Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 7: Chương 7: Nhiệm vụ thứ nhất (6)




Editor: Ngạn Tịnh

“Vũ Phong, cứu em!”

“Hàn Dịch Sâm đâu? Vì sao hắn không đến?” Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang, người đàn ông trung niên đợi nửa ngày cũng chỉ thấy hai người Tần Vũ Phong và Hàn Dịch Sâm, nhất thời kích động giơ dao nhỏ lên, không ngừng ma sát với cổ non mịn của Lâm Giai Nhân.

Mà Lâm Giai Nhân đã sớm bị dọa, nước mắt không ngừng chảy. Buổi sáng hôm nay cô vừa ra cửa đến biệt thự tìm Hàn Dịch Sâm, không ngờ giữa đường lại bị người che miệng bắt đi. Sau đó mới biết được người này bắt cóc mình là vì muốn tiền chuộc từ Hàn Dịch Sâm, Lâm Giai Nhân chỉ có thể ngậm đắng khóc không ra tiếng.

Hiện tại Hàn Dịch Sâm sao có thể đưa tiền chuộc cô về chứ, ngay cả tiền thuốc men của mẹ mà anh ta cũng không muốn thanh toán mà! Qủa nhiên, đợi nửa ngày, cô cùng tên bắt cóc chỉ thấy hai người Tô Bạch Vi và Tần Vũ Phong đến. Tần Vũ Phong thì cô có thể hiểu, nhưng cô không ngờ được Tô Bạch Vi cũng đến đây.

“Có chuyện gì thì từ từ nói, trước hãy bỏ dao xuống! Ông muốn tiền, tôi có thể đưa cho ông, hàn Dịch Sâm tới hay không tôi đều đưa cho ông, đừng kích động!” Tần Vũ Phong thấy đối phương kích động, liền vội vàng khuyên nhủ.

“Mày? Mày có thể cho tao tiền?” Người đàn ông trung niên có chút không tin tưởng, nhưng lúc này Hàn Dịch Sâm không đến ông cũng không còn cách nào khác. Ông lúc này căn bản đã cùng đường, ông ta có thể chờ được nhưng con gái ông ta chờ không nổi nữa. Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đưa tiền là được, “Tốt lắm, tao muốn 50 vạn, tiền mặt. Chỉ cần mày đưa tao 50 vạn, tao lập tức thả người!”

“50 vạn, được” Tần Vũ Phong lấy ra một cặp sách từ sau lưng, đó là sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của Lâm Giai Nhân hắn liền chuẩn bị, chính là tất cả tiền trong ngân hàng của hắn. Bởi vì Lâm Giai Nhân cho nên hắn không có một chút sơ xuất, nghe điện thoại biết đối phương muốn tiền mặt liền vội vàng đến ngân hàng chuẩn bị thỏa đáng.

Tần Vũ Phong mở cặp ra, đặt ở trên đất, nhìn người đàn ông trung niên đối diện, “Ở đây có 50 vạn tiền mặt, ông có thể thả người rồi chứ?”

Nhìn đến tiền nháy mắt ánh mắt của người đàn ông kia liền sáng lên, đó chính là hy vọng của ông, là hy vọng của con gái ông. Vì thế ông khẩn cấp để Tần Vũ Phong đá cặp sách đến, theo sau ông vẫn như cũ đặt con dao trên cổ Lâm Giai Nhân, kèm đến bên cặp xem tiền đó có phải tiền giả không. Chờ đến khi xác nhận tất cả đều là tiền thật, người đàn ông trung niên lúc ấy mới thỏa mãn thở ra một hơi.

“Được, mày rất giữ chữ tín, người phụ nữ tao sẽ để lại!” Nói xong, ông ta cầm cặp lên rồi đẩy mạnh Lâm Giai Nhân về phía trước, chuẩn bị đào tẩu từ cửa sau của nhà xưởng. Nhưng không ngờ ngay nháy mắt ông ta buông Lâm Giai Nhân ra, mười mấy cảnh sát mặc cảnh phục xanh biếc đã phá cửa bao vây, động tác chỉnh tề quy hoạch, thiếu chút nữa khiến người đàn ông trung niên sợ đến vỡ mật.

Nhìn lại, cửa lớn cũng đứng rất nhiều cảnh sát, ông trốn không thoát.

