Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 99: Chương 99: Nhiệm Vụ Thứ Mười (10)




Editor: Ngạn Tịnh.

Ninh vương làm phản, đây là chuyện toàn bộ dân chúng Chu Hướng đều biết, hơn nữa đối phương còn tìm cái lý do, là vì bản thân nổi bật nhiều mặt tốt, lại cực được dân chúng kính yêu, đương kim Thánh thượng quá ghen tỵ, cho nên muốn giết hắn diệt khẩu.

Ngoài ra hắn còn soạn ra một thoại bản mấy chục vạn chữ kể về tình yêu đẹp của hắn và Vạn Thanh Ly, tìm người khắp nơi trong quốc trình diễn trong các gánh hát. Bên trong thoại bản Vạn Thanh Ly thanh thuần vô tội, tâm địa thiện lương, thiên hạ vô song, càng kiêm có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiện giải ý người, hiểu được cầm kỳ thi họa, múa đẹp, một bài múa từ Hoàng đô thịnh hành đến khắp Chu Hướng quốc, ngay cả ngoại bang cũng biết Chu Hướng quốc có một nữ tử múa cực đẹp, tên là Vạn Thanh Ly, ngay cả Thanh Ly trang(*), cũng chính là Uyển Thanh trang kiếp trước, cũng bị người truyền ra, từ đó, Vạn Thanh Ly trở thành mỹ nữ kỳ tài hiếm có trên đời, thậm chí còn có xưng hô là mỹ nhân đệ nhất Chu Hướng.

(*) Tên của một loại kiểu trang điểm.

Mà Đông Huyền Lâm ở trong thoại bản cũng là một nam tử kỳ tài phong độ, tướng mạo song tuyệt, nhiều mặt nổi bật khó sánh, kèm thêm một tay thổi tiêu tốt. Nhìn tới nơi này, Bạch Vi liền muốn phỉ nhổ, truyền cái gì không tốt, lại truyền ra một tay thổi tiêu tốt! Hơn nữa bên trong thoại bản còn thổi phồng chuyện lần trước hắn cọ quân công của Vạn Tướng quân vô cùng kỳ diệu, cái gì mà đại phá quân địch, lẻ loi một mình địch trăm kẻ địch, cái gì mà một người lãnh mười vạn đại quân chinh chiến hăng say, thật sự là vi diệu vô cùng, nhưng lại tô rất nhiều công tích trên triều đình lên người mình, nói kỳ thật nơi đó đều có sức lực của hắn, sở dĩ không có người nào biết, chủ yếu vẫn là vì Vạn Thanh Ly!

Lúc trước mới gặp ở Huyền Nữ hồ, hai người vừa gặp đã thương, thậm chí còn thường xuyên trao đổi thư từ, nhưng đều là trao đổi thư ca không chút tổn hại thế tục. Ngay khi Đông Huyền Lâm quyết định chờ sau khi Vạn Thanh Ly cập kê liền cưới nàng vào cửa, hoàng huynh của hắn, cũng chính là đương kim Thánh thượng Đông Huyền Diệp, thế nhưng một đạo thánh chỉ, chiêu Vạn Thanh Ly vào hậu cung.

Đông Huyền Lâm cực kỳ khổ sở, trực tiếp nói rõ với hoàng huynh của mình, thậm chí còn quỳ ở trước điện ba ngày ba đêm hy vọng Hoàng Đế có thể trả nữ nhân hắn âu yếm trả lại cho hắn. Đáng tiếc là, Chu đế Đông Huyền Diệp cũng nhất kiến chung tình với Vạn Thanh Ly ở Huyền Nữ hồ, hắn cũng không có ý định thoái nhượng. Huống chi trời đất bao la Hoàng Đế lớn nhất, người Hoàng Đế muốn chưa bao giờ phải bỏ lỡ.

Vì thế dưới tình huống hai người Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm đều mọc rễ tình ái, lại ngang ngược bị chia rẻ, từ nay về sau Đông Huyền Lâm ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, mà Vạn Thanh Ly ở trong cung hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn từ chối không tiếp nhận Hoàng Đế sủng hạnh, ngày trôi qua cực kỳ gian nan.

