Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 43: Chương 43: Nhiệm vụ thứ sáu (3)




Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo

Về đến nhà, Bạch Vi phát hiện Viên Sĩ Thịnh đang ngồi trên ghế ngủ gật, ngủ đến chảy cả nước miếng, bộ dáng kia nhìn qua thật ngốc. Bạch Vi đỡ trán, tên ngốc này có thể ăn, có thể ngủ, có thể gặp rắc rối, theo kịch tình nếu không có Dương Bạch Vi luôn đi theo phía sau dọn dẹp hậu quả cho hắn, hắn sớm đã bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần. Hắn khỏi bệnh không những không đối xử tử tế với cô mà còn bức cô vào chỗ chết, thật vô lương tâm, càng nghĩ Bạch Vi càng nắm chặt tay.

Đột nhiên, cô tát thật mạnh vào mặt Viên Sĩ Thịnh, hắn bừng tỉnh, đáy mắt theo bản năng xẹt qua tia ngoan độc, Bạch Vi nhướng mày, xoa mặt hắn, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, khờ bảo gặp ác mộng à?"

Nghe cô hỏi, biểu cảm theo bản năng kia của Viên Sĩ Thịnh biến mất, lại khôi phục bộ dáng ngốc nghếch lúc trước, khóc nức nở: "Ô, ô đau quá..."

"Không đau, không đau, vừa rồi có con muỗi muốn cắn khờ bảo, ta đã đánh chết nó rồi, mau ngủ đi." Bạch Vi thuận miệng nói bừa, cô cũng không thể nói thẳng với hắn là nhìn không vừa mắt nên muốn đánh.

Nhìn Viên Sĩ Thịnh một giây trước còn nước mắt lưng tròng, ngay lập tức đã có thể đi vào giấc ngủ tiếp, Bạch Vi đảo mắt, không quan tâm đến hắn nữa, leo lên giường đi ngủ. Tuy rằng cô vẫn trói chặt Viên Sĩ Thịnh nhưng cách một khoảng thời gian cô sẽ nới lỏng dây để hắn không tàn phế được.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, thím Lan nhà bên cạnh kích động chạy về phía đông trấn nhỏ, đoán chừng có chuyện gì xảy ra, Bạch Vi kéo thím Lan lại, tò mò hỏi.

"Ôi chao, Bạch Vi cô chưa nghe gì à, cái tên Tiền Vĩ của cửa hàng phế liệu...haiz, tôi thật không thể nói ra, sợ làm bẩn lỗ tai của cô..." Thím Lan biểu cảm muốn nói lại thôi.

Bạch Vi biết đại sự hôm qua đã thành, bằng tính cách hung hãn và giọng nói vang dội của vợ Tiền Vĩ, chỉ sợ toàn bộ thôn trấn xung quanh đều biết, ai cũng như thím Lan giả vờ như không có chuyện gì rồi kéo cả đám qua xem náo nhiệt. Bởi vì Viên Sĩ Thịnh vẫn luôn khóc đòi gặp Thanh Thanh, nếu hôm nay vẫn để hắn ở nhà một mình không có người trông, Bạch Vi sợ khi cô trở về ngay cả chỗ ngủ cũng không còn, vì thế cô đưa Viên Sĩ Thịnh đi theo.

Đến cửa nhà Tiền Vĩ, Bạch Vi chợt nghe thấy...

"Hay cho cái tên khốn nạn Tiền Vĩ, hôm qua đuổi tôi về nhà mẹ đẻ, hôm nay tôi cố ý dậy thật sớm xem rốt cuộc anh muốn làm chuyện xấu gì, không ngờ anh...anh... Tiền Vĩ, Vương Hoa Quế tôi đối xử với anh không tốt sao? Bình thường thấy anh hay đi cùng nhóm Hoàng Đạo Hữu, tôi nghĩ ba người hẳn là đi phố Hạ Hà, tôi biết đàn ông nào cũng có thói trăng hoa bên ngoài, chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt, ai ngờ anh cùng bọn Hoàng Đạo Hữu làm ra loại chuyện này. Ly hôn, không cần giải thích thêm nữa, chúng ta lập tức ly hôn!" Vợ Tiền Vĩ thân hình to lớn đứng chắn trước cửa, khí thế mạnh mẽ khiến ba tên trong phòng run như cầy sấy.

