Anh đặt sợi dây xuống đất, sau đó quan sát mặt đất xung quanh, xem xem có cành cây nào phù hợp hay không.
Rất nhanh sau đó anh đã tìm được một cành khá thô mà nhìn rất chắc chắn.
Bắc Minh Thiện lại nhìn con chim trĩ, nó vẫn đứng đó, vừa kêu “cúc cu” và cúi đầu tìm thức ăn ở dưới lớp cành cây.
Anh không dám chậm trễ, nhanh chóng buộc hai đầu dây cao su vào hai đầu của cành cây.
Một lúc sau, một chiếc súng cao du đơn giản đã được hoàn thành rồi.
Dương Dương đứng nấp sau lưng Bắc Minh Thiện, nhìn toàn bộ quá trình anh làm súng cao su. Nhưng đối với Dương Dương mà nói, thằng bé vẫn không biết buộc dây cao su lên cành cây để làm gì.
Thời buổi này, dây cao su đã bị súng đồ chơi thay thế mất rồi.
Vì ngày bé Bắc Minh Thiện đã học được từ người làm trong trang trại của cô Phương, nên bây giờ anh mới có thể làm được thứ này.
Không chỉ vậy, anh còn rèn luyện được khả năng bách phát bách trúng.
Lúc ấy, mỗi khi đến mùa hè, anh lại xách chiếc súng cao su tự làm đi vào đồng ruộng ở cách anh không xa.
Ở đó, thường xuyên có chim sẻ bay tới.
Mỗi đám có hai ba con, mỗi đàn có đến mười mấy con.
Anh chỉ cần rải vài hạt gạo ra chỗ đất trống, sau đó phục kích sau đống cỏ khô ở bên cạnh bãi đất trống.
Rất nhanh đã dụ được vài con đến.
Sau đó anh cầm súng cao su lên, nhặt một viên đá nhỏ, ngắm cho chuẩn. Chỉ cần thả tay là chắc chắn sẽ có một con chim sẻ bị bắn chết ngay tại chỗ.
***
Nửa tiếng sau, Bắc Minh Thiện nhỏ đã có thể dùng dây buộc được mười mấy con, mang về nông trại của cô Phương.
Sau đó cùng với người làm xử lý qua, rồi nhóm lửa lên, dùng que sắt nướng những con chim sẻ đã được sơ chế trên đống lửa, trong quá trình nướng còn rắc thêm chút muối tiêu.
Chỉ sau mười mấy phút, món chim sẻ nướng cháy cạnh bên ngoài, ngon mềm bên trong đã được hoàn thành rồi.
Dương Dương không ngờ lão ba chim chết của mình bình thường trong có vẻ như không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng lạnh như băng.
Vậy mà hôm nay coi như đã cho thằng bé được mở mang tầm mắt rồi.
Bắc Minh Thiện một tay cầm chắc chiếc súng cao su, tay kia nhặt một viên đá nhỏ ở dưới đất, đặt lên dây cao su.
Sau đó nhắm một bên mắt, vừa ngắm chuẩn con chim trĩ, vừa nhẹ nhàng kéo dây cao su ra sau.
Đến khi thời cơ chín muồi rồi, anh thả sợi dây cao su trong tay ra.
“Vút...”
Tiếng súng cá su không to, con chim trĩ trong lúc không quan sát, trong giây lát đã mất mạng rồi.
Nhìn thấy con chim trĩ bị bắn trúng, Dương Dương không kìm được sự phấn khích, cũng không để ý đến việc ba không cho nó di chuyển.
“Yeah...” Dương Dương hoan hô một tiếng rồi chạy qua.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn chiếc súng cao su mình tự làm, anh nhướng mày, xem ra bao nhiêu năm trôi qua nhưng khả năng này của anh vẫn không hề bị mai một.
“Ba ơi, nhìn này!” Dương Dương đứng bên cạnh con chim trĩ, dùng tay nhấc chân chim giơ lên cho Bắc Minh Thiện xem,
“Được rồi, cho nó vào trong túi cùng mang về luôn. Mẹ con mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.” Bắc Minh Thiện cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Dương Dương coi như đã được thấy tài năng mà ba mình giấu kín, ít nhiều gì cũng có chút ngưỡng mộ anh. Nhưng mà chỉ là một chút xíu thôi.
Đặt con chim trĩ vào túi xong, Dương Dương nhanh chân chạy đến trước mặt Bắc Minh Thiện, giơ tay chỉ vào cây súng cao su trong tay anh: “Ba ơi, đây là cái gì thế ạ? Sao nhìn giống súng mà còn bắn đạn ra được nữa ạ?”
Bắc Minh Thiện giơ súng cao su lên huơ huơ trước mặt Dương Dương: “Cái này gọi là súng cao su, hồi bé ba đã từng chơi cái này, cũng không khác gì đồ chơi mà con hay chơi đâu. Có điều cái này có thể coi là tổ tiên của súng đồ chơi đấy.”
“Ồ!” Dương Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, bình thường thằng bé cũng đã từng nghe bạn bè nhắc đến thứ này rồi, chỉ là chưa từng được nhìn thấy tận mắt.