Đông Huyền Lâm thấy nàng đau khổ như vậy, liền mượn cơ hội đến hoàng cung thăm nàng vài lần, nhưng chỉ có như vậy vẫn bị người ám toán, hãm hại hai người, bị Hoàng Thượng bắt kẻ thông dâm ở giường, trên thực tế hai người chưa hề xảy ra cái gì. Nhưng Hoàng Đế cũng không tin, đày một người vào lãnh cung, không cho ăn mặc, một người vì vào Tông Nhân phủ, ngày ngày bị đánh chửi, ngày trôi qua khổ không thể nói.

Rốt cuộc có một ngày, Đông Huyền Lâm chịu không nổi, hắn trái lại không hề để ý bản thân chịu khổ, nhưng hắn nào có thể chịu nữ nhân mình âu yếm phải sống những ngày tháng kia, vì thế hắn tìm cơ hội trốn thoát Tông Nhân phủ, chiêu lượng lớn binh mã, không vì gì khác, chỉ vì muốn đón nữ nhân mình âu yếm từ trong cung ra, đồng thời cũng thảo một cái công đạo cho bản thân.

Xem hết thoại bản, tất cả biểu tình cùng ngôn ngữ của Bạch Vi đều bị đánh tan, trong đầu đều bị hai chữ vô sỉ tràn đầy, nam nhân này cũng là kỳ lạ nhất đời rồi!

Chỉ là ở nơi cổ đại không có internet giải trí, tin tức không thông như cổ đại, loại thoại bản và hát kịch thế này lại rất có khả năng, có lẽ là càng xứng làm một cái nguyên nhân hơn! Không thấy rất nhiều đích nữ, thứ nữ quan viên, thậm chí là con gái nhà nghèo, nhóm nghệ kỹ thanh lâu không biết chuyện cũng bị câu chuyện xưa như vậy cảm động khóc ròng đấy sao!

Bạch Vi kêu Giang Dụ Lâu đi hỏi thăm một chút. Mẹ ơi, Đông Huyền Diệp thế mà bị phân thành thế lực tà ác, mà Ninh vương điện hạ thì được tán tụng là một Vương gia tốt có nghĩa có tình, nữ nhân nào có được tình yêu của hắn chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Mà Vạn Thanh Ly đến giờ vẫn còn giãy giụa trong lãnh cung lập tức bị đắp nặn thành loại yêu cơ tuyệt thế hại dân như Dương Ngọc Hoàn, Trần Viên Viên kia, Bạch Vi cũng chỉ có thẻ ha ha ha.

Bây giờ nàng mới cảm giác rõ Đông Huyền Lâm hoàn toàn sinh sai triều đại rồi, sinh sai thân phận rồi. Hắn nên lăn lộn trong giới giải trí, với năng lực biên soạn chuyện xưa cùng hành động cao siêu thế kia, ở Chu Hướng thật đúng là nhân tài không được trọng dụng!

Bạch Vi nghe được chuyện như thế, Đông Huyền Diệp tất nhiên cũng nghe đến, nổi giận vài hồi. Phi tử trong cung, thần tử trên triều đình người có người không gặp phải tao ương. Vạn Thanh Ly là con gái Vạn gia, lúc ấy Vạn Tướng quân bị Đông Huyền Diệp triệt chức, về nhà tĩnh dướng. Mà Vạn Thanh Ly ở trong lãnh cung chịu đủ loại tra tấn, chỉ có Bạch Vi xem như là tiêu dao, bị Đông Huyền Diệp ôm ngủ vài lần, cũng không làm loại chuyện kia. Nhưng là, mặc cho là ai nửa đêm tỉnh lại thấy một nam nhân không ngủ được, đôi mắt âm trầm mở to nhìn chằm chằm vào ngươi, cũng sẽ bị dọa tinh thần thất thần, nước tiểu chảy dài có được hay không? May mắn Bạch Vi thần kinh có vẻ thô, nếu không bây giờ chỉ sợ đã sớm bị dọa điên rồi!

Thật sự là bệnh thần kinh!

