Oanh Khê nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt. Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Trần An Bác mở miệng trêu chọc: “Tiểu Oanh Khê, cháu càng ngày càng có phong cách phát triển của Lâm Đại Ngọc nghen!”
Lúc này Diệp Oanh Khê mới phản ứng, bỗng chốc đỏ mặt, len lén chui đầu vào lại trong chăn. Tần Manh nhớ lại sự phân tích của Trần An Bác đêm hôm đó, tủm tỉm cười đi đến bên giường, kéo kéo chăn, trò chuyện với Oanh Khê để giết thời gian. Diệp Thanh Dương tém góc chăn cho Oanh Khê, tùy ý cầm cuốn sách trên bàn học lên, lật vài trang, sau đó kéo Trần An Bác đi xuống lầu.
Cửa đóng lại thì Oanh Khê mới ngượng ngùng chui từ trong chăn ra, đưa tay kéo con thỏ búp bê lớn bên mép giường lại gần, chê mất nửa mặt dưới. Tần Manh biết cô bé xấu hổ, cũng không hỏi tới chuyện vừa rồi. Hai người tự nhiên trò chuyện hí há hí hố tình hình gần đây.
Diệp Thanh Dương và Trần An Bác ngồi trò chuyện câu được câu không ở phòng khách. Sau khi ngủ trưa dậy, mẹ Diệp nhìn thấy con trai vào chiến hữu trò chuyện vui vẻ trên ghế sofa, cười ha hả đi tới. Nghe hai người nói chuyện một hồi, thì mở miệng hỏi Trần An Bác: “Vợ của Tiểu Trần cũng là người của thành thị hả?”
“Không phải ạ. Bên nội của cô ấy là người của thành phố G, nhưng bây giờ mọi người đều ở thành phố C.” Trước mặt người lớn, cử chỉ của Trần An Bác rất đàng hoàng.
“À… Bác nhìn ra tướng mạo cô bé này rất xinh đẹp!” Mẹ Diệp cười cười, lúc này mới bắt đầu bước vào vấn đề chính, “Cháu và Thanh Dương của chúng tôi không chênh lệch nhiều lắm về mặt tuổi tác, cháu thì đã kết hôn được một năm rồi, còn nó, ngay cả một người bạn gái cũng không có. Bác và cha của nó lo lắng ăn ngủ không yên. Cháu nói thử xem hai bác đã từng tuổi này, còn ham muốn gì nữa đây? Không phải là mong muốn có cháu nội ẵm bồng hay sao…”
“Mẹ ——" Diệp Thanh Dương thấy bà nói càng ngày càng quá đáng, bất mãn lên tiếng ngăn lại, “Mẹ nói với cậu ấy những lời này để làm gì? Hơn nữa, bây giờ con không có ý định suy nghĩ đến vấn đề cá nhân.”
“Sang năm sau con đã 29 tuổi rồi! Con còn tính đợi đến 40, 50 tuổi mới chịu cưới vợ hay sao?”
Trần An Bác im lặng thầm tính trong đầu, đến khi Diệp Thanh Dương 40 tuổi, Diệp Oanh Khê mới vừa hơn 20 tuổi, anh không khỏi mỉm cười, “Bác à, đàn ông mà, đều lấy sự nghiệp làm trọng. lêquϒȡƟ₰ Trong quân đội, Diệp Thanh Dương tiền đồ rộng mở, bác không cần gấp, muốn phụ nữ kiểu nào lại không có? Bác yên tâm, nhất định Diệp Thanh Dương sẽ cưới cho bác một người vợ tốt!”
Diệp Thanh Dương trợn mắt hung dữ nhìn Trần An Bác, mấp máy môi, từ tốn nói một câu rồi đi lên lầu: “Con lên lầu với Oanh Khê một chút.”
Lúc Diệp Thanh Dương đẩy cửa vào, Tần Manh đang ôm Diệp Oanh Khê trêu ghẹo: “Những bạn nam trong lớp của cháu rất tốt với cháu nghen. Cháu không có ý định tìm một người thử à?”
Diệp Thanh Dương không kìm chế được, gia tăng sức lực, mở toang cánh cửa đạp vào tường, vang lên tiếng động thật lớn. Diệp Oanh Khê quay đầu lại, có chút hốt hoảng. Diệp Thanh Dương nhìn thấy như vậy thì trong lòng lại càng bực bội hoảng loạn. Tần Manh thấy thế nghĩ thầm, sợ anh ấy đã nghe được câu nói đùa mới vừa rồi, có vẻ lúng túng, vén vén tóc.
“Tần Manh, đi xuống ăn trái cây đi. Tôi ở lại với con bé là được rồi.” Diệp Thanh Dương vào phòng, nhìn chằm chằm Diệp Oanh Khê khoảng hơn hai phút rồi mới dời tầm mắt đi.
“Ừ, vậy tôi đi xuống.” Có chút mất tự nhiên, Tần Manh kéo vạt áo khoát ngoài lại, gật đầu, đi ra cửa thuận tiện đóng cửa lại.
