Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 6: Chương 6: Chương 06




Chương 6

Tước Lợi Nhi đã đi qua lại trước mặt quản lý nửa giờ còn chưa dừng, quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn trên sống mũi, cầu xin: “Cô di chuyển đến đầu tôi choáng váng rồi, xin cô ngồi xuống có được không? Tước Lợi Nhi.”

“Nghĩ cách đi! Quản lý.” Cô đang cố gắng suy nghĩ.

“Cô nói gì?” Quản lý giả vờ không hiểu.

“Ông biết tôi đang nói gì, ông cũng biết nhiệm vụ lần này Ngân Tuyết gặp nguy hiểm rất lớn, chẳng lẽ chúng ta không thể giúp chút gì sao?” Tước Lợi Nhi lắc đầu, gương mặt ngây thơ có sầu lo không hợp.

“Đây là mệnh.” Quản lý không nhanh không chậm lau ly.

“Mệnh?”

“Đúng vậy, vì sao yêu cầu mỗi người đều độc lập giải quyết án ủy thác, đó là bởi vì các người cùng người ủy thác có sự liên hệ nào đó, khi mỗi một vị khách tiến vào cửa câu lạc bộ linh lực, bánh xe vận mệnh của bọn họ bắt đầu chuyển động, mà người được chọn là chìa khóa trong vận mệnh bọn họ, số mệnh cả hai vì thế mà đan xen vào nhau, thẳng đến khi mọi chuyện được giải quyết, chấm dứt, có kết quả.” Quản lý nhẹ giọng phân tích.

“Kết quả?”

“Mặc kệ kết quả là tốt hay xấu, đó đều là con đường mọi người phải đi, đây là duyên phận giữa mọi người và khách, không ai có thể can thiệp, ngăn trở hoặc hóa giải.”

“Như vậy, cho dù trong lúc chấp hành nhiệm vụ bị tử vong, cũng là mệnh của chúng tôi sao?” Tước Lợi Nhi kích động nói.

“Đúng vậy.” Quản lý không có chút tình cảm trả lời.

“Thực tàn khốc a! Quản lý.” Tước Lợi Nhi châm chọc.

“Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy, cho nên người không muốn thỏa hiệp mới liều mạng mua hy vọng.” Quản lý cầm một cái ly thủy tinh, nhìn xem đã sạch sẽ chưa.

“Lãnh Quan lần này sẽ gặp phiền phức lớn, tôi không thể không quản.” Tước Lợi Nhi hai tay chống nạnh, thấp giọng nói.

“Cô không thể nhúng tay, Tước Lợi Nhi.” Quản lý vẫn đưa ra dáng vẻ ung dung.

“Vì sao không thể? Tôi cùng cô ấy là bạn tốt, không thể thấy chết mà không cứu!” Tước Lợi Nhi tức giận.

“Nếu vận mệnh Lãnh Quan đã như vậy, cho dù cô can thiệp cũng sẽ không thay đổi.”

“Tôi rất ngạc nhiên, nếu câu lạc bộ linh lực thiếu một hội viên, ông sẽ làm sao?” Tước Lợi Nhi sắc bén hỏi.

“Câu lạc bộ linh lực từ trước tới nay đều duy trì bốn hội viên, bốn người đại biểu trụ cột của bốn phương đông tây nam bắc, thiếu một cũng không được, nhưng nếu có một phương ngã xuống, đương nhiên sẽ có một người khác lần lượt bổ sung vào.”

“Thì ra là thế, cho nên ông mới không để ý sự sống chết của chúng tôi, đơn giản là tùy thời sẽ có người bổ sung?” Tước Lợi Nhi giọng điệu càng lúc càng không khách khí.

“Không phải tôi không để ý sự sống chết của mọi người, Tước Lợi Nhi, mà là sinh mệnh mỗi người đều có định số, người ngoài không thể thay đổi, chỉ có chính mình mới có thể lựa chọn đường sau này, tất cả tốt xấu đều do mọi người quyết định.”

“Nhưng Lãnh Quan...”

