Hán Hoa khéo léo từ chối tiếp đón biểu tỷ qua phủ để trả đòn với nữ chính. Dù sao Lý Vị Ương cũng bị cấm túc nửa năm, vị biểu tỷ đó cũng chỉ có thể cùng với Lý Thường Tiếu và Lý Thường Hỉ đi dạo một lát rồi về thôi.
Nghĩ đến sai lầm ngày hôm qua, nàng quyết định đi ra ngoài viện làm bạch liên để giải tỏa.
Bàn ghế đá đã được trải nệm ấm, bàn tay thon dài của nàng cẩn thận dán từng nhụy hoa, từng cánh hoa giấy, gió thổi nhè nhẹ làm một lọn tóc che khuất mi mắt, Hán Hoa không để ý đưa tay vén ra sau vành tai, ánh mắt vẫn chuyên chú dán hết sáu cánh hoa cuối cùng. Nâng đóa bạch liên lên thưởng thức, khóe môi nàng khẽ nở nụ cười dịu dàng, nàng quay đầu hỏi Đinh La:
“Ngươi thấy có đẹp không?”
“Đẹp. Vô cùng xinh đẹp.”
Không ngờ, nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy đại ca Lý Mẫn Phong và một nam tử xa lạ, nàng theo lễ tiết gật đầu với hắn, lực chú ý liền trở về bên Lý Mẫn Phong:
“Đại ca, hôm nay huynh trở về sao không thông báo cho muội và mẫu thân biết chứ?”
Lý Mẫn Phong tươi cười ấm áp:
“Huynh muốn cho muội bất ngờ.”
Hán Hoa gật đầu, đưa đóa bạch liên trên tay cho Lý Mẫn Phong:
“Đây là lễ vật quý giá nhất trên đời đó. Huynh nhớ phải giữ gìn trân trọng, nâng niu, cưng chiều, vuốt ve nó đó nha.”
Lý Mẫn Phong không ngờ chỉ xa nhau một thời gian, tính tình muội muội lại vui vẻ buông lỏng hơn trước nhiều, hắn mỉm cười nhận lấy:
“Nhất định huynh sẽ trân trọng nó.”
Đã đến giờ dẫn cậu nhóc đi dạo, Hán Hoa lập tức bảo Đàn Hương cầm giỏ đồ ăn.
“Đại ca, muội có việc gấp phải đi. Buổi trưa gặp lại huynh sau.” Lúc đi ngang qua nam tử xa lạ, Hán Hoa khẽ cười gật đầu, cũng không để ý nam tử đó có đáp lại mình hay không.
Nam tử xa lạ nhìn bóng dáng yêu kiều của nàng, trong đầu nhớ lại hình ảnh chuyên chú của nàng, chỉ một động tác lúc lơ đãng, lại có vẻ quyến rũ hút hồn, đánh sâu vào nội tâm nhất là khi nàng quay đầu, đôi môi hồng đào nở nụ cười tươi, khí chất lắng đọng xen lẫn vẻ đẹp tuổi thanh xuân, nàng như đóa bạch liên thánh khiết lại xa cách.
Nàng chưa từng nhìn thẳng vào hắn. Không để ý đến hắn. Giống như không nhận ra hắn là ai...
Thát Bạt Chân chưa từng hoài nghi vẻ ngoài tuấn mỹ phi phàm của mình, nhưng lần này, sau bao ngày tình cờ ghé thăm gặp lại. Nàng khác trước rất nhiều, đẹp hơn trước rất nhiều, và khiến hắn để ý hơn rất nhiều.
“Có vẻ như Đại tiểu thư không nhận ra ta?”
Lý Mẫn Phong cười nói:
“Chắc là bởi vì Tam điện hạ quá mức anh tuấn, muội muội ngại ngùng nên mới thất lễ như vậy.”
Thát Bạt Chân nhìn đóa bạch liên trên tay Lý Mẫn Phong, khóe môi khẽ nhếch:
“Ngại ngùng sao?”
Tuy Thát Bạt Chân chỉ là Tam hoàng tử có xuất thân không tốt, nhưng cục diện trong triều biến đổi khôn lường, Lý Mẫn Phong đánh giá hắn rất cao. Cầm đóa bạch liên đưa cho Thát Bạt Chân, Lý Mẫn Phong đầy thâm ý nói:
“Tam điện hạ cũng nghe thấy những lời Trường Nhạc nói còn gì. Mẫn Phong là đại ca của Trường Nhạc, đương nhiên hiểu rõ tính tình hay ngượng ngùng của muội ấy. Sao muội ấy có thể tặng hoa cho Mẫn Phong được.”
Thát Bạt Chân cầm đóa bạch liên xinh đẹp trên tay, bên tai dường như còn văng vẳng giọng nói vui cười của nàng.
“Đây là lễ vật quý giá nhất trên đời đó. Huynh nhớ phải giữ gìn trân trọng, nâng niu, cưng chiều, vuốt ve nó đó nha.”
Trong lòng Thát Bạt Chân xẹt qua tia rung động kỳ lạ. Nhưng cảm giác ấy xảy ra quá nhanh, hắn chưa kịp nắm bắt đã biến mất.
“Đi thôi.”
Một đóa bạch liên xinh đẹp
Mỏng manh cao ngạo như vậy.
Thật sự không thích hợp vị trí sóng vai đứng bên cạnh hắn.