Editor: Ngạn Tịnh.
Nam nhân áo trắng họ Lâm tên Khuynh Hàn, chính là đại đệ tử thủ tịch của Thái Ất tông của giới tu chân, Song Tam đại lục. Trời sinh tính tình tiêu sái, thiên phú tu luyện lại cực kỳ cao, chưa tới trăm năm đã đến Nguyên Anh, đáng tiếc mười năm sau, vẫn không tìm thấy cơ hội để Hóa Thần. Sau khi cáo biệt với sư phụ của mình, bèn rời khỏi tông môn, ra ngoài du lịch.
Dọc theo đường đi hiểu biết thêm nhiều kiến thức, đủ loại cảnh đẹp trong đại lục, mà gặp gỡ Mặc Thiên Thương cũng là vào lúc đó.
Mặc Thiên Thương chính là một tộc nhân của tộc giao nhân ở Nam Hải, nghe đồn tộc giao nhân có hình dạng đầu người đuôi cá, xinh đẹp hát hay, nước mắt hóa trân châu. Đại lục này đủ loại tộc loại, giao nhân cũng chỉ là một loại trong đó mà thôi.
Lúc Lâm Khuynh Hàn gặp được Mặc Thiên Thương, hắn đang bị thương nặng nằm trêи bờ biển chưa tỉnh, miệng vết thương trêи đuôi cá giống như từ hàm răng của quái vật khổng lồ nào đó trong biển tạo ra.
Trong lòng y không đành, bèn bế giao nhân nho nhỏ, nhìn giống như chưa thành niên lên, trị liệu tốt miệng vết thương cho hắn.
Nhưng sau khi Mặc Thiên Thương tỉnh lại ngoại trừ cái tên mình là Mặc Thiên Thương ra, hoàn toàn quên hết tất cả. Không chỉ như thế, còn trở nên vô cùng dính lấy Lâm Khuynh Hàn, giống như con thú nhỏ vừa mới sinh, không muốn xa rời mẹ. Không chỉ như thế, Mặc Thiên Thương còn biểu đạt ra ɖu͙ƈ vọng chiếm đoạt cực lớn của mình.
Bởi vì Lâm Khuynh Hàn cũng không tiện bỏ rơi một giao nhân nho nhỏ, đành mang theo hắn cùng lên đường. Giao nhân ở trong nước hiện đuôi cá, lên trêи bờ, đuôi cá lại hóa thành hai chân, cho nên vẫn có thể đi lại. Dọc theo đường đi bất kể là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần hơi biểu hiện có chút yêu thích với Lâm Khuynh Hàn, tất nhiên sẽ bị Mặc Thiên Thương nhe răng trợn mắt rống giận.
ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của hắn mạnh đến mức nằm ngoài dự đoán của Lâm Khuynh Hàn.
Lúc này, Lâm Khuynh Hàn mới cảm thấy mang theo Mặc Thiên Thương cùng đồng hành là một quyết định không chính xác.
Mãi đến khi…
Một cô nương thanh tú không khắc chế được thổ lộ với Lâm Khuynh Hàn, lại bị Mặc Thiên Thương chìm trong cơn phẫn nộ mạnh mẽ móc đi tròng mắt, cắt đầu lưỡi, Lâm Khuynh Hàn mới cảm thấy có lẽ từ lúc bắt đầu Mặc Thiên Thương chính là thú tính khó thuần, ngay từ đầu y không nên bởi vì nhất thời mang lòng trắc ẩn mà mang hắn ra khỏi cuộc sống vốn có, lên bờ đi lại!
Lâm Khuynh Hàn không nói một lời giúp cô nương thanh tú kia, trị khỏi đôi mắt và đầu lưỡi, sau đó nhìn Mặc Thiên Thương như đã biết lỗi, rũ đầu ũ rũ đứng bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng bảo hắn rời đi. Dù sao Lâm Khuynh Hàn từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt đẹp, tu đạo phải tu tâm, phải có lòng lương thiện, chưa từng phải chịu tình huống tàn nhẫn máu tanh, thương thiên hại lí cỡ này. Mặc Thiên Thương ra tay không những không có chút áy náy nào, trái lại còn cười đến vui vẻ, điều này chứng tỏ hai người khác đạo không thể đi chung đường, vậy cũng không cần phải đồng hành với nhau nữa.
Huống chi thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn đến như thế, bản thân căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn của đối phương, đúng lúc thời gian bản thân ra ngoài cũng sắp hết, cơ hội Hóa Thần cũng tìm gần được hết rồi, cũng đến lúc nên về đưa tin cho sư phụ rồi.
Vì thế Lâm Khuynh Hàn nói xong, thậm chí cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn Mặc Thiên Thương đang cúi đầu không biết đã nhận ra lỗi sai của mình rồi hay chưa, xoay người rời đi.
