Ba Tụng kể lại đại khái tình hình bên này cho Diệp Thanh Dương một chút, còn nói sau khi hắn tính toán xong, sẽ phân phối quá trình cụ thể cho mọi người. Công việc chủ yếu của Diệp Thanh Dương là phụ trách đường dây này. Anh vừa mới tới Vân Nam, về phương tiện đi đứng quả thật không phải dễ dàng, nhưng chính là bởi vì anh là người ngoài, cho nên không dễ dàng bị hoài nghi.
Đối với sự bổ nhiệm này, Diệp Thanh Dương có vẻ có mấy phần thờ ơ, ra ngoài tìm công việc làm ngụy trang. Mặc dù Ba Tụng trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn xử sự lại chững chạc thành thục, không kiêu không nóng nảy.
Ở Vân Nam ba năm, ngay cả Trần Nhất Thần cũng lén lút than vãn với Diệp Thanh Dương. Ba Tụng không hề giống như một kẻ mới vừa bước chân vào nghề. Anh đã theo Arnold nhiều năm, cũng rất ít khi nhìn thấy ma túy được xử lý một cách tự do như thế này. Diệp Thanh Dương cau mày, phun ra một vòng khói, hỏi: “Nếu như Ba Tụng thật sự muốn đánh xong một trận lớn như thế này rồi rút lui, như vậy chúng ta nhất định đánh một cú phải trúng.”
“Theo lý thuyết, Đạp Tuyết biết thân phận thật sự của cậu. Bây giờ con bé lại thân cận với Ba Tụng như vậy, nhưng hình như Ba Tụng vẫn chưa phát hiện ra cậu.” Trần Nhất Thần búng văng tro tàn trên điếu thuốc, híp mắt nói, “Rốt cuộc Ba Tụng đang tính toán điều gì? Ba năm nay, mỗi năm điều tìm mọi cách đón Đạp Tuyết qua đây, lại trước sau như một tin tưởng cậu.”
“Trần Đạp Tuyết sẽ không nói cho hắn biết tình hình của ta.” Trong lòng Diệp Thanh Dương hiểu được cảm giác của cô bé này đối với mình, cô bé cũng đã từng chính miệng nói ra. Nhưng tim của anh đã bị một người chiếm giữ, làm sao còn có đủ chỗ để chứa đựng người thứ hai?
“Rốt cuộc nhà họ Trần bị sao vậy chứ?” Mỗi lần Trần Nhất Thần nhớ tới con gái thì nhất định sẽ cảm thấy phiền não, “Tại sao để cho Ba Tụng đưa Đạp Tuyết vào Vân Nam một cách dễ dàng như vậy?”
“Nhất định là Trần Đạp Tuyết tự nghĩ cách tới đây.” Diệp Thanh Dương giương mắt nhìn bầu trời âm u, “Trời muốn mưa…”
Trần Nhất Thần cũng ngẩng đầu nhìn, dập tắt điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay, đi xuống lầu. Diệp Thanh Dương dựa bên cửa sổ, nhìn một mảnh rừng trúc rậm rạp chằng chịt phía trước. Trong âm thanh xào xạc, anh nhớ tới lời nói của Trần Đạp Tuyết mấy ngày trước. Năm nay Oanh Khê thi đại học, người của nhà họ Diệp hi vọng cô ra nước ngoài, đây không phải là chuyện xấu. Anh mong cô được tốt, đây không phải là cường điệu, nhưng mà, Trần Đạp Tuyết nói Oanh Khê đi theo bạn trai của mình ra nước ngoài, bạn trai của cô bé không phải là mình sao? Hay là Oanh Khê đã có bạn trai khác?