“Dương Quân ông đã bị bắt, buông dao theo chúng tôi trở về!” Đầu lĩnh là một người có gương mặt băng lãnh tuyên bố. Bạch Vi kinh ngạc nhìn qua, phát hiện người nọ chính là Giang Mạc từng có vài lần duyên nợ với cô, không ngờ lần này là anh ta lĩnh đội. Cô đã sớm tra rõ đối phương là cảnh sát, trừ tin tức đó ra gần như không có một tin tức hữu dụng nào khác, cô liền tạm thời đặt anh ta sang một bên, vẫn luôn luôn khúc mắc vì sao chuỗi hạt của cô lại có phản ứng với người này.

Mà người đàn ông trung niên nhìn những người này càng không ngừng áp sát mình, toàn thân đều phát run, đầu óc nóng lên liền giơ đao phóng tới ba người Bạch Vi, “Bọn mày thế nhưng dám báo cảnh sát!”

“A!” Lâm Giai Nhân nhìn thấy người nọ vọt tới chỗ mình, lớn tiếng kêu, đầu óc đã không chịu khống chế của cô, theo bản năng muốn kéo người bên cạnh là Bạch Vi đến chắn dao giúp mình.

Nhưng Bạch Vi đã sớm đề phòng chiêu này của cô ta, nghiêng người một cái liền tránh được, ngay sau đó chân chuyển động một chút, khiến cho cô ta lảo đảo một cái, mặt liền hướng thẳng đến con dao kia...

Lâm Giai Nhân bị hủy dung, dao của người đàn ông trung niên kia chạy thẳng tắp từ cằm đến mắt trái của cô ta, miệng vết thương sâu đến thấy cả xương. Ngay cả những bác sĩ nhìn thấy miệng vết thương cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lúc Bạch Vi biết được tin tức này, người cũng đã ở Vân Nam thưởng thức phong cảnh tự nhiên, sau khi nghe bất quá cũng chỉ là nhíu mày. Trước kia Tô Bạch Vi cản một dao giúp cô ta, hiện tại cô trả lại một đao, hai người xem như hòa, tuy rằng đối phương cũng chỉ là bị hủy dung mà thôi. Mà cùng với tin này còn có tin tức Tần Vũ Phong đã cầu hôn Lâm Giai Nhân, hai người một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, hy vọng Bạch Vi có thể tham gia.

Tham gia thì Bạch Vi tất nhiên sẽ không, chỉ là cô sẽ chuẩn bị cho hai người bọn họ một ít lễ vật. Bấm mở đoạn ghi âm trong điện thoại, Bạch Vi nở nụ cười.

Ba tháng sau, Bạch Vi rời khỏi thế giới này. Ngay nháy mắt cô rời khỏi, cách ngàn dặm một người đàn ông giống như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, ánh mắt sâu xa. Ba ngày sau, một cảnh sát trong quá trình vật lộn với kẻ bắt cóc đã anh dũng hy sinh, hưởng thọ 24 tuổi.

Ba năm sau.

Nhìn thấy hôn lễ linh đình trên ti vi, cùng gương mặt khá giống mình đang tươi cười hạnh phúc, Lâm Giai Nhân nghiến răng, vết sẹo xấu xí trên má trái càng không ngừng vặn vẹo. Lúc nào toàn thân cô đã không có chỗ nào nhìn giống Thẩm Quân, gánh nặng cuộc sống đã sớm lan đến lưng của cô, trừ bỏ oán trời trách đất cô dường như không còn biện pháp khác để phát tiết đau khổ của mình.

Hiện tại nơi cô ở cũng chỉ là một căn nhà năm mươi mét vuông. Sống cùng chồng, đứa nhỏ và mẹ, khiến cho người khác nhìn vào liền có cảm giác chật chội, bẩn loạn, u ám. Nhưng bọn họ lại không có năng lực để đổi một căn nhà lớn hơn.