Bạch Vi kiễng chân nhìn vào bên trong, nhất thời bật cười, ba tên kia mỗi tên cầm một khối phế phẩm che hạ thân, trên người chỗ xanh chỗ tím, có thể nhìn ra tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt biết bao. Hiện tại bọn họ không dám nhìn nhau lấy một lần, dường như sợ chỉ cần nhìn thấy nhau là sẽ nôn ra. Một đám người tụ tập trước cửa không ngừng chỉ trỏ, bàn tán, nhìn ba tên như đang nhìn vật thể vô cùng bẩn. Về sau bọn họ ở trấn Bình Hải này chắc chắn sẽ không dễ chịu, có điều đây mới chỉ là bắt đầu, dù sao trong kịch tình Bạch Vi đã phải chịu khổ suốt một năm, hiện tại cô mới chỉ thu chút lợi tức thôi.

Bên trong, Vương Hoa Quế chạy vọt vào phòng, thu thập hết tất cả đồ đạc rồi đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu.

"Hoa Quế, Hoa Quế, em đi đâu vậy?" Tiền Vĩ thấy Vương Hoa Quế bộ dáng một đi không trở lại liền bất chấp mặt mũi, vội vàng giữ chặt tay cô lại, không ngờ vừa chạm vào tay cô đã suýt bị ném đi cả người.

Vương Hoa Quế khí lực mạnh mẽ bằng cả một đám người, nếu quả thực đánh nhau, Tiền Vĩ, Chu Cường, Hoàng Đạo Hữu cho dù có liên hợp cũng không phải đối thủ của cô, cái vung tay vừa rồi đã giảm nhiều sức lực.

"Cút, nếu cái tay bẩn thỉu kia còn chạm vào bà đây, đừng trách tôi không khách khí, ngày mai nhớ đến Cục Dân chính ly hôn, không đến có thể thử xem, dù sao ba tôi vừa ra tù, ông nói không ngại ngồi thêm hai năm nữa. Hừ!" Nói xong, Vương Hoa Quế đẩy đám người đang tụ tập trước cửa ra, đi thẳng một mạch.

Cha của Vương Hoa Quế vốn là người mổ lợn ở trấn trên, tính tình cực kỳ hung bạo, mẹ của cô vì không chịu nổi tính ông nên bỏ trốn, chỉ còn lại Vương Hoa Quế từ nhỏ đã theo cha, được nuôi dưỡng trở nên hung hãn. Cô cũng biết mình khó làm cho người khác thích, đến năm 26 tuổi thật vất vả mới lấy được chồng, từ sau khi nên duyên với Tiền Vĩ, cô đã tận lực thu liễm tính tình, ngay cả việc hắn lăng nhăng bên ngoài cũng không quản, nhưng cô không thể chấp nhận hắn xằng bậy với đàn ông trên đầu cô. Hai năm trước, cha của Vương Hoa Quế uống rượu đánh người bị thương nên bị phạt hai năm tù, tháng trước vừa mãn hạn, những lời Vương Hoa Quế nói cũng không phải hù dọa, cha cô thật sự có thể làm ra chuyện như thế.

Nghe Vương Hoa Quế nói, Tiền Vĩ liền dừng đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, rồi đuổi những người vây quanh cửa nhà: "Đi, đi, đi hết đi, nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay đâu mà nhìn, đi đi!"

Đến khi nhìn thấy Bạch Vi, động tác của hắn dừng lại: "Này, cô..."

Trên mặt Bạch Vi không hề có một chút xấu hổ, tự nhiên như bình thường, thấy Tiền Vĩ đuổi mọi người đang đứng hóng chuyện ở xung quanh, cô cũng chuẩn bị rời đi theo mọi người.

"Này cô đừng đi." Thấy thế, Tiền Vĩ muốn giữ tay Bạch Vi, lại bị thím Lan bên cạnh đẩy hắn một cái suýt ngã.

"Làm gì? Giữ Bạch Vi lại làm gì?" Thím Lan liếc mắt, nhìn hắn đầy khinh bỉ, quát to.

"Cô...cô..." Tiền Vĩ nhịn không được, nhưng hắn gọi "cô" một hồi vẫn không biết nói gì. Hắn rõ ràng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Dương Bạch Vi, nhưng một chút kí ức cũng không có.

Bạch Vi cười thầm trong lòng, hắn nhớ ra được mới là lạ, tinh thần lực của cô tăng nhiều như vậy, thôi miên người còn bị phá giải thì cô không cần làm việc nữa. Tất nhiên khi cô thôi miên ba tên vào đêm qua, cô đã cẩn thận xóa sạch kí ức có liên quan đến mình, hiện tại chắc chắn hắn không thể nhớ được.

