Editor: Ngạn Tịnh.
Xem đến cuối cùng, nhìn thấy bộ dáng Vân Tưởng Dung vui vẻ chung sống với sáu người kia, Bạch Vi cảm thấy mắt như muốn mù luôn rồi. Hậu cung Hoàng đế còn lục đục với nhau ngươi sống ta chết, vậy mà sáu nam nhân giá trị vũ lực, giá trị chỉ số thông minh, giá trị tâm cơ đều cao hơn người thường dùng chung một nữ nhân lại chung sống hài hoà như vậy. Bạch Vi cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, quả nhiên, MarySue là một loại chuyện nàng không thể lý giải.
Nhìn hết toàn bộ kịch tình, ở Bạch Vi xem ra, ngoại trừ Tiết Bạch Vi có chút bình thường ra, những nhân vật chính khác toàn bộ đều bất bình thường. Thế nhưng người duy nhất bình thường lại trở thành vật hy sinh, thật là khó có thể lý giải.
Chỉ là nhân vật Tiết Bạch Vi này thật sự không thể thiếu được. Cho dù là giai đoạn trước làm bàn tay vàng cho nữ chính, hay sau này làm vật hy sinh, nhân vật của nàng đều hoàn thành rất xuất sắc. Cho dù nàng cũng không biết việc mình làm có tác dụng gì, nhưng nàng chính là vật hy sinh quan trọng nhất trong MarySue văn. Điều duy nhất Bạch Vi vui mừng là chủ số thông minh của Tiết Bạch Vi vẫn luôn không rớt xuống, này tốt lắm!
Xong kịch tình, ý thức của Bạch Vi cũng chậm rãi khôi phục. Trước khi hôn mê nàng rõ ràng cảm nhận được có người cứu mình, nhưng là không biết...
Lại mở mắt ra, Bạch Vi cảm thấy trước mũi truyền đến từng đợt hương trúc, mùi hương dễ ngửi. Mà nàng thì đang nằm trên một chiếc giường trúc, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, khăn che mặt đã bị người tháo ra, có lẽ là người cứu nàng đã lấy ra. Nàng nhớ rõ Tiết Bạch Vi từng lập lời thề, ngoại trừ Diệp Thiên Trọng sẽ không cho bất cứ kẻ nào thấy được dung mạo của mình, nếu không sẽ đuổi tận giết tuyệt người nọ đến chân trời góc bể. Hiện tại Bạch Vi đến đây, mới không thèm để ý đến lời thề đó, xem thì xem đi, cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng là không biết đây là nơi nào? Người cứu nàng đã đi đâu rồi? Nhưng là vừa nghĩ như vậy, cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Bạch Vi tò mò thò đầu sang.
Chỉ thấy một cô bé tầm mười hai tuổi mặc một bộ y phục màu trắng đang cầm một chậu nước bước vào, thấy nàng tỉnh, liền kinh hỉ kêu lên, "A, đại tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Sư phụ, sư phụ, tỷ tỷ tỉnh rồi! Sư phụ..."
Tiếu nha đầu ngay cả chậu nước cũng buông xuống, hai bím tóc phe phẩy, như một ngọn gió chạy ra khỏi phòng.
Nói như vậy, cứu nàng rất có khả năng là sư phụ của tiểu nha đầu này. Bạch Vi đứng dậy xuống giường, ngực còn có chút đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được. Chính là nàng vừa đi đến cửa, liền lọt vào một đôi mắt đen sâu thẳm, Bạch Vi nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Ngươi..." Bạch Vi theo bản năng mở miệng.
"Vết thương chưa khỏi hẳn, không nên xuống giường"
Nam tử áo trắng đột nhiên mở miệng, giọng nói rất lạnh, phối hợp với gương mặt không chút biểu tình của y, Bạch Vi càng cảm thấy bản thân như đang đứng giữa mùa đông giá rét, không tự chủ rùng mình một cái.
"Không có việc gì, cơ thể của ta ta rõ ràng, hiện tại hẳn là không còn gì trở ngại..."