Về chuyện Ninh vương tạo phản, trên triều đình nhốn nháo một hồi. Vạn Thịnh Dũng tạm thời cách chức xem xét, nhất thời trong triều không tìm được ai có thể đảm nhiệm chức vụ của ông, vì thế Đông Huyền Diệp ngay tại chỗ hạ lệnh muốn ngự giá thân chinh, ai khuyên cũng đều không được.

Tiền phương Đông Huyền Lâm đã bắt đầu công thành đoạt đất, việc này không nên chậm trễ, chuyện ngự giá thân chinh rất nhanh liền được an bài tốt!

Lúc Đông Huyền Diệp gần đi, là Bạch Vi mang theo một đám phi tử tiễn hắn. Cho dù Vạn Thanh Ly kéo chân sau nàng như vậy, nhưng vì Hoàng đế thiên vị, địa vị của Vạn Qúy phi vẫn không hề có chút dao động, thậm chí càng rắn chắc hơn so với trước kia. Đơn giản là vì trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người rốt cuộc hiểu được Đông Huyền Diệp là thật yêu thích nàng, là loại thật lòng yêu thương vô pháp vô thiên, cho nên lúc trước Nhạc Xảo Dung mới chọn biện pháp không lý trí như vậy. Trái lại nàng cũng chẳng phải yêu thương gì Đông Huyền Diệp cho cam, chỉ là loại tình yêu này của Đế vương, đối nàng mà nói quá nguy hiểm, đối với hậu vị của nàng, đối với gia tộc của nàng là quá nguy hiểm, rất dễ dàng đến cuối cùng cái gì cũng không lấy được, nàng không cam tâm!

"Hoàng Thượng, thuận buồm xuôi gió, nô tỳ ở trong cung an tĩnh chờ người bình an trở về!" Bạch Vi vươn tay giúp hắn chỉnh sửa áo choàng trên người, như một thê tử bình thường cúi đầu khóc nức nở.

Đông Huyền Diệp cũng không trả lời, chỉ là yên lặng nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng nhét nàng vào trong lòng, trầm giọng nói, "Vi nhi vất vả!"

Cánh tay nam nhân ngày càng siết chặt, Bạch Vi có chút không thoải mái, nhưng vẫn là cố nén nhíu mày, nâng tay lên ôm đáp trả. Trên tường thành, xa xa ánh mặt trời vừa ló lên, hai người tay áo chéo nhau, chiếu rọi một đôi thần tiên quyến lữ, ngay cả đám người Nhạc Xảo Dung, Lý Tương Tương cũng không thừa nhận không được, Vạn Bạch Vi quả thực rất xứng đứng bên cạnh Đông Huyền Diệp.

Mà Bạch Vi nghĩ là, từ khi nàng xuyên qua đến nay đã lâu như vậy, ban đêm Đông Huyền Diệp nghỉ lại chỗ nàng lại chưa từng làm ra hành động gì để nàng dùng tinh thần lực cho hắn lâm vào ảo cảnh đâu, nói như vậy là hắn không có hứng thú với nàng? Ngay cả Nhạc Xảo Dung cùng các phi tần khác trong cung cũng trước sau mang thai, người mất con là nàng, Đông Huyền Diệp lại dường như chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lại sủng hạnh nàng, bước vào Thính Tuyết điện của nàng, không phải chơi cờ, thì chính là ôm nhau nằm trên một cái giường, không nói một lời, thật sự là kỳ quái!

Đang khi Bạch Vi còn suy nghĩ miên man, Đông Huyền Diệp đột nhiên mở miệng bên tai nàng, mang theo ý cười, "Lần này trẫm đến bình định gian thần tặc tử, còn muốn mượn nàng một người đấy!"

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Bạch Vi đột nhiên dâng lên một dự cảm không ổn.

"Không biết đốc chủ Đông Hán Giang Dụ Lâu của trẫm, Vi nhi có nỡ bỏ thứ yêu thích hay không?" Đông Huyền Lâm thả lỏng ôm ấp, cười nhìn về phía Bạch Vi, có chút trêu ghẹo, có chút trêu tức.