"Cô cái gì?" Thím Lan kéo Bạch Vi bảo vệ ở sau lưng, "Làm ra loại chuyện này, vợ đã bỏ chạy, còn có tâm tình gây chuyện với Bạch Vi hả? Không nhanh trở về mà chăm sóc hai nhân tình đi, hừ, Bạch Vi chúng ta đi."

"Dạ, vâng." Bạch Vi ngoan ngoãn theo sau thím Lan, trong lòng trở nên ấm áp, thím Lan trong kịch tình là một người rất tốt, phải biết rằng thím Lan đối xử với Dương Bạch Vi còn tốt hơn người nhà cô. Mấy năm trước, cha của Bạch Vi chết, dưới còn có một em trai, mẹ của cô luôn thiên vị con trai hơn cả, sau em trai cô lấy vợ, người vợ này tính cách rất xảo quyệt, em trai cô lại cả tin, nhu nhược. Lúc Viên Sĩ Thịnh còn chưa ngốc, hai nhà qua lại vô cùng thân thiết, khi Viên Sĩ Thịnh phát bệnh, sau một lần Bạch Vi sang đây mượn tiền, hai nhà cắt đứt liên lạc hoàn toàn, gia đình em trai luôn cố tránh mặt cô, càng đừng nói đến chuyện khác.

Cho nên đến tận lúc chết, Dương Bạch Vi đều một mình cô độc, chịu biết bao đau khổ nhưng không có người tâm sự, chỉ có thể kìm nén trong lòng, cuối cùng kết thúc sinh mệnh của mình bằng một lọ thuốc trừ sâu.

Thấy Bạch Vi đi xa, trong mắt Tiền Vĩ vẫn tràn đầy nghi ngờ, hắn không hiểu tại sao vừa tỉnh dậy đã thấy Chu Cường, Hoàng Đạo Hữu nằm trong phòng của mình, tối hôm qua xảy ra chuyện gì hắn một chút cũng không nhớ nhưng bộ vị phía dưới đau đớn đã nhắc nhở hắn rằng không phải không xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ đến việc đã làm với hai tên kia, hắn thật muốn nôn.

Mặc kệ thế nào, Dương Bạch Vi chắc chắn có vấn đề, chờ sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, hắn nhất định sẽ đi tìm cô hỏi cho ra lẽ.

Bạch Vi không biết suy nghĩ của hắn, nếu biết, chỉ sợ cô sẽ cười lăn lộn, mỉm cười hoan nghênh hắn lúc nào đến cũng được.

Lúc nãy, Viên Sĩ Thịnh vừa ra khỏi cửa đã tách Bạch Vi ra, không đi cùng cô đến nhà Viên Sĩ Thịnh, chẳng cần suy nghĩ cũng biết hắn đi đến nhà Nguyễn Thanh Thanh.

Bạch Vi cũng không về nhà, đi thẳng đến chỗ của Nguyễn Thanh Thanh. Đến cửa nhà Nguyễn Thanh Thanh, nhìn cô ta ung dung thảnh thơi theo dõi Viên Sĩ Thịnh làm việc, Bạch Vi thở dài trong lòng, quả nhiên đãi ngộ của nữ chính và vật hy sinh khác hẳn nhau, tên ngốc Viên Sĩ Thịnh kia lúc ở với Dương Bạch Vi thì chăm chăm đi gây chuyện làm người khác đau đầu, còn với Nguyễn Thanh Thanh thì tươi cười vui vẻ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại giúp cô ta làm việc, khí thế hừng hực sắp xếp, vận chuyển rau củ, thỉnh thoảng ngoan ngoãn đứng lại để Nguyễn Thanh Thanh lau mồ hôi cho hắn.

Bạch Vi vô cùng hoài nghi, đây thật sự là Viên Sĩ Thịnh sao? Rõ ràng là một con chó săn đang phe phẩy cái đuôi theo sau, dường như Nguyễn Thanh Thanh muốn cắn ai hắn sẽ lập tức xông ra. Trên thực tế, Dương Bạch Vi mới là vợ hắn, mới là người ở thời điểm hắn ngốc nghếch vẫn tận tâm tận lực chăm sóc hắn, còn cô ta thì sao? Nếu Dương Bạch Vi đối xử với hắn không tốt, hắn toàn tâm toàn ý với Nguyễn Thanh Thanh còn có thể chấp nhận được, đằng này, không ai đối đãi hắn tốt hơn Dương Bạch Vi, bất kì thứ gì tốt nhất cũng để dành cho hắn trước, thật không hiểu nổi cái tên ngốc này sao lại có thái độ với hai người khác biệt hoàn toàn như thế!

