Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 42: Chương 42: Cầu xin




Khi đưa đồ giao cho Ba Tụng, hắn nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó giản lông mi ra, mỉm cười. Diệp Thanh Dương nhíu mày nhìn hắn, không nói nửa lời, tiến lên đoạt lại món hàng trong tay Ba Tụng. Người phía sau hắn kích động, đứng dậy tiến lại gần hai người. Nắm bật lửa trong tay, Trần Nhất Thần không chút để ý tiến lên ngăn cản trước mặt Diệp Thanh Dương: “Hiện tại chúng tôi đã lấy đồ ra, Arnold cũng đã đưa vào tròng, tôi nghĩ cũng đã đến lúc nói chuyện của chúng ta rồi.”

“Làm sao hai người lấy được đồ?” Ba Tụng có chút ngạc nhiên. Arnold không thể nào cất đồ ở chỗ đơn giản như vậy.

“Chuyện này không phải là trọng điểm… Dù sao bây giờ đám hàng hóa này đã lọt vào tay chúng tôi.” Trần Nhất Thần giương mắt nhìn Diệp Thanh Dương, mặt mày người kia cũng rất nặng nề nhìn Ba Tụng. Hai người cứ lặng lẽ như vậy tạo thành áp lực cho Ba Tụng.

Ba Tụng cau mày, nói thật, hắn không thích Diệp Thanh Dương. Khí thế người này quá mạnh mẽ, trong tiềm thức của hắn, hắn cứ có cảm giác anh không thuộc về thế giới của mình. Mặc dù anh rất có năng lực, nhưng hắn vẫn mượn chuyện của Arnold lần này để xem anh có mấy phần tin cậy. Bây giờ nhìn lại, hẳn là hắn có thể tin tưởng. Chỉ là cảm giác toàn bộ sự kiện quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút không thành thật. Hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

“Đồng ý điều kiện của hai người, tôi sẽ không thiếu một thứ gì.” Ba Tụng ra hiệu Diệp Thanh Dương đưa đồ cho mình, lúc này mới mang người đi.

Trần Nhất Thần có chút thả lỏng, nở nụ cười, cuộn mình trên ghế sofa, nằm xuống một cách mệt mỏi. Anh khoác một tay lên mắt, một lát sau, hỏi: “Hàng trước đó để đâu?”

“Ngày đó thuận tay để lại chỗ của tôi. Hiện giờ e rằng đã lọt vào tay cảnh sát.” Diệp Thanh Dương móc ra một điếu thuốc, “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, ngay cả mình cũng có chút hoài nghi, khó trách Ba Tụng có điểm không tin.”

“Hắn cũng không tin làm sao chúng ta có thể tóm được hàng một cách dễ dàng như vậy.” Trần Nhất Thần cũng ngồi dậy, móc thuốc lá ra, “Xem ra không có chúng ta, tối nay Arnold cũng sẽ sa lưới. Nếu như tôi đoán không sai, cảnh sát bên kia… có nội quỷ! Ba Tụng hạ quyết tâm diệt trừ Arnold, chúng ta chỉ là cung cấp một ý kiến rất có tính cách xây dựng mà thôi. Cậu suy nghĩ chút đi, nếu như lần này chúng ta thất bại, không những Arnold sẽ hoài nghi chúng ta, Ba Tụng cũng vì vậy mà sẽ lọt vào sự phòng bị của lão ta. Sau này hắn cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện diệt trừ Arnold. Hắn chỉ có một lần cơ hội, cho nên phải thành công, dĩ nhiên cũng không thể đặt hết toàn bộ hi vọng lên người của chúng ta.”

Diệp Thanh Dương gật đầu, dựa người về phía sau trên ghế sofa, miệng ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn có chút ngang ngược, so với anh của trước kia thì hoàn toàn khác nhau: “Có thể rất nhanh Ba Tụng sẽ phát hiện hàng hóa chúng ta đưa ra không đầy đủ. Lợi dụng cơ hội này, nhất định phải khiến cho hắn thật lòng hợp tác với chúng ta. Như vậy kế hoạch sau này mới được thuận lợi.”

“Ừ.” Trần Nhất Thần nhíu mày, “Ngày đó,lúc khuyên Arnold dời đi số hàng kia, cậu có bị thương ở đâu không?”

“Không sao, chỉ bị đầu đạn xượt qua một chút, tự mình xử lý là xong.” Diệp Thanh Dương nhún vai thờ ơ.

Trần Nhất Thần lại gật đầu, nhớ tới ngày đó hai người ở chỗ Arnold bị đám người vây quanh, mặc dù mình và Diệp Thanh Dương bị thương không giống nhau, nhưng cũng may là đã thuyết phục được Arnold, dời đống hàng đến kho hàng kia trước. Liên tiếp mấy ngày không có động tĩnh, Arnold cũng yên lòng. Anh bận trước bận sau ầm thầm bố cục, thật vất vả mới có thể đổi được người trông chừng kho hàng ngày đó thành người của mình, mới có thể dễ dàng lấy hàng ra. Ngay trước khi hai người dời hàng đi, một đống hàng hóa trong tay của Arnold đã bị điều đi thần không biết quỷ không hay. Sau khi Diệp Thanh Dương nói chuyện xong với Arnold thì những thứ kia tự nhiên rơi trên sofa. Anh rời đi chưa tới năm phút cảnh sát đã ập tới, đương nhiên tìm thấy không ít một số ma túy kia.

Liên tục mấy ngày bố cục và hành động, hai người đều có chút mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi ngủ, Diệp Thanh Dương cũng hoàn toàn quên mất chuyện của Trần Đạp Tuyết. Sáng hôm sau, sau khi hai người thức dậy, tinh thần sảng khoái, lần lượt tới Diệp thị đi làm. Tất cả giống như trở lại mấy ngày trước, cả thành phố G xôn xao, mọi người đều không thể tin được, một trùm buôn thuốc phiện độc ác xảo quyệt lại có thể sa lưới dễ dàng như vậy.

Oanh Khê thi trung học trong vòng hai ngày, sau khi thi xong thì hoàn toàn rảnh rỗi. Cô bé cảm thấy không quen, mỗi ngày ở nhà ngủ thẳng đến trưa, ăn cơm xong thì bắt đầu lên mạng. Buổi tối ăn cơm xong rồi cũng lên mạng, buồn chán muốn chết. Mỗi khi cô chán lướt web thì sẽ nhớ nhung nơi đóng quân.

Nơi đó gần như chứa đựng tất cả vui vẻ và hạnh phúc của cô trong tám năm qua. Có nhiều thứ bởi vì mình đã trút hết tình cảm vào trong đó, cho dù trải qua một thời gian dài không tiếp xúc nhưng sẽ khó có thể quên được, thậm chí sẽ càng ngày càng nhớ nhung hơn. Đại đội đặc chủng như thế, Diệp Thanh Dương cũng như thế, cái loại tình cảm nặng trĩu đè lên ngực này, nặng nề, nhưng lại ngọt ngào. Có lúc cô cũng sẽ cảm thấy như vậy rất tốt, ít ra mình không phải là một người trống rỗng, bên trong vẫn còn quan tâm đến điều gì đó.

Hôm nay Trần An Bác được nghỉ phép, tới thành phố đón Tần Manh trở về chỗ trú quân, nghĩ tới bà xã vẫn còn chưa tan việc, anh đi ngay tới nhà họ Diệp để thăm cô bé. Kể từ ngày Diệp Thanh Dương đi, anh đưa Oanh Khê trở lại nội thành, hai người đều chưa gặp lại nhau. Thường ngày hay cãi nhau, lâu ngày không gặp lại nhớ nhau, huống chi Diệp Thanh Dương giao Oanh Khê cho anh chăm sóc, về tình về lý thì cũng nên đi thăm một chút.

Mỗi ngày Oanh Khê thật sự rất buồn chán, cho nên vừa nghe Trần An Bác muốn đi đón Tần Manh ăn cơm chung thì cũng nháo lên đòi đi theo. Mẹ Diệp nghĩ tới mỗi ngày cô phờ phạc ở nhà buồn xo nên đã đồng ý. Lúc này chỉ mới ba giờ chiều, hai người tìm một tiệm trà ngồi xuống uống trà, trò chuyện câu được câu không. Chỉ có điều hai người rất ăn ý, không nói chuyện về Diệp Thanh Dương.

“Tiểu Oanh Khê, thi cử thế nào rồi? Có nghĩ tới chọn trường trung học nào không?”

“Không có, chờ có kết quả rồi mới tính sau. Hiện tại ở đâu cũng nhìn số điểm rồi mới điền tên trường học.”

“À…” Trần An Bác nhấp một ngụm trà, “Dù sao gia đình các người có tiền, muốn học trường trung học nào thì để ông Nội cháu trực tiếp dùng tiền là được.”

“Này, chú đừng nhàm chán như vậy có được không? Nếu ông Nội nghe được những lời này thì nhất định mất hứng!” Oanh Khê liếc mắt.

“Mất hứng thì sao? Lại không thể đánh chú, ông ấy không giống như ông già của chúng tôi, ôi, ba ngày không đánh sẽ ngứa tay! Vừa trở về là ra tay ác độc đánh chú, chả biết ai mua cho ông cây gậy kia, đánh đau chết người.”

“Vậy chú còn không nghe lời cha chú? Chú chính là thiếu chỉnh đốn mà!”

“Chính là ông ấy nhìn thấy chú chướng mắt…” Trần An Bác ra vẻ khinh thường. Hai người im lặng trong chốc lát, anh lại hỏi, “Anh ấy tới nhà tìm cháu rồi hả?”

“Dạ, bảo cháu đi bệnh viện thăm Trần Đạp Tuyết. Chỉ là cháu không có đi.”

“Này, Tiểu Oanh Khê, chú không hiểu, cháu đi liếc mắt nhìn một chút thôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào! Nếu được thì hai ngày nữa cháu đi thăm chút đi? Đang ở trong bệnh viện lục quân, chú đi với cháu.”

“Cháu không đi! Tại sao chứ, từ nhỏ, chị ta đã khi dễ cháu, bây giờ chị ta bị bệnh còn bắt cháu phải đi phục vụ à?” Mỗi lần nhắc đến Trần Đạp Tuyết là Oanh Khê cảm thấy không thoải mái, “Cháu nói cho chú biết, chú dám ép cháu đi, cháu sẽ nói cho chú cháu biết, chờ anh ấy trở về sẽ lóc xương chú!”

“Cháu nói làm như anh ta vẫn còn tốt lắm. Hiện giờ Trần An Uyên tìm anh ta sắp điên lên rồi, Trần Đạp Tuyết muốn gặp chú của cháu một lần, nếu anh ta thật sự trở lại, chú khẳng định không nói hai lời, kéo anh ta tới bệnh viện. Dù thế nào đi nữa, làm khó dễ một bệnh nhân là chuyện không đúng.”

“Trời ơi, chú phiền quá đi mất! Cháu không muốn đi!”

Trần An Bác nhìn thấy Oanh Khê muốn nổi giận, rất biết điều ngậm miệng lại, uống trà xong thì dẫn cô bé đi dạo phố, thuận tiện quyết định chỗ ăn cơm tối nay. Hai người vừa mới đi khỏi, chỗ cách vách bên cạnh có người đứng lên, Trần Nhất Thần nắm chặt hai tay thành quả đấm, ra sức kiềm chế sự tức giận.

Diệp Thanh Dương tan việc về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại thì bị Trần Nhất Thần quét một đường chân. Anh phản ứng rất nhanh, khom lưng tránh thoát. Khi nhìn thấy rõ là Trần Nhất Thần thì anh có chút không hiểu, nhíu mày. Trần Nhất Thần không cho anh bất cứ giải thích nào, từng chiêu từng thức ngoan độc đánh tới, Diệp Thanh Dương chỉ đành phải tránh. Hai người im lặng đánh nhau trong phòng khách, trong lòng Trần Nhất Thần tồn trữ lửa giận, nhìn Diệp Thanh Dương tránh né, ra tay càng ngoan độc hơn.

Xoay người lại chăn ngang chân của Trần Nhất Thần, Diệp Thanh Dương thu lại không được sức lực, đá lên bàn trà, mặt bàn thủy tinh vỡ ra. Tiếng vang to lớn khiến hai người dừng lại, thở hổn hển, anh hỏi: “Thế nào? Oanh Khê xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Trần Nhất Thần buồn bã: “Tôi gặp Trần An Bác và Oanh Khê ở nội thành… Trần Đạp Tuyết đang ở bệnh viện… muốn gặp cậu!”

Diệp Thanh Dương cau mày, vừa nghe thấy Trần Đạp Tuyết, không cần nghe đoạn sau, anh đã biết ý tứ của Trần Nhất Thần. Trần Nhất Thần nhìn anh hơi nhếch môi đứng ở đó không nói lời nào, nghĩ lại mình cũng chính là đang cầu cạnh cậu ấy, cho nên thái độ mềm dịu lại: “Tôi chỉ có hai đứa con gái, đã hơn mười năm qua, tôi không làm được bất cứ điều gì cho tụi nó. Tôi hi vọng tụi nó sống được hạnh phúc, không thua kém ai, cậu hiểu ý tôi không? Chỉ cần tụi nói muốn, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để thực hiện.”

“Đúng, anh có hai đứa con gái, nhưng chỉ có lần trước ở khách sạn và góc đường, anh cho tôi cảm giác anh có để ý đến Oanh Khê. Những lúc còn lại, tôi đều cho rằng anh chỉ có một đứa con gái là Trần Đạp Tuyết.” Diệp Thanh Dương nói một cách nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tình, “Coi như tôi sẽ đi thăm Trần Đạp Tuyết, bệnh của con bé cũng không khá hơn gì, nhưng Oanh Khê biết được thì sẽ nghĩ ra sao?”

Trần Nhất Thần gục đầu xuống, nhớ tới mình đã gặp con gái út ba lần, cảm giác có chút không nói thành lời. Anh đã cố gắng làm người cha tốt, đối đãi công bằng với hai đứa. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Đạp Tuyết trên người có bệnh, anh lại không thể kiềm chế cảm xúc. Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Thanh Dương, anh thậm chí cảm thấy có chút tự ti.

“Cậu đi thăm con bé một lần có được không?” Mặc dù cảm thấy hành vi của mình sẽ khiến Diệp Thanh Dương rất bất mãn, nhưng anh đã hạ thấp tư cách để cầu xin, “Mặc phải bệnh này, con bé không thể sống tới tuổi thành niên…”

Diệp Thanh Dương nhìn đỉnh đầu của Trần Nhất Thần, không nói gì, hai người cứ giằng co như vậy. Diệp Thanh Dương chống người đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Thanh Dương, thấp giọng nói: “Đời này tôi chưa từng cầu xin bất cứ ai, lần này, coi như là tôi cầu xin cậu.”

Hồi lâu, Trần Nhất Thần mới nghe được lời đồng ý của anh. Hai người cũng không dám phô trương, đợi đến khi trời tối mới đến bệnh viện. Sau khi hỏi y tá phòng bệnh ở đâu, hai người đắn đo không ai vào phòng, suy nghĩ có nên chờ Trần Đạp Tuyết tỉnh lại rồi mới nghĩ cách gặp mặt hay không. Đang thương lượng, Diệp Thanh Dương giống như có cảm ứng, quay đầu lại, nhìn thấy Oanh Khê…

Vốn là Oanh Khê không muốn đến, nhưng chịu không nổi sự khuyên can của Tần Manh và Trần An Bác. Hai vợ chồng này không ngừng miệng, biết Diệp Oanh Khê đồng ý nên cùng đi theo vào bệnh viện. Giờ phút này nhìn thấy Diệp Thanh Dương đứng trước cửa phòng bệnh, bên cạnh còn có người cô đã gặp trong thang máy ngày hôm đó, uất ức lập tức tràn lên, xoay người bỏ đi.

Diệp Thanh Dương khẳng định là cô đang khóc, rủa thầm không xong rồi, cũng không thèm để ý đến những người khác, bỏ lại một câu, “Tôi đi xem con bé một chút.” cho Trần Nhất Thần rồi trải bước đuổi theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.