Qủa nhiên! Sắc mặt Bạch Vi không chịu khống chế có chút thay đổi, chỉ là cũng coi như tự nhiên, ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn Đông Huyền Diệp, "Hoàng Thượng trêu cười gì vậy chứ? Nếu Giang Dụ Lâu là đốc chủ Đông Hán của người, sao còn hỏi thiếp có bỏ thứ yêu thích gì đó không chứ, xác thực, ta là thật thích tiểu thái giám kia, y cũng thay ta làm không ít chuyện, nhưng y rốt cuộc vẫn là thần tử của Hoàng Thượng, đừng nói dẫn y lên chiến trường, muốn y lên núi đao xuống biển lửa, y cũng không quay đầu đi ngay lập tức cho người mà! Ai, chỉ là người nói cũng có chút đạo lý, Giang Dụ Lâu võ công cao cường, tâm tư kín đáo, người mang theo y ta cũng sẽ an tâm hơn nhiều! Chiến trường hung hiểm, thêm một Giang Dụ Lâu người cũng thêm một phần bảo đảm! Hoàng Thượng, xin người nhớ cho, nô tỳ luôn luôn ở nhà chờ người, làm ơn hãy an toàn trở về!"

Nói đến phía sau, Bạch Vi kìm lòng không đậu ôm lấy Đông Huyền Diệp, thân thể hơi có chút phát run, "Xin người nhất định phải an toàn trở về!"

Nước mắt yên lặng phủ mờ hai mắt, lúc Đông Huyền Diệp nâng cằm nàng lên, chính là nhìn thấy một gương mặt khiến người đau lòng.

Hắn nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng ấn trên trán Bạch Vi một nụ hôn, nhẹ giọng nói, "Được!"

Thấy hai người kia tư thế "phu thê tình thâm", đám người Nhạc Xảo Dung cũng chẳng biết sao, cứ cảm giác bọn họ không nên phá hư cảnh đẹp thối nát này, một chút chua xót xen lẫn thản nhiên đến khó tin.

Đông Huyền Diệp đi rồi, ngay cả Giang Dụ Lâu cũng bị hắn mang đi. Bạch Vi dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, đưa lưng về phía mọi người nhìn đại quân rời đi, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Nàng còn chưa kịp nói lời từ giã nào với Gaing Dụ Lâu, xem ra Đông Huyền Diệp hẳn là đã nhận ra cái gì, nếu không cũng sẽ không thử nàng như vậy, nàng nghĩ bản thân cần hành động nhanh hơn một chút!

Ngày hôm sau sau khi đại quân Đông Huyền Diệp rời đi, Bạch Vi bước vào lãnh cung. Gian phòng Vạn Thanh Ly đang ở chính là gian phòng mà Vạn Bạch Vi ở bên trong kịch tình. Nghe nói gian phòng kia nóc nhà vẫn là vỡ, thường xuyên bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, thậm chí còn có vài loại động vật nhỏ như chuột, gián linh tinh bò qua, Vạn Thanh Ly ở bên trong này hẳn là rất "vui vẻ" à nha!

Đi ngang qua con đường phủ đầy cỏ dại, Bạch Vi đẩy ra cửa lớn lãnh cung. Chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, ánh mặt trời cùng lúc đi theo Bạch Vi chiếu vào căn phòng âm lãnh, thật là âm lãnh, cảm giác khí lạnh rất nặng.

Bạch Vi rõ ràng chỉ một tay đã đẩy được cánh cửa kia, mang theo ánh mặt trời, đi về trước hai bước, nàng liền thấy một vật thể không rõ run rẩy bọc chăn ngồi trong góc phòng, ngoại trừ một đầu tóc rối tung, căn bản không thấy rõ người.

Nàng nâng bước lên trước, một phen xốc tấm chăn mỏng kia lên, theo sau là một tiếng thét chói tai của nữ nhân.

"A! Đừng đánh ta! Xin đừng đánh ta! Van cầu ngươi, đừng đnahs ta, ta không dám, ta không dám..." Nữ nhân càng không ngừng vươn tay vung vẩy loạn xạ.