Bạch Vi chậm rãi bước đến, "Sĩ Thịnh, thì ra anh ở đây, làm hại em tìm anh khắp nơi không thấy. À, anh đang làm việc giúp người ta sao, thật lợi hại."

Nói xong, cô quay về phía Nguyễn Thanh Thanh, vẻ mặt chân thành, "Cảm ơn cô đã cho chồng tôi một công việc, anh ấy đồng ý giúp tôi chia sẻ gánh nặng thật là tốt, chỉ có điều đến khi phát lương, hy vọng cô có thể giao trực tiếp cho tôi, cô cũng biết đấy, lão Viên anh ấy tính còn trẻ con, tôi sợ anh... cô biết rồi đấy!"

Nghe thấy lời Dương Bạch Vi nói, mặt Nguyễn Thanh Thanh tối sầm, cô biết cái gì? Khi nào cô nói trả lương, rõ ràng Viên Sĩ Thịnh chủ động tới đây làm việc giúp cô, nhưng cô không thể nói thẳng ra miệng lời này, dù sao mọi người đều biết Viên Sĩ Thịnh là tên ngốc, nếu nói ra mọi người sẽ cho là cô lừa gạt tên ngốc làm cu li, ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của cô. Cô đã tốn gần một tháng xây dựng thành công hình ảnh phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, không thể bị hủy hoại được.

Cho nên, cô chỉ có thể cưỡng chế sự tức giận, nói: "Đúng vậy, đại bảo làm việc chăm chỉ lắm, thấy tôi vất vả mới chủ động..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Bạch Vi cắt ngang, "À nghe nói làm khuân vác gần bến tàu một ngày được trả lương 50 đồng, tôi cũng không cần nhiều như thế, Sĩ Thịnh giúp cô bán hàng, mỗi ngày cô cho tôi 30 đồng là được rồi." Bạch Vi bày ra dáng vẻ thương lượng.

Nguyễn Thanh Thanh lại bị chọc tức một lần nữa, rõ ràng cô vừa muốn cho người phụ nữ này Viên Sĩ Thịnh là chủ động làm việc giúp cô, không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị chặn ngang, còn đòi 30 đồng một ngày, hiện tại cô rất cần tiền, không nên tốn kém cho tên ngốc mới phải.

"À, để tôi đi xem Sĩ Thịnh làm việc như thế nào. Thật chăm chỉ đấy, còn tiền lương không vội, cuối tháng cô trả tôi là được." Nói xong, Bạch Vi rời đi, bỏ lại Nguyễn Thanh Thanh tức giận dậm chân tại chỗ.

Cô ta thật sự muốn tên ngốc kia hằng ngày đến đây làm việc? Còn muốn đến cuối tháng, nghĩ cũng thật hay! Nguyễn Thanh Thanh oán hận nghĩ, nếu không phải thương cảm cái tên ngốc có loại vợ này, cô mới không thèm quan tâm hắn. Vốn tưởng rằng được sức lao động miễn phí, ai dè vợ hắn thấy có lợi liền chiếm, khó trách về sau vì tiền lại làm ra chuyện ghê tởm như thế!

Mà lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen đi vào trấn, ngang qua cửa nhà Nguyễn Thanh Thanh, Viên Sĩ Thịnh đang vui vẻ bày chậu hoa, không nhận ra có xe, nếu Bạch Vi không nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, hắn suýt chút nữa đã gặp tai nạn.

"Lái xe cái kiểu gì đấy? Không thấy có người sao?" Bạch Vi tức giận nói, nếu Viên Sĩ Thịnh chết, cô còn biết ngược ai đây?

"Thật xin lỗi." Thanh âm trong trẻo từ xe ô tô truyền ra, ngay lập tức cửa kính xe hạ xuống, đập vào mắt Bạch Vi là một khuôn mặt tuấn tú, lãng tử.

Nhìn thấy rõ khuôn mặt kia, Bạch Vi sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên tia cảm xúc khó tả, cho nên cô không nhìn thấy khi Nguyễn Thanh Thanh gặp người đàn ông này, hai mắt tỏa sáng.

Cuối cùng đã đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.