Editor: Ngạn Tịnh.
"Ý của các ngươi thế nào." Mặt Bạch Vi không chút thay đổi liếc mắt nhìn những người ở đây một cái, mũi kiếm lại tiến gần một chút với cổ của Diệp Thiên Trọng, như nguyện nhìn thấy một dòng máu tươi chảy ra. Biểu tình của Bạch Vi không có chút thay đổi, nhưng Diệp Thiên Trọng lại như là một lần nữa quen biết Bạch Vi vậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng kinh dị.
Người trong Thiên Qúy giáo thấy vậy, nhìn thoáng qua nhau, nhất là những người có chức quyền. Dù sao những người địa vị thấp kia trên cơ bản đều đã đầu phục về phía Bạch Vi, không cần phải nói đều tuyệt đối sẽ ủng hộ, ngay lập tức quỳ về phía Bạch Vi, "Cẩn tuân thánh ý của Thánh Nữ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục."
"Tâm phục khẩu phục!" Những người đó cùng kêu hét lớn lên.
Nghe bọn họ nói như vậy, trong mắt Diệp Thiên Trọng càng phát ra vẻ quỷ biện khó lường, Tiết Bạch Vi, có lẽ hắn thật sự xem nhầm rồi...
Chỉ còn lại tả hữu hộ pháp cùng mười hai sử Kinh Nguyệt và một vài thuộc hạ của bọn họ vẫn đứng tại chỗ, trên mặt kinh nghi bất định. Những người này đều là thân tín của tả hữu hộ pháp, đều đang chờ hai người họ quyết định. Tả hộ pháp Dương Chấn năm nay vừa đến hai mươi, cực kỳ láu cá, đối với việc cho Bạch Vi mượn sức không từ chối cũng không nhận, Bạch Vi thậm chí cũng không có cách nào biết được thái độ của hắn. Mà hữu hộ pháp Nhâm Túng, ngày thường làm người tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, không thích những chuyện loanh quanh lòng vòng này, nhưng nếu nói chính trực cũng không có khả năng, dù sao Thiên Qúy giáo cũng là ma giáo, không giết người phóng hỏa đã là vạn hạnh, cho nên ngay từ đầu Bạch Vi đã không nghĩ tới muốn mượn sức hắn, bởi vì nàng tin tưởng chỉ cần mình phế đi Diệp Thiên Trọng, người này cũng có thể dễ dàng nhận. Hắn không để ý ai làm đương gia ai làm chủ, chỉ cần vẫn có thể cam đoan cuộc sống rả rích của hắn là được!
Mà hiện tại Bạch Vi đánh bại Diệp Thiên Trọng, coi như là cho những người này một cái thái độ, dù sao nàng cũng không thích một đồng đội heo gây cản trở, nếu mỗi người đều não tàn như Tống Thiên Dường, rõ ràng đều cút đi cho nàng, yên lặng khỏi phải phiền lòng.
Chính là không đợi những người đó tỏ thái độ, Vân Tưởng Dung liền vọt ra, còn chưa tới gần Bạch Vi, đã bị ảnh vệ đột nhiên xuất hiện ngăn cản lại. Vân Tưởng Dung cực kỳ tức giận bất bình, "Bạch Vi cô thật sự là quá đáng, sao cô có thể đối xử với Thiên Trọng như thế chứ? Còn muốn hủy bỏ thân phận giáo chủ của y, cô dựa vào cái gì làm như vậy? Y nhưng là phu quân tương lai của cô đấy, cô thật quá đáng!"
Biểu tình của Bạch Vi không hề có chút thay đổi nào, dù sao lời của não tàn nghe đã nhiều, cũng sinh ra lực miễn dịch rồi. Nhưng thật ra hai người Dương Chấn cùng Nhâm Túng như bị kinh động, nghẹn họng trân trối nhìn về phía Vân Tưởng Dung.
Vân Tưởng Dung thấy Bạch Vi cũng không phản ứng nhiều lắm, nói tiếp, "Tôi thật sự là nhìn nhầm cô, không ngờ tới Bạch Vi cô thế nhưng là một kẻ vô tình vô nghĩa, Thiên Trọng chúng ta đi, nơi rách nát này chúng ta không hiếm lạ, đi!"
