Nhiệm Vụ Làm Yêu

Chương 4: Chương 4: Chương 3: Nguy hiểm ập tới – Gặp gỡ thần y cải trang




Bước đầu của nhiệm vụ tiến triển khá thuận lợi. Trần Thanh Bích âm thầm vui mừng, cô biết mình còn khá nhiều chuyện cần làm tiếp theo nên chống tay ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.

Tương Lễ thu liễm khí chất, im lặng nhìn nàng, chàng hiểu nơi này không thể ở lâu nên chỉ đành chôn dấu tâm trạng mất mát, buồn bã vào đáy lòng.

“Vương gia! Trời đã sáng, ta không tiện ở lại. Người phải cẩn thận.” Trước khi đi Trần Thanh Bích vẫn không quên nói vài lời giải thích, quan tâm. Tuy chung đụng không lâu nhưng cô biết, một con người từng chịu nhiều sự đau khổ, hãm hại thì tâm phòng người sẽ rất mạnh, sẽ cố chấp, sẽ dễ nghi ngờ. Cô cũng như thế nhưng may mắn cô đã gặp bà nuôi.

Phải nói rằng chấp niệm lớn nhất của Trần Thanh Bích là khiến bà vui vẻ, thanh thản mà sống tốt quảng đời còn lại. Cho nên vì bà cô chấp nhận mọi chuyện kì quái, chịu mạo hiểm đến những thời không xa lạ này, không oán không hối.

Đôi mắt đen láy của Tương Lễ nhìn bóng dáng đó khuất dần sau cánh cửa.

Chàng nắm chặt bàn tay, đấm mạnh một phát xuống giường, hít sâu một hơi, chàng tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay ra.

“Trò chơi ẩn nhẫn đã kết thúc, hoàng huynh ngồi trên ghế thái tử hô phóng hoán vũ đã đủ lâu rồi nhỉ? “ Nghĩ ngợi điều gì đó khiến Tương Lễ nở một nự cười dịu dàng, ánh mắt đen thâm sâu khó lường, giọng nói chàng phiêu đãng trong không khí,”Cho dù đánh đổi tất cả cũng phải tìm ra tung tích của thần y trong miệng thiên hạ.”

Khi Trần Thanh Bích vừa thuận lợi bước ra khỏi nam viện thì một bóng dáng đen đang theo dõi Tương Vương cũng rời khỏi, biến mất theo một hướng một hướng khác.

Một bóng dáng đang còn ẩn nấp trong góc tối thì lén di chuyển theo cô.

Phải nói rằng: Mọi thứ biểu hiện bên ngoài chưa chắc đã yên bình vô hại như ta nghĩ.

Bên kia Từ Chiêu vừa vuốt ve tấm lưng trần của nữ nhân nằm trong ngực vừa mỉm cười như không lắng nghe nữ tỳ canh cửa cho Tương Vương tối qua thông báo.

“Ha ha. Chỉ là một ả nô tỳ hạ tiện lại có gan lẻn vào phòng Tương Lễ. Ả chả lẽ là tai mắt bấy lâu nay của Phạm Quốc Công? Hử?” Hắn nói bâng quơ một câu rồi cúi đầu hôn lên môi nữ nhân rồi hỏi:

“Nàng thấy ta nên làm gì với ả tiện tỳ đó đây?”

Một tiếng cười dịu dàng, ngọt ngào vang lên, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn Từ Chiếu, môi đỏ từ từ phát ra từng âm thanh:

“Nàng ta là nữ nhân. Vậy… chuyện gì khiến nữ nhân sống không bằng chết chứ? Từ gia… người ta ngu nguội mà.”

Từ Chiếu trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy rồi cười sang sảng nói:

“Ha ha. Nữ nhân của Từ Chiếu ta quả là một độc phụ!” Sau đó hắn đưa mắt nhìn nữ tỳ đang run rẩy quỳ bên dưới, khuôn mặt trầm xuống ra lệnh:

“Ngươi nghe hiểu chứ. Làm việc gọn gàng dứt khoát rồi cút đi.”

“Vâng!” Nữ tỳ có chút hấp tấp đứng lên rời khỏi. Cánh cửa khép lại nàng ta mới thở ra một hơi, sau lưng ướt sủng.

“Tiện nhân! Độc phụ!” Ngực thở phập phồng, nữ tỳ ấy trong mắt chất chứa sự căm thù đến tận cùng mà chửi thầm trong lòng, một tấm thân trong sạch của nàng ta cũng bị nữ nhân rắn rết ấy cho người làm ô nhục. Ả cũng là nữ nhân tại sao có thể nghĩ ra cái hình phạt tàn độc như vậy.

Một ngày nào đó nàng ta mà có cơ hội báo thù, trả hận nhất định sẽ khiến ả từ từ hưởng thụ cái tư vị mà ả đã nghĩ ra.

