Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 377: Chương 377: Âm mưu bí mật




Phỉ Nhi nghĩ vậy thì cầm điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang gọi điện thoại cho sư phụ của anh ta, cũng chính là người hút tẩu thuốc lá.

“Sư phụ, Bắc Minh Chính bất ngờ chết đi.”

Người hút tẩu thuốc lá gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đã biết chuyện này. Nhưng tôi muốn biết có phải cậu đã làm chuyện này hay không?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi mỉm cười: “Sư phụ, con vẫn luôn nghe theo lời dạy dỗ của sư phụ, con tuyệt đối sẽ không làm những chuyện giết người cướp của.”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, có tin tức của tên nhóc Bắc Mịnh Diệp Long kia không.” Người hút tẩu thuốc lá vừa nói vừa cúi đầu duyệt một số tài liệu.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười cười: “Anh ta đã thành công tiến vào bộ phận thiết kế của Bắc Minh Thị, nhưng hiện tại anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ, tạm thời chưa có năng lực chống lại Bắc Minh Thiện.”

Người hút tẩu thuốc lá nhướng mày: “Ồ? Vậy cậu nghĩ cách cho anh ta có năng lực chống lại Bắc Minh Thiện. Còn có cậu điều tra người bên cạnh Bắc Minh Thiện có tiến triển gì không?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai suy nghĩ nói: “Không có nhiều tiến triển, anh ta và người phụ nữ tên là Cố Hạnh Nguyên đã chia tay. Nhưng khi tôi điều tra thì hình như anh ta còn liên lạc với người phụ nữ kia. Hơn nữa cô ta và Bắc Minh Thiện có hai đứa nhỏ.”

“Có hai đứa nhỏ...” Người hút tẩu thuốc lá suy nghĩ một chút nói.

“Vậy cậu tiếp tục điều tra rốt cuộc người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên có bối cảnh gì. Được rồi, tôi không nói nữa, cậu cứ xem rồi xử lý những chuyện còn lại đi. Cậu nhớ kỹ, hiện tại đừng gây ra chuyện gì cả.” Người hút tẩu thuốc lá nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc này Phỉ Nhi đã gọi điện thoại mấy lần, nhưng lần nào cũng thông báo máy bận.

Khi cô ta quyết định gọi một lần cuối cùng, nếu không được thì sẽ không liên lạc với anh ta nữa.

Sau một loạt tiếng tút tút thì bên kia bắt máy, tiếng cười làm cho cô ta nghe thấy thì không nhịn được run lên truyền đến: “Ha ha, cô Phỉ Nhi, không phải cô nói sau này không muốn nghe giọng của tôi sao? Sao vậy, mới một ngày đã nhớ tôi à.”

Phỉ Nhi nhíu mày, ổn định cảm xúc nói: “Anh đừng để lời nói của tôi ở trong lòng, khi đó tôi vừa biết ông cụ Bắc Minh xảy ra chuyện. Tôi sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình. Cho nên tôi mới nói với anh như vậy.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười lạnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ không quan tâm mấy lời nói của người không quan trọng. Lần này cô chủ động tìm tôi sợ là không chỉ xin lỗi tôi thôi đúng không.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong làm cho Phỉ Nhi không thoải mái, nhưng hiện tại cô ta có việc cần người ta nên thái độ đành phải nhẹ nhàng hơn: “Tôi muốn anh giúp tôi đối phó một người.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi nhíu mày: “À, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Cô nói đi, cô muốn tôi đối phó ai? Cô cũng biết muốn tôi giúp đỡ thì phải trả giá rất lớn.”

Phỉ Nhi nghe vậy thì hơi run lên, cô ta hiểu ý của người nọ là gì, nếu có thể giải quyết Cố Hạnh Nguyên thì còn có điều kiện gì không thể đồng ý chứ.

Cô cắn răng gật đầu: “Được, sau này anh sắp xếp thế nào thì tôi sẽ làm theo.”

“Ha ha, thành giao. Cô muốn tôi đối phó với ai?”

Lúc này Phỉ Nhi hơi nhíu mắt lại, lập tức hiện ra sự tàn nhẫn: “Tôi muốn đối phó một người phụ nữ tên là Cố Hạnh Nguyên.”

“Cố Hạnh Nguyên?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe vậy thì lập tức lên tinh thần. Sao lại là cô?

Sư phụ vừa dặn dò anh ta điều tra chi tiết người phụ nữ này, Phỉ Nhi lại muốn anh ta giúp cô ta xử lý người phụ nữ này.

Xem ra người phụ nữ này đúng là không đơn giản. Nhưng anh ta suy nghĩ một chút thì biết vì sao Phỉ Nhi làm như vậy: “Không lẽ bởi vì cô ta là mẹ của con trai Bắc Minh Thiện nên cô nảy sinh ghen tỵ chứ.”