“Lãnh Quan có cuộc sống của cô ấy, cô chỉ có thể làm người xem trong cuộc sống của cô ấy, việc khác, để tự cô ấy giải quyết đi!” Quản lý nói xong rời khỏi, để lại một mình cô nghiền ngẫm lời ông nói.

Tước Lợi Nhi nhếch môi, tuy rằng quản lý đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn lo lắng, Lôi Xiết đi du lịch chưa về, Huyễn Dạ Thần Hành lại đang làm một nhiệm vụ khác, cô không có người thương lượng, đành phải một mình kiểm tra người ủy thác cùng nội dung án này của Lãnh Quan, dù biết là trái luật, nhưng vì bạn tốt, cho dù bị quản lý phát hiện mà xử phạt cô cũng cam tâm.

Đi vào phòng hệ thống máy tính của câu lạc bộ linh lực, cô đối số tự đặc biệt có khái niệm dễ dàng xâm nhập được vào máy tính, dùng khả năng tính nhẩm tập trung tìm ra mấy tổ mật mã mà quản lý có thể dùng, sau đó lại sàng lọc chọn ra ba tổ có khả năng nhất, lần lượt đưa vào, kết quả tổ thứ hai đã thành công nên cô vào được tư liệu án đặc biệt của Lãnh Quan tiếp nhận.

Câu lạc bộ linh lực có hệ thống máy tính cùng thông tin cơ mật tuyệt nhất, Quản lý tuy rằng giỏi nghề chữa bệnh, đối với máy tính cũng tương đương thành thạo, ông bất cứ lúc nào cũng có thể nắm giữ bối cảnh tư liệu của khách tới cửa câu lạc bộ linh lực, hoặc là cung cấp tin tức liên quan cho các hội viên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, vô luận tin tức sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở nơi nào trên thế giới đều được ghi lại trong hồ sơ máy tính, đây là công việc chủ yếu mỗi ngày của quản lý ngoại trừ việc chiêu đãi khách.

Những tư liệu này bình thường đều ghi lại cực kì tỉ mỉ, bao gồm bối cảnh tư liệu của người ủy thác, hy vọng cùng khoản tiền trả trước vân vân, nhưng, khi cô vào xem xét nhiệm vụ ủy thác mới nhất của Lãnh Quan, lại phát hiện tư liệu có liên quan đến người ủy thác lại trắng xóa.

Đây là ý gì? Không có người ủy thác?

Tước Lợi Nhi giật mình, không có người ủy thác, khế ước nhiệm vụ sao có thể thành lập?

Cô tiếp tục xem xuống, ở mục hy vọng, quản lý lại ghi “cứu yêu”.

Cứu yêu? Má ơi! Đây lại là có ý gì?

Cô cảm thấy mình bị làm rối cả lên.

Về phần “khoản tiền dự chi” càng khoa trương, trên đó viết “0”, cũng chính là không có!

Lãnh Quan mà lại đáp ứng ủy thác không lấy tiền trước sao? Trời ạ! Cô ấy điên rồi sao? Tước Lợi Nhi mở to mắt nhìn trời, đây căn bản là xưa nay chưa từng có, hội viên câu lạc bộ linh lực bọn họ chưa bao giờ làm việc trước thu tiền sau, ngoại trừ vĩ khoản, tiền nhất định phải lấy trước, Lãnh Quan hẳn phải biết luật này mới đúng, cho dù khách mua hy vọng đáng thương đến thế nào, bọn họ cũng tuyệt đối không đồng tình, bởi vì nhìn việc, không dính đến tình cảm riêng tư là luật khi hội viên chấp hành nhiệm vụ a!

Xem ra mọi chuyện không đơn giản.

Trí thông minh của Tước Lợi Nhi bị chấn động rời khỏi trong chốc lát liền trở lại đầu cô, cô trấn định lại suy nghĩ, trong bài mà cô thay Lãnh Quan bói ra, Lãnh Quan sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm này đều có liên quan đến “yêu”, “quỷ bài” cùng “hồng tâm” đồng thời xuất hiện, tượng trưng cho tử thần và tình yêu cùng tồn tại, hơn nữa trên máy tính quản lý lại ghi “cứu yêu”, chẳng lẽ Lãnh Quan sẽ gặp phải ải tình lớn nhất trong cuộc đời cô ấy?

