Editor: Ngạn Tịnh.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau, đám người Cố Thời thu dọn xong đồ đạc, bắt đầu lên đường. Mà lúc này thời tiết cũng xem là tốt, gió tuyết đã ngừng, mặt trời rốt cuộc cũng ló ra, ấm dào dạo chiếu lên người cực kỳ thoải mái.
Thật ra từ lúc tận thế bắt đầu thời tiết đã rất không bình thường, khi mua khi gió, còn hỗn loạn sấm sét, trở nên khiến lòng người hoảng sợ, một tháng trước thế nhưng còn rơi tuyết, sau đó gần như chưa từng có một ngày dừng lại, phải biết rằng bây giờ chỉ mới tháng 9 thôi á, thật sự là quá khó tin. Chỉ là mọi người liên hệ tất cả những việc đó với tận thế cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao loại quái vật nghịch thiên như zombie cũng xuất hiện, còn có cái gì không thể xảy ra chứ.
Bây giờ lại nhìn thấy ánh mặt trời, tất cả mọi người trên thế giới không khỏi lộ ra nụ cười. Mặt trời, cho tới bây giờ đều luôn tượng trưng cho hy vọng, tất cả mọi người tin tưởng bọn họ khẳng định sắp có được ngày lành.
Chỉ có Bạch Vi biết được tất cả ánh mặt trời trước mắt cũng chỉ là cảnh thái bình giả tạo, chỉ cần chờ tuyết tan, zombie sẽ giống như ăn phải thuốc kích thích, trưởng thành một cách nhanh chóng, độ ngạy, khứu giác hay các phương diện khác đều được tăng cao, mà hoàn cảnh cũng càng ác liệt, đến lúc đó ngày tháng trôi qua chỉ sợ càng khó chịu đựng hơn gió tuyết lớn, người chết cũng sẽ ngày càng nhiều, người sống đến cuối cùng sẽ chỉ là tinh anh trong tinh anh.
Bạch Vi cảm thấy năng lực của mình thật cần phải tăng nhanh thật nhanh, nếu còn chưa báo thù được đã treo, vậy làm trò cười cho người ta rồi!
Đám người vừa đi vừa ngừng, tuyết đọng trên đường bắt đầu chậm rãi hòa tan, Bạch Vi chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi sẽ không ngừng tu luyện linh khí, sau này cơ hội lên sân khấu của cô không nhiều, căn bản chỉ như nhân viên hậu cần được những người đó bảo vệ, cô cũng không muốn lên sân khấu chứng minh bản thân gì đó, ngoan ngoãn ở phía sau mọi người, không cản trở là được. Vào lúc bọn họ đánh xong mệt mỏi nghỉ ngơi, cô sẽ cố gắng bồi bổ cho bọn họ, một đám người ở chung cũng rất là hòa hợp.
Theo số lượng tuyết tan đi, số lượng zombie cũng ngày càng tăng, đám zombie dường như cũng rất thích thời tiết ấm áp, đều ùa ra đường dạo chơi. Bạch Vi ở hậu cần cũng không tránh được phải chiến đấu, tôi luyện qua nhiều thế giới, thân thủ của cô trở nên cực kỳ giỏi giang, gần như đều là một chiêu không chế địch, hơn nữa bởi vì tu tập chiêu thức võ công, thoạt nhìn thậm chí còn có chút cảm giác xinh đẹp, coi như là một loại bạo lực xinh đẹp.
Vào lúc nghỉ ngơi, Bạch Vi im lặng nấu ăn cho đồng bọn. Trong khoảng thời gian này, nhóm người bọn họ thật ra vận khí rất tốt, gặp một kho hàng chưa từng bị người phát hiện, ở bên trong góp nhặt không ít đồ, ăn dùng tất cả đều có, không gian của Bạch Vi đều nhét đầy. May mắn mấy ngày trước dị năng không gian của cô đã tiến cấp, bằng không bọn họ cũng chỉ có thể nhìn kho hàng đầy kia, nhìn đau vứt bỏ một phần lớn.
