Hai người cũng không nói gì trong khoảng thời gian còn lại của đêm hôm đó. Oanh Khê nằm trên ngực của Diệp Thanh Dương, mái tóc dài che phủ nửa khuôn mặt của cô. Một tay Diệp Thanh Dương ôm ngang eo cô, tay còn lại vuốt lên vuốt xuống lưng của cô, không nảy sinh bất cứ dục vọng nào. Độ ấm từ mấy ngón tay của anh truyền tới làn da của cô, in lên dấu vết tình yêu.
Đến gần bốn giờ sáng, Oanh Khê mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Động tác của Diệp Thanh Dương càng ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng ngừng lại. Anh không dám cử động vì sợ đánh thức cô. Anh khẽ vuốt cằm, dùng một tư thế hết sức cực khổ nhìn cô nguyên cả đêm.
Chuông báo động thức dậy vang lên, Oanh Khê lập tức mở mắt ra. Mới vừa tỉnh dậy, người giống như đi trên mây, nhìn vật không rõ ràng, cô đưa tay dụi mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ hình dáng quen thuộc. Cô cười khờ khạo, đưa tay lên sờ, không để ý đến khóe môi đang cong lên của anh.
Ngón tay của cô bắt đầu từ lông mày, trượt tới sống mũi cao, theo xuống đến đôi môi mỏng… Anh đột nhiên đưa tay ra, chộp lấy cổ tay của cô, giọng nói trong trẻo buổi sáng rất dễ nghe: “Không nên động tay động chân.”
Trong nháy mắt, mặt của Oanh Khê như bị lửa đốt, đỏ bừng giống như tôm luộc; “Không có mà… Đánh thức anh dậy thôi.”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương chỉ cười, không vạch trần lý do sứt sẹo của cô. Cô càng ngày lại càng chột dạ, cuối cùng chạy trối chết vào trong phòng tắm rửa mặt. Diệp Thanh Dương nằm ở trên giường, cánh tay gác ngang mắt, cười một lúc rồi từ từ ngồi dậy. Không biết sau này có còn cơ hội hưởng thụ một buổi sáng tối đẹp như vậy không, tất cả chỉ là ẩn số.
Mặc dù ba ngày qua, anh im lặng không đề cập tới chuyện thi hành nhiệm vụ, nhưng không có người nào có thể hiểu hơn anh. Tình cảnh của anh so với Trần Nhất Thần năm đó còn hung hiểm gấp trăm lần. Mặc dù bây giờ Trần Nhất Thần bị bên kia hoài nghi, nhưng dù sao cũng đã ở trong nhóm người đó nhiều năm như vậy, trong thời gian ngắn sẽ hết chuyện thôi. Anh thì ngược lại, làm thế nào để đánh thẳng vào nội bộ? Lúc này Trần Nhất Thần giúp anh tiến vào, có phải sẽ khiến cả hai bọn họ bị hoài nghi hay không? Chuyện anh muốn làm không phải chỉ giúp Trần Nhất Thần rửa sạch tội tình nghi, mà còn phải xâm nhập vào tập đoàn trùm thuốc phiện và tìm ra bằng chứng cụ thể. Đồng thời, lấy được bằng chứng rồi thì làm sao thoát thân?
Một loạt vấn đề này khiến Diệp Thanh Dương đau đầu, vuốt mặt một cái, cùng một lúc Oanh Khê rửa mặt xong trở lại. Cô nhóc này nghịch ngợm, trên tay vẫn còn ướt nước, cười hì hì vẩy hết lên mặt anh. Nước ướt lành lạnh thấm vào da khiến người tỉnh táo hẳn ra. Anh ngoắc cô, ý bảo tới đây.
Cô giống như hoàn toàn quên mất tinh thần suy sụp như thế nào tối hôm qua, nguyên cả con người tươi cười như không có chuyện gì. Diệp Thanh Dương gọi cô tới bởi vì có mấy lời không thể không nói. Liên quan tới nhiệm vụ, chỉ cần một chi tiết nhỏ vẫn có thể đưa đến thất bại hoàn toàn. Anh thò người, lấy một túi hồ sơ từ trong tủ đầu giường ra, lấy một tấm hình bên trong đặt trước mặt Oanh Khê.
Oanh Khê nhìn sang, cô hoàn toàn không biết người kia nhưng phía dưới có ba chữ ‘Diệp Thanh Dương’ viết rất rõ ràng.
“Về sau trong quân đội có người tới hỏi, em nói em bận rộn thi cấp ba, cho nên không ở nội trú nữa, biết không?” Trước mặt cô, Diệp Thanh Dương rất ít khi nghiêm túc như vậy. Cô thấy thế cũng nghiêm túc gật đầu một cái. Anh chờ cô có phản ứng rồi mới tiếp tục nói tiếp, “Mặc kệ là người trong nhà hay là người ngoài, chỉ cần có người hỏi em, em phải nói rằng anh tạm thời bị bộ đội thành phố điều đi làm huấn luyện viên. Sau này nếu có người không quen biết hỏi em có hình của anh không thì em lấy hình này ra, biết không?”