Trên cánh tay mảnh khảnh đầy vết xanh tím, Bạch Vi nhíu nhìu mày, xem ra sau khi bị Đông Huyền Lâm chọc giận, Đông Huyền Diệp tìm không ít người tiếp đãi nàng ta. Dù sao nữ nhân vật chính bên trong thoại bản chính là Vạn Thanh Ly, mà Đông Huyền Diệp cũng không có thói quen tốt không đánh nữ nhân gì đó, ngươi chọc giận ra, ta liền đáp trả lên người ngươi, chính là đơn giản thô bạo như vậy! Vạn Thanh Ly trọng sinh vẫn rơi vào tình cảnh thế này, Bạch Vi đều có chút đáng thương... cho chỉ số thông minh của nàng ta!

"Là ta, Thanh Ly, là ta, là ta đây! Là tỷ tỷ!" Bạch Vi đè lại hai tay đang vung loạn kia, nói.

Như là nghe được từ mấu chốt gì, Vạn Thanh Ly lập tức yên tĩnh lại, thả tay xuống. Lúc này Bạch Vi mới nhìn đến khóe miệng nữ nhân này cũng rách, hốc mắt còn có vết bầm tím, không ngờ tới đám thị vệ kia ngay cả mặt cũng đánh, chỉ là... Đánh tốt lắm! Bạch Vi ở trong lòng âm thầm khen ngợi.

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Tỷ tỷ rốt cuộc cũng đến xem Thanh Ly, hu hu... Thanh Ly ở trong này thật là khổ sở... Thanh Ly rất nhớ tỷ... Hu hu..." Thấy rõ bộ dáng của người tới, Vạn Thanh Ly ngay lập tức ôm lấy thắt lưng Bạch Vi bắt đầu khóc hô.

Mãi cho đến khi khóc đến nấc lên nàng ta mới rốt cuộc nghỉ ngơi lại, lúc này cả vùng eo Bạch Vi đều ướt cả, thậm chí còn nhiễm một chút vết bẩn. Trải qua hơn nửa tháng dày vò, Vạn Thanh Ly gầy đi không ít, cũng bẩn rối loạn không ít.

Mà lúc này nàng ta vẫn gắt gao nắm lấy ống tay áo của Bạch Vi, giống như rất sợ nàng sẽ rời đi, ngẩng đầu nhu thuận hỏi, "Tỷ tỷ, là tỷ đến đón muội ra ngoài sao? Có phải Huyền Lâm ca ca..." Nói đến đây, Vạn Thanh Ly bất giác nói lỡ, lập tức vòng vo câu chuyện.

"Là Hoàng Thượng cho tỷ đến thả ta ra ngoài sao?" Nói xong liền chờ mòng nhìn Bạch Vi. Nàng chưa bao giờ biết lãnh cung lại khó sống đến như vậy, ăn thiếu mặc thiếu cũng thôi, cách vách còn có một nữ nhân điên vừa đến nửa đem liền bắt đầu gáo khóc thảm thiết hát hí khúc, dọa nàng sợ tới mức nửa tháng đều không ngủ ngon được. Từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng nếm khổ, mặc kệ là Đông Huyền Lâm hay là Đông Huyền Diệp, nàng đều được nuôi dưỡng trong cẩm y ngọc thực, đối với lãnh cung, nàng chỉ biết đời trước tỷ tỷ bị nhốt trong lãnh cung suốt ba tháng, chuyện khác hoàn toàn không biết.

Nghĩ như vậy, Vạn Thanh Ly liếc mắt nhìn Bạch Vi. Hơn nửa tháng không gặp, tỷ tỷ dường như càng đẹp hơn rồi. Vì sao chứ? Vì sao nửa tháng này tỷ chưa từng đến thăm nàng, đây vẫn là tỷ tỷ của nàng sao? Mặc cho nàng ở trong này chịu tội, nếu không nhờ nàng thì người ở đây phải là tỷ, bây giờ người nằm ở đây phải là tỷ mới đúng! Không ngờ tỷ một chút cũng không cảm kích cũng thôi, còn ở bên ngoài phong lưu vui vẻ! Ánh mắt Vạn Thanh Ly dần dần nhuộm lên màu đen, không thể tha thứ!