"Ai da..." Vương Xuyên to con ngửi thấy cả phòng đều đầy mùi thơm, chép miệng, lộ ra vẻ mặt si mê, "Tôi phát hiện bé câm thật đúng là đồng đội tuyệt vời trong lữ hành giết zombie mà, lên có thể giết zombie, xuống có teher nhóm lửa nấu thức ăn ngon, một cô gái tốt như vậy rốt cuộc chạy đi đâu mới tìm được chứ? Tương lai ai cưới được em cũng thật có phúc khí! Nếu không thì, dù sao tận thế mọi người đều sống chết chẳng biết lần, nước phù sa không chảy ra cho người ngoài, thôi thì cứ chọn một trong bốn người chúng ta đi, ai, em xem anh Vương Xuyên của em thế nào?"
Nói xong, Vương Xuyên liền tiến đến trước mặt Bạch Vi, lộ ra nụ cười tươi chói mù mắt chó. Thật sự thì năm người trong đội ngũ này tướng mạo đều không tệ, thậm chí có thể nói năm người bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, Chu Dương tuấn lãng tươi sáng như ánh mặt trời, Vương Xuyên sáng sủa sảng khoái, La Nhu ngạo kiều nhuyễn manh, Âu Dương Dạ phúc hắc cơ trí, Cố Thời trong nóng ngoài lạnh, từng người đều xinh đẹp đều đặc biệt, nếu không phải ăn không tốt, lại phải vất vả chịu khổ kiếm ăn, tuyệt sẽ không giống như bây giờ nhìn một đám đều gầy trơ cả xương.
Quay đầu liếc mắt nhìn Vương Xuyên một cái, Bạch Vi cười cười, chính là không đợi cô nói gì đó, một cánh tay dài đột nhiên vươn tới, một phen nhéo lỗ tai Vương Xuyên, kéo hắn lui sau.
"Chỉ bằng anh, mơ đẹp, Bạch Vi Vi đứng chung một chỗ với anh cứ như là người đẹp với quái thú vậy, tôi xem á, ba người khác đều tốt đẹp hơn anh, anh cứ nằm nghỉ một chút đi!" La Nhu liếc trắng mắt nói.
"Ai, đau, đau, La Hán tam có phải cô thiếu đánh không?" Vương Xuyên bị nhéo lỗ tai cũng không quên nói nhiều.
"Anh bảo cái gì? Được lắm, xem ra trước khi ăn cơm chúng ta còn phải vận động một chút rồi?!" Nói xong, La Nhu liền buông lỏng tay ra, hai người liền đánh lên, gà bay chó sủa.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Bạch Vi cười càng tươi, Cố Thời ngồi cách đó không xa đột nhiên nhìn thấy nụ cười này, sửng sốt một chút, rồi cứ như vậy nhìn cô thật lâu, thẳng cho đến khi Bạch Vi phát hiện nhìn qua, hai người bốn mắt chạm nhau, Cố Thời theo bản năng nghiêng đầu qua, chỉ còn lại Bạch Vi còn nhìn anh, tươi cười nơi khóe miệng không giảm, có lẽ, cô thật sự không cần gấp gáp rời đi...
Sau khi nấu xong, La Nhu cùng Vương Xuyên cũng đã vận động xong. Bạch Vi phân mỗi người một chén, nhưng thức ăn còn chưa vào miệng, đột nhiên một trận nổ lớn vang lên bên tai, mọi người lập tức bày ra tư thế đề phòng. Chỉ thấy nơi bọn họ nghỉ chân bị đánh vỡ ra một cái động thật lớn, bụi đất bay lên, khiến người nhìn không rõ lắm rốt cuộc là thứ gì, nhưng mơ hồ có thể nghe tiếng thở dốc ồ ồ khiến tim tất cả mọi người đều trầm xuống, đồng thời càng thêm phòng bị.
Đột nhien, một bóng dáng tối đen mạnh mẽ đánh tới La Nhu, động tác cực kỳ nhanh, mọi người thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại. Vẫn là Bạch Vi tay chân lanh lẹ kéo cô ra, hai người lăn một vòng trên sàn nhà, mới tránh được vật kia tập kích.
