Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 166: Chương 166: Thế giới cuối cùng




Editor: Ngạn Tịnh.

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích kia, trong mắt Quân Vô Kỳ không có nửa phần dao động, thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay Bạch Vi, thành công nhận được một nụ cười ngọt ngào đầy ấm áp của nàng thiếu nữ.

Bạch Vi ở bên cạnh y, vậy là đủ rồi.

Giữa hai người bọn họ sẽ không có người thứ ba chen ngang, đây là sự thật không thể phủ nhận. Ánh mắt của người đàn ông kia giờ phút này cũng chỉ là giãy giụa hấp hối mà thôi, giống như một con rắn độc không cẩn thận để con mồi chạy thoát, cuối cùng cũng chỉ có thể thè lưỡi, biểu thị uy hiếp, nói đến cùng cũng chỉ là vì che dấu sự thật bản thân đã đánh mất bảo bối, che dấu sự thật bản thân chỉ là kẻ thất bại!

Khúc Cửu Triều nhìn hiểu ánh mắt của Quân Vô Kỳ dần thu hồi nụ cười, trong mắt thoáng chốc biến thành một mảnh lãnh lẽo, quỳ trên mặt đất, nhìn hai người bước trong màn mưa ngày càng cách xa mình, trong nháy mắt, giống như khắp đất trời chỉ còn lại một mình hắn, một cảm giác cô độc bị vứt bỏ như gió gào thét qua lòng hắn.

Không có người để ý hắn, cũng không ai chú ý tới hắn, ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất cũng ở trong lòng ngực người khác cười duyên…

Nghĩ như vậy, trong lòng Khúc Cửu Triều đột nhiên bị một mảnh khói mù che lấp, đôi tay rũ xuống bỗng nắm chặt, cổ có chút mất tự nhiên vặn vẹo, trong kẽ răng bỗng sinh ra một loại ngứa ngáy khó có thể chịu đựng, ánh sáng đỏ như muốn lấp đầy cả hai mắt, trên cánh tay giấu dưới áo trắng thậm chí chảy ra phù văn u ám quỷ dị.

Thế mưa càng lúc càng lớn, che mờ tầm mắt mọi người, trong cơn mưa tầm tã này, Khúc Cửu Triều đột nhiên rống giận một tiếng, hai chiếc răng bén nhọn từ từ mọc dài ra, màu da trở tối, từng đường hoa văn kỳ dị xuất hiện trên thân thể hắn, con ngươi đỏ lên, cả người tản mát ra sương mù âm trầm mà tà ác dày đặc…

“Ha ha, thân thể này quả nhiên ngon miệng hơn lão già Tư Tu kia, dục niệm sinh sôi không ngừng và trái tim tà ác muốn phá hủy tất cả này, quá tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời! Ha ha ha… Tới nào, để ta nhìn xem, ngươi muốn nhất là thứ gì…”

“… Chậc, lại là phụ nữ!” Một giọng nói trầm khàn tùy ý mà khinh thường vang lên trong đầu Khúc Cửu Triều.

“Câm miệng, cút xuống!” Khúc Cửu Triều mở to đôi mắt, lạnh going nói.

“Cái gì! Ngươi dám… Không, chờ, sao ngươi có thể… Không…” Giọng nói bỗng nhiên xuất hiện kia hoàn toàn tan biến khỏi tai Khúc Cửu Triều.

Người đàn ông áo trắng dùng sức nắm chặt tay, loại cảm giác lực lượng cuồn cuộn không dứt này thật sự quá tuyệt vời, chỉ thiếu chút nữa hắn đã bị chìm đắm vào…

Hạt giống Thiên Ma bị Tư Tu truyền đến cùng lúc ném thân thể Tư Bạch Vi qua, cho dù ông ta có ý đồ gì, mưu hại cũng được, đoạt xá cũng được, hắn đều nguyện ý đánh cược vào lực lượng khổng lồ này một phen, chỉ xem đối phương có thành công hay không, hắn rửa mắt chờ đợi…

Dù sao một người từ đầu tới cuối đều cao cao tại thượng, lại dễ dàng suy tàn đến vậy, hắn không tin! Bây giờ hắn cũng rất mong chờ xem ông ta còn để lại chiêu sau gì nữa!