Vào đêm, Mặc Thiên Thương vừa rời xa Lâm Khuynh Hàn lập tức nổi cơn động tình, bởi vì thế tới quá mãnh liệt, hắn cũng chỉ kịp tìm một hồ nước nhảy vào, lại không ngờ hắn vừa nhảy vào hồ nước, nước ao lại bắt đầu sôi trào lên.
Nhưng không còn cách nào, Mặc Thiên Thương cũng chỉ có thể nhịn xuống…
Hắn gần như khóc cả một đêm, cũng rơi xuống một hồ trân chân. Ngày hôm sau, Mặc Thiên Thương tỉnh lại từ trong đáy hồ phát hiện nước hồ thiếu ít nhất một nửa, không chỉ như thế, hắn còn từ bộ dáng bé trai trước kia biến thành bộ dáng của bé gái!
Đúng vậy, giao nhân từ lúc sinh ra, không hề phân chia giới tính, chỉ khi động chân tình, mới có thể phân nam nữ.
Giới tính hiện tại của Mặc Thiên Thương nói rõ cho nàng biết, nàng yêu Lâm Khuynh Hàn.
Mặc Thiên Thương quyết định xong cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, vớt một nắm trân châu dưới đáy hồ lên, đếm được mười ba viên, nàng xâu những hạt châu đó thành một chuỗi vòng, đeo ở trêи cổ tay, một mình đi đến Thái Ất tông.
Nàng thích Lâm Khuynh Hàn, bởi vì y, nàng mới quyết định giới tính của mình, cho dù thế nào, nàng cũng muốn ở bên cạnh Lâm Khuynh Hàn, sau này, sau này, nàng sẽ sửa lại thói hư tật xấu của mình, sẽ không tức giận lung tung, sẽ không tùy hứng đả thương người, cũng sẽ không ɖu͙ƈ vong chiếm hữu mạnh mẽ như vậy nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Nghĩ như vậy, Mặc Thiên Thương lòng đầy tự tin, dọc theo đường đi không có Lâm Khuynh Hàn chăm sóc, dù gian nan khốn khổ thế nào cũng đều nhịn xuống, hơn nữa không hề tổn thương một người phàm nào, thậm chí vứt bỏ sở thích ăn thịt của mình, chuyển sang ăn chay.
Nàng nghĩ, nàng như vậy, nhất định Lâm Khuynh Hàn sẽ thích!
Nhưng ai ngờ được, Mặc Thiên Thương trải qua hơn nửa năm mới đuổi tới Thái Ất tông, đối mặt lại là đại điển thành hôn của Lâm Khuynh Hàn và một nữ nhân khác.
Y sắp thành thân… Y thế mà lại sắp thành thân… Sao y có thể thành thân được chứ? Dựa vào cái gì y lại muốn bỏ rơi nàng thành thân với người khác được chứ?
Trong nháy mắt, Mặc Thiên Thương chỉ cảm thấy màu đỏ trước mắt quá chói, cả người đã mất đi ý thức.
Mà chờ đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, khắp nơi đều là màu đỏ tươi chói mắt, đều đã chết, tất cả mọi người đều chết, bao gồm cả Lâm Khuynh Hàn, cũng bao gồm tân nương vốn nên là người hạnh phúc nhất kia.
Tất cả đều chết dưới tay nàng, tất cả mọi người đều chết dưới móng vuốt của nàng…
Ha ha ha ha…
Lúc này Mặc Thiên Thương mới khôi phục lại trí nhớ về thân phận của mình. Thì ra từ trước đến giờ nàng đều không phải một giao nhân nho nhỏ gì cả, mà là Vương của một một thế hệ giao nhân, bản lĩnh của nàng đừng nói là một Thái Ất tông nho nhỏ, ngay cả toàn bộ thiên hạ chỉ sợ cũng không tìm ra được một đối thủ! Cho nên nàng mới có thể dễ như trở bàn tay giết chết tất cả tu sĩ ở đây.
Mà lúc trước nàng bất tỉnh bên bờ biển cũng bởi vì thực lực quá mạnh mẽ, Thiên Đạo vì muốn cân bằng mà giáng trừng phạt, nàng nhất thời không cản được, cho nên mới thành bộ dáng gầy yếu đó.
Mà hiện tại xem ra, có lẽ trừng phạt của Thiên Đạo vẫn chưa kết thúc, cái chết và nỗi hận của Lâm Khuynh Hàn mới là trừng phạt lớn nhất đối với nàng.
Ha ha ha ha…
Mặc Thiên Thương ôm thi thể Lâm Khuynh Hàn hoàn toàn phát điên, vô số oan hồn bị nàng giết trong nháy mắt đều quấn quanh Châu Liên trêи cổ tay nàng.
Sau khi Mặc Thiên Thương ôm thi thể Lâm Khuynh Hàn rời khỏi, toàn bộ Thái Ất tông cũng bị san bằng, từ đây, trêи thế gian không còn Thái Ất tông nữa.
