Nhiệm Vụ Làm Yêu

Chương 1: Chương 1: Mở đầu: Cô gái nông thôn - Trần Thanh Bích




Trần Thanh Bích ngồi nhìn ngắm đồng lúa canh mơn mởn thì thở ra một hơi, kí ức lúc xưa như bị cơn gió thổi lùa vào trong trí nhớ.

Cô nhớ mình đã từng có một gia đình rất ấm áp, có ba có mẹ.

Dù đã không còn nhớ rõ khuôn mặt nhưng Trần Thanh Bích vẫn không thể nào quên được cái ngày hai người dắt cô tới một nơi rất xa, rất hoang vắng, rác chất từng đống từng đống. Rất hôi thối.

Người mẹ cúi xuống vỗ về cái đầu nhỏ của con gái rồi nói:

“Con ở đây chờ mẹ. Không cần theo, khi trở lại mẹ sẽ mua thật nhiều thật nhiều bánh ngọt cho tiểu Bích ăn nha.”

Cô con gái cầm bịch đồ trên tay, đôi mắt to tròn đen láy hoang mang, mong chờ gật đầu, hai viên pha lê óng ánh nước nhìn hình bóng người mẹ dần khuất xa.

Mặt mỗi lúc một nhăn lại, chiếc mũi nhỏ nhắn đỏ bừng hít từng tiếng, cô bé rất sợ hãi. Muốn chạy đi kiếm ba mẹ nhưng lại không dám.

Bầu trời dần dần tối om như mực.

Trong một bãi rác cứ thế vang lên tiếng nức nở khẽ khẽ yếu ớt.

“Mẹ ơi...hu hu...tiểu Bích sợ lắm... con sợ lắm... ở đây tối quá...”

Cô bé ngồi bệt xuống đất, vùi mặt vào hai đầu gối, cứ thế mệt mỏi thiếp đi.

Một ngày đáng sợ cứ thế trôi qua và người mẹ cũng không quay trở lại.

Sáng hôm sau khi ánh nắng sớm đang sưởi ấm cho cô gái nhỏ đang rất lạnh lẽo, đang rất đói khát thì tại bãi rác xuất hiện bóng dáng của một người đàn bà.

Người đó đang mở từng túi rác, xem xét bên trong có vật gì có thể bán được không, cực khổ kéo theo một cái bao đựng phế liệu, người đàn bà cứ đi tiếp, đến khi bà trông thấy một cô bé nhỏ cả người lắm lem, khuôn mặt ngây thơ đọng đầy vệt nước mắt ngồi ngủ ở cạnh một túi rác.

Cảm giác chua xót, đau lòng lan tràn trong lồng ngực.

Người đàn bà biết cô bé này chắc chắn bị người nhà bỏ rơi nhưng bản thân bà cũng không khá giả gì, ăn còn bữa thiếu bữa nhịn nên bản thân bà bấm bụng cầm cái giỏ tre, lấy ra một nắm xôi, một bình nước để xuống bên cạnh người cô bé.

Sau đó bà tiếp tục kéo lê bao phế liệu đi nhặt đồ tiếp.

Nhờ có một tấm lòng nhân ái của người đàn bà đó mà cô bé không chết đói, chết khát, nhưng thân thể của một đứa trẻ mới lên năm thì làm sao chống chọi với cái lạnh giá của thiên nhiên. Tiểu Bích phát sốt ngay trong đêm, cảm giác đầu đau, cả người lúc nóng lúc lạnh khiến cô bé khổ sở không nói lên lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quảng.

Ngày thứ hai cứ vô tình trôi qua và người mẹ đã thật sự bỏ rơi con của mình.

Cũng đúng vào giờ hôm qua người đàn bà tâm tình phức tạp đi đến chỗ đó, nhìn đến đứa bé gái im thin thít ngồi tựa vào bao rác, ánh mắt đáng thương nhìn mình.

Trái tim như bị dằn xéo, sự cắn rứt không nguôi khiến người đàn bà đi nhanh đến chỗ cô bé.

Tiểu Bích nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt mà kêu khẽ một tiếng,“ Bà ơi...” Rồi hoàn toàn bất tỉnh.

Aizz! Có duyên có nợ mới gặp được nhau thôi thì mình cứ nhận nuôi đứa bé tôi nghiệp này. Nhủ thầm trong lòng xong bà cũng bỏ lại công việc mưu sinh hằng ngày mà bế tiểu Bích đến trạm y tế nhỏ trong thôn.