“Tại sao?”
“Sau này, anh ta chính là Diệp Thanh Dương, cho đến khi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về.” Đây cũng là an bài của cấp trên. Thời gian gần đây, cả thành phố G và địa khu chung quanh rất bình an, không có nhiệm vụ, cũng không thể nói ra lý do hi sinh vì nhiệm vụ được. Có ai đã từng hi sinh trong lúc chấp hành huấn luyện bên ngoài cũng như nội bộ đây? Cuối cùng, cấp trên quyết định ngoài mặt điều Diệp Thanh Dương đi, thật ra lại để một sĩ quan khác lấy tên Diệp Thanh Dương đi. Như vậy sẽ không có người nghi ngờ sự vắng mặt của Diệp Thanh Dương.
Oanh Khê nửa hiểu nửa không gật đầu, ghi nhớ một lần nữa lời nói của anh vào lòng, rồi gật đầu một cách nặng nề. Diệp Thanh Dương nhìn dáng vẻ trang nghiêm của cô, không hi vọng cô chịu đựng quá nhiều, liền nhéo mặt cô, chuyển sang một đề tài nhẹ nhàng hơn. Hai người mới vừa chuẩn bị ăn cơm thì Trần An Bác tới gõ cửa.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thanh Dương đi ra mở cửa, nghe được tiếng lầm bầm không nhịn được của Oanh Khê. Hai ngày nay, Trần An Bác chạy trốn sang bên anh có hơi thường xuyên. Anh biết cậu ấy lo lắng cho anh, nhưng Oanh Khê không thích cậu ấy chiếm quá nhiều thời gian, không muốn nhìn thấy cậu ấy chút nào. Diệp Thanh Dương vò tóc cô một chút, an ủi một hồi, rồi đi ra mở cửa cho Trần An Bác vào.
“Đang ăn sáng?” Trần An Bác và Diệp Thanh Dương không giống nhau, luôn luôn cười cười như gã lưu manh, nhìn thế nào cũng không giống như lính đặc chủng. Bộ dạng cà nhỗng thường ngày của anh giống như anh chưa hề lo lắng bất cứ chuyện gì. Có lúc, ngay cả Oanh Khê cũng nghi ngờ rốt cuộc anh có phải là bộ đội đặc chủng hay không. Chỉ có Diệp Thanh Dương mới hiểu, Trần An Bác như vậy là bởi vì cái gì.
Gia thế quân đội quản lý chặt chẽ, cha quân trưởng đức cao trọng vọng, anh trai tuổi trẻ tài cao. Lúc nhỏ, anh thua kém anh trai của mình về rất nhiều phương diện, cho nên muốn được nhiều người chú ý, anh chỉ có thể phô trương gây chuyện. Càng về sau, anh dần dần phát hiện, trong nhà đặt tất cả kỳ vọng lên người anh trai. Chỉ cần vừa nhắc tới thôi là anh lắc đầu nổi giận. Anh âm thầm cố gắng huấn luyện, mục đích là có thể theo kịp bước chân của anh trai, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ bất cần đời, dùng đùa cợt để che giấu thất vọng và oán hận. Quả thật rất hữu hiệu.
“Ăn chung đi.” Diệp Thanh Dương thấy Oanh Khê trợn trừng mắt, vỗ đầu cô một cái như kiểu trách móc, rồi mới chào hỏi Trần An Bác tới đây ngồi.
“Thôi, mới vừa rồi mới ăn được một bữa phong phú do bà xã tôi nấu.” Trần An Bác khoát tay, đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống, dạng tay dạng chân nhìn hai người đang ăn sáng. Oanh Khê bị anh nhìn càng ngày càng khó chịu, nuốt xuống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, dằn ly xuống bàn, không nói tiếng nào đi vào phòng ngủ.
Trần An Bác nghiêng đầu nhìn theo một hồi, có chút khó tin nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Con bé phùng mang trợn mắt với anh khi nào thế? 2012 tới rồi hả? Hay là tôi đang nằm mơ?
“Con bé rất xấu tính lúc mới thức dậy…” Diệp Thanh Dương ăn vài muỗng cháo rồi nói, “Cậu đừng trêu chọc con bé.”
“Tôi làm sao dám, tôi đụng vào còn không sợ anh lên cơn à!” Trần An Bác bỉu môi nói thẳng.
“Không chỉ là bây giờ, tôi muốn nói là cả sau này…” Diệp Thanh Dương dừng lại, “Lúc tôi không có ở đây.”
Lần này Trần An Bác không nói thêm gì nữa, hai người im lặng một hồi. Cuối cùng cũng là Diệp Thanh Dương mở miệng trước: “Chắc khoảng mười giờ sẽ đi thẳng đến nội thành, cậu cũng không cần đưa tôi, giúp tôi đưa Oanh Khê trở về nhà họ Diệp là được rồi. Đến nội thành, cậu gọi điện thoại trực tiếp cho nhà tôi, bảo tài xế tới đón là được.”
“Ừ…” Trần An Bác gật đầu, giống như do dự vài lần rồi mới mở miệng dặn dò, “Anh phải cẩn thận mọi chuyện.”
Diệp Thanh Dương gật đầu một cái, trở về phòng ngủ, cầm túi hồ sơ đi vào văn phòng làm việc. Có một số việc cần phải giao phó rõ ràng trước khi đi.
Lúc Diệp Thanh Dương đang ở văn phòng làm việc thì Trần An Uyên cũng tới. Nhiệm vụ lần này chỉ có ba người trong quân đội mới biết. Trần An Uyên cũng như những người khác, đều cho rằng anh chỉ bị điều đi một thời gian. Bởi vì mối quan hệ với Trần Đạp Tuyết, hai người gặp mặt vẫn còn có chút lúng túng. Diệp Thanh Dương lạnh nhạt nhưng lễ độ chào theo kiểu quân lễ xong thì đứng sang một bên chờ đại đội trưởng.
Trần An Uyên tới để xin phép nghỉ, hình như bệnh của Trần Đạp Tuyết lại trở phát, anh phải chạy về nhà. Trước khi đi, anh nhìn Diệp Thanh Dương như có thâm ý khác. Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc, quay lại nhìn sang. Anh nhìn không hiểu ý tứ của anh ta, giống như anh ta có điều gì đó muốn nói với anh, muốn nói nhưng lại ngập ngừng do dự, dường như rất khó mở miệng.
Thật ra thì đại đội trưởng cũng không có gì phải nói, dặn dò đơn giản vài câu, nói lát nữa sẽ liên lạc trực tiếp với anh về chi tiết cụ thể. Ra khỏi văn phòng làm việc, vừa mới đi tới cuối hành lang thì anh nhìn thấy Trần An Uyên đang tựa lên lan can. Thường ngày Diệp Thanh Dương cũng không thân lắm với anh ta. Dù sao anh ta cũng là sĩ quan cấp bậc cao hơn anh. Anh cau mày, đi tới chào một cái, chuẩn bị đi xuống lầu thì đối phương lại đưa tay ngăn cản anh.
“Diệp Oanh Khê nhà anh thật sự là con gái của Trần Nhất Thần à?” Hình như trong mắt của Trần An Uyên có chút chờ đợi.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương nhướng mày, càng nhíu càng sâu, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt rồi.” Trần An Uyên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai anh một cái, không nói thêm câu nào rồi bỏ đi.
Diệp Thanh Dương nhìn theo bóng lưng của anh ta, càng ngày càng nghi ngờ. Năm đó, quan hệ của Trần An Uyên và Trần Nhất Thần chỉ có thể nói là rất bình thường. Anh ta để ý đến Oanh Khê như vậy nhất định nguyên nhân là vì Tô Uyển. Chẳng lẽ Tô Uyển đã có tính toán gì nên mới tìm Trần An Uyên giúp một tay? Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Diệp Thanh Dương cưỡng bức đầu óc của mình bỏ qua chuyện này. Trước mắt, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.
Lúc Diệp Thanh Dương đi, Oanh Khê cố chấp tự giam mình ở trong phòng, mặc cho Tần Manh khuyên nhủ như thế nào cũng không chịu ra ngoài tiễn anh đi. Không phải là không muốn, mà là không dám. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự vào giây phút đó, cô nghĩ mình sẽ bị sụp ngã hoàn toàn. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Cô đã hứa với anh sẽ sống cho thật tốt.
Diệp Thanh Dương đợi khoảng mười phút vẫn không thấy cô ra cửa, chỉ có thể thở dài, đi tới trước cửa, gõ nhẹ hai cái rồi nói: “Oanh Khê, anh đi. Em ngoan ngoãn nghe lời người trong nhà, nhớ những lời anh đã nói với em.”
Trong nháy mắt, nước mắt của Oanh Khê rơi như mưa. Cô cắn mu bàn tay của mình để đừng bật khóc ra tiếng. Cô ngồi trước bàn đọc sách, nghe tiếng cửa mở, tiếng cửa đóng, cả người giống như mất hết sực lực, ngồi phịch xuống ghế. Tiếng bước chân quen thuộc vẫn còn vang vọng bên tai. Đó là tiếng giày ủng quân đội giẫm trên thang lầu. Chỗ khác nhau chính là trước kia vốn là hai cặp, một là của Trần An Bác, một là của Diệp Thanh Dương. Bây giờ chỉ còn lại âm thanh của một đôi, bởi vì Diệp Thanh Dương không thể để lộ ra anh là một người lính.
Cô không hiểu nhiệm vụ quân đội nguy hiểm cỡ nào. Cô chỉ biết mình si mê và ham thích sứ mạng của quân nhân, tín ngưỡng của quân nhân và quân trang xanh lục của quân nhân. Diệp Thanh Dương cũng chính là một quân nhân bình thường như vậy, cho nên khiến cô sùng bái quân nhân, yêu thích bộ quân phục màu xanh lục. Có như vậy, cô mới cảm thấy hình như bản thân mình còn có thể chống đỡ. Cho dù Diệp Thanh Dương không ở bên cạnh, ít ra cũng còn một chút màu xanh lục ở đáy lòng.