Chuyện này quản lý nhất định biết nguyên do, nhưng muốn từ miệng ông hỏi ra nguyên nhân căn bản là chuyện không có khả năng, Tước Lợi Nhi lập tức quyết định đi thăm Lãnh Quan, trong lòng cô có dự cảm không tốt, theo hiểu biết của cô đối với Lãnh Quan, Lãnh Quan lạnh lùng khiếp người một khi động tình nhất định khăng khăng một mực, không oán không hối, cô muốn biết là dạng đàn ông gì có thể hòa tan vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy? Dạng đàn ông gì có thể cùng lúc khiến cô ấy yêu cùng tử vong?

Tắt máy tính, cô vội vàng chạy khỏi câu lạc bộ, không chú ý tới quản lý đang tránh ở chỗ tối nhìn theo cô rời đi, lắc đầu, cười ghi lên mảnh giấy: Thần Toán phạm luật, trừ năm mươi vạn nguyên.

Bởi vì câu lạc bộ linh lực ở không gian đặc biệt, khoảng cách giữa nó và các nơi khác trên thế giới không thể xét theo lẽ thường, nó có thể bẻ cong không gian, đảo điên khoảng cách, khiến hội viên có thể tùy lúc xuất hiện ở địa điểm bọn họ nghĩ ra.

Cho nên, Tước Lợi Nhi trong vài giây liền từ cửa sáng của câu lạc bộ linh lực đến Đài Bắc, dùng linh lực cảm ứng đến chỗ Lãnh Quan, lợi dụng tinh thần di động đi vào hoa viên trong biệt thự xa hoa của Kha Bá Ấp.

Cô quan sát nơi xa hoa này, đang cân nhắc làm sao để gọi Lãnh Quan ra, chợt nghe một giọng nam mắng chửi đan xen kêu thảm từ trong một phòng ở lầu một truyền đến.

“A đáng chết! Cô muốn tôi chết sao?” Đó là giọng nói của Kha Bá Ấp.

“Anh an phận một chút sẽ không đau.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lãnh Quan vẫn lạnh như băng.

Tước Lợi Nhi hưng phấn di động đến ban công lầu hai, xuyên qua cửa sổ kính nhìn lén bên trong.

Kha Bá Ấp khỏa thân trên, bên hông quấn băng, vẻ mặt giận dữ trừng Lãnh Quan ngồi bên người anh chuẩn bị thay băng cho anh.

“Cũng không nghĩ tối tôi bị thế này là vì ai, cô không thể dịu dàng một chút sao?” Anh tựa vào gối, nói thầm.

“Tôi không bảo anh tự đâm mình.” Lãnh Quan mặc dù nói như vậy, nhưng ở một góc sâu trong lòng cô đối với việc anh vì cứu cô mà thương tổn chính mình cảm thấy thật có lỗi, mới đáp ứng thỉnh cầu chăm sóc anh, lại còn thay băng giúp anh.

“Lúc ấy nếu tôi không đâm tỉnh mình, nói không chừng sẽ giết cô.” Anh nhìn cô, thật may khi mình đã làm vậy, vừa nghĩ đến cô thiếu chút nữa chết trong tay anh, anh liền nhịn không được trong lòng nguội lạnh.

“Giết tôi, anh không phải thanh tĩnh hơn sao?” Cô chế nhạo.

“Tôi sao đành chứ?” Anh nhẹ giọng nói, nhìn chăm chăm vẻ mặt xinh đẹp của cô, yếu ớt nhìn nhận có lẽ mình thật sự đã động tâm.

Cupid này thật đúng là tên quỷ nghịch ngợm, luôn khiến người ta trở tay không kịp khi tình yêu xuất hiện.

Lãnh Quan sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau, cô bị ánh mắt nghiêm túc thâm tình của anh chiến lấy vùng đất không chút phòng bị trong lòng.