Cứ như vậy, trong ngôi nhà lá lụp xụp có thêm một thành viên nhỏ.

Sau khi Trần Thanh Bích có thể suy nghĩ được nhiều việc đã nắm chặt tay nhỏ, ánh mắt to đen nhìn người đàn bà đang cặm cụi trong bếp nấu cháo rồi mím chặt môi thề với lòng rằng. “Bà mãi mãi là người quan trọng nhất trong cuộc bé. Vì bà bản thân có thể hy sinh mọi thứ.”

Mười năm sau.

Bản thân đã trở thành một cô gái nông thôn xinh xắn, hoàn cảnh hai bà cháu cũng có thể duy trì ở mức đủ ăn đủ mặc. Trần Thanh Bích thật thà, tháo vác, chuyện gì cũng làm được, người trong thôn cũng rất là yêu quý cô. Thường nhờ cô trồng rau, cấy mạ, gạch lúa,...

Bà thì ở nhà trồng rau, nuôi gà... Trần Thanh Bích mỗi đêm đều ngồi trên giường nhỏ đấm lưng cho bà, cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc, thầm nghĩ tương lai sau này nếu có lấy một tấm chồng cũng phải dựng nhà ở sát bên cạnh người.

Nhưng con người đều có sinh - lão - bệnh -tử. Bà tuổi cũng đã cao, còn buôn ba cực khổ từ thời trẻ nên đã mắc một chứng bệnh quái ác ung thư não.

Thu hồi suy nghĩ Trần Thanh Bích cầm chặt tờ giấy bệnh, tờ hóa đơn viện phí mà cảm thấy tương lại một màu đen tối. Cánh đồng xanh mát cũng không khiến nỗi lo lắng, đau khổ trong lòng vơi đi chút nào.

“Bà ơi! Cháu không muốn bà rời bỏ cháu đâu. Bằng bất cứ giá nào cháu cũng phải cứu bà.” Nắm chặt bàn tay. Trần Thanh Bích quyết tâm mãnh liệt đi về nhà, thu dọn hành lý, cầm hết số tiền tiết kiệm đi ra bến xe, bắt xe đi lên thành phố.

Chiếc xe khách lắc lư không ngừng suốt mấy tiếng rồi dừng lại. Trần Thanh Bích cả người uể oải bước xuống. Tầm mắt cô liền bị hấp dẫn bởi sự phát triển phồn hoa ở nơi này, nhìn xe hơi, nhìn những ngôi nhà cao tầng, nhìn người đi đường ăn mặc thật đẹp, rồi cúi xuống giòm lại bản thân, Trần Thanh Bích liền cảm thấy bản thân thật xa cách, giống như không về nơi này.

Lắc nhẹ đầu, bỏ đi suy nghĩ kì lạ đó cô đi về phía góc đường, giơ cái bị tre, khuôn mặt cầu xin, giọng nói nhỏ nhẹ nói với hai người đàn bà đang mua trái cây:

“Bà cháu đang bị bệnh rất nặng, cầu xin hai cô rủ lòng thương cho cháu xin một ích tiền để trả viện phí cho bà.”

Lập tức hai người đàn bà quay lại, nhìn Trần Thanh Bích đánh giá từ trên xuống dưới rồi nhìn nhau châm chọc, chế giễu cô:

“Cô bé à! Tôi nói cho cô nghe nhé, muốn xin tiền người ta thì phải diễn sao cho nó giống, cô có tay có chân lành lặn như vậy sao không đi kiếm việc mà làm. Bày đặt chưng cái mặt dày ra xin tiền mồ hôi nước mắt của ngưởi khác. Thật không biết nhục.”

Giọng nói của bà ta không tính là nhỏ nên rất nhiều người đi đường nghe thấy, có người dửng dưng đi tiếp, có người lại quay lại, bàn tán, chỉ chỏ. Những lời khó nghe càng ngày càng nhiều.

Trần Thanh Bích sửng sốt, xấu hổ, hoang mang nhìn những gương mặt xa lạ đang bàn tán về mình, cười khổ không ngừng trong lòng, có nén nỗi ấm ức mà cúi đầu xin lỗi rồi đi tiếp về phía trước.

Thành phố là nơi hỗn tạp.

Trần Thanh Bích lại còn ngây thơ và chất phát nên mới phát sinh một màn như thế. Cũng không thể trách ai được.

Tuy lần đầu tiên thất bại, nhưng tình yêu cô dành cho bà rất lớn nên đã lấn át, chiến thắng sự tủi nhục, cô tiếp tục đi xin tiền mọi người.