Người đời sau cũng không ai biết vị Vương của giao nhân này đã ôm Lâm Khuynh Hàn đi đâu.
Chỉ có Bạch Vi thấy, Mặc Thiên Thương phân một nửa linh hồn của mình cho Lâm Khuynh Hàn, dùng thân thể của mình tế luyện tốt cho chuỗi hạt trêи cổ tay, một nửa còn lại mang theo Lâm Khuynh Hàn nhập vào trong Châu Liên.
Chuyện người chết không thể sống lại kia, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trong đại lục Song Tam, nhất định sẽ có người có cách, cho dù trêи tay dính đầy máu tanh, nàng cũng nhất định hồi sinh Lâm Khuynh Hàn.
Mà chuỗi hạt Châu Liên kia xuyên qua nhiều không gian, thời gian, cuối cùng rơi vào trong tay tổ tiên Giang Mạc, đúng vậy, Giang Mạc.
Chuỗi vòng tay này vốn dĩ là của Giang Mạc, không phải đồ của Bạch Vi.
Mà lý do vì sao lại mang trêи tay Bạch Vi, đi theo cô xuyên qua 3000 thế giới, lại là một câu chuyện khác.
Bên trong chuyện cũ Bạch Vi cũng không có dòng họ khác, họ Bạch tên Vi.
Từ nhỏ gia cảnh tốt đẹp, ăn mặc không lo, khi còn nhỏ mẹ bệnh qua đời sớm, tuy rằng tự kỷ một đoạn thời gian, nhưng dưới sự bầu bạn của cha, cô vẫn kiên cường vượt qua được.
Sau khi vượt qua, cha cô suy xét đến việc cô không có người thân làm bạn, vào lúc cô mười tuổi, lại cưới một cô vợ khác, cô vợ mới cưới còn mang tới cho Bạch Vi một cô em gái. Bạch Vi cũng không biết cô nhóc kia trước kia tên là gì, chỉ biết từ sau khi bước vào cửa nhà họ Bạch, cô em gái kia đã đổi tên thành Bạch Chỉ.
Từ nhỏ cô đã không thích người phụ nữ tới chiếm vị trí nữ chủ nhân của mẹ mình này, càng không thích cô em gái ngoan ngoãn yên tĩnh, thành tích học tập tốt, vẻ ngoài tốt kia.
Ngay từ ban đầu, ấn tượng về hai người kia trong lòng Bạch Vi chính là những kẻ xâm lấn!
Bởi vậy, Bạch Vi bước vào tuổi dậy thì rất là phản nghịch một phen, nhưng cũng không quá đáng, chỉ là so với Bạch Chỉ luôn ngoan ngoãn nghe lời như một công chúa nhỏ mà nói, cô có vẻ càng trở nên hư hỏng. Không chỉ như thế, ngay cả cha cũng bắt đầu quan tâm cô em gái kia hơn cô.
Chỉ là Bạch Vi của lúc này cũng không yếu ớt như khi còn nhỏ, một lời không hợp lại trầm cảm, bây giờ cô càng thêm mạnh mẽ, trái tim cũng càng thêm kiên cường dẻo dai. Điều đó càng thể hiện rõ ràng vào năm lớp 12, cô tự ép bản thân cố gắng kiên trì một năm, cuối cùng thế nhưng thi đậu trường đại học tốt nhất trong nước, thành tích thậm chí còn tốt hơn cả Bạch Chỉ.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì Bạch Chỉ không biết vì sao, lúc thi phát huy không được tốt, nếu không cô ta muốn vào trường đại học kia, quả thực không quá khó khăn, mà Bạch Vi cũng xem như phát huy vượt xa người thường.
Nghỉ hè lớp 12 chính là khoảng thời gian Bạch Vi nở mày nở mặt nhất trong mấy năm nay, thỉnh thoảng cũng sẽ mang giấy trúng tuyển của mình ra khoe khoang một chút, mấy loại câu nói của nữ phụ trong tiểu thuyết ngôn tình cũng lấy ra nhục nhã Bạch Chỉ một phen, thật sự ấu trĩ không chịu được.
Nhưng khi cô sắp vào đại học, cha cô lại bởi vì tai nạn mà qua đời. Bạch Vi lập tức trở nên hoang mang lo sợ, vẫn là dưới sự giúp đỡ của mẹ kế mới xử lý tốt hậu sự cho cha mình. Tuy rằng cô không quá thích người cha này, cảm thấy đối phương không yêu mình, nhưng đoạn thời gian cô bệnh tự kỷ kia, cha vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn, lời an ủi khuyến khích vẫn luôn văng vẳng bên tai, khiến Bạch Vi khóc đến khi nước mắt không ra nổi nữa, mới nâng thân thể mệt mỏi đi đến trường học báo danh.
Cũng ở trong trường đại học cô luôn tha thiết ước mơ này, cô gặp phải ác mộng cả đời này của mình.