“Phụ nữ anh không bỏ được có bao nhiêu hả?” Cô che giấu nhịp tim của mình, duy trì vẻ mặt vốn có chế nhạo anh.

“Để tôi nghĩ xem, hình như... chỉ có cô.” Anh lộ ra nụ cười khiêu gợi, không bỏ qua việc tay cô đang tháo băng bên hông anh dừng lại một chút.

“Đó thật sự là vinh hạnh của tôi.” Cô cười lạnh, nhưng lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Đổ mồ hôi! Trời ạ, nhiệt độ cơ thể cô chưa từng cao như vậy.

“Sau khi cô biết tôi yêu cô, có thể sẽ càng cảm thấy vinh hạnh.” Anh tiến thêm một bước thử phản ứng của cô.

Cô trừng anh, trầm mặc một lát, bỗng cúi đầu dùng sức kéo băng vải, quát khẽ: “Nâng tay cao lên!”

“Này này! Cô làm gì?” Anh đau đến mặt nhăn nhúm.

“Nếu anh lại ở trước mặt tôi nói nhảm, tôi sẽ khiến anh càng đau!” Hoa hoa công tử này nghĩ cô sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm say mê sao? Thật buồn cười.

“Tôi nói thật lòng cũng phạm pháp sao?” Anh kháng nghị.

“Đem lời thật lòng của anh để lại cho đám bạn gái anh, đừng nhầm đối tượng.”

“Bạn gái của tôi chưa có ai từng nghe qua lời thật lòng của tôi. Lãnh Quan, cô là người đầu tiên...”

“Câm miệng! Tiết kiệm chút sức dưỡng thương đi!” Cô không muốn nghe tiếp.

Kha Bá Ấp ngoan ngoãn im miệng, đem tâm tính trốn tránh của cô để trong mắt, hiện tại anh biết lòng cô không phải băng, cô đối với anh nói có phản ứng, chỉ là che dấu rất giỏi mà thôi.

Lãnh Quan kiểm tra thương thế của anh, bác sĩ tuy rằng đã khâu vết thương lại, nhưng anh lại không chịu ở bệnh viện, kiên trì về nhà, kết quả có dấu hiệu nhiễm trùng, nơi khâu lại có chút sưng đỏ.

“Thương thế của anh đã chuyển biến xấu, đừng nhúc nhích, tôi dùng nhiệt độ thấp giúp anh giảm nhiệt.” Cô đặt tay lên miệng vết thương, dùng linh lực phát ra khí lạnh, giảm đau đớn của anh.

Anh lẳng lặng tiếp nhận trị liệu của cô, nhìn cô không cẩn thận biểu lộ vẻ mặt quan tâm, anh bỗng nhiên có suy nghĩ muốn đem cô vĩnh viễn buộc bên người mình, anh không chỉ muốn lên giường với cô, anh càng muốn cô ở cạnh anh như vậy, có thể mỗi ngày thấy cô, ôm cô, hôn cô...

Anh thật sự yêu cô! Yêu một tượng băng mỹ nữ trung tính, một người phụ nữ ít nói không cười có siêu năng lực, một người hở chút liền muốn đóng băng miệng anh...

Anh nên làm như thế nào mới có thể hòa tan cô, khiến cô đáp lại?

Đây chính là khó khăn lớn nhất từ lúc chào đời tới nay của anh!

Tước Lợi Nhi ở ban công nhìn một màn này, thật lâu mới thở dài một tiếng.

Hết thuốc chữa rồi! Lãnh Quan mà lại giúp người ta thay băng, còn dùng linh lực của cô ấy trị liệu cho anh ta, ngoài yêu ra việc gì có thể khiến cô ấy có hành động phá lệ này chứ? Lãnh Quan không tự biết, nhưng Tước Lợi Nhi đã thấy rõ ràng, cô dám đánh cuộc, Lãnh Quan lạnh lùng lần này trốn không thoát.