Có người cũng rất hảo tâm, có người lại rất điêu ngoa. Trong một ngày này, cảm xúc, thế giới nhân sinh của Trần Thanh Bích được mở mang rất nhiều. Có lúc cô bị chửi mà khóc luôn tại chỗ. Sau lại vẫn quệt đi dòng nước mắt yếu đuối mà tiếp tục tiến về phía trước.

Ánh đèn nê-ông phát sáng toàn thành phố, Trần Thanh Bích vật lộn một ngày cũng sớm mệt mỏi, đói khát, nhưng số tiền vẫn còn thiếu rất nhiều, cô tiếp tục cố nén cơn đói mà tiến lại một người đàn ông ăn mặc sang trọng.

“Ông ơi, rất xin lỗi vì đã làm phiền. Bà của cháu đang bị bệnh rất nặng, ông có thể cho cháu xin một ít tiền để đóng viện phí cho bà được không ạ?”

Người đàn ông mặc áo vest xanh quay đầu, ánh mắt xấu xa đánh giá cô gái ngây thơ trước mặt, nở một nụ cười dâm tà nói:

“Cô bé dễ thương như cháu mà còn biết thương bà như vậy thật khiến ông cảm động. Cháu lên xe đi, ta đưa cháu về nhà ta lấy tiền. Ông để quên bóp ở nhà mất rồi.”

Trần Thanh Bích nhìn nụ cười trên môi người đàn ông đó mà bản năng thấy sợ hãi, vẫn lễ phép cúi chào nói:

“Cháu sẽ đi xin người khác ạ. Ông giúp cháu, cháu cảm ơn lắm nhưng làm phiền đến như vậy thì cháu áy náy lắm.”

Ông lại càng cười tươi nói:

“Không phiền đâu. Nào lên xe đi, chỉ cần chiều ông thì cháu muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được.”

Trần Thanh Bích lùi hai bước, lắc lắc đầu rồi quay người toan bỏ đi thì bàn tay liền bị chụp lấy, người đàn ông nói:

“Không phải cháu nói bà cháu bị bệnh nặng ư? Chắc chắn là cần rất nhiều tiền. Ông thấy cháu có đi xin cả năm cũng chưa chắc đã đủ trả. Chỉ cần cháu theo ông một đêm. Ông liền cho tiền cháu đóng viện phí, đừng đắn đo nữa. Chậm trễ một ngày thì tính mạng của bà cháu lại nguy hiểm thêm một ngày. Nào...nghe ông. Lên xe.”

Nghe những lời dụ dỗ của người đàn ông trước mắt, Trần Thanh Bích cắn chặt môi, sự chống cự cũng yếu dần, khi cô sắp bước lên xe thì lại bị một bàn tay to lớn kéo ra.

Ngước mặt nhìn người đang cầm chặt tay mình thì tim Trần Thanh Bích đập loạn nhịp.

Quá mức thần bí.

Người đó toàn thân một màu đen, khuôn mặt lại đeo mặt nạ sắt khiến cô tâm sinh tò mò. Y nhìn người đàn ông đó một cái rồi kéo cô lên một chiếc xe hơi khác.

Lúc cô quay đầu nhìn ông ta thì chỉ thấy toàn thân ông run rẩy, sắc mặt trắng bệt, sự khó hiểu càng một nhiều hơn. Người thần bí này là ai?

“Cạnh!” Tiếng cửa xe đóng lại. Trần Thanh Bích trong lòng vừa sợ vừa hiếu kì nhìn nhìn thẳng về phía trước, đang lưỡng lự không biết có nên lên tiếng không.

Người thần bí đột nhiên nói:

“Cô có thể bất chấp tất cả để cứu bà cô sao?”

Khó hiểu quay đầu nhìn, đối diện với đôi mắt thâm thúy đó thì lại có cảm giác quen thuộc, cô chần chừ nói:

“Phải... Anh tại sao lại làm như vậy?”

Người thần bí đáp:

“Tôi có thể chi tiền cứu bà cô và cô phải đồng ý trở thành nhân viên hệ thống của tôi.”

“Nhân viên hệ thống? Đó là cái gì?” Trần Thanh Bích như lọt vào sương mù, chỉ biết mờ mịt nhìn người trước mắt hỏi.

Người thần bí móc ra từ trong túi một chiếc vòng tay, đưa ngón tay thon dài chỉ cẩn thận:

“Đây là chiếc vòng hệ thống. Trên đây có ba nút cơ bản. Nút đỏ là nút khởi động. Đã được tôi lập trình sẵn địa điểm tới. Nó giúp người đeo có thể xuyên không gian tới một quốc gia cổ đại mấy ngàn năm trước, cũng có thể đưa người tới hiện đại ngàn năm sau. Cô hiểu chứ?”