Khúc Cửu Triều cong khóe miệng nghĩ, đột nhiên lỗ tai giật giật, lập tức thu hồi tất cả dị thường trên thân thể, ngẩng đầu híp mắt chăm chú nhìn một chút, lập tức rời khỏi.

Trong nháy mắt hắn rời đi, một đám người lập tức ùa tới chỗ hắn nhập ma, giơ vũ khí cẩn thận xem xét khắp nơi, lại không phát hiện được chỗ nào bất thường.

“Tứ ca, huynh thật sự ngửi thấy mùi của ma đầu sao? Sao lại không có gì cả?” Một thiếu niên tuổi tác còn có chút non nớt ngẩng đầu hỏi.

“Trước đó xác thật ngửi thấy, bây giờ có lẽ ma đầu kia đã thoát khỏi nơi này, không được, cần phải bẩm báo vấn đề này với Long mẫu nương nương…” Thiêu niên được gọi là ‘Tứ ca’ kia vẻ mặt nghiêm túc nói.

Những người khác nghe vậy gật gật đầu, thế nhưng trong khoảnh khắc bọn họ vừa quay đầu lập tức xảy ra biến cố, một cánh tay quái vật thế nhưng đâm xuyên qua ngực ‘Tứ ca’ kia, một trái tim đỏ rực còn thình thịch đập hiện ra trước mặt mọi người.

“Tứ…” Những thiếu niên khác kinh ngạc chẳng kịp hô lớn, từng tiếng phụt phụt dần dần bị tiếng mưa che lấp, hoa máu văng khắp nơi, những thiếu niên một phút trước còn anh khí ngời ngời, một người lại một người trợn tròn mắt ngã xuống mặt đất, máu còn chưa kịp bị dòng nước mưa trôi đi, một đống sương mù nháy mắt bay từ ngực Khúc Cửu Triều, uống cả máu và nước mưa, sau đó vội vã cắn nuốt những thi thể kia.

Khúc Cửu Triều đứng ở bên cạnh nhìn bộ dáng đói khát của nó, cánh tay quái vật còn đang nhỏ máu trong nháy mắt khôi phục thành cánh tay hình người đẹp đẽ.

“Qủa nhiên vẫn là ngươi tốt, ha ha ha, đi theo Tư Tu lâu như vậy, chỉ nghe thấy ông ta lải nhải đứa con gái và bà vợ già của mình, ngay cả một chút thức ăn mặn cũng không thấy được, đã sớm thấy phiền chán rồi, bây giờ có ngươi, thật đúng là khác biệt, ha ha ha!” Trong sương đen truyền đến một hồi tiếng cười, cực kỳ đắc ý!

Khúc Cửu Triều cứ đứng yên nhìn nó, sau đó đưa một giọt máu dính trên cánh tay chưa kịp bị nước mưa gột rửa vào trong miệng, hai mắt trợn lớn, trong con ngươi giống như đang có giọt máu đỏ sậm bơi lội.

Bên kia, Bạch Vi ngồi trước cửa sổ, duỗi tay hứng chút nước mưa, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, thế nhưng lại ngửi thấy chút mùi tanh từ những giọt nước mưa kia, khiến nàng lập tức nhăn mi.

“Điểm đáng ngờ trong cái chết của Tư Tu rất lớn, ta nghĩ mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy…” Quân Vô Kỳ đi tới, đối diện với nàng nói.

“Ừm, chúng ta cẩn thận một chút là được…” Bạch Vi duỗi tay ôm lấy eo y, tựa đầu lên vai y, nhìn màn mưa bên ngoài, nói như vậy.

Quân Vô Kỳ cảm nhận đối phương gần gũi, khóe miệng cong cong, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, sau đó ôm chặt nàng vào ngực, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ở bên khác, đám người Long mẫu nương nương tiến hành thử nhiều lần, ba tháng sau, cuối cùng bọn họ có thể xác nhận Tư Bạch Vi không có bất kỳ dấu hiệu ma hóa nào, chuyện của Tư Tu hẳn là không có liên quan đến nàng, lúc này mới đồng ý thả nàng ra, chuyển công khai giám sát thành âm thầm theo dõi.