Lời còn chưa nói xong đã bị nam nhân kia cắt ngang, "Liên Kiều"
Tiểu nha đầu đi theo phía sau như nhận được mệnh lệnh, một phen giữ chặt ống tay áo Bạch Vi kéo nàng về phía giường, "Ai nha, đại tỷ tỷ, tỷ nghe lời sư phụ đi, ngoan ngoãn ngủ, đến lúc tốt rồi sư phụ sẽ thả tỷ đi, nghe lời!"
Nghe thấy ngữ khí như dỗ trẻ con của tiểu nha đầu, Bạch Vi bất giác có chút muốn cười, cũng thuận thế nằm lại lên giường. Dù sao hiện tại nhiệm vụ cũng không gấp, lúc nàng đến bất quá cũng chỉ là lúc Cảnh Việt xuất hiện không bao lâu, Vạn Sĩ Bạch và Tống Thiên Dương còn chưa có tung tích. Nhưng Bạch Vi có tự tin, chỉ cần dựa vào loại thể chất kỳ lạ của Tiết Bạch Vi, mặc kệ qua bao lâu, trong khoảng thời gian ở cùng với Vân Tưởng Dung, tuyệt đối sẽ nhặt được bọn họ, nhưng có cứu hay không lại do nàng quyết định.
"Y Tiên cốc chưa bao giờ để người chưa khỏi hẳn rời cốc, nếu hiện tại cô muốn đi, ta có thể đánh người trở lại bộ dáng của ba ngày trước, đến lúc đó ngươi có rời cốc, ta cũng sẽ không xen vào" Nam tử áo trắng nghiêm trang nói.
Lực chú ý của Bạch Vi đều bị ba chữ "Y Tiên cốc" thu hút, kinh ngạc hỏi, "Nơi này là Y Tiên cốc? Xin hỏi các hạ là..."
"Sư phụ ta đương nhiên là cốc chủ Y Tiên cốc, Tạ Dận. Trong Y Tiên cốc có ta, tiểu Viễn ca ca và sư phụ, không còn người nào khác. Mấy năm trước lúc ta còn nhỏ, trong cốc còn có một vị sư thúc, thúc ấy đối xử với ta cùng tiểu Viễn ca ca rất tốt. Nhưng sau đó thúc ấy đi, rốt cuộc không trở về thăm ta..." tiểu nha đầu Kiều Liên thao thao bất tuyệt nói, nhìn qua thập phần đơn thuần đáng yêu.
"Liên Kiều" Tạ Dận hợp thời ngăn chặn lại, nếu không ngăn lại, rất có khả năng nha đầu kia sẽ đào mười tám đời tổ tông nhà mình ra nói cho Bạch Vi nghe, làm cho nàng không khỏi nở nụ cười.
Tiểu nha đầu còn đang muốn nói tiếp, nghe thấy lời của sư phụ nhà mình liền ngừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Vi tươi cười. Phải nói dung mạo của Tiết Bạch Vi thật sự tinh xảo, đáng tiếc cả ngày đều bộ mặt than, ngược lại làm cho độ mỹ mạo bị hạ xuống. Hiện tại cười giống như đông tuyết hoà tan, xuân hoa rực rỡ, làm cho tiểu nha đầu nhìn thấy đều ngây ngốc. Ngay cả nam tử áo trắng trong mắt cũng xẹt qua một tia dao động.
"Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp!" Liên Kiều cảm thán nói.
"Cảm ơn" Bạch Vi xoa xoa hai má của cô bé, cười càng vui vẻ.
Nhìn bộ dáng này của Bạch Vi, khiến trong lòng Tạ Dận sinh ra nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại khôi phục thanh thản như trước, tiến lên hai bước, ngồi ở ghế bên cạnh giường, vươn tay bắt mạch cho Bạch Vi.