Trần Thanh Bích không thể tin nổi mà trợn đôi mắt to tròn nhìn chiếc vòng tay nhỏ bé, miệng phải cảm thán một câu:

“Thần kì như vậy?!”

Người thần bí gật đầu nói tiếp:

“Nút màu xanh là nút giúp cô quay trở về nơi này, nó được cố định địa điểm về ở nhà tôi. Còn nút vàng là nút liên thông thế giới. Tôi lúc đó có thể nghe cô nói. Và tất nhiên là được sử dụng khi nào cô gặp phải khó khăn, nguy hiểm.”

Cô cái hiểu cái không, trong lòng cực kì hoang mang, lỡ như không thể trở về thì sao?

Y thấy cô còn khó tiếp nhận thì nói thẳng ra:

“Không cần lo lắng. Mọi chuyện chỉ cần cô nguyện ý làm việc cho tôi thì tôi đảm bảo sẽ giúp bà cô qua khỏi cơn nguy kịch.”

Khi nghe tới bà thì sự phân vân lo lắng đều hóa thành hư không, Trần Thành Bích cảm thấy đã đến nước này, cần gì phải lo được lo mất, quan trọng nhất là bà được chữa khỏi, bản thân mình có ra sao cũng được. Nghĩ thế cô liền nói:

“Tôi chấp nhận. Tôi sẽ làm gì?”

Người thần bí không chút do dự nói:

“Nhiêm vụ làm yêu!”

Nghe xong mặt Trần Thanh Bích lúc đỏ, lúc trắng, hít sâu một hơi cô nói:

“Anh có thể thanh toán trước tiền viện phí không?”

Người thần bí hài lòng đáp ứng:

“Không thành vấn đề.”

Thắt dây an toàn xong. Chiếc xe hơi sang trọng lao vút nhanh đến bệnh viện.

--- ------ ------ ------ --------

Bệnh viện chuyên khoa não.

Từ trong phòng thu phí bước ra, cầm thờ hóa đơn đã được người thần bí thanh toán mà lòng cô nhẹ bẫng.

Bước chân lên phòng bệnh của bà cô tiến tới bên giường của người, vươn tay gạt lại mái tóc có chút lộn xộn, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt. Nước mắt cô khẽ lăn dài.

Cầm lấy bàn tay chai sần khô ráp, đưa lên má mình mà vuốt ve.

“Bà ơi. Cháu luôn mong bà sống mãi bên cháu. Cháu không để cho bà ra đi như vậy.”

“Bà ơi. Cháu yêu bà.”

Thở ra một hơi khó nhọc cô bỏ tay bà lại trong chăn rồi đắp mền cẩn thận. Trước khi rời khỏi phòng còn không nhịn được mà quay đầu lại. Khắc sâu hình bóng người lần cuối rồi mới dứt khoát bước ra khỏi bệnh viện, đi ra tới bãi đậu xe.

Người thần bí đang ngồi trong xe vân vê chiếc vòng, thấy cô bước ra thì nhếch môi đẩy cửa cho cô ngồi xuống ghế.

Trần Thanh Bích nắm một góc áo, ánh mắt còn hơi đỏ đỏ nói:

“Tôi đã sẵn sàng.”

Y nhướn mày, kể ra nhiệm vụ đầu tiên của cô:

“Tôi đã lập trình sẵn dữ liệu. Cô sẽ tới thế giới cổ đại làm nhiệm vụ. Nếu không hiểu chỗ nào thì có thể nhấn nút trắng ở đây. Máy sẽ phân tích cho cô biết. Ở đó cô chỉ có hai nhiệm vụ chính tuyến. Một là giúp Tương Lễ Tương Vương bị tàn phế lành chân. Thứ hai là giúp y có một đêm trở thành nam nhân thành thục. Làm xong cô có thể trở về. Nhớ là những lúc nào quá khó khăn hay gặp nguy hiểm thì cô hãy nhấn nút vàng.”

Trần Thanh Bích ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận đeo chiếc vòng lên tay, hít sâu một hơi rồi nhấn vào nút đỏ.

“Xoẹtttt.”

Nhìn cô gái mất hết tri giác nằm gục trện ghế người thần bí vươn tay xoa lên khuôn mặt thanh tú ấy và nói:

“Chúc em may mắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.