Nói xong Vân Tưởng Dung làm bộ muốn đi.
Bạch Vi nâng mắt lên, nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta một cái, giọng nói bình thản nói, "Ai nói cô có thể đi được?"
"Cô... Vân Tưởng Dung kinh ngạc nhìn Bạch Vi, "Cô muốn nhốt ta? Cô làm như vậy là phạm pháp!"
"A..." Bạch Vi vốn không muốn phỉ nhổ, nhưng nữ nhân này toàn thân điểm thối thật nhiều, nàng không phỉ nhổ đều sẽ nghẹn mà chết. Nơi này là cổ đại nha tình yêu, bọn họ là người ma giáo đấy tình yêu, đừng nói nhốt một người, cho dù là giết sạch cả nhà ngươi, cũng là có khả năng đấy tình yêu à!
"Ảnh tam, gửi một phong thư đến cho Thiên hạ sơn trang Mặc Sĩ gia, nói cho Vạn Sĩ Bạch, tiểu tình nhân của hắn hiện tại đang làm khách ở Thiên Qúy giáo, muốn hắn chuẩn bị mười vạn lượng vàng làm hạ lễ, trong vòng mười ngày đón Vân tiểu thư về, quá hạn, tự gánh hậu quả." Bạch Vi mặt không chút thay đổi phân phó.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Lại một bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện.
"Bạch Vi, sao cô lại biến thành như vậy? Cô không còn là Bạch Vi mà ta quen biết nữa, hiện tại cô thật sự là rất khủng bố, đáng sợ, chẳng lẽ..." Vân Tưởng Dung đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, hô lớn, "Cô không phải Bạch Vi, khẳng định cô giống ta, cô nhất định không phải là Bạch Vi, cái tên bại hoại nhà cô, mau trả Bạch Vi của ta lại đây!"
Nếu không có Ảnh Cửu vẫn luôn hạn chế hành động của Vân Tưởng Dung, Bạch Vi thậm chí có thể nghĩ đối phương nói không chừng sẽ xông đến đánh đấm nàng. Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Bạch Vi không nhịn được toàn thân đều nổi da gà lên. Nàng xác thực không phải Tiết Bạch Vi, vậy thì thế nào. Nàng tiến vào thân thể này là đã nhận được sự đồng ý của Tiết Bạch Vi, nhưng Vân Tương Dung thì không. Nếu nói Tiết Bạch Vi là một pháo hôi lớn, vậy thì Vân Tưởng Dung nguyên chủ chỉ sợ cũng là vật hy sinh trong vật hy sinh. Nếu nàng ấy biết thân thể của mình bị dùng để giày xéo như vậy nói không chừng thà tình nguyện chết ở trong lãnh cung như vậy, ít nhất không thẹn với lòng.
"Ồn ào, mang nàng xuống." Bạch Vi nhíu mày nói.
"Không, ta không muốn, cô không thể đối xử với ta như vậy được, nếu Bạch Vi trở lại tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, cô thả ta ra, Thiên Trọng cứu ta..." Giọng nói của Vân Tưởng Dung dần dần đi xa, Diệp Thiên Trọng cũng không hề có chút phản ứng nào, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Vi.
Đúng lúc này, tả hữu hộ pháp, cùng đám người mười hai sử liếc mắt nhìn nhau, cũng đều quỳ xuống, cao giọng hô, "Cẩn tuân thánh ý của Thánh Nữ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục."
Bạch Vi hoàn toàn thu phục trên dưới Kinh Nguyệt, hôm nay nàng cũng chỉ là lấy Diệp Thiên Trọng làm đá kê chân mà thôi, lại không ngờ rằng đối phương lại phối hợp như vậy, nàng thật là vui mừng.
"Ha ha ha..." Mà vào lúc này, Diệp Thiên Trọng lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng càng ngày càng lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn/
"Tiết Bạch Vi, vì sao trước kia ngươi không thú vị như vậy chứ? Bằng không ta có lẽ đã sớm nhận ngươi rồi, đến lúc đó nhất định là một đôi thần tiên quyến lữ..." Diệp Thiên Trọng dụ hoặc nói.