Cảm nhận trên cổ tay chợt lạnh, Bạch Vi nhìn gương mặt gần mình trong gang tấc, tim thế nhưng không tự chủ được mà loạn nhịp. Nàng cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cho dù nàng là Bạch Vi hay Tiết Bạch Vi, cũng đều chưa bao giờ gặp Tạ Dận mới đúng, không biết vì sao sẽ có phản ứng như vậy. Chỉ là nam nhân này cũng có xuất hiện trong kịch tình, hơn nữa còn là ánh trăng trước giường, nốt chu sa trước ngực của nữ chính Vân Tưởng Dung.
Y Tiên cốc chủ Tạ Dận, sư huynh Vạn Sĩ Bạch, nữ chính chỉ gặp qua y vài lần, gần như ngay lần đầu tiên gặp liền rung động, đây vẫn là nam nhân đầu tiên nàng để tâm. Sau nhiều lần muốn tìm cơ hội thân cận đều thất bại, càng không chiếm được càng muốn có, đến cuối cùng trở thành một khối tâm bệnh của nữ chính. Nhưng Tạ Dận trước sau như một vẫn là một khối băng nghìn năm không tan chảy được, đối với nàng làm như không thấy. Thời gian hai người thân cận nhất vẫn là sau khi Vân Tưởng Dung bị mất đứa bé, Vạn Sĩ Bạch đích thân lên Y Tiên cốc mời Tạ Dận đến cẩn thận điều trị giúp Vân Tưởng Dung hai tháng. Hai tháng kia Vân Tưởng Dung dùng hết chiêu thức cũng không thể làm ánh mắt Tạ Dận phát sinh một tia dao động, cuối cùng phải bỏ cuộc, thành thành thật thật ở bên cạnh sáu vị phu quân của mình. Bởi vì nàng dây dưa như vậy, sáu người kia tuy miệng không nói, nhưng trong lòng rõ ràng đều có chút không vui. Nàng không thể vì một nam nhân không chiếm được, làm cho những người kia ly tâm với nàng.
Thật ra lúc nhận kịch tình, Bạch Vi thật rất bội phục Tạ Dận, trước sau vẫn luôn không có phản ứng với nữ chính. Xem như ngoại trừ Tiết Bạch Vi ra, y là người bình thường thứ hai. Hiện tại cứu nàng, nhưng thật ra lại khiến Bạch Vi có chút kinh ngạc. Nhớ rõ bên trong kịch tình, Tạ Dận vẫn là một người lạnh lùng lãnh đạm, chuyện cứu người ven đường này không có khả năng xảy ra. Người khác muốn y ra tay, đều là tam mời tứ thỉnh. Ngay cả Vạn Sĩ Bạch cũng cầu y bảy ngày, y mới đáp ứng giúp Vân Tưởng Dung trị liệu. Cho nên hiện tại...
Bạch Vi cẩn thận đánh giá người trước mặt. Da trắng gần như trong suốt, mày kiếm mắt sáng, lông mi rất dài, môi mỏng bạc, nhưng lại nhìn rất phù hợp. Nam nhân này từng bộ phận trên người đều phù hợp với nhau, hơn một chút chính là thừa, ít hơn một chút chính là thiếu. Giống như một khối ngọc xinh đẹp, làm người say mê.
Đúng lúc này, Tạ Dận buông lỏng tay ra, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, "Nội thương chưa lành, vẫn phải ở lại trong cốc bảy ngày. Bảy ngày sau đi hay ở tuỳ cô, trong khoảng thời gian này Liên Kiêu sẽ chăm sóc cô" Nói xong liền xoay người rời khỏi
"Cảm ơn" Bạch Vi ở phía sau cao giọng nói.
Bước chân Tạ Dận dừng lại một chút, liền lập tức đi tiếp, chỉ chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Ngay lúc y đi khuất, trong lòng Bạch Vi thậm chí sinh ra một cảm giác buồn bã mất mát, nàng cũng không biết sao lại thế này.
Sau vài ngày, Bạch Vi vẫn luôn tu luyện Trường Xuân công, Với Tâm Kiếm Quyết gì đó nàng đã không hề muốn luyện. Dù sao Diệp Thiên Trọng cũng sẽ phản bội, luyện nữa rồi có chết thế nào cũng không biết. Ngược lại vẫn nên lấy linh khí cải thiện thể chất, cần phải cam đoan dù Diệp Thiên Trọng phản bội nàng, nàng cũng có thể bình yên vô sự sống sót.