Diệp Thanh Dương thừa nhận, lúc vừa nghe được tin tức kia, trong lòng anh không được thoải mái. Đó là loại cảm giác tức giận vì bị phản bội. Trong chuyện của cô và anh, là cô tự chọn tiến lên trước, như vậy thì cô đừng hòng mơ tưởng là người rút lui đầu tiên. Sau khi cơn giận ban đầu hơi bình phục trở lại, anh bắt đầu nghi ngờ tính chất chân thật trong lời nói của Trần Đạp Tuyết. Dù sao Trần Đạp Tuyết đã hận Oanh Khê nhiều năm như vậy, làm sao có thể tốt bụng nói ra tin tức của cô anh biết như vậy? Sợ rằng trong lòng con bé đó ước gì cả đời này mình sẽ không được gặp lại Oanh Khê mà thôi. Nghĩ lại mà nói, nếu quả thật Oanh Khê có bạn trai mới, anh có thể nói gì đây? Sống chết của mình còn không thể xác định được, cô bé đi theo mình thì chỉ chịu khổ. Nếu như cô bé quả thật thay lòng, cũng không phải là chuyện xấu gì.
Mặc dù trong lòng có ý nghĩ này, nhưng Diệp Thanh Dương cũng hiểu, mình khó chịu cỡ nào. Ngày thường anh phải hiến kế cho Ba Tụng bên này, không dư thời tinh lực mà suy nghĩ đến mấy chuyện này. Nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh rỗi đều không ngăn được trong đầu suy nghĩ đến cô bé kia ở thành phố G, nhớ tới nụ cười của cô, nhớ tới mỗi giây mỗi phút cô bé và mình ở chung với nhau, nhớ tới khoảnh khắc cô kiên định lấy hết dũng khí hỏi mình ‘Tại sao không thể’…
Diệp Thanh Dương cảm giác mình rơi vào vòng vây quái lạ, rõ ràng rất kiềm chế ngăn chặn bản thân suy nghĩ tới Oanh Khê, nhưng tư niệm lại giống như đệm lò xo, anh hơi dùng sức đè xuống, lại bị đàn đụng bên ngoài chu vi, bắn ngược trở về. Kết quả, chỉ là càng ngày càng nhớ nhung, giống như mình sắp phát điên lên rồi. Có lúc, trên phương diện tình cảm, đàn ông không phải không giống như đàn bà, đeo dính bên người. Chỉ là, bẩm sinh kiêu ngạo, khiến anh không thể biểu lộ tình cảm ra ngoài.
“Diệp Thanh Dương!” Trần Đạp Tuyết đứng ngoài cửa kêu lớn lên. Diệp Thanh Dương chán ghét cau mày, dụi tắt tàn thuốc trong tay.
“Trần Đạp Tuyết, tôi nghĩ cháu nên ở dưới lầu với Ba Tụng đi, không nên đứng đó gọi tôi.” Mặt mày Diệp Thanh Dương có chút lạnh lùng.
“Cháu biết chú không thích cháu…” Lúc nói ra câu này, ánh mắt Trần Đạp Tuyết tối sầm lại, nhưng khi ngẩng đầu lên thì khôi phục lại trạng thái bình thường, “Nhưng như thế thì sao chứ? Hiện tại, đứng trước mặt chú là cháu, Trần Đạp Tuyết, Diệp Oanh Khê nó vẫn còn ở xa ngàn dặm, không biết còn đang lêu lỏng ngoài đường với đàn ông nào!”
Diệp Thanh Dương nghe Trần Đạp Tuyết nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô ấy có gì đi nữa cũng không cần người ngoài nói vào. Tôi cũng không hi vọng nghe được người khác nói xấu cô ấy. Trần Đạp Tuyết, không nên suy nghĩ mỗi một người đều giống như cháu, ngang ngược không nói lý lẽ. Cháu cũng đừng tưởng rằng tôi giống như những người khác để cháu làm tới! Nếu cháu dám làm khó Oanh Khê, đừng trách chú!”