Nữ tỳ căm hận nghĩ ngợi rồi cũng chấp hành mệnh lệnh của Từ Chiếu, môi khẽ lẩm bẩm:

“Trần Thanh Bích. Tuy cô cũng từng giúp tôi, tuy cô cũng là một cô gái tốt nhưng chỉ có điều cô lại hành động quá ngu xuẩn. Dám tiếp cận Tương Vương chỉ có cái chết. Nhưng ta e rằng cô muốn chết còn khó hơn lên trời. Ơn nghĩa của cô cũng chả là gì ở cái chốn người giết người không thấy máu này. Có điều khi cô chết ta sẽ tìm người chôn xác cho cô. Nên cô cũng đừng oán trách ta.”

Trần Thanh Bích đang nghĩ cách lén rời khỏi phủ thì đột nhiên gặp một nữ tỳ phẩm vị cao hơn gọi lại.

Thì ra là người nhận lệnh của Từ Chiếu.

Nàng ta nói:

“Ngươi theo ta ra ngoài đi chợ.”

Trần Thanh Bích kinh ngạc, có chút vui mừng khi nghe tin vui bất ngờ này.

“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.”

Trần Thanh Bích là một nô tỳ làm việc nặng cho nên chuyện thường theo các quản sự, ma ma đi chợ xách đồ là điều bình thường nên Trần Thanh Bích tuy có suy nghĩ nhưng cũng không thể nghi ngờ.

Lẽo đẽo theo sau nàng ta, Trần Thanh Bích nhìn hướng đi ngày càng cách xa đường cái náo nhiệt thì trong lòng bất chợt hiện lên một dự cảm không lành. Hẻm vắng, ngõ nhỏ thường xuất hiện lưu manh trộm cướp, đi như vậy lỡ may gặp phải thì…

Quả nhiên nghĩ gì thì sẽ gặp cái đó. Trước mặt đột nhiên xuất hiện mười tên ăn mày lưu manh thô bỉ. Cả người hôi thối, ánh mắt suồng sã nhìn chằm chằm vào nàng.

Trần Thanh Bích nhìn đám người rồi đưa mắt quan sát nữ tỳ phía trước. Trong mắt nàng ta là muôn vàn chán ghét và hận ý nhưng không hề sợ hãi, bất ngờ.

Nữ tỳ cũng quay lại nhìn Trần Thanh Bích và nói:

“Muốn trách thì trách ngươi không biết lượng sức mình. Ngươi nghĩ vương phủ là một nơi ai muốn làm gì thì làm ư? Ta nói cho cô biết, chỉ cần một động thái khác thường của ngươi thì hắn đều biết. Trần Thanh Bích ngươi vọng tưởng vương gia hay muốn cứu người đều là chuyện không thể. “

Nói đoạn nàng ta cau mày nhìn đám lưu manh và nói:

“Làm ăn cho sạch sẽ. “

Sau đó tuyệt tình bước đi.

Trần Thanh Bích giật mình, rồi lại cười trừ. Cô quả thật không hiểu biết về vương phủ, nơi đó thật là một đầm nước sâu, âm mưu, tính kế đều khiến mình không thể phòng bị hay trở tay. Nhìn đám người đang ngày một tiến lại gần cô theo phản xạ lùi ra sau, cuối cùng bị vây khốn trong vòng người.

Tuy lớn lên khỏe mạnh nhưng một lúc mười tên thì quả thật khó thoát, tay đưa ra đằng sau, Trần Thanh Bích nghĩ đến nước này chỉ còn cách nhấn nút vàng cầu cứu người thần bí mà thôi.

Khi Trần Thanh Bích đang ấn, bất ngờ bị một tên lưu manh nôn nóng xông tới xô ngã, hai ngón tay lập tức chạm mạnh vô nút đen. Từ lỗ nhỏ của chiếc vòng một luồng khói trắng lập tức xì ra. Đám lưu manh hung hãn bất ngờ, hít vào một hơi rồi lần lượt trợn tròn mắt ngã xuống.

Cô cũng bị sặc khói nhưng cơ thể vẫn bình thường, vươn bàn tay lau đi nước mắt trênkhóe mắt xong, Trần Thanh Bích liền cẩn thận ngồi xuống dò la hơi thở của đám lưu manh.

“Phù! Còn sống.” Chỉ bị hôn mê thôi.

Trần Thanh Bích tuy ghê tởm đám người này nhưng cũng không đến nước muốn giết họ.

Giờ đã tạm thoát khỏi nguy hiểm cô phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nghĩ vậy Trần Thanh Bích lập tức đứng lên, ánh mắt đảo nhẹ xung quanh một vòng chợt sửng, có chút ngoài ý muốn thấy một nam tử đang tủm tỉm cười cười với mình.

“Bíp.”

“Xin chào chủ nhân. Nam tử đó chính là nữ thần y cải trang tự Trung Dược. Chúc chủ nhân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.