Tần Vũ Phong đã sớm bị công ty sa thải, bởi vì bị tội bán đứng cơ mật của công ty nên thanh danh của hắn đã sớm thối không nói nổi, căn bản không có khả năng tìm một công việc lương cao khác. Hắn bán xe, bán phòng, thậm chí còn đi vay không ít mới có thể giúp Lâm Giai Nhân trả món nợ mà cha cô lưu lại. Vốn tưởng rằng bằng vào bằng cấp trường cao đẳng của Tần Vũ Phong thì sẽ tìm được công việc tốt khác, nhưng không ngờ làm chưa đến hai ngày liền bị người tìm cớ sa thải. Sau từ trong miệng một vị quản lý biết được thì ra sau lưng có người không muốn bọn họ dễ chịu, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

Suy đoán đến người nọ rất có thể là Hàn Dịch Sâm, đêm đó hai vợ chồng liền bạo phát một lần mà tranh cãi rất lớn. Tần Vũ Phong thậm chí còn đưa ra đoạn ghi âm mà Bạch Vi gửi cho hắn, phát tác tại chỗ, hai người càng cãi càng kịch liệt. Sau lại bắt đầu chiến tranh lạnh một tháng, tình cảm cũng dần dần phai nhạt.

Nhưng ngày vẫn phải tiếp tục qua, không còn cách nào khác Tần Vũ Phong đành tìm một công việc cu li, mỗi sáng đều dậy rất sớm, nhưng chỉ có thể cầm được một ít tiền lương còi cọc, ngay cả sống tạm đều thành vấn đề. Mặc dù như vậy Lâm Giai Nhân vẫn không muốn ra ngoài tìm việc, vết sẹo trên mặt cô là nỗi ô nhục, cô ta không muốn ra đường để người khác chỉ chỏ. Bởi vậy hai vợ chồng ngày càng thường xuyên khắc khẩu, hiện tại cũng đã đến trình độ túi bụi.

Ngay lúc hôn lễ trên ti vi sắp kết thúc, cửa căn phòng nhỏ bị người đẩy ra, Tầm Vũ Phong vẻ mặt sương gió dẫn theo một đứa bé nam gầy yếu, nhút nhát bước vào.

“Bên ngoài lạnh như thế, mẹ vẫn chưa tan tầm, một mình tiểu Vỹ ở nhà trẻ cô cũng không đi đón một chút được sao? Cô xem mặt đứa nhỏ cũng đã đông lạnh!” Vừa vào cửa, Tần Vũ Phong liền bắt đầu oán giận.

“Không phải anh đã đón nó về rồi sao?” Lâm Giai Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó xòe tay ra, “Tiền lương hôm nay đâu? Mai phải đưa tiền thuê nhà, mau đưa cho tôi!”

“Tiền lương, tiền lương, cô chỉ biết đến tiền, sao cô lại không ra ngoài làm việc? Hôm nay bên ngoài lạnh như thế, tôi không khởi công, không có tiền lương!” Tần Vũ Phong trừng hai mắt quát.

“Tôi đi làm việc, khuôn mặt này của tôi ra ngoài sẽ tìm được việc sao? Anh chính là muốn tôi bị người chê cười có phải không?” Lâm Giai Nhân cũng không yếu thế chút nào.

“Ai sẽ chê cười cô, mọi người đều có công việc, ai sẽ muốn để ý đến cô chứ! Nếu cô không muốn đi làm, cả nhà chúng ta đều phải ăn không khí!” ánh mắt Tần Vũ Phong hung ác.

“Vậy còn không phải do anh vô dụng sao? Nếu anh có bản lĩnh cũng sẽ không mỗi ngày đều thúc giục vợ của mình ra ngoài kiếm tiền, vô dụng!” Lâm Giai Nhân trào phúng nói.

“Cô!” Hôm nay mọi việc không thuận lợi, Tần Vũ Phong đã sớm nghẹn một bụng lửa, vừa nghe cô ta nói vậy liền giơ tay lên muốn tát cô ta.

“Anh đánh đi, đánh đi! Tần Vũ Phong anh hiện tại cũng chỉ có một chút tiền đồ ấy, chỉ giỏi đánh vợ! May mắn năm đó Tô Bạch Vi không đến với anh, nếu không bây giờ ngay cả ruột cũng đều thối!” Lâm Giai Nhân giương mắt lên trào phúng nói.

