Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 418: Chương 418: Bắc minh nhị có tay nghề




Thành phố A là một thành phố lớn, khắp nơi ngựa xe như nước. Chất lượng không khí vô cùng tệ, thỉnh thoảng còn có bụi mù.

Thậm chí nghe nói có người từ nước ngoài về, vẫn giữ thói quen chạy bộ tập thể dục mỗi sáng, nhưng không bao lâu sau đã chết.

Ngày nào cũng nhìn chỉ số ô nhiễm do cục khí tượng công bố, thật sự làm người ta muốn bỏ trốn.

“Thế nào, không khí nơi này rất trong lành đúng không.” Đường Thiên Trạch đi đến cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên mở mắt nhìn anh: “Nơi này đúng là không tệ, không hổ danh là người thường xuyên vào Nam ra Bắc, chỗ thế này mà anh cũng có thể tìm được.”

“Ha ha, thật ra nơi này tôi cũng chỉ vô tình phát hiện thôi. Sau này nếu thích tôi sẽ kể cho cô nghe.”

Đường Thiên Trạch nói, xoay người đi vào bãi đất trống nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi đã đặt lều trại của mọi người ở bên cạnh rừng cây rồi, lát nữa mọi người đến đó lấy. nhưng mà tôi phải thông báo cho mọi người biết, số lượng lều trại không quá nhiều, có lớn có nhỏ, loại nhỏ có thể ở riêng, loại lớn thì phải ở chung với nhau.”

Mọi người nghe vậy, làm sao còn nghỉ ngơi gì nữa, nhanh chân giành một cái lều rồi tính tiếp. Họ đều là những người có mặt mũi, để tránh việc không cõ chỗ ở phải muối mặt chen chúc với người khác.

Hai đứa nhóc Trình Trình và Dương Dương chạy nhanh nhất, chạy vào rừng cây rồi, Dương Dương vừa vào đã ưng ngay một cái túi lều lớn: “Chúng ta lấy cái này đi. Nhưng mà lớn quá, em giúp anh, lát nữa anh lại lấy giúp em và mẹ.”

Trình Trình nhìn thấy đúng là không nhỏ, lập tức giúp đỡ Dương Dương, hai người kéo túi vải bước từng bước một đi về phía đất trống.

“Mẹ ơi, mẹ xem bọn con tìm được gì nè.” Cố Hạnh Nguyên nghe hai đứa nhóc gọi cô, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Dương Dương và Trình Trình đang vất vả kéo một cái túi lớn đi về hướng này.

Cô vội vàng chạy lại chỗ hai cậu bé.

Lúc này, Bắc Minh Thiện cũng đã nhìn thấy bọn họ, cũng đang bước đến gần.

“Mẹ, cái này đặt ở đây trước, bọn con lại tìm cho mẹ thêm cái nữa.” Dương Dương nói xong, lại chạy vào rừng cây cùng Trình Trình.

Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua túi đựng lều: “Em với Trình Trình dùng cái này đi.” Nói xong, anh xách túi đựng lều đi đến một mảnh đất trống khá bằng phẳng cách con sông nhỏ không xa.

Anh nhìn địa thế nơi này, cực kỳ bằng phẳng, rất thích hợp để dựng lều.

Vì vậy anh đặt túi đựng lều xuống nơi này.

Cố Hạnh Nguyên đi theo sau anh, tuy cô không thích một số hành động và thái độ cư xử của Bắc Minh Thiện, nhưng mà cô cũng hiểu anh không có ác ý gì, chỉ là quá nhạy cảm mà thôi.

Anh cong lưng, mở dây kéo ra, lấy linh kiện trong lều vải ra ngoài, tiện tay quăng luôn tờ hướng dẫn lắp ráp lều ra ngoài.

“Nè, nếu anh quăng cái này đi, anh có biết dựng lều thế nào không?”

Cố Hạnh Nguyên hỏi anh câu này cũng là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Bắc Minh Thiện tự tay làm gì cả, trừ tự tay giải quyết sinh hoạt cá nhân mỗi ngày ra, rất hiếm khi nhìn thấy anh tự tay làm chuyện gì khác.

Hơn nữa nhìn bộ quần áo anh đang mặc, là một bộ đồ vest sang trọng đắt tiền, hoàn toàn không thích hợp với nơi cắm trại dã ngoại, giống như khách quý đến nơi này tham dự buổi lễ cắt băng khai trương hơn. Cứ như cắt băng đỏ xong anh sẽ lập tức leo lên xe rời khỏi nơi này.

Bắc Minh Thiện không hé răng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Cố Hạnh Nguyên, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu lắp ráp lều trại.

Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương hai tay trống trơn từ rừng cây lại đây.

“Hai cục cưng làm sao vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn hai đứa nhó nhăn mặt, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Người ta lấy lều hết rồi. Chú xinh đẹp cũng thật là, ngay cả lều cũng không nỡ bỏ thêm vài cái. Xem ra tối nay con phải ăn ngủ ngoài trời với lão ba chim chết rồi.” Dương Dương nói, khom lưng nhặt một hòn đá ném vào con sông nhỏ.

Thật ra, gọi nó là con sông, nhưng nó chỉ rộng hơn mấy con suối nhỏ trong núi một chút, từ mức độ trong suốt của nước và việc có thể nhìn thấy rõ những hòn đá trong lòng sống mà đoán, chắc cũng không quá sâu.

Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương cười nói: “Mẹ sẽ không để con ăn ngủ ngoài trời trong núi đâu, nhưng mà ba con thì khó nói rồi.”

Nói xong còn liếc nhìn chỗ Bắc Minh Thiện.

Chỉ thấy anh vẫn đưa lưng về phía cô, hai tay liên tục bận rộn.

Hơn mười phút sau, một cái lều trại đã dần thành hình trong tay anh.

“Woa, cái lều này của chúng ta lớn hơn của mấy người khác nhiều.” Dương Dương đứng trước cửa lều nhìn thử, sau đó lại đi so sánh với lều của những người cách đó không xa.

Thật ra cậu bé nói không sai, đây đúng là lều lớn nhất.

Đây là một cái lều có màu sắc ngụy trang, sáu cây đinh làm trụ được đóng chặt xuống dưới mặt đất.

Lều này to gấp rưỡi những cái lều của người khác, đừng nói là bốn người ở, cho dù sáu người cũng không có vấn đề gì cả.

Bắc Minh Thiện dùng đá lớn đóng cây đinh cuối cùng vào đất, duỗi tay lấy vào túi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt đi.

Sau đó đứng dậy, lui ra sau hai bước, thưởng thức tác phẩm của bản thân.

Cố Hạnh Nguyên đi đến phía trước lều, thò tay hơi lắc lư một chút, mấy cây trụ lều không hề nhúc nhích, có vẻ rất vững chắc.

Thật là không ngờ bm Nhị lại còn có tay nghề dựng lều như thế này nữa.

Thấy mặt anh đầy mồ hôi, cô cầm một chai nước trong túi xách tay ra đưa cho Bắc Minh Thiện: “Có phải mấy người học kiến trúc bọn anh đều bắt đầu từ việc dựng lều không.”

Bắc Minh Thiện đưa tay cầm nước, mở nắp ngửa đầu uống vài ngụm, sau đó nhìn Cố Hạnh Nguyên bằng ánh mắt khinh thường nói: “Khi còn nhỏ tôi từng tham gia trại huấn luyện quân đội nhí.”

Nói xong, anh đặt bình nước xuống mặt đất, xoay người cầm túi đựng lều, cúi người bước vào lều.

Những người khác cũng nhanh chóng dựng lều xong, ngay cả tên nhà giàu sáu ngón tay vênh váo kia cũng đã dựng xong cái lều nhỏ tí của anh ta, anh ta nhìn “tác phẩm” của bản thân, tự giễu nói: “Haizz... Mấy năm rồi không có xuống mỏ, lục nghề rồi.”

Đưa mắt nhìn ra xa, trên thảm cỏ xanh mướt, từng ngôi lều có màu sắc rực rỡ được dựng lên. Có lớn có nhỏ, có một vài người không lấy được lều cũng đã làm quen với nhưng người khác, hai gia đình ở chung với nhau.

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã dựng lều của anh xong, anh thay một bộ quần áo rằn ri bước ra ngoài, gương mặt điển trai kết hợp với bộ quần áo rằn ri siêu ngầy, làm cho anh có vẻ oai hùng hơn.

Dạo sơ một vòng quanh những lều trại mọi người dựng lên, có một số công trình bả đậu, anh chạm nhẹ vào đã sụp, người kia cũng chỉ ủ rũ cúi đầu dựng lại lần nữa.

Khi anh đến trước lều của Cố Hạnh Nguyên, kiểm tra xong rồi khen ngợi gật đầu: “Cô Cố, trông cô yếu đuối như thế, không ngờ cô lại dựng lều giỏi đến vậy.”

Cố Hạnh Nguyên cười mỉm nói: “Đây không phải do tôi dựng.”

Mới nói đến đây, Bắc Minh Thiện đã xách một cái túi không, đẩy tấm bạt của lều lên, bước ra.

Anh thấy Đường Thiên Trạch đứng ở đây, tâm trạng vừa mới tốt lên một chút, mặt lập tức lại căng chặt lại.

Đường Thiên Trạch nhìn thấy nhưng lại không quá để ý đến: “Xem ra được cao thủ giúp đỡ. Nhưng mà hình như không có lều dư để vị cao thủ này ở rồi.”

“Sao lại không có chỗ ở, tôi thấy chỗ này cũng không tệ.” Bắc Minh Thiện không đợi Cố Hạnh Nguyên nói gì, chính anh đã tự quyết định sẽ ở lại đây.

“Một nam một nữ tuy đều dẫn con cái theo, ở chung với nhau vẫn không ổn lắm, cũng đừng để bất cứ tai tiếng gì được truyền ra từ chỗ của tôi, làm hư danh dự của chủ tịch Bắc Minh...” Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Thiện nói.

Cố Hạnh Nguