Về đến Phúc An viện, Hán Hoa vẫy lui hết mọi người trong phòng ra ngoài, bản thân thì đi lại chỗ Tưởng thị ngồi xuống.
“Mẫu thân, kế hoạch hôm nay đều bị Lý Vị Ương phát hiện ra.”
Tưởng thị đang ngồi im lặng không nói lập tức nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt không thể tin nổi:
“Sao nó có thể biết được, chẳng lẽ nó biết Hoạ Mi là người của chúng ta.”
Đưa tay rót một tách trà ấm cho bà, Hán Hoa mới chầm chậm nói:
“Lý Vị Ương... biết được nhiều việc hơn mẫu thân tưởng. Chuyện này nói ra có lẽ mẫu thân sẽ không tin, nhưng người cứ chờ mà xem. Tam muội sẽ chứng minh cho người thấy.”
Tưởng thị cau mày nhìn vẻ mặt bình thản của Hán Hoa, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi. Không phải bà không tin Trường Nhạc, nhưng một con nhóc sống ở nông thôn thì biết cái gì?
Sau nửa tháng sóng yên biển lặng, hôm nay là ngày Lý Mẫn Phong, trưởng tử của lão Lý đưa lễ vật về tới phủ Thừa tướng.
Hà Hương viện.
Trong đại sảnh, lão phu nhân, phu nhân tiểu thư các phòng đều ở đây, tất cả đều mang sắc mặt vui vẻ, bộ dáng cực kỳ mừng rỡ, Lý Vị Ương vừa bước vào, Hán Hoa đã cười đứng lên, nói: “Tam muội, muội xem, Đại ca người còn chưa về, lễ vật tặng cho chúng ta đã đến trước rồi!”
Lý Vị Ương nhìn theo tầm mắt của nàng ta, đám nha đầu đem từng khổ gấm, lăng la, tơ lụa, thêu tay đủ các loại chất liệu trải ra mặt bàn, đại sảnh như tràn ngập bởi ráng chiều, làm ánh mắt mọi người hoa lên.
Quản sự Tôn nương tử cười đến không nhìn thấy cả mắt, nói: “Những thứ Đại thiếu gia gửi về đều là đồ tốt, lão phu nhân, người xem, đây là Kim Tước trù từ Vân Châu đưa đến, độ sáng cao, màu sắc đẹp đẽ. Đây là Yên Chi hương của Chức Tạo phủ ở Thành Châu, màu sắc sáng đẹp, nhuộm màu đều tay, nghe nói là đã từng làm qua xiêm y cho Thái hậu nương nương, đây là vải thêu mẫu đơn của Lâm châu, nương tử phụ trách thêu còn được xưng là tiên tử thêu thùa, còn có Bích Giang hà, Tử La cẩm từ Mạc châu, Hải Vân hồng, Ngọc Lâu tú, Kim Ti oanh vũ hoàng từ Ninh châu, các nương nương quý nhân trong cung, mặc trên người đều dùng chất liệu này, quả nhiên làm người xem phải hoa mắt!”
Đại thiếu gia đi học tập ở bên ngoài, dĩ nhiên là đi không ít địa phương, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mang nhiều lễ vật về như vậy, mấy thứ này, hiển nhiên là có người mượn tay hắn, thi ân với phủ Thừa tướng.
Người này không cần phải nói, Lý Vị Ương cũng có thể đoán được là ai.
Hán Hoa hạ mi mắt sáng như làn thu thuỷ xuống, bàn tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt lên gấm dệt hoa, nói: “Gấm vóc Kinh đô tuy rằng tráng lệ, mà làm ra rất rườm rà, chất liệu này, lại mang một loại ý nhị khác, có vẻ lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.”
Mọi người nhìn nàng, cảm thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của nàng ta làm cho người khác có một loại ảo giác như sắp dung nhập vào những gấm vóc đẹp đẽ đó, như thể nàng ta là một bông hoa được thêu trên gấm, tinh xảo như vậy, được yêu chiều như vậy, làm người khác không thể dời mắt đi.
Sự xinh đẹp đó như kim châm vào mắt Lý Vị Ương, nhẹ nhàng dời ánh mắt đi. Có những người, trời sinh đã có sự sủng ái của cha mẹ, thân thế cùng tài trí hơn người, may mắn có được mỹ mạo, nàng ta chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, đã có thể cướp đi tất cả những gì người khác vất vả kinh doanh.
Lão phu nhân cười nói: “Những màu này ta không mặc, để các tiểu cô nương lựa chọn, thích cái gì thì lấy đi!”
Trên mặt Nhị tiểu thư Lý Thường Nhu lập tức lộ ra vẻ vui mừng, uyển chuyển đứng lên nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng đi đến. Tay nàng ta vô tình hay cố ý dừng lại trên khối vải Kim Tước trù Lý Trường Nhạc thích, cười mà như không cười: “Đại tỷ, khối vải này muội rất thích, màu sắc cũng rất xứng với muội...”
Hán Hoa mỉm cười, không sao cả nói: “Vậy tặng cho Nhị muội muội đi.”
Vẻ mặt của Lý Trường Nhạc, rõ ràng là không hề tình nguyện, lại muốn tỏ ra là mình hào phóng, trong lòng Lý Vị Ương âm thầm nở nụ cười, cúi đầu uống trà, giống như không nhìn thấy gì cả.
Tay của Hán Hoa dừng trên khối Hải Vân hồng toả ánh sáng lung linh, ai ngờ tay Lý Thường Nhu cũng đồng thời dừng ở đó, ba lần liên tiếp, tình hình đều như vậy.
Cho dù biết kiềm chế, thì khuôn mặt tươi cười của Hán Hoa cũng không giữ được lâu. Tuy rằng nàng không thấy có gì quan trọng hơn ngoài việc làm nhiệm vụ công tâm nam chính. Nhưng để nữ chính bớt đề phòng, nàng vẫn phải phối hợp diễn.
Nhị phu nhân lại cười nói: “Đại tiểu thư được quan tâm chăm chút nhiều nhất, muội muội của con lại chỉ là một đứa trẻ, nhìn cái gì cũng thấy tươi mới, con nhường một chút, bù lại Nhị thẩm tặng cho con một bộ trang sức bảo thạch.”