Trăm ngàn đừng! May mắn Tiết Bạch Vi trước đó ở trong mắt ngươi là thập phần không thú vị, nếu không chỉ với loại sinh vật đơn bào như nàng, còn không bị ngươi đùa ác hơn, đến lúc đó mất cả tim, khi chết oán khí càng lớn hơn nữa. Nàng trái lại tình nguyện Tiết Bạch Vi đến chết đều không hiểu tình yêu, tuy rằng nghẹn khuất, nhưng ít ra là đầy đủ không sứt mẻ.
Diệp Thiên Trọng hoàn toàn không thèm để ý kiếm đặt trên cổ, nhìn chằm chằm Bạch Vi, tươi cười không thay đổi, đứng thẳng lên, máu trên cổ chảy ra càng nhiều, hắn lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, cười dựa gần đến, "Ngươi chắc sẽ không nghĩ rằng đánh bại ta liền vô tư đi? Không có ta, xem ngươi làm thế nào áp chế Vô Tâm Kiếm Quyết, trăm ngàn đừng đi sớm hơn ta đấy, nếu không ta sẽ tịch mịch!"
Ánh mắt Bạch Vi khẽ nhúc nhích, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh sợ như trong dự đoán của Diệp Thiên Trọng, hai mắt yên tĩnh lặng sóng, Diệp Thiên Trọng nhất thời cũng không nhìn thấu được ý tưởng của nàng.
Thật lâu sau, Bạch Vi mới chậm rãi gợi lên khóe môi, tới gần Diệp Thiên Trọng, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, "Ngu ngốc, nếu không nắm chắc mười phần, sao ta có thể thả ngươi ở chung với nữ nhân khác chứ? Về sau học hỏi thêm một chút!"
Nụ cười của Diệp Thiên Trọng hơi cứng đờ, không thể tin nhìn về phía Bạch Vi, "Ngươi đã tìm được cách áp chế Vô Tâm Kiếm Quyết?"
Bạch Vi cười lạnh một tiếng, ở thời điểm Diệp Thiên Trọng khiếp sợ nhất, cũng là lúc hắn sơ sẩy nhất, móng bay bắn ra, một điểm màu hồng liền nhập vào bên thân thể hắn, Tống Thiên Dường cùng Vạn Sĩ Bạch đều được, giáo chủ đại nhân, ngươi đáng giá có được!
"Người tới, mời Diệp đại giáo chủ xuống nghỉ ngơi." Bạch Vi điểm huyệt đạo Diệp Thiên Trọng, nhìn hắn bị người dẫn xuống.
Ánh mắt Diệp Thiên Trọng vẫn luôn không rời Tiết Bạch Vi, lạnh giọng quát, "Tiết- Bạch- Vi!"
Bạch Vi lại không liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người nhìn giáo chúng đang quỳ ở kia, trịnh trọng nói, "Truyền lệnh xuống, mười ngày sau, ta, Tiết Bạch Vi sẽ tiếp nhận chức vụ chủ vị Thiên Qúy giáo, đặc biệt mời võ lâm nhân sĩ đến xem lễ, người tới đều là khách, hy vọng người trong võ lâm có thể hãnh diện quang lâm!"
"Vâng!" Mọi người cùng đáp.
Ba ngày sau.
"Ai ai, các ngươi có nghe nói không? Tiết Bạch Vi kia thế nhưng đánh bại Diệp Thiên Trọng, hiện tại muốn kế nhiệm giáo chủ Thiên Qúy đấy!"
"Thật hay giả vậy, không phải nghe nói Thánh Nữ quý giáo cùng giáo chủ nhất định là một đôi vợ chồng sao? Sao lại đột nhiên xé rách mặt?"
"Thế nào à, chính là Diệp Thiên Trọng bị Tiết Bạch Vi bắt kẻ thông dâm ngay tại giường, vậy thì làm sao có thể tiếp tục được. Đó là chưa thành thân mà đã làm càn như vậy, thành thân rồi, khẳng định Tiết Bạch Vi không chịu được. Chỉ là nàng ta cũng là nữ trung hào kiệt, đường đường đứng đầu một giáo nói phế liền phế, thủ đoạn cũng là lợi hại!"