Phỉ Nhi nghe người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói vậy thì lập tức kể lể: “Lần trước tôi và Bắc Minh Thiện đính hôn, cô ta đưa con trai đến gây chuyện. Hiện tại chuyện này đã trôi qua nhưng Bắc Minh Thiện lại quyết định hoãn hôn lễ vô thời hạn. Hơn nữa anh ta lại sắp người đưa đón người phụ nữ kia đi làm mỗi ngày ở sau lưng tôi.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói: “Tôi thấy cô không nuốt trôi cơn tức này, nếu cô ta biến mất thì Bắc Minh Thiện sẽ quay về bên cạnh cô đúng không?”

Phỉ Nhi dùng sức gật đầu: “Đúng vậy. Rốt cuộc anh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này hay không?”

“Có thể, chẳng qua tôi cần một ít thời gian, tôi còn có phải tìm hiểu một số chuyện. Nếu chuyện đã như thế thì cô cũng không cần nóng vội. Càng không thể tự mình ra tay. Nếu cô làm hỏng chuyện của tôi thì tôi nghĩ trong lòng cô đã biết rõ kết cục của mình thế nào!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong thì cúp điện thoại.

Anh ta có ý gì, chẳng lẽ tên kia có ý gì với Cố Hạnh Nguyên? Nếu không thì vì sao lại cảnh cáo cô ta.

Đúng là đáng ghét, vì sao cô ta muốn đối phó Cố Hạnh Nguyên, nhưng luôn có người đứng ra ngăn cản chứ.

Ngày hôm sau, Cố Hạnh Nguyên thức dậy rất sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp. Một lát sau Anna cũng thức dậy.

“Có phải tôi đã đánh thức cô đúng không?” Cố Hạnh Nguyên vừa chiên trứng vừa nói với Anna.

Anna lắc đầu: “Không đâu, mỗi ngày tôi cũng dậy vào giờ này.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp, lúc này Trình Trình và Dương Dương cũng thức dậy. Hai đứa nghe thấy trong phòng bếp có tiếng nói nên đi vào xem.

Hai cậu bé nhìn thấy mẹ thì lập tức tỉnh táo. Ngày hôm qua không được gặp mẹ cả ngày nên có hơi nhớ.

“Mẹ, mẹ về lúc nào?” Trình Trình chơi kịp mở miệng thì Dương Dương giành hỏi trước.

Cố Hạnh Nguyên lấy trứng gà trong chảo vào đĩa.

Lúc này Anna nói tiếp: “Hôm qua mẹ hai đứa trở về thì hai con đã ngáy khò khò.”

Cố Hạnh Nguyên xoay người mỉm cười: “Đúng vậy, tiếng ngáy của hai đứa không nhỏ, à, sao hôm nay các con dậy sớm như vậy?”

Hai tay Dương Dương chống nạnh: “Hiện tại con luôn dậy sớm như vậy.”

“Ồ? Hiện tại chúa ngủ nướng của chúng ta lại dậy sớm, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ vào mũi Dương Dương.

Dương Dương ngửa đầu, kiêu căng nói: “Thầy Lạc nói con làm như vậy.”

“Thầy Lạc?” Cố Hạnh Nguyên có chút khó hiểu, cô đã gặp mấy giáo viên ở trường của Dương Dương, cũng không có ai họ Lạc.

Lúc này Trình Trình nói chuyện: “Mẹ, ba mời gia sư đặc biệt dạy kèm cho em ấy.”

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới bừng tỉnh, không nghĩ tới Bắc Minh Thiện vẫn rất quan tâm đến con trai.

Nhắc tới thầy Lạc, Dương Dương lập tức lên tinh thần: “Năng lực của thầy Lạc rất lớn, thầy ấy dạy con thứ gì đó thì con lập tức hiểu được, giáo viên trường con không thể so sánh được.”

Vốn dĩ Dương Dương còn muốn nói thầy Lạc là cao thủ trò chơi, nhưng cậu thấy mẹ nên đành nuốt nửa câu sau vào bụng.

Không nghĩ tới Dương Dương có thể khen ngợi thầy giáo, đúng là hiếm thấy.

Cô rất muốn xem thầy Lạc trong miệng Dương Dương là người thế nào lại có bản lĩnh làm cho tên nhóc quậy phá như Dương Dương khen không dứt miệng.

Chẳng qua hiện tại cô còn phải kiện tụng cho lão ba chim chết của cậu nhóc.

Cố Hạnh Nguyên bày bữa sáng lên bàn.

Sữa đậu nành, trứng chiên, sandwich thịt xông khói.

Dương Dương ăn không chán những món này.

Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng ô tô.