Mà lúc này mọi người rốt cuộc nhìn thấy rõ bộ dáng của vật kia, một người hình zombie, đầu bóng lưỡng, ít nhất phải cao 2m, lại cao lại cường tráng, đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ vaayk, trên người đầy thịt thối, thậm chí có thể thấy rõ đường máu dưới làn da, móng tay vừa đen vừa nhọn, vừa rồi một móng vuốt của nó đánh xuống, nháy mắt đã cào ra một đường sâu trên mặt đất, khiến đám người Bạch vi không tự giác hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ chưa từng gặp qua zombie như vậy, đây coi là zombie sao? Giống như người khổng lồ, muốn cắt đầu nó, chỉ sợ cần phải tiêu phí không ít sức lực, hơn nữa phía sau nó còn dẫn theo một đám đông nghìn nghịt, cũng không biết chúng nó làm sao biết mà mò đến nơi này?
Ánh mắt Bạch Vi ngưng trọng, hẳn là đám zombie từng xuất hiện trong kịch tình kia, loại người có khổ hình thế này, cũng khó trách đám người Cố Thời không chống đỡ được. Lúc ấy Thiệu Bạch Vi tách ra trốn với đám người Cố Thời, khi đó con zombie kia là đuổi theo Cố Thời rời đi, cho nên cũng không biết sau này đám người này có còn sống sót hay không, kịch tình không nói, Bạch Vi cũng không biết.
Nhưng cô hiểu được bây giờ bọn họ không thể chống đỡ được đám zombie này, cho nên vẫn là chạy trối chết quan trọng nhất...
Mà Cố Thời dường như cũng phát hiện ra điểm này, lập tức hạ chỉ lệnh, tách ra trốn, có cơ hội thì hội họp ở căn cứ phía Bắc, trăm ngàn đừng để quái vật này đuổi theo.
Mấy người còn lại nghe Cố Thời nói như vậy, quyết định thật nhanh lập tức đều tự chọn một hướng bắt đầu trốn. Một đám zombie kia như được mệnh lệnh gì đó, đều chia làm năm phần, quỷ rống quỷ kêu đuổi theo. Mà quái vật kia chẳng biết uống lộn thuốc gì, thế nhưng bay thẳng đuổi theo Bạch Vi, làm khó nó có khổ hình lớn như vậy, động tác còn rất nhanh. Bạch Vi nhíu nhíu mày, tuy rằng cô không biết vì sao con zombie này lại đuổi theo mình, nhớ rõ bên trong kịch tình là nó đuổi theo Cố Thời mà! Nhưng là vẫn nhanh chóng chạy đi, dù cô còn chưa biết rõ Cố Thời có phải người kia hay không hay là mình tự nghĩ, nhưng quên đi, bảo vệ mạng là quan trọng nhất!
Mà ở hướng khác Cố Thời vừa chạy hai bước, nhìn lại, lại phát hiện zombie đầu lĩnh kia thế nhưng chạy thẳng về phía Bạch Vi, cũng không biết nghĩ thế nào, đầu đột nhiên nóng lên, liền liều mạng phá vòng vây của đám zombie, cũng đuổi theo. Lúc ấy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, chính là Bạch Vi có lẽ sẽ chết, vừa nghĩ tới khả năng này, anh liền hoàn toàn không thể khống chế được bản thân mà đuổi theo.
Động tác của Bạch Vi đã tính là nhanh, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới tu luyện hơn mười ngày, động tác dù linh hoạt cũng linh hoạt không đến đâu được, cho nên khoảng cách với zombie to con kia cũng ngày càng gần, Bạch Vi đột nhiên cảm giác lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhưng vừa quay đầu lại cô liền thấy một bóng người như ẩn như hiện chạy theo sau zombie to con kia, nhìn rất quen thuộc, không phải Cố Thời thì còn là ai, nhưng là vì sao anh lại ở chỗ nào chứ? Bộ dáng còn có chút chật vật như vậy.
Mà lúc này, zombie to con kia dường như có chút bị Cố Thời truy đuổi đến phát bực, thế nhưng dừng bước chân đuổi theo Bạch Vi, đánh thẳng về phía Cố Thời.
"Cẩn thận!" Bạch Vi theo bản năng kêu to ra tiếng.
Nghe vậy, Cố Thời mạnh mẽ nghiêng người né tránh, nhanh bước lên, một chút liền đi đến bên cạnh Bạch Vi, trên mặt có vài vết trầy, nhưng vừa thấy Bạch Vi, vẫn là bật thốt lên hỏi, "Em không sao chứ?"