Chỉ chín mươi ngày ngắn ngủi, trong Tiên giới sinh mệnh dài lâu này cũng chỉ là một thoáng mây bay mà thôi, nhưng trong chính khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tư Bạch Vi lại giống như trải qua hết buồn vui biệt ly cả một đời, cha của nàng thì ra là Thiên Ma hóa thân, hơn nữa bị đám người Long mẫu nương nương tru diệt, thế gian này không còn một chút dấu vết gì thuộc về ông…

Sau này, sau này nàng sẽ không còn cha nữa rồi!

Nghĩ đến đây, Tư Bạch Vi cảm thấy nước mắt đáng chát vòng quanh hốc mắt, nhưng lượn lờ hồi lâu cũng không hề rơi xuống, bởi vì người yêu thương nàng nhất trên đời này cũng đã rời đi, nàng đã không còn tư cách yếu đuối rơi nước mắt.

Cho dù ông là Thiên Ma cũng được, là tộc trưởng bộ tộc Cửu Vĩ Tiên Hồ cũng thế, nàng vĩnh viễn đều chỉ xem ông là người cha yêu thương mình nhất. Lúc nương mất, thân thể nàng lại gầy yếu, bị cha đưa xuống núi Lạc Lão tu dưỡng, trong mấy trăm năm đó, Khúc Cửu Triều vẫn chưa xuất hiện, bên cạnh nàng chỉ có một mình cha, khi đó ông sợ nàng cô đơn, gần như mỗi ngày đều chạy tới, mang cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ thú vị, kể đủ loại chuyện dân gian, Tiên giới, chọc nàng vui vẻ, mặc kệ trời mưa hay sấm sét, ông đều ở bên cạnh nàng, nắm tay nhỏ của nàng, nói với nàng không cần sợ, cha ở bên con!

Từ nay về sau, không còn một người như vậy nữa…

Tư Bạch Vi nhắm mắt bước ra ngoài, bước chân rất nhỏ, động tác chậm rãi, giống như chỉ cần bước ra ngoài trễ một chút thôi, sẽ nhìn thấy người đàn ông cười đến dịu dàng kia vẫn sẽ như xưa đứng ở bên ngoài chờ nàng!

Nhưng mỗi con đường đều có điểm cuối, qua một chốc nàng đã bước ra, vừa bước ra ngoài, nước mắt nàng lập tức trào dâng.

Bóng dáng màu trắng đứng dưới tàng cây mỉm cười nhìn mình kia không phải Khúc Cửu Triều thì còn có thể là ai!

Đúng vậy, nàng không phải chỉ có một mình, còn có Khúc ca ca, Khúc ca ca vẫn đang đợi mình, huynh ấy vĩnh viễn sẽ không buông tay mình như cha, đây là lời chính huynh ấy đã nói lúc nắm lấy tay mình!

Khi đó bọn họ còn nhỏ, nàng bị cha nhốt giữa núi Lạc Lão, đơn giản là vì nàng vừa sinh ra, trong người có Tiên cốt, nhưng thân thể quá gầy yếu, hoàn toàn không thể thừa nhận được tốc độ hấp thu linh khí của Tiên cốt, mà Tiên giới linh khí quá dồi dào, rất có khả năng thân thể nàng sẽ bởi vì hấp thu quá nhiều linh khí dẫn đến bạo liệt toàn thân mà chết. Cho nên cha không còn cách nào chỉ có thể nhịn đau đưa mình đến núi Lạc Lão, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Khúc ca ca là người đầu tiên nàng nhìn thấy ngoại trừ cha, khi đó trên mặt đối phương vẫn chưa rủ bỏ hết vảy rắn, lại vì tranh đoạt linh thảo với Yêu tộc khác nên rơi từ trên núi xuống, mặt đầy lệ khí. Lúc đó bản thân nàng còn muốn tới giúp y, đáng tiếc y không chỉ không đón nhận thiện ý của mình, còn cắn nàng một ngụm.

Sau đó y hôn mê, nàng vẫn không đành lòng giúp y băng bó miệng vết thương, đút linh dược, cái đuôi bị rơi đến dập nát của y mới dần dần tốt lên, đến lúc này y mới bắt đầu chấp nhận bản thân, hai người trao đổi tên.

Lại sau đó, có lẽ vì ơn cứu mạng kia, lúc nào y cũng đến tìm mình chơi, cũng mang đến những món đồ chơi nhỏ đến cho nàng giống như cha, mãi cho đến khi nàng hoàn toàn trưởng thành, trở lại Tiên giới.