Dương Dương đang ăn sandwich thì khẽ cau mày: “Đây không phải là tiếng ô tô của ba Chi Lâm.”

Chỗ ở của Cố Hạnh Nguyên rất ít có xe bên ngoài chạy vào, cũng chỉ có xe của Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm.

Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên.

Trình Trình nhảy xuống ghế chạy đi mở cửa.

“Là ai vậy, gõ cửa sớm như vậy.” Dương Dương nhíu mày nói.

Trình Trình mở cửa, lập tức ngây người: “Ông Khôn...”

Người đứng ở cửa là chú Khôn, trong tay ông ấy cầm một hộp đồ ăn, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình.”

Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng đã đi tới, cô nhìn thấy chú Khôn thì lập tức nghĩ tới chuyện ông ấy chuẩn bị đưa đón mình và bọn nhỏ.

Từ hôm nay trở đi, cô và luật sư Vương bắt đầu chính thức xử lý vụ kiện của Bắc Minh Thiện, hôm nay bọn nhỏ cũng bắt đầu đi học.

Ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên bận rộn nên quên mất chuyện này.

Cô vội vàng mời Chú Khôn vào: “Chú Khôn, chúng tôi đang ăn sáng, chú cũng đến ăn chung nhé?”

Chú Khôn mỉm cười xua tay: “Cô Cố, tôi đã ăn rồi.” Ông ấy nói xong lại đưa hộp đồ ăn cho Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, cậu chủ nói người hầu chuẩn bị một chút đồ ăn để tôi đưa tới cho mọi người.”

Trình Trình đưa tay nhận hộp đồ ăn, rất lễ phép nói: “Cảm ơn ông Khôn.” Sau đó cậu xoay người đi tới phòng ăn.

Một lát sau tiếng của Dương Dương vang lên: “Wow, lão ba chim chết đúng là đưa tới không ít đồ ăn.”

Cố Hạnh Nguyên lo lắng Dương Dương lớn tiếng sẽ đánh thức Cửu Cửu, đến lúc đó con bé lên tiếng bị chú Khôn nghe thấy thì xong đời.

Cô mời Chú Khôn ngồi xuống sô pha trong phòng khách, chạy nhanh đi tới nhà ăn, nhỏ giọng đối Dương Dương nói: “Đừng đánh thức em gái. Con ăn nhanh lên, hôm nay hai đứa phải đi học.”

Lúc này Anna đã ăn xong rồi, cô ta nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mọi người ăn nhanh lên, tôi vào phòng ngủ xem Cửu Cửu đã dậy chưa. Đến lúc đó mọi người đóng cửa lại là được.”

Ăn sáng xong, Trình Trình và Dương Dương đeo cặp sách trên lưng đi theo Cố Hạnh Nguyên ra cửa.

May là trong lúc ăn cơm không xảy ra chuyện gì cả.

Dương Dương vừa ra khỏi cửa thì thấy chiếc xe BMW M6 màu đỏ đậu ở đó.

Dương Dương nhìn thấy xe thì hưng phấn, đi mấy vòng xung quanh xe. Sau đó mở ghế phụ leo lên.

Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình ngồi phía sau.

“Mời cô Cố và hai cậu chủ nhỏ thắt dây an toàn.” Chú Khôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy bọn họ đã chuẩn bị xong thì mới khởi động xe, chậm rãi chạy ra ngoài.

Chú Khôn lái xe đưa Trình Trình và Dương Dương đến trường học trước, sau đó mới đưa Cố Hạnh Nguyên đi tới văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.

Lúc Cố Hạnh Nguyên tới thì Vân Chi Lâm đã ở trong văn phòng.

Luật sư Vương cũng đang ở trong văn phòng của anh ta, báo cáo kết quả tìm hiểu về vụ kiện của mình và Cố Hạnh Nguyên ngày hôm qua.

Cố Hạnh Nguyên đặt túi xách xuống, nhanh chóng vào văn phòng của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe.

Luật sư Vương nói: “Theo như chúng tôi phân tích, vấn đề quan trọng nhất của vụ kiện này là: Thứ nhất, dữ liệu trong camera đã hỏng có đáng giá hay không. Thứ hai, công ty sở hữu camera này có phải là một công ty paparazzi chuyên săn tin nóng hay không. Nếu chúng ta có thể chứng minh được chuyện này thì có thể dùng lý do Bắc Minh luôn bị anh ta quấy rầy nên dưới tình huống bất đắc dĩ mới phản ứng quá kích động như vậy.”

Vân Chi Lâm nghe xong thì gật đầu, sau đó nhìn bọn họ nói: “Vậy hai người định chứng minh chuyện này thế nào?”

Luật sư Vương nhíu chặt mày, vẫn chưa nghĩ ra được cách gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.