Sau hai ngày tu luyện, Bạch Vi thậm chí có thể cảm giác nội lực trước kia bởi vì tu luyện Với Tâm Kiếm Quyết mà sinh ra thế nhưng đã biến mất đi rất nhiều. Điều này làm cho nàng không thể không hoài nghi Vô Tâm Kiếm Quyết sẽ không phải tà công gì đó chứ, nếu không sao sau khi linh khí xâm nhập lại biến mất không thấy?! Cho nên điều này làm nàng hoài nghi bí tịch ****** của Vân Tưởng Dung căn bản không phải bí tịch võ công gì, mà là công pháp tu luyện, chẳng qua thông qua nam nữ song tu sinh ra linh lực. Diệp Thiên Trọng sở dĩ không chết, chính là bởi vì có linh khí của Vân Tưởng Dung ôn dưỡng. Mà Tiết Bạch Vi chỉ có thể một người phản phệ mà chết.
Thật không biết quý giáo kia sao lại có loại tà công như vậy. Cho dù Tiết Bạch Vi cùng Diệp Thiên Trọng luyện thành công, nhưng có lẽ sống cũng không được bao lâu. Dù sao loại tà công này tai hại vô ích với thân thể, luyện được càng cao, chết càng sớm. Khó trách Thiên Quý giáo mỗi một đời giáo chủ cùng Thánh nữ đều không sống quá ba mươi tuổi. Người khác đều nói trời ghen tỵ anh tài, thì ra kẻ hạ độc sau lưng chính là võ công tối cao của giáo nội.
Mấy ngày nay, có Liên Kiều làm bạn, Bạch Bi trải qua thực thích ý. Nàng cũng chỉ có thể thừa dịp này thích ý một chút, dù sao vừa ra cốc sẽ nhận phải rất nhiều điều kỳ lạ, không điều chỉnh tâm tình tốt là không được.
Bạch Vi từng hỏi qua Liên Kiều, vì sao Tạ Dận lại chọn cứu nàng.
Liên Kiều cũng cảm thấy kỳ quái. Trong nhận thức của cô bé, sư phụ bé mới không phải người nhàm chán như thế. Lúc mang theo bé hành tẩu giang hồ, có đôi khi người chết ngay bên chân người, người cũng không liếc mắt nhìn một cái. Ngày đó khi sư phụ cõng Bạch Vi tỷ tỷ trở về, bé cùng tiểu Viễn ca ca đều sợ ngây người.
Nói xong, tiểu nha đầu còn vụng trộm nở nụ cười một chút, sau đó làm bộ làm tịch thở dài, "Ai, sư phụ những năm qua, cũng biết muốn có nương tử rồi, cho nên người nhất định liếc thấy Bạch Vi tỷ tỷ rất được, liền kiếm trở về chữa trị để làm nương tử. Giống như muội vậy, sau này trưởng thành rồi sẽ gả cho Tiểu Viễn ca ca, Bạch Vi tỷ tỷ, tỷ thích sư phụ không? Nếu thích thì ở lại trong cốc đi, lần này sư phụ không giống như trước kia chữa xong liền đuổi người đi, nhất định là rất thích tỷ"
Thấy tiểu nha đầu mở một đôi mắt to long lanh nhìn mình, Bạch Vi nhất thời có chút khó có thể chống đỡ, ngay lúc đang chuẩn bị nói gì đó...
"Liên Kiều" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tạ Dận vang lên, bộ dáng lại thập phần bình tĩnh.
Tiểu nha đầu hoảng sợ, cũng không quay đầu lại, vội vàng kéo ống tay áo Bạch Vi che ở mặt mình, không dám nhìn sư phụ.