Bạch Vi vẫn chú ý đến biểu tình của nàng ta, vừa thấy như vậy, cũng là không còn gì để nói. Bây giờ nàng nghĩ nàng đã có chút khẳng định Vnạ Thanh Ly này không phải con gái Vạn gia, cho dù phải, nàng cũng sẽ biến nàng ta thành không phải!

"Thanh Ly, bây giờ Hoàng Thượng không ở trong cung, tỷ tỷ mới tìm được cơ hội đến đây thăm muội. Muội nói thật cho tỷ nghe, muội cùng Ninh vương có quan hệ không thỏa đáng gì hay không? Đừng gạt ta, muội cũng biết, trên đời này chỉ có ta là biết lúc trước muội muốn ta thay muội tiến cung chính là vì Đông Huyền Lâm, không ai rõ tình cảm muội dành cho y hơn ta cả!" Bạch Vi cúi đầu, nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng ta.

Ánh mắt sắc bén kia khiến Vạn Thanh Ly không thể tránh được, nghĩ đến đau khổ bản thân chịu suốt lâu nay, đột nhiên cam chịu hô, "Đúng, ta chính là có quan hệ với y, thì sao? Hai chúng ta là thật lòng yêu thương nhau, cũng không gây trở ngại cho bất kỳ ai, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Đông Huyền Diệp đã chiếm được thân thể ta, ta sinh con trai cho y, vậy còn chưa đủ sao? Ta với Huyền Lâm ca ca chỉ là kìm lòng không đậu, có vấn đề gì..."

Nói còn chưa xong, Bạch Vi liền cho một bạt tai, ánh mắt không hề có chút dao động. Lại là loại lý luận tình yêu là tất cả này, trải qua nhiều thế giới như vậy, Bạch Vi nghe đến lỗ tai mọc kén, hận nhất chính là loại phế vật trong đầu chỉ có tình yêu, còn lại tất cả đều là phân này!

"Tỷ đánh muội? Tỷ lại đánh muội? Các người dựa vào cái gì đánh ta, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Nếu không phải ta, bây giờ người nằm ở đây người không ra người quỷ không ra quỷ chính là Vạn Bạch Vi ngươi! Rốt cuộc ngươi có tư cách gì đánh ta, lúc trước muốn ngươi tiến cung ngươi có chịu thiệt thòi gì sao? Vạn Qúy phi dưới một người trên vạn người, người khác hâm mộ cũng không có được, ngươi lại ngồi vững vàng. Đông Huyền Diệp gần như là một mảnh cuồng dại với ngươi, cho dù là Hoàng Hậu tương lai cũng có thể có được, rốt cuộc ta thiếu ngươi cái gì? Đúng, cái chết của Thụy nhi lúc trước có liên quan với ta, nhưng đó cũng là Đông Huyền Lâm ra tay, Vạn Bạch Vi ngươi lại hại như thế sao không đi tìm y đi? Suốt ngày chỉ biết đnahs ta, ói cho ngươi, Vạn Thanh Ly chưa từng có lỗi gì với ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?" Vạn Thanh Ly giống như ả đàn bà chanh chua bình thường rống to rống nhỏ chất vấn, đúng lúc này, phi tử điên phòng bên thế nhưng cũng đi theo y y nha nha xướng lên.

"Đừng hát nữa, khó nghe muốn chết!" Vạn Thanh Ly dùng hết khí lực rống lớn một tiếng, đây chính là việc suốt nửa tháng nay nàng muốn làm mà vẫn chưa thể làm được, vừa rồi vừa nói xong, nàng đột nhiên cảm giác cả người đều khoan khoái không ít. Những lời này nàng đã sớm muốn nói, dựa vào cái gì nàng phải xin lỗi lấy lòng, phải hạ thấp một bậc trước mặt Vạn Bạch Vi chứ! Cho tới bây giờ nàng đều không hề sai, tiên cung là nàng ta tự nguyện, nàng ta cũng hưởng thụ lâu như vậy rồi không phải sao? Đứa cháu nhỏ kia nàng cũng rất khó chịu, cho nên quỳ một ngày một đêm đáp trả rồi, cuối cùng cũng chỉ chiếm được hai bạt tai đó không phải sao?! Đời trước là nàng ta tìm đường chết, đội nón xanh cho Đông Huyền Diệp, cuối cùng bị biếm vào lãnh cung, tất cả mọi chuyện có liên quan gì đến nàng đâu, dựa vào cái gì vẫn muốn nàng xin lỗi nàng ta chứ, rốt cuộc nàng thiếu nàng ta cái gì chứ?