Rõ ràng Trần Đạp Tuyết không nghĩ tới Diệp Thanh Dương sẽ nói ra những lời kịch liệt như vậy, sau khi sững sờ trong chốc lát, mặt bắt đầu đỏ lên. Cô quay đầu lại mình một chút, lớn tiếng la trở lại: “Chú lớn tiếng như vậy làm gì? Có phải muốn người nơi này biết chú là Diệp Thanh Dương không hả? Chỉ vì con nhỏ đó mà chú có thể bỏ mặc tất cả sao? Diệp Thanh Dương, tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao tôi lại thích chú chứ!”
Nói xong, Trần Đạp Tuyết liền ‘lạch bạch’ chạy xuống lầu. Diệp Thanh Dương đứng nguyên tại chỗ, cũng nhận ra mới vừa rồi mình vô cùng kích động. Nhìn theo bóng lưng của Trần Đạp Tuyết, anh cười khổ một cái. Đúng vậy, tại sao cháu lại yêu thích tôi? Tôi không có gì cả, điều duy nhất tôi có, chỉ là phần tình cảm Oanh Khê phó thác cho tôi.
Lúc Trần Đạp Tuyết xuống lầu, gặp được Ba Tụng. Cô hơi giật mình, không biết những lời vừa rồi cô nói với Diệp Thanh Dương hắn có nghe được không. Mặc dù cô chán ghét bảo vệ Diệp Thanh Dương của Diệp Oanh Khê, nhưng anh vẫn là Diệp Thanh Dương mà mình yêu thích, cô không muốn anh gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Ba Tụng nghe được tiếng cải vả văng vẳng nên chạy tới, vào lúc này nhìn thấy cặp mắt rưng rưng của Đạp Tuyết, trong lòng có chút oán hận Diệp Thanh Dương.
“Chuyện gì? Từ xa đã nghe thấy tiếng của em và Diệp Thanh Dương, ồn ào chuyện gì thế?” Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn còn thái độ ôn hòa.
Đạp Tuyết nghe được những lời này, trong lòng căng thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt bên ngoài của Ba Tụng cũng không có gì khác thường, dè dặt hỏi: “Thế nào? Không cho phép tôi bất hòa với thủ hạ của anh à?”
“Chỉ cần em vui vẻ, thế nào cũng được.” Thấy bộ dạng sợ hãi lùi lại một bước của cô, Ba Tụng nở nụ cười.
“Chính là như vậy!” Trần Đạp Tuyết nghe lời nói ý tứ rõ ràng của hắn, gương mặt càng đỏ thêm, mắt đảo lung tung, miệng lẩm bẩm, “Diệp Thanh Dương chính là tảng đá, bưng bít thế nào cũng bưng bít không xong! Phiền lại phiền chết đi!”
Ba Tụng biết cô bé này có tình ý với Diệp Thanh Dương. Lúc trước, nếu không phải trong lúc vô tình hắn nhắc tới tên Diệp Thanh Dương, sợ rằng cô bé này đã không nhìn tới hắn, dù chỉ bằng một con mắt. Trong lòng chua xót lại khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, bốn chữ ‘khẩu thị tâm phi’ này được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn sau khi Ba Tụng quen biết với Trần Đạp Tuyết. Chỉ có Ba Tụng tự mình biết, mỗi một câu nói, mỗi lần trái tim đau nhói. Chỉ là, không sao, cô bé không đau là được rồi. Một người tốt đẹp như cô bé vậy, nếu phải đau lòng, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ không tiệp thụ nổi.
Trần Đạp Tuyết đẩy Ba Tụng ra một cái, nhìn thấy bộ dạng vẫn còn cười hì hì của hắn, nhất thời cô cảm thấy trong lòng bực bội đến phát hoảng, để rồi cảm thấy vẻ mặt kia của hắn thật đáng đánh đòn. Cô lập tức hét lên, đòi phải đi về. Ba Tụng dụ dỗ một hồi, nhưng cô vẫn xụ mặt muốn tự mình đi, hắn không thể làm gì khác hơn là thở dài, sau đó sắp xếp người đưa cô trở về.