Thế giới này chỉ có Khúc ca ca và cha làm bạn cùng nàng trưởng thành, là người thật sự yêu thương nàng, vẫn còn may, còn may nàng còn có Khúc ca ca.

“Khúc ca ca… Hức hức… Cha… Ông ấy…” Tư Bạch Vi chạy đến chỗ Khúc Cửu Triều, đâm sầm vào lồng ngực hắn, khóc không thành tiếng nói.

Khúc Cửu Triều vuốt ve tóc nàng, nhỏ giọng an ủi.

Qua thật lâu sau, tiếng khóc của Tư Bạch Vi mới dần vơi lại, chỉ còn lại vài tiếng nấc đầy đáng thương.

Hai người đang chuẩn bị về, vừa ngẩng đầu đúng lúc thấy Bạch Vi và Quân Vô Kỳ đứng phía trước bọn họ, tầm mắt bốn người đối diện nhau, giống như lúc Bạch Vi theo Quân Vô Kỳ vào Tiên giới chưa được bao lâu, chỉ là lúc này, ánh mắt bốn người đều rất phức tạp khó phân biệt, ai cũng không hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Khúc Cửu Triều mặt không lộ vẻ gì ôm lấy bả vai Tư Bạch Vi, đi ngang qua hai người, ai cũng không mở miệng chào hỏi.

“Thế nào?” Bạch Vi xoay người nhìn bóng dáng hai người kia dần đi xa.

“Tư Bạch Vi hẳn là không có vấn đề gì, nhưng Khúc Cửu Triều nói không chừng…” Quân Vô Kỳ siết chặt ngọc bội đang không ngừng lập lòe ánh sáng màu xanh lá trên tay, trầm giọng nói.

Ba ngày sau, vào lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại, thiệp mời đại hôn của Khúc Cửu Triều và Tư Bạch Vi được đưa đến tay mỗi người Tiên giới.

Đại hôn? Bạch Vi có chút cạn lời xoay chuyển thẻ tre bạch ngọc trong tay, đại hôn vào lúc này? Rốt cuộc là Tư Bạch Vi vô tâm đến vô tư, hay là mị lực của Khúc Cửu Triều quá mạnh, cha vừa mới chết đó, lại thành thân nhanh như vậy, thật sự ổn sao?

Hơn nữa trước đó không lâu, Khúc Cửu Triều còn bày tỏ với nàng nữa đấy? Tuy rằng nàng đã chen ngang lời hắn, nhưng quay đầu đã lập tức thành hôn với Tư Bạch Vi, thật sự không có âm mưu gì sao? Bây giờ nàng cũng chẳng phải muốn phỉ nhổ gì, chỉ là cảm thấy tân lang này quá rác rưởi rồi! Nếu nàng là Tư Bạch Vi, hơn nữa biết tình hình thực tế, xuyên đến hiện đại, chắc chắn sẽ đăng một tus ngay cho nóng!

#Bạn trai tôi bày tỏ với người yêu cũ, vừa bị người yêu cũ từ chối đã lập tức cầu hôn tôi, vậy hôn lễ này có nên kết hay không, onl chờ, rất gấp!!#

Ạch, thật ra ngay cả bản thân Bạch Vi cũng có thể đăng một tus nóng không kém đó!

#818 câu chuyện cũ về một tên tra nam, lúc yêu đương với tôi thiếu chút nữa giết chết tôi, sau đó lại tỏ tình tôi, tôi vừa từ chối đã lập tức tiến vào phần mộ hôn nhân với người phụ nữ khác…#

Nhìn kỹ xem, cho dù là cái nào, Khúc Cửu Triều cũng đều là kẻ bị mắng đến máu chó phun đầu! Nói không chừng còn bị người làm thịt!

Cho nên…

Bạch Vi gõ gõ thẻ tre kia, nàng có nên tâm sự một chút với Tư Bạch Vi hay không đây…

- ---

Editor: Không biết các cô có nhớ không vì lúc edit tôi cũng bị lú, đoạn Bạch Vi nói Khúc Cửu Triều là người yêu cũ của mình vì trước kia Tư Thanh Ca và Khúc Cửu Triều từng yêu đương. ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.