Lại nhìn kỹ người đàn ông nằm trên giường, khôi ngô tuấn tú, trong mắt tuy có chút lưu manh, nhưng linh khí cũng không tệ lắm, là người thẳng thắn lại không thích bị quản thúc, anh ta hẳn là người có tính tình cuồng nhiệt cùng phóng khoáng, người như vậy cùng Lãnh Quan ghép vào quả thực là bù trừ.

Cô ấy đã gặp người yêu trong số mệnh của mình rồi.

Tước Lợi Nhi vừa vui mừng lại khổ sở thay Lãnh Quan, bởi vì cô sợ tình yêu này sẽ có kết quả như trong bài bói được, nếu thật như vậy, Lãnh Quan chẳng phải sắp đối mặt bi kịch sao?

“Tước Lợi Nhi?” Lãnh Quan ở trong phòng đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm giác được hơi thở Tước Lợi Nhi ngay tại ban công.

“Làm sao vậy... A!” Kha Bá Ấp theo ánh mắt của cô quay đầu, làm động vết thương, thét lớn một tiếng.

“Đừng nhúc nhích.” Tiếng anh kéo cô quay về, vội vàng vươn tay đỡ anh.

“Cô đang nhìn cái gì?” Anh sợ lại là sức mạnh quỷ mị gì đó đến quấy rầy.

“Tôi có bạn đến đây, anh nằm yên, đừng đứng lên.” Cô nói xong liền chay ra ban công.

Trên ban công, bóng dáng Tước Lợi Nhi thanh thuần đứng ở lan can, thấy Lãnh Quan xuất hiện, không nói hai lời xông lên ôm lấy cô, gọi nhỏ: “Lãnh Quan!”

“Tước Lợi Nhi, em tới làm gì?” Cô kinh ngạc hỏi. Bình thường khi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ rất ít liên hệ với nhau, để tránh quấy rầy án tử của người khác.

“Em có việc phải làm, thuận đường đến thăm chị.” Tước Lợi Nhi cười rạng rỡ.

“Thăm chị?” Cô nhóc này còn lo lắng về lá bài bói được sao? Cô giật mình.

“Chị... không có việc gì là tốt rồi, em phải về, quản lý nhất định đã biết chuyện em làm, ông ấy âm hiểm nhất, không cẩn thận tiền của em sẽ bị trừ.” Tước Lợi Nhi nhìn cô, nhún nhún vai nói.

“Em lại làm chuyện gì?” Lãnh Quan mỉm cười.

“Không có gì, chị... phải cẩn thận nha!” Tước Lợi Nhi khoát tay, trước khi bóng dáng biến mất còn bỏ lại một câu, “Người đàn ông kia không tệ, nhưng trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Sau đó, cả người hóa thành nhiều điểm sáng, đi mất.

Lãnh Quan ngây ngốc tại chỗ, bị sự xuất hiện vội vàng cùng những lời của cô làm rối loạn nỗi lòng vừa yên.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Kha Bá Ấp trên giường đang nhìn cô, trong nháy mắt, cô tựa hồ nghe thấy tiếng băng nứt vỡ trong lòng, trong đêm yên tĩnh, tiếng động kia vừa trong trẻo lại khiến người ta sợ hãi...

***

Khi Lãnh Quan tra ra tư liệu cá nhân cơ mật của Khang Chính Thời, xem nội dung trong đó liền giật mình, cô cầm một tập văn kiện vọt vào phòng Kha Bá Ấp, nhìn thấy trong tay anh đang cầm một bản fax tỉ mỉ đọc, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

“Kha tiên sinh...” Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

“Lãnh Quan, quá trình trưởng thành Khang Chính Thời thật long đong nhỉ!” Anh tựa vào giường, cười lạnh gõ gõ tư liệu trong tay.

“Thì ra anh cũng biết.” Cô thật kinh ngạc anh ngoài mặt không chút để ý, nhưng tốc độ điều tra lại không hề thua kém cô.

Có lẽ Kha Bá Ấp chỉ là không muốn quản lý công ty mà thôi, cô tò mò năng lực thật sự của anh có bao nhiêu.