"Diệp Thiên Trọng bị Tiết Bạch Vi bắt kẻ thông dâm tại giường? Nữ tử nào lại có mị lực lớn như vậy? Tục truyền nghe thấy, Tiết Bạch Vi kia dưới khăn che mặt, chính là một dung nhan hiếm có, hoàn toàn là Mẫu Đan chuyển thế, vỗ công cũng là thượng đẳng, thật nghĩ không thông còn có nữ tử nào có thể từ tay Tiết Bạch Vi đoạt được Diệp Thiên Trọng?"
"Nghe nói người kia dường như gọi là... Cái gì Vân Tưởng... Dung, đúng, chính là Vân Tưởng Dung, vân tưởng quần áo hoa tưởng dung, tên thật cũng là rất ý cảnh!"
Một nam tử bộ dáng như thư sinh đang ăn mỳ ở một bên, vừa nghe lời này, nhất thời liền dừng lại, buông chiếc đũa xuống, đi đến trước mặt hai nhân sĩ võ lâm kia, kích động nắm lấy cánh tay một người trong đó, "Ngươi vừa mới... Vừa mới nói người kia tên là gì?"
"Hoa Tưởng Dung, à không, Vân Tưởng Dung, làm sao vậy?" Hai người đang đàm tiếu bừng bừng kinh ngạc nhìn nam tử như thư sinh này, sau đó lại cảm thấy bản thân vừa rồi trả lời không khỏi quá mức nhu thuận, lập tức đẩy ra thư sinh cử hỉ điên rồi kia, "Đi một chút đi, một người đọc sách vậy cứ đọc sách thánh hiền của ngươi cho tốt là được, quản chuyện võ lâm cái gì, mau cút!"
Thư sinh kia lại không thèm quan tâm, ngược lại cười ngây ngô đứng lên, miệng không nhịn được thì thào, "Tưởng Nhi, Tưởng Nhi, ta xem như tìm được nàng rồi..."
Bên trong Hoàng thanh, nam nhân mặc hoàng bào vuốt ve giấy tin tức vừa nhận được, ánh mắt thâm thúy, "Hoàng Hậu của ta, chơi xong nàng cũng nên trở lại rồi.."
Mà bên phía Thiên Qúy giáo, Bạch Vi nhìn một lớn hai nhỏ đứng trước mặt mình, có chút sửng sốt, "Sao các ngươi lại đến đây?"
"Nghe mọi người nói Bạch Vi tỷ tỷ sắp làm giáo chủ á, muội liền năn nỉ sư phụ mang muội đến đây nhìn xem, không ngờ lần này sư phụ lại dễ nói chuyện như vậy, cũng chưa đợi muội ra chiêu năn nỉ, liền mang muội cùng Tiểu Viễn ca ca đến đây rồi!" Liên Kiều mặc quần áo vàng nhạt ngước khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt hưng phấn, "Bạch Vi tỷ tỷ, Liên Kiều thật nhớ tỷ!"
"Tỷ cũng rất nhớ Tiểu Liền Kiều!" Bạch Vi ôm lấy tiểu nha đầu một phen, cọ cọ cái mũi nhỏ của cô bé, dư quang ánh mắt vẫn liếc mắt nhìn Tạ Dận một cái. A, đúng vậy, khẳng định là Giang Mạc, nếu không tìm đâu ra người buồn tao như vậy chứ, hắc hắc!
Mà Tạ Dận nhìn thấy mái tóc đen xinh đẹp của Bạch Vi chỉ dùng một cây trâm ngọc bối lên, đúng là cây trâm mình tặng nàng kia, không tự giác cong lên khóe miệng.
Văn Viễn liếc mắt nhìn sư phụ một cái, nhất thời cảm thấy hình tượng sư phụ anh minh thần võ của hắn có chút sụp xuống. Đều do nữ nhân này, có nàng ở, Liên Kiều cũng không tìm hắn chơi, hừ!
Đang lúc bốn người ngọt ngọt ngào ngào, thuộc hạ đột nhiên đến đưa tin, Vạn Sĩ Bạch thế nhưng đã đến đây, tốc độ thật là nhanh, chỉ là không có tiền nàng cũng sẽ không thả người!
- --
HAPPY NEW YEAR <3