Diệp Thanh Dương kéo chiếc ghế trước bàn đọc sách lại gần, ngồi xuống, lại cầm quyển sách đã nhìn thấy đặt ở trên gối lúc trước, lật lật xem. Diệp Thanh Dương nhìn thấy động tác liên tục của anh, biết rõ anh đang tức giận, lại không biết phải nói gì, cho nên hai người cứ như vậy, một đọc sách, một nhìn trần nhà.
“Chú…” Bốn phía yên tĩnh khác thường, so với sự nhẫn nại, Oanh Khê phải thua cho anh thôi.
“Cái gì?” Diệp Thanh Dương không ngẩng đầu, ngón trỏ thon dài vuốt ve chậm rãi trên trang sách.
“Có phải chú đang giận không?” Giọng nói của Oanh Khê có chút sợ hãi.
“Không có… chú giận cái gì chứ?” Diệp Thanh Dương nhướng mắt lên nhìn cô một cái, thất dáng vẻ uất ức của cô thì trong lòng mềm đi, “Trước kia đã nói cái gi? Không nên yêu sớm.”
“Cháu không có… Dì Tần nói giỡn thôi.” Mới nghe anh nói, Diệp Oanh Khê sững sờ, sau đó lại bắt đầu vui mừng rạo rực, anh đang để ý mình.
“Không có?” Diệp Thanh Dương hơi nhíu mày, lấy một tờ giấy từ trong cuốn sách ra, lắc lắc trước mặt cô vài cái, “Khi đi học nhận được, còn là tan lớp?”
Diệp Oanh Khê đưa mắt nhìn sang tờ giấy kia, nụ cười càng sâu hơn. Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, trong lòng oán giận nghiến chặt răng. Anh cũng không biết vì sao lại nổi giận, tiến lại gần xách cô bé từ trên giường lên. Oanh Khê sợ hết hồn, thét lên chói tai. Anh không để cho cô bé kịp thở dốc, không mang giày, khoác chiếc áo ngủ rộng thùng thình lên người của cô, rồi xách thẳng cô vào phòng sách.
Đang chuyện trò dưới nhà, mẹ Diệp nhìn thấy cũng hết hồn, vội vàng kéo Trần An Bác lên, muốn giải cứu Oanh Khê. Chỉ là lần này Diệp Thanh Dương giống như nổi điên, trừng mắt nhìn Trần An Bác đang sải bước lên lầu, ép người kia phải dừng bước lại. Mẹ Diệp nhìn thấy Diệp Oanh Khê không ngừng giẫy dụa trong tay của anh thì bật khóc.
“Con muốn làm gì?” Mẹ Diệp muốn tiến lên gỡ tay của anh ra nhưng lại sợ Oanh Khê bị thương, “Con bé có lỗi gì thì từ từ nói, con như thế nào lỡ tay đả thương con bé thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó xem ai hối hận đây?!”
Bình thường Diệp Thanh Dương luôn luôn tỉnh táo trầm tĩnh, lúc này lại mất đi lý trí, giống như con dã thú bị chọc giận, một chữ cũng không nghe lọt tai: ‘Mẹ, mẹ đừng can thiệp. Tự con có chừng mực!”
Mẹ Diệp nhìn anh khăng khăng dùng tư thế kia lôi Oanh Khê, Tần Manh suy nghĩ một lúc rồi nháy mắt ra hiệu cho Trần An Bác khuyên mẹ Diệp đi xuống lầu. Mẹ Diệp vừa đi vừa gạt nước mắt, miệng thì không ngừng mắng chửi Diệp Thanh Dương. Trần An Bác rơi lại phía sau một bước, kéo kéo tay áo Tần Manh, người kia quay đầu lại, miệng ra hiệu ba chữ, Trần An Bác hiểu ý nở nụ cười sâu xa.
Dưới lầu, Bích Quy đang nằm lừ đừ trên mặt đất, nhìn lên đám người ồn áo phía trên. Đến khi mẹ Diệp xuống tới tầng dưới, nó mới từ từ phục hồi lại tinh thần, ánh mắt bao hàm thâm tình nhìn thoáng qua bóng lưng của Oanh Khê, bắt đầu sủa lên điên cuồng, xông về phía trước. Diệp Thanh Dương một tay xách Oanh Khê vào thư phòng, lúc đóng cửa lại thì bắt gặp ánh mắt tức giận của Bích Quy. Anh nghiêng người nhìn thoáng qua người đang đứng dán chặt vào tường, lạnh nhạt phun ra một chữ với Bích Quy rồi đóng sầm cửa lại: “Cút!”
Bích Quy cụp đuôi rên ư ử hai tiếng ở ngoài cửa, vẫn không chịu bỏ đi, đi tới đi lui trước cửa.
Diệp Oanh Khê bị dọa phát sợ, nước mắt nước mũi ròng ròng trên mặt, khó chịu vô cùng. Diệp Thanh Dương thấy cô vẫn khóc không ngừng, buồn bực không thể tả, giật một chiếc khăn giấy đưa cho cô: “Lau mặt đi.”
Diệp Oanh Khê không nhận, chỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh. Diệp Thanh Dương nhìn thấy sự uất ức tràn trập trong mắt cô, cơ thể co ro lại, trong lòng không nỡ, thở dài, nhận ra mình vừa mới làm cái gì. Tại sao đột nhiên mình lại hành động như vậy? Không kịp suy nghĩ nữa, anh kéo cô lại gần, dịu dàng lau đi khuôn mặt tèm nhem.
Ngoài ý muốn, cô vì động tác của anh mà vùi mặt vào lòng ngực anh. Anh chần chờ một lúc rồi mới đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói pha lẫn tiếng thở dài: “Oanh Khê, cháu nghe lời một chút có được không? Hiện giờ chú rất bận, cháu có thể ngoan ngoãn khiến chú yên lòng một chút có được không?”
“Cháu không phải không nghe lời. Cháu không có yêu sớm…” Oanh Khê hít mũi vào một cái, “Có người thừa dịp lúc cháu không có ở đó mà nhé tờ giấy vào.”
Diệp Thanh Dương thấy cô khóc thảm thường, lửa giận cũng giảm đi nhiều, để cô ngồi trên ghế, thành thật nói xin lỗi: “Được rồi, tốt lắm! Là chú không phải, không hỏi rõ ràng đã nổi giận. Oanh Khê ngoan, đừng khóc.”
“Chú…”
“Hả?”
“Tại sao chú lại nổi giận vậy?”
Diệp Thanh Dương cứng người, ờ há? Tại sao biết chuyện lại nổi giận như vậy, chỉ bởi vì cô yêu sớm quá hay sao? Lúc ở bệnh viện, mặc dù hai người đã nói qua một lần, nhưng thật ra anh không để chuyện đó trong lòng gì cho lắm. Con nít yêu thích thì có thể được bao lâu? Từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ đối xử với cô như một đứa trẻ. Ngay ra nụ hôn kia cũng bị anh ép buộc xem như là phương thức biểu đạt tình cảm thân thiết của một đứa bé mà thôi.
“Chú… chú thích cháu phải không?”
Diệp Thanh Dương chợt quay lưng đi, hai tay xiết chặt, giống như đang cố gắng hết sức ẩn nhẫn điều gì. Diệp Oanh Khê nhảy xuống ghế, kéo anh lại từ phía sau. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô bao quanh quả đấm căng thẳng của anh, đáy lòng anh mềm nhũn ra, vụn vỡ rối bời. Muốn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không cách nào nói ra. Trái tim ê ẩm trương cứng, nhưng cơ thể lại mệt mỏi không có chút sức lực nào.
“Chú thích cháu mà tại sao chú lại không thừa nhận?”
“Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương trở tay, nắm lấy tay cô, xiết chặt hai cái, “So với cháu, chú lớn tuổi hơn nhiều, đắn đo cũng nhiều hơn cháu. Lần trước ở bệnh viện chú đã nói rõ ràng… Tình yêu… chú không thể trao cho cháu.”
“Tại sao không thể? Tình yêu vốn là chuyện của hai người, tại sao phải băn khoăn nhiều như vậy? Cháu thích chú, chú yêu thích cháu, như vậy không phải là đủ rồi sao?” Diệp Oanh Khê nói xong lại cảm thấy khó chịu, “Cháu hiểu rõ, chú chê cháu còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng trong tình yêu, đâu cần phải có quá nhiều kinh nghiệm kiến thức đâu? Đây vốn là một loại thiên tính, cho dù lớn tuổi hay còn bé xíu, chúng ta đều là học viên lúc mới bắt đầu. Cũng không có quy định người nào lớn tuổi mới đủ điểm mà.”
“Oanh Khê… Nếu chú có thể cho cháu tình yêu, còn hôn nhân thì sao? Chú có thể cho cháu hôn nhân sao?” Diệp Thanh Dương khẽ nghiến răng, kéo tay của cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, “Chú không thể cho cháu! Cháu nhỏ hơn chú 13 tuổi, là do chú nuôi lớn, trong mắt người ngoài, cháu có biết đây gọi là cái gì không? Cháu có thể bảo đảm sau này cháu có thể chịu đựng nổi sự chỉ trích của mọi người sao? Nếu không thể lấy được lời chúc phúc, bây giờ cần phải chôn vùi mầm móng thống khổ.”
“Tại sao không thể?” Oanh Khê tiến lên, bỗng dưng vươn tay ra, choàng lên cổ anh, “Chỉ cần chú có thể cho cháu, cháu có thể làm được!”
Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt của người trước mặt, ngón tay cong lại mở ra nhiều lần. Oanh Khê ôm anh thật chặt khiến anh cảm thấy hô hấp của mình trong hoàn cảnh này trở nên an tĩnh rất nhanh, lúc này trong lòng mới lấy được đáp án thỏa mãn.
“Được.”