Vừa nghe đến cái tên kia, Tần Vũ Phong lập tức run sợ một chút, tay cũng ngừng lại.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Lâm Giai Nhân sao còn không biết đối phương đang nhớ đến Tô Bạch Vi, trong lòng thầm hận, đi lên mắng Tần Vũ Phong một phen, “Anh được lắm, đây là lần thứ mấy rồi, mỗi lần nhắc đến tiểu tiện nhân kia anh đều bày ra một bộ si tình như vậy. Anh si tình cho ai xem chứ, tiện nhân kia cũng đã sớm chết!” Nghĩ đến Tô Bạch Vi đi du lịch trượt chân rơi vào nước chết đuối, Lâm Giai Nhân liền một trận vui sướng. Đời này cô ta chán ghét nhất hai người phụ nữ, một người là Thẩm Quân, một người là Tô Bạch Vi. Người sau chết làm cho tâm tình mấy ngày nay của cô ta rất tốt, liền ngóng trông ngày nào đó Thẩm Quân cũng chết như thế, như vậy cô ta liền viên mãn.

“Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, nếu không có Bạch Vi, mẹ cô cũng không có tiền đổi thận, cô cũng đừng đui mù không nhìn thấy lòng tốt của người khác như vậy!” Tần Vũ Phong nói xong, liền vọt vào buồng vệ sinh, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Xác thực, tiền tài bất nghĩa trước kia của Bạch Vi cơ bản đều để mẹ Lâm đổi thận. Đúng là cô muốn trả thù, nhưng cô không muốn liên lụy đến mẹ Lâm vô tội, cho nên sau khi Hàn Dịch Sâm không trả tiền thuốc men cho bà nữa, cô liền cầm tiền trên tay đến.

“Tôi không nhìn thấy lòng tốt của người khác, Tần Vũ Phong, rõ ràng chính anh đang chột dạ, đừng nói Tô Bạch Vi đã chết, nếu ả bây giờ còn sống chỉ sợ cũng sẽ không liếc nhìn anh một cái. Anh cũng không nhìn lại xem tính tình bây giwof của mình...”

Ngoài cửa tiếng trào phúng của Lâm Giai Nhân vẫn không ngừng tiếp tục, Tần Vũ Phong lại làm như không nghe thấy gì. Hắn châm một điếu thuốc, ngồi trên bồn cầu, từ một góc sáng sủa của phòng vệ sinh tìm ra một vòng cổ. Thứ này lúc còn yêu đương với Tô Bạch Vi hắn đã tặng cho cô, lúc cô rời đi cũng không mang theo, hiện tại lại thành vật quý giá nhất trong cuộc sống đầy khó khăn này của hắn.

Bạch Vi...

Tinh tế vuốt ve vòng cổ kia, Tần Vũ Phong yên lặng rơi lệ. Hắn hối hận, đã sớm hối hận...

Cùng lúc đó, tại Hàn gia.

Hôn lễ đã xong, nhưng mọi người vẫn như cũ thập phần hưng phấn, chỉ có một người cách biệt. Trong một căn phòng ở lầu hai, Hàn Dịch Sâm uống rượu đỏ nhìn náo nhiệt không hề liên quan đến mình, ánh mắt ảm đạm.

Thì ra người kết hôn với Thẩm Quân không phải là hắn, mà là một người anh cùng cha khác với mẹ với hắn, Hàn Dịch Chính. Đối phương bởi vì thân thể không tốt cùng mẹ đã sớm mất nên vẫn luôn bị người khác xem nhẹ, ai có thể ngờ đến cuối cùng người thắng dĩ nhiên lại là anh ta.

Lúc trước thị trường chứng khoáng của tập đoàn Thần Cánh là do anh ta ra tay, cũng là anh ta chủ động tìm đến Thẩm Quân, hy vọng có thể hợp tác với cô. Kết quả cuối cùng có thể nghĩ, Hàn Dịch Sâm thất bại thảm bại. Chỉ là nửa đời sau của hắn vẫn xem ra an ổn, dù sao cũng đều là người của Hàn gia, cũng không thể làm thẳng tay. Nhưng đối với Hàn Dịch Sâm mà nói thì đó chính là sỉ nhục, hắn không thể tìm hai người kia gây phiền toái, đành phải phát tiết cơn giận lên đầu Lâm Giai Nhân cùng Tần Vũ Phong.

Chỉ là một loạt chuyện xưa sau này Bạch Vi không hề hay biết, cô đã tiến vào thế giới kia, hơn nữa còn dẫn theo một cái đuôi nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.