“Tôi đã biết, nhưng tôi thật không biết nên vui mừng hay là phẫn nộ, ngẫm lại, may mắn cha mẹ tôi đều đã chết, nhất là cha tôi, nếu không nếu ông ấy chính mắt thấy ‘hai đứa con’ của ông ấy tự giết lẫn nhau, có thể sẽ càng thống khổ.” Anh mỉa mai.

Cô bảo trì trầm mặc, đây là ân oán của Kha gia, một người ngoài như cô không tiện nói gì.

“Con trai! Thật buồn cười, Khang Chính Thời lại là con tư sinh của cha tôi cùng một nữ giúp việc, một người anh lớn hơn tôi mười tuổi!” Anh cao giọng, tức giận không ngừng xông lên đầu.

“Bình tĩnh một chút.” Cô đi đến bên giường, sợ anh quá độ kích động làm vết thương vỡ ra.

“Bảo tôi như thế nào bình tĩnh? Hắn đi theo bên người cha tôi hơn mười năm, tôi đã sớm quen biết hắn, tôi lại chết tiệt chưa từng nghĩ tới hắn cùng cha tôi lại có quan hệ này, càng khoa trương hơn là, hắn còn muốn giết tôi! Giết em ruột hắn!” Anh cầm những tư liệu kia vò thành cục, quăng xuống giường, tức giận đến rống to.

“Mẹ hắn bị Kha gia đuổi khỏi nhà, bơ vơ cực khổ sinh ra hắn, hai mẹ con đã trải qua những ngày khó nhọc, anh nói xem hắn có thể không oán sao?” Cô thản nhiên nói.

“Phải! Hắn oán, hắn hận, sao hắn không tìm cha tôi tính sổ, mà cố ý đối phó tôi? Cảnh ngộ của hắn đâu phải do tôi hại, hắn dựa vào cái gì mà sau khi cha tôi chết lại gây phiền phức cho tôi?” Anh giận cực kỳ. Oan có đầu, nợ có chủ, cha anh phong lưu vì sao anh phải chịu?

“Hắn không phải không đối phó cha anh, mà hắn cũng không biết thân thế của hắn.” Cô đem tư liệu cô tra được đưa cho anh.

“Tôi không muốn xem!” Anh vung tay từ chối.

Lãnh Quan nhíu nhíu mày, mới bảo anh ta bình tĩnh ngay lập tức anh ta liền giận dữ lên.

“Là cha anh chủ động tìm Khang Chính Thời. Căn cứ theo điều tra của tôi, lúc Khang Chính Thời mới làm việc ở Trường Ấp căn bản không biết quan hệ của hắn cùng Kha gia, mãi đến năm ngoái...”

“Năm ngoái?” Anh trong lòng vừa động, cuối năm ngoái anh tiếp nhận Trường Ấp liền xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó chuyện lớn nhất chính là một dự án đầu tư do anh chủ đạo phải bồi thường gần một trăm ngàn, cha anh chính vì vậy mà tức chết, chẳng lẽ... Khang Chính Thời khi đó đã bắt đầu trả thù?

“Khang Chính Thời tựa hồ là trong lúc vô tình biết được thân thế mình. Tôi xem qua tình hình kinh doanh của Trường Ấp, bắt đầu từ năm ngoái, rất nhiều dự án phát triển của Trường Ấp đã bị chèn ép, đây có thể là do Khang Chính Thời đã động tay chân.” Cô phân tích tư liệu cô có được.

“Cô là nói... Trường Ấp hai năm nay không thể phát triển đều là hắn giở trò quỷ?” Anh thờ ơ kéo lấy tay cô.

“Đúng vậy.” Cô không hất anh ra, cho phép anh lúc này có hành động phát tiết.

“Trời ơi! Vậy kế hoạch đầu của tôi xảy ra chuyện hoàn toàn là do hắn đứng giữa gây trở ngại sao? Hắn chính là hung thủ gián tiếp giết cha tôi?” Anh lại kích động.

“Kha tiên sinh...” Cô thật lo lắng vết thương của anh sẽ chuyển biến xấu. Lo lắng? Cô lập tức ngây ngẩn cả người, cô lo lắng cho Kha Bá Ấp?