Vừa đúng lúc Trần Nhất Thần đang đi dạo bên ngoài nhà trúc, thấy Trần Đạp Tuyết nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, anh dừng lại đột ngột, đang chuẩn bị đi tới chào hỏi đôi câu, nhưng lại nghe được Ba Tụng đang gọi mình. Anh ném điếu thuốc trong xuống đất, đạp hai cái, đi tới. Ba Tụng phân phó anh đưa Đạp Tuyết ra phi trường. Anh có chút mừng rỡ, nhưng lại không dám để lộ trên mặt, lạnh nhạt gật đầu một cái, nói với Đạp Tuyết một câu: “Đi thôi.”
Trên đường đi tới phi trường, Trần Đạp Tuyết ngồi ở ghế sau, ôm đầu gối ngồi im một chỗ, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra trăm ngàn tâm sự. Trần Nhất Thần nhìn cô từ kính chiếu hậu, giọng nói trầm thấp, một câu nghe ra rất đơn giản nhưng hình như anh đã dùng hết khí lực cả đời để thốt ra: “Tại sao cô không vui?”
“Ừ.” Trần Đạp Tuyết nhìn anh một cái, lúc này mới nhận ra người này thường hay đi chung với Diệp Thanh Dương, “Có phải chú quen thân với Diệp Thanh Dương lắm không?”
“Cũng tạm được.” Trong lòng Trần Nhất Thần trầm xuống. Quả nhiên tình cảm của Đạp Tuyết đối với Diệp Thanh Dương không đơn giản chút nào.
“Chú ấy có thích con gái không vậy?” Trần Đạp Tuyết thấy Trần Nhất Thần mím môi không nói, cho rằng lời nói của mình có ý nghĩa khác, nên gãi gãi đầu, hỏi lại, “Chú ấy có nhắc tới con gái gì không ạ?”
Trần Nhất Thần xiết chặt tay lái một chút, cố gắng nở nụ cười: “Không phải cô cũng quan tâm tới Ba Tụng à?”
“Quan tâm hắn làm gì? Cháu ghét hắn, nhìn phát phiền! Cả ngày cứ cười hoài, có gì đáng cười, giống như người đần, suốt ngày chỉ nhìn người khác cười thôi.” Đạp Tuyết trề môi, ngồi lại phía sau.
“Vậy thì sau này cô đừng nên chung đụng nhiều với hắn. Cô còn nhỏ, có thể không phân biệt được một số chuyện, không nên tiếp xúc nhiều với chúng tôi, như vậy… sẽ không tốt cho cô về sau. Sau khi trở lại thành phố G, sống một cuộc sống ngây thơ, đừng liên lạc với Ba Tụng nữa. Đây mới chính là cuộc sống cô nên chọn lựa.” Trần Nhất Thần đã sớm muốn nói ra những lời này, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trần Đạp Tuyết khôi phục lại động tác vừa rồi, mắt mở to không nháy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng nói lầm bầm: “Dĩ nhiên cháu biết Ba Tụng không phải là người tốt, cháu cũng không muốn đến gần hắn. Nhưng đó là nơi Diệp Thanh Dương đang ở, có thể cả đời này cháu cũng chỉ thích một mình chú ấy. Có thể gặp được ngày nào hay ngày đó, cho dù chú ấy chán ghét cháu cũng không quan hệ.”
Trần Nhất Thần chợt đạp thắng gấp, bánh xe chà trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Tim của anh cũng bị âm thanh này làm loạn lên. Mặc dù có tính nguy hiểm cao, nhưng anh không nhịn được mở miệng nói: “Không nên thích Diệp Thanh Dương, cậu ấy… có thể đã có bạn gái.”
“Cháu biết mà…” Trần Đạp Tuyết lơ là nói, “Tiểu Oanh Khê đó phải không?... Cháu thật sự không muốn chia rẽ ai. Chẳng qua là sau này con bé đó có thể sống chung với chú ấy nhiều năm như vậy. Mấy năm này có thể để cháu ở chung không được sao?”
Trong nháy mắt, Trần Nhất Thần không thể lên tiếng…