Bạch Vi vội vàng lắc đầu, "Anh thế nào?"
"Cũng không có vấn đề gì lớn, đi mau!"
Nhưng là không thể, con zombie to con kia hai mắt đỏ đậm, giơ lên nắm đấm như bao cát đánh về phía hai người, trên mặt đất nháy mắt đã bị nó đấm ra mấy vết rạn, thậm chí Bạch Vi cảm thấy mặt đất cũng có chút rung động một cái, có thể thấy được lượng lượng nó nện xuống lớn cỡ nào, nếu đập lên người, thật sự không chết cũng tàn.
Thấy một quyền thất bại, zombie kia cũng không hề ưng ý, càng không ngừng múa may móng vuốt về phía hai người, hai người Bạch Vi cùng Cố Thời chỉ có thể né tránh, đừng nói chạy thoát, lúc này ngay cả bảo vệ mạng cũng là vấn đề.
Động tác của zombie ngày càng nhanh, Bạch Vi cùng Cố Thời né tránh cũng ngày càng nhanh, chính là loại tiềm lực kích phát trước mặt sống chết này. Đúng lúc này, zombie đột nhiên hé miệng, vào lúc Bạch Vi không phòng bị liền có một đống lửa bay về phía cô, Bạch Vi thật sự muốn mắng mẹ nó! Đều lợi hại như vậy, thế mà còn có dị năng, thật là muốn mạng của cô mà!
Mà ánh mắt Cố Thời trong nháy mắt kia cũng đột nhiên trở nên đỏ bừng, trong lúc nguy cấp, anh thế nhưng đột phá, giơ tay vung lên thế nhưng có thể đóng băng ngọn lửa kia, băng bao bọc lấy ngọn lửa, tạo thành một vật phẩm cực kỳ xinh đẹp, nhưng chỉ duy trì được vài giây, liền từ không trung rớt xuống, vỡ tan.
Zombie càng căm tức hơn, thế nhưng liều mạng trúng phải mũi tên băng của Cố Thời, một móng vuốt đánh lên vai anh. Nhất thời Cố Thời phát ra một tiếng kêu rên, sắc mặt nhanh chóng biến thành trắng bệch, cả người đều ngã trên đất, không có sức phản kháng, zombie thừa thắng lại đập xuống một móng vuốt nữa, mắt thấy sẽ trúng đầu anh.
Bạch Vi lập tức phát ra tất cả linh khí, hóa khí thành mũi tên, tìm đúng vị trí, xuyên qua giữa đầu con zombie kia. Zombie cấp thấp hơn không có linh thạch, con này hẳn là có, căn cứ theo bên trong kịch tình miêu tả, tinh thạch bình thường đều nằm ở giữa đầu zombie, phá vỡ tinh thạch, zombie sẽ hoàn toàn không có lực hành động.
Mà không làm cho Bạch Vi thất vọng là, zombie kia quả nhiên bị kiềm hãm, sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất. Bạch Vi vội vàng tiến lên, đỡ Cố Thời lên, rất nhanh rời khỏi nơi này. Bây giờ bọn họ không có lực phản kháng gì, không đi không được, động tĩnh nơi này còn lớn như vậy!
Một nơi khác xa xa, trong nháy mắt tinh thạch zombie bị vỡ, một người đàn ông tóc bạc đang nhắm mắt thưởng thức rượu hồng đột nhiên mở mắt ra, sau đó mạnh mẽ đứng lên, phá vỡ cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng nhảy từ mấy chục tầng lầu xuống, bước nhanh chạy đến. Vừa nhìn tahays bãi thịt chết không nhúc nhích kia, ánh mắt lạnh lùng, sau đó bổ đầu nó ra, vừa lúc thấy được một viên tinh thạch màu tím vỡ làm hai.
Hắn ngồi xổm người xuống, vươn tay lấy tinh thạch kia ra, tinh tế quan sát một hồi, nở nụ cười, "Không ngờ tới còn có như vậy... Ha ha, xem ra mình cũng có thể đi ra ngoài hoạt động một chút!"
Nói xong ném tinh thạch còn dính máu vào miệng, ực một tiếng nuốt xuống, sau đó nhắm mắt lại, mũi ngửi ngửi liền chạy theo phía Bạch Vi chạy trốn.