Nghe xong những lời này, nửa ngày Bạch Vi cũng không nói được gì, nàng bắt đầu hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc được nuôi dưỡng thế nào ra được vậy? Chẳng lẽ mẹ Vạn nàng chưa gặp một lần kia là một kẻ tâm thần ẩn tàng sao? Nàng kết hợp với trí nhớ mười mấy năm của Vạn Bạch Vi đến xem, dường như là không phải, như vậy rốt cuộc sao lại cho ra một Vạn Thanh Ly như vậy chứ? Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, Bạch Vi thế nhưng lần đầu tiên cảm nhận cảm giác mệt mỏi từ trên một người.

Nàng không nói một lời lấy một ít bạc từ trong tay áo ra, ước chục mấy lạng, đặt ở trên bàn, quay đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện, "Nơi này có chút bạc ngươi cứ cầm, ước chừng ba ngày sau lãnh cung sẽ canh chừng lơi lỏng, đến lúc đó ngươi tìm cơ hội chạy đi đi! Đông Huyền Lâm đã sớm rời hoàng thành, bây giờ ước chừng đang ở đất phong của mình, đang chuẩn bị tạo phản, nếu ngươi muốn tìm y thì cứ đi đi, chỉ là hy vọng về sau ngươi đừng nhắc lại với ai ngươi là con gái Vạn gia, từ nay về sau ngươi và hai cắt đứt tình nghĩa tỷ muội, ngươi sống sang giàu cũng tốt, bần cùng cũng thế, đều không có liên quan gì với ta, với Vạn gia. Đây là ý của ta, cũng là ý của cha mẹ huynh trưởng, về sau ngươi, tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong Bạch Vi liền rời đi, phải bết rằng nàng đã phải khuyên cha mẹ Vạn gia, huynh trưởng một hồi rất lâu mới được thế này, bây giờ nàng vạn phần mong chờ Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm gặp lại nhau, nếu tình cảm của hai người chống lại được khảo nghiệm lần này, thì nàng sẽ chúc phúc!

Mà sau khi Bạch Vi rời đi, Vạn Thanh Ly lập tức xuống giường, nhét bạc vào trong tay, trong mắt lướt qua tia ngoan độc. Chờ sau này nàng làm mẫu nghi thiên hạ, nàng muốn Vnạ Bạch Vi quỳ từ cửa hoàng cung đến cửa tẩm cung của nàng! Đôi cha mẹ, huynh trưởng không có lương tâm kia của nàng càng đừng hòng chiếm một chút ánh sáng của nàng! Hừ!

Lúc này, trong lòng Vạn Thanh Ly tràn ngập oán hận với người nhà, càng là kỳ vọng với tương lai!

Mà sau khi Bạch Vi rời khỏi lãnh cung, liền đi đến cung của Nhạc Xảo Dung ngồi một hồi, lúc đi, Nhạc Xảo Dung tiễn nàng đến tận cửa.

Bạch Vi nhẹ ôm lấy nàng ta, nét mặt tươi cười như hoa, "Hợp tác vui vẻ!"

Nhạc Xảo Dung cũng nở nụ cười, trong lòng lại nói không ra là cảm giác gì.

Đến ngày thứ ba, Bạch Vi liền rời đi hoàng cung, trừ nha đầu thiếp thân Lục Chỉ cùng Nhạc Xảo Dung, gần như không có người biết, bởi vì dù sao bên trong Thính Tuyết vẫn có một vị "Qúy phi" đang ngồi đấy thôi!

Về phần Bạch Vi, lúc đi ra còn thuận tiện bắt cóc Thập Tam hoàng tử Đông Tử Lân cùng đi, dù sao hành trình lịch lãm của nhóc con cũng phải bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.