“Ba ơi, cho con cái này được không...” Cuối cùng Dương Dương cũng không nhịn được mà hỏi một câu.
Thằng bé và Trình Trình giống hệt nhau, không đứa nào dám đòi hỏi Bắc Minh Thiện điều gì, cơ bản là ba cho chúng cái gì thì chúng nhận cái đấy.
Bắc Minh Thiện gật đầu, đã bắn được con chim trĩ rồi, hơn nữa Dương Dương lại nghe lời hơn anh nghĩ nhiều, nên trong lòng thấy rất vui vẻ: “Được, cho con cái này đấy. Nhưng cũng không được mang đi bắn linh tinh đâu, nghe chưa?” Nói xong, anh đưa cây súng cao su cho Dương Dương.
Dương Dương giơ tay nhận lấy, đúng là có cảm giác như vừa lấy được bảo vật quý giá vậy, việc này còn khiến thằng bé vui hơn cả tặng cho nó một cái máy chơi điện tử.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế.
Anh vỗ nhẹ vào vai Dương Dương: “Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi.”
Dương Dương ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Bắc Minh Thiện lấy la bàn ra, xác định vị trí, sau đó đưa Dương Dương quay về.
Trong rừng, hai ba con mang đầy chiến lợi phẩm về, mà thu hoạch của Trình Trình ở bên sông cũng không hề thua kém.
Đường Thiên Trạch dạy thằng bé xong, Trình Trình nhìn cái đã thấy có cá cắn câu rồi, nhưng nó lại vội vàng quá, lúc nhấc cần lên thì cá đã chạy mất rồi.
Bởi vì cá có một thói quen, đó là khi bắt đầu chúng sẽ ngậm rồi nhả thức ăn ra hai lần.
Sau vài lần thất bại, thằng bé cũng đã nắm được quy luật, nên sau đó việc câu cá càng lúc càng thuận lợi.
Trình Trình đã nắm được kỹ thuật câu cá, cái xô bên chân thằng bé từ có một con đến hai con, mấy tiếng sau cũng phải có đến năm con cá to bằng bàn tay rồi.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Buổi chiều hôm nay, sau khi ba con Bắc Minh Thiện và Dương Dương đi chưa được nửa tiếng, mấy người trốn trong lều ngủ đã bị Đường Thiên Trạch đưa người đến gọi dậy rồi.
Bọn họ ai nấy đều cau mày, cầm hộp dụng cụ, đưa con cái vào rừng lang thang mấy vòng cho có lệ, hoặc cũng bắt chước mấy người câu cá, làm cần câu xong thì thả câu xuống nước, không thèm đặt cả mồi câu, làm tư thế như Khương Thái Công câu cá.
Trong lòng bọn họ biết rõ, cho dù là hoạt động gia đình, nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ cần tỏ vẻ đã bỏ công bỏ sức ra, cho dù có thu hoạch được gì hay không thì nhà trường cũng sẽ không thể để họ đói đâu.
Đường Thiên Trạch đương nhiên hiểu rõ trong lòng mấy người này nghĩ gì, nhìn dáng vẻ lười biếng chán nản của họ, anh ta cũng đành lắc đầu.
Thực sự không hiểu làm mấy hoạt động gia đình kiểu này rốt cuộc còn có bao nhiêu phần ý nghĩa.
Anh ta đi bộ men theo bờ sông, chăm chú nhìn mấy gia đình có thái độ khá nghiêm túc, bọn họ đại khái cũng đã có thu hoạch cho mình rồi.
Khi anh đi đến chỗ Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình, nhìn thấy cái xô nhỏ bên cạnh Trình Trình đã có mấy con cá rồi.
“Hehe, Trình Trình khá lắm. Nếu cháu không nói, người khác chắc chắn tưởng cháu là cao thủ câu cá đấy.” Đường Thiên Trạch khen ngợi thằng bé, đây không phải mà mấy lời khen hoa mỹ nói ra để dỗ trẻ con, mà là khen ngợi từ đáy lòng.
Chỉ là lúc anh ta khen Trình Trình, trong lòng cũng không nhịn được mà thở dài, đứa trẻ thông minh thế này sao lại là con của Bắc Minh Thiện chứ.
“Noton, anh quá khen rồi.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa rồi.
Cô bắt đầu lo lắng, mắt cứ nhìn mặt trời lặn dần, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Bắc Minh Thiện và Dương Dương đi ra từ trong rừng.
Không phải là hai ba con gặp chuyện gì rồi chứ, cô thực sự có dự cảm không lành.
Cố Hạnh Nguyên sốt ruột nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, bây giờ cũng muộn rồi, nhưng mà Dương Dương và ba nó vẫn chưa về. Tôi sợ là hai người họ có chuyện gì rồi, anh có thể phái người đi tìm hai ba con được không?”
Đường Thiên Trạch mặc dù không hi vọng Dương Dương xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh lại rất quý Dương Dương, cũng có thể coi là có duyên.
Nhưng về Bắc Minh Thiện, anh không mong anh ta có chuyện gì. Không phải vì chuyện gì khác, ân oán giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết, làm sao có thể để anh ta biến mất dễ dàng như thế được.
Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, cũng đã muộn rồi. Để tôi quay về sắp xếp rồi phái hai người đi tiếp ứng cho bọn họ. Cô Cố cũng đừng lo lắng quá, có lẽ bọn họ đã đang trên đường về rồi. Tôi nghĩ anh Bắc Minh có thể điều hành được cả tập đoàn lớn như Bắc Minh Thị thì chắc chắn anh ấy cũng có nhiều điểm xuất sắc hơn người.”
Cố Hạnh Nguyên nghe Đường Thiên Trạch nói vậy, trong lòng cũng đã vững tin hơn ít nhiều: “Hy vọng là thế.”
Đường Thiên Trạch quay người quay về lều của mình.
Rất nhanh sau đó, anh ta phái hai người đi, mang theo một số trang bị cứu trợ đơn giản, rồi đi vào trong rừng.
Lúc này thổ hào sáu ngón cũng dẫn theo con trai hắn từ trong rừng đi ra.
“Ấy, mấy người đi đâu đây?” Thổ hào sáu ngón hỏi hai người kia.
Một trong số hai người trả lời: “Có một cặp ba con bây giờ vẫn chưa ra khỏi rừng, chúng tôi phải vào tìm họ. À đúng rồi, lúc hai người đi ra có nhìn thấy họ không?”
Thổ hào sáu ngón nghe thấy thế, 80% chắc chắn rằng cặp đôi ba con mất tích kia chính là những người đã cá cược với ba con họ.
Ông ta không nhịn được cười khinh khỉnh, nhún vai trả lời: “Chúng tôi không thấy, chắc hẳn là bọn họ bị lạc rồi, hoặc trước đó do bọn họ cá cược với chúng tôi, bây giờ sợ thua nên không dám lộ mặt nữa rồi.”
Ông ta nói rồi quay sang đứa con trai đứng bên cạnh, nhìn nhau cười.
Thực ra sau khi ba con thổ hào sáu ngón vào rừng cũng không đi xa. Từ đầu đến cuối chỉ loanh quanh tìm thức ăn trong phạm vi có thể nhìn thấy khu cắm trại mà thôi.
Mặc dù ở gần khu cắm trại, nhưng họ cũng không ở lại lâu. Một là bọn họ cũng không thích thú đi thực hiện mấy hoạt động nhàm chán thế này, hai là bọn họ vô cùng may mắn, khi họ chuẩn bị từ bỏ để quay về khu cắm trại thì bất ngờ phát hiện ra được chỗ có nấm.
Bọn họ chẳng nói gì đã bỏ chỗ nấm đó vào trong túi.
Có túi đồ này ở đây, bọn họ biết ba con Bắc Minh Thiện dù có đi vào sâu trong rừng cũng chưa chắc đã tìm được gì ăn.
“Con trai, xem ra lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi. Đừng tưởng hai ba con họ ra vẻ này kia, trên xe còn không nhường chỗ cho con nữa. Sau này bọn họ đều là em trai của con, nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận. Nào, chúng ta về ngủ một lúc đã, sau đó tối ba sẽ chuẩn bị cho con nghi thức nhận em trai.” Thổ hào sáu ngón còn cao hứng ngân nga một giai điệu.
Sau khi hai người được Đường Thiên Trạch phái đi vừa vào rừng chưa được lâu, Bắc Minh Thiện đã đưa Dương Dương đi theo một đường khác quay về rồi.
Bắc Minh Thiện lại lấy lại vẻ mặt như cũ rồi, nhưng Dương Dương thì mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Trên vai thằng bé vác một cái túi đầy ự, trên eo còn đeo súng cao su do Bắc Minh Thiện làm.
“Mẹ ơi...” Dương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đợi ở bên bờ sông, nhưng vẻ mặt lại có chút sốt ruột.
Lúc đó Trình Trình đã thu cần câu lại, thằng bé đang đếm lại chiến lợi phẩm cả buổi chiều của mình.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy giọng của Dương Dương, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Cô quay đầu lại nhìn, khắp người Dương Dương bẩn thỉu lấm lem, ngoài bùn đất ra, trên đầu và người còn dính chút mảnh vụn cành cây nữa.
Phía sau Dương Dương, Bắc Minh Thiện đang bước đi không nhanh cũng không chậm.
Cái tên Bắc Minh Nhị này đúng là giỏi giả vờ, người anh cũng không sạch sẽ hơn Dương Dương là mấy, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn chứ ưỡn ngực cao đầu, bước đi như một người mẫu nam, tiến về phía cô.
Đợi đến khi hai người bọn họ bước tới trước mặt cô, Cố Hạnh Nguyên liền bày ra vẻ mặt căng thẳng, nhìn hai ba con: “Hai ba con chơi chán rồi mà còn không biết đường về à, vừa nãy Noton đã phái người đi tìm hai ba con rồi đấy.”
Bắc Minh Thiện nghe vậy thì cười lạnh: “Anh ta có thể tốt bụng phái người đi tìm bọn anh thế sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.”