năng, lòng đầy khó tin…

Oán hận trong mắt Bạch Vi không có chút tác dụng nào với gã, trong mắt gã lướt qua vẻ cười nhạo, “Mặc kệ ngươi đối với y là chân ái cũng được, hận cũng chẳng sao, thậm chí ngươi có phải là Tư Thanh Ca hay không cũng không có vấn đề gì, hôm nay cần hoàn thành chuyện tốt trong động này cho ta, bằng không…”

Bạch Vi sắp bị gã chọc tức đến cười luôn rồi, còn có người có sở thích này, thích cưỡng chế người khác xxoo, phải chăng gã còn muốn ở bên cạnh nhìn xem, học hỏi kinh nghiệm nữa đúng không!

Bệnh thần kinh! Hoàn toàn là một kẻ biến thái!

Sau đó Bạch Vi nhìn thấy gã bước lên hai bước, nắm lấy cằm Khúc Cửu Triều, nhét một viên thuốc màu hồng phấn vào trong miệng hắn.

Vừa thấy màu sắc viên thuốc, Bạch Vi đã biết công hiệu viên thuốc kia tuyệt đối không thể thuần khiết được, vì thế vẫn luôn chăm chú quan sát thay đổi của Khúc Cửu Triều.

Bên kia, gã áo đen cười khẽ một tiếng, sau đó cường điệu liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, “Hưởng thụ cho tốt!” Rồi cười lớn bước ra ngoài.

Càng giống tên thần kinh, trong lòng Bạch Vi không ngừng chửi rủa.

Thấy người kia đã đi khuất, Khúc Cửu Triều mới chậm rãi tỉnh lại, lúc mở mắt ra trong măt còn có chút mê mang, ngay sau đó lập tức khôi phục trạng thái bình tĩnh, đến khi nhìn thấy Bạch Vi lập tức chuyển thành chán ghét.

“Tư Thanh Ca? Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Khúc Cửu Triều lạnh giọng hỏi.

Bạch Vi lại xem như chưa hề nghe thấy gì, dù sao nàng ở nơi này chính là bởi vì tên điên này làm liên lụy, hơn nữa hắn khinh thường nàng như vậy thì nàng mắc quái gì phải nói chuyện với hắn chứ?

Thấy Bạch Vi không để ý tới mình, trong mắt Khúc Cửu Triều hiện rõ tức giận, “Tư Thanh Ca… Ngươi…”

Hắn vừa mới đứng dậy, bèn cảm giác một cảm giác khó tả bốc lên trong cơ thể, hắn quá quen thuộc với loại cảm giác này, lập tức ngẩng đầu không dám tin nhìn về phía Bạch Vi ngồi phía bên kia, “Ngươi… Ngươi hạ thuốc với ta? Tư Thanh Ca…”

Bạch Vi như mắt điếc tai mù căn bản không thèm để ý tới hắn, không ngừng nhặt đá dưới đất lên nhéo vào ống tay áo của mình, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái.

“Ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn này có thể ly gián tình cảm của ta và Bạch Vi sao? Tư Thanh Ca… Ngươi quả thật làm cho ta ghê tởm…” Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một khối đá lớn chừng nắm tay bay về phía trán hắn, là Tư Thanh Ca, nàng còn học được đánh người?

Khúc Cửu Triều quả thực không thể tin được, bắt hắn tới nơi này, hạ thuốc hắn, còn dám ra tay đánh hắn, thật đúng là lật trời rồi…

Cảm giác trong cơ thể ngày càng mạnh mẽ, cũng không biết là thuốc gì, khiến hắn sắp không thể khống chế được. Tư Thanh Ca vẫn là vứt qua một bên, rời khỏi nơi này trước mới là quan trọng.

Khúc Cửu Triều cắn răng quay đầu chạy ra bên ngoài, lại không ngờ vẫn giống như Bạch Vi lúc nãy, đụng phải một lớp màng chắn mỏng, trực tiếp bị bắn ngược về, Bạch Vi lập tức nhường vị trí cho hắn, để đầu hắn đập trúng vách đá kia.

Bị va đập như vậy, lửa dục trong cơ thể Khúc Cửu Triều càng cuồn cuộn. Bạch Vi bình tĩnh nhìn sự thay đổi của đối phương, chuẩn bị trực tiếp phế đi công cụ gây án của hắn.

Trong động không ngừng vang lên tiếng hét thê thảm không dứt, Bạch Vi càng đập càng vui vẻ. Chờ đến lúc người áo đen đưa Quân Vô Kỳ và Tư Bạch Vi đến, Khúc Cửu Triều đã sớm nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép, hít vào nhiều thở ra ít…

Mà vừa nhìn thấy Quân Vô Kỳ, Bạch Vi lập tức cực kỳ đáng thương ném cục đá trên tay xuống, vọt về phía y.

“Quân ca ca…” Nũng nịu gọi y một tiếng.

“Khúc ca, huynh thế nào rồi? Hu hu, Khúc ca ca…” Tư Bạch Vi lập tức chạy tới đỡ Khúc Cửu Triều, ngẩng đầu oán hận nhìn về phía Bạch Vi.

Bạch Vi nhún nhún vai, “Không liên quan đến ta, y bị người hạ thuốc, ta không đánh y, rất có thể cô sẽ không thể gả cho y được nữa luôn đó! Bây giờ hẳn là vẫn còn kịp, nhanh nhanh giúp y, nếu không rất có thể sẽ thật sự hư luôn…”

Vừa nghe Bạch Vi nói như vậy, ngay cả Quân Vô Kỳ cũng cảm thấy phía dưới bỗng dưng chợt lạnh.

Sau đó đã bị Bạch Vi kéo ra ngoài, trong động một mảnh xuân quang.

Người áo đen âm thầm quan sát mọi chuyện phát triển thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi…

Tư! Thanh! Ca!

Gã nghiến răng nghiến lợi giận dữ gầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.