"Tiểu Kiều"
Đúng lúc này một giọng nói của tiểu nam sinh cũng vang lên, tương xứng với giọng nói lạnh lùng của Tạ Dận. Bạch Vi nhìn đi qua, đúng lúc thấy bên cạnh Tạ Dận có một tiểu nam sinh cũng mặc áo quần màu trắng đứng bên cạnh, tên là Tiểu Viễn, tuổi cũng tầm tầm với Liên Kiều, cũng là một gương mặt nhỏ nhắn, cố ý lại muốn bắt chước sư phụ nhà mình, nhưng cổ túi da bánh bao của hắn lại chỉ khiến người khác cảm thấy đáng yêu.
"A..." Liên Kiều cũng không tránh, vui mừng nói, "Tiểu Viễn ca ca huynh rốt cuộc trở lai, một mình muội trong cốc buồn sắp chết. Đi nhanh, đi nhanh, chúng ta ra ngoài chơi đi"
Nói xong liền lôi kéo tiểu nam sinh chạy như bay, như là đang trốn tranh người nào đó.
"Đồng ngôn vô kỵ(*), ngươi đừng để ở trong lòng..." Bạch Vi mỉm cười.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ không có cố kỵ.
Tạ Dận lại chỉ nhìn nhìn nàng, sau đó chậm rãi nói, "Thương thế của cô đã gần như khỏi hẳn, có thể rời khỏi cốc, Kinh Nguyệt thánh nữ Tiết Bạch Vi"
Nghe y nói như vậy, Bạch Vi dần dần thu liễm lại nụ cười, nhướng mày, "Ngươi nhận ra ta?"
Tạ Dận cũng không có trả lời.
"Nhận ra ngươi còn cứu ta?" Bạch Vi đi tới hai bước về phía Tạ Dận, cong môi cười, phong hoa tuyệt đại, "Xem ra lời nói của Liên Kiều cũng không phải..." Nói chưa hết, Bạch Vi liền nhấc chân đi cà nhắc, vận khởi khinh công bay ra ngoài, chỉ để lại một mảnh khăn mặt màu đen rung rinh hạ xuống từ khung trúng, giống như vô tình bị chủ nhận bỏ lại.
Tạ Dận khi nàng đi rồi, vươn tay đón được mảnh khăn che mặt kia, trong mắt xẹt qua một tia sáng, lúc này y đột nhiên nhớ tới một tin đồn lan truyền rộng rãi trong giang hồ.
Trên giang hồ từng nghiên cứu Kinh Nguyệt thánh nữ bỏ khăn mặt ra sẽ là gương mặt tuyệt sắc thế nào. Dù sao chỉ riêng đôi mắt kia của nàng đã đủ khiến nhiều hiệp sĩ trẻ tuổi nhớ thương. Cho nên rất nhiều người nói đùa, chỉ cần bóc được khăn che mặt của Tiết Bạch Vi, nàng nhất định không phải người đó không lấy chồng. Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa, tất cả mọi người đều biết giáo quy Thiên Qúy giáo, Thánh nữ nhất định sẽ là một đôi bích nhân với Giáo chủ. Loại đồn đãi kia cũng chỉ là mọi người rảnh miệng chế ra cho vui, nhưng đến nay vẫn chưa có ai bóc được khăn che mặt của Tiết Bạch Vi.
Tạ Dận cũng không biết vì sao y đột nhiên nhớ tới lời đồn đãi này. Giống như y cũng không biết vì sao mấy ngày trước nhìn thấy nữ tử nằm ở đó sinh mạng bị đe dọa, lại có thái độ khác thường mà mang nàng về Y Tiên cốc cứu trị.
Mà đúng lúc này, Bạch Vi giơ một nhánh cây, chọt chọt vật thể huyết nhục mơ hồ trước mặt, đầu đầy hắc tuyến. Thật đúng là nói đến liền đến người này rốt cuộc làm sao biết hôm nay mình sẽ ra cốc mà nằm ở đây? Nếu không phải Tạ Dận, nàng vốn tính ngày mai mới rời cốc đấy có được không? Như vậy cũng có thể gặp, không thể không nói, thể chất của Tiết Bạch Vi cũng thật sự là nghịch thiên!