“Hắn tên khốn này! Hắn hại thảm tôi, cũng hại chết cha tôi, bây giờ, lại còn tìm một tên biết pháp thuật đến đối phó tôi, hắn thật độc ác!” Anh tức giận đến đánh mạnh lên giường.

“Dừng tay! Anh muốn cho vết thương của anh lại đổ máu lần nữa sao?” Cô vội vàng vươn tay ngăn anh, cản anh lộn xộn.

“Tôi còn quản cái gì đổ máu hay không? Giờ tôi sẽ đến công ty đối chất với hắn, tôi muốn tự tay xé rách mặt nạ của hắn, xem hắn đến tột cùng có ý đồ gì đối với tôi cùng Kha gia!” Anh nói xong liền đẩy cô ra, bước xuống giường, nhưng vì khí huyết nghịch lưu, hơn nữa động tác quá lớn, miệng vết thương lại chảy máu tươi, đau đến anh tê liệt ngã xuống sàn.

“A...” Anh nhíu mi, tay ôm thắt lưng hô nhỏ.

“Thân thể bị thương còn ỷ mạnh cái gì? Ngu ngốc!” Cô ngồi xổm xuống, nhịn không được mắng một tiếng.

“Cô... Cô mắng tôi ngu ngốc?” Anh ngẩng đầu, một bụng tức giận được dịp phát tác lên người cô.“ Cô là một người phụ nữ từ trên xuống dưới làm bằng băng thì biết cái gì? Cô căn bản không có thất tình lục dục, không có vui buồn yêu ghét, người khác khổ hận đau khổ không liên quan đến cô, người khác chết sống cô không chút quan tâm, cô có tư cách gì ở đây gầm rú với tôi? Cô dựa vào cái gì?”

Lãnh Quan lẳng lặng để anh la đủ, mới chậm rãi nói: “Đều là anh gầm rú, tôi không có.”

“Cô...” Anh nói không ra lời, vết thương ở eo dường như cũng bị xé rách, đau đến anh thở hốc vì kinh ngạc, cả người cuộn lại trên đất.

“Này, anh làm sao vậy?” Lãnh Quan nóng nảy, nâng anh dậy, ngã ngồi trên giường, thấy băng vải ở eo anh đã nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt càng thêm khó coi. Tên ngốc này làm mình càng ngày càng nghiêm trọng!

Kha Bá Ấp thở phì phò ngã vào gối, trừng thẳng cô, tức giận chưa hết.

“Anh không thể bình tĩnh một chút sao? Hiện tại đi tìm Khang Chính Thời có ích lợi gì? Không có chứng cứ hắn sẽ không thừa nhận, hơn nữa bên người hắn còn có một người thần bí lúc nào cũng có thể khiến anh chết cháy, anh đi không phải là chịu chết à?” Cô hầm hầm trừng lại anh, cũng bắt đẩu mở băng trên eo anh.

Kha Bá Ấp sau khi hơi hạ nhiệt, mới thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô có vô cùng lo lắng cùng chỉ trích, giống như cựa kỳ chú ý đến thương thế của anh. Anh giật mình, lửa giận hoàn toàn biến mất.

“Sau khi tôi tìm ra người siêu năng trốn sau lưng Khang Chính Thời, anh hãy cùng Khang Chính Thời nói về ân oán của ‘anh em’ các người, hiện tại, nếu anh đủ thông minh thì trước hết hãy đem chữa khỏi vết thương trên người, bằng không anh lấy sức đâu mà đối kháng cùng người ta?” Cô nói xong một chuỗi dài, tháo băng vải xuống, chuẩn bị dùng liệu pháp đông lạnh để cầm máu.

Lãnh Quan hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, cô quan tâm anh? Kha Bá Ấp đầy ngập lửa giận đã bị tim đập loạn xạ thay thế, anh âm thầm quan sát vẻ mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi rũ xuống vừa dày lại vừa cong của cô, kinh hỉ phát hiện cô đối với anh đã không còn duy nhất một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ hiện giờ của cô tựa như một người vợ đang cằn nhằn chồng...

Vợ! Ý nghĩ này làm trái tim anh đột nhiên đập mạnh.

“Anh làm sao vậy?” Thấy anh thật lâu không trả lời, cô giương mắt nhìn mặt anh.

“Tôi... vết thương chết tiệt này sao lại đau như vậy?” Anh cố ý biểu hiện vẻ thống khổ.

“Vết dao dài 10 cm, có thể không đau sao?” Cô hơi nghiêng người, muốn xem kỹ vết thương của anh.

“A! Lại đổ máu!” Anh hô nhỏ.

“Tôi xem xem.” Cô âm thầm sốt ruột, dựa vào càng gần anh.

Anh thừa dịp cô nghiêng người, bỗng kéo cô về phía mình, trước khi cô kịp hiểu ý đồ của anh, nhanh chóng hôn lên môi cô.

Lãnh Quan ngây ngẩn cả người, phản xạ định đẩy anhh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh; Muốn đông lạnh choáng váng anh, lại sợ thân thể suy yếu của anh không chịu nổi khí lạnh, liền như vậy trì hoãn, tay anh đã ôm lấy gáy cô, tay kia ôm cô vào lòng, cho cô một nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt.

Tuy rằng hôn qua cô hai lần, nhưng lần đầu tiên là cô vì cứu anh, tư vị không đủ; Lần thứ hai thì đang bị mất ý thức, anh cũng không có chân thật cảm thụ, chỉ có lúc này đây, Kha Bá Ấp xem như chân chính nhấm nháp hơi thở thanh tân như tuyết cùng mùi tùng hương trên cơ thể Lãnh Quan.

Anh làm sao có thể cho rằng cô là quái thai bất nam bất nữ lại máu lạnh chứ?

Anh nhẹ liếm môi cô, không khỏi thầm mắng mình là tên ngu ngốc kém cỏi.

Môi cô vừa chạm vào tuy rằng lạnh như băng, nhưng khi anh đẩy miệng cô ra, liền lập tức cảm nhận được sự ấm áp có thể đem vạn vật hòa tan, cô không phải băng, cô là tuyết đầu mùa, bay xuống lòng anh liền tan vào mỗi một tế bào của anh, dung tiến vào máu anh.

Lãnh Quan đối với phản ứng của mình có chút ngạc nhiên, cô nên tức giận, nhưng cô lại cái gì cũng không làm, tùy anh làm càn với cô, thậm chí còn để ngọn lửa của anh đốt lên nội tâm bị đóng băng nhiều năm!

Cô chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông hôn lại khiến thế giới băng của cô tan rã.

Kha Bá Ấp xoay người một cái, đem cô đặt dưới thân, mê muội cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cô.

“Lãnh Quan...” Anh thấp giọng gọi tên cô, mỗi lần gọi liền khẽ hôn cô một lần, từ mi tâm của cô, mắt, chóp mũi, vành tai lại đến môi, giống như đối xử với bảo vật.

“Anh...” Cô hoảng hốt, trên thân trần trụi của anh đang tản ra lửa diễm cuồng nhiệt, dòng khí ấm áp dễ chịu từ vòm ngực trơn nhẵn dày rộng của truyền vào cơ thể cô, tình cảm ấm áp cô chưa từng cảm thụ qua khiến cô cảm thấy vòng ôm xa lạ này giống như cảnh trong mơ, trong lúc mơ hồ, cô như trở về thời thơ ấu, khi cô còn chưa rơi vào hành hạ cùng đánh đập, nhưng năm tháng vẫn còn hy vọng cùng tin tưởng vào con người, cô cũng từng được người che chở như vậy, cũng từng khát vọng được ôm vào trong ngực như vậy...

Kha Bá Ấp thấy cô khẽ nhắm mắt, lộ ra nụ cười như mộng ảo, trong lòng bị vẻ dịu dàng đoạt hồn lúc này của cô làm tâm tình đại loạn, quen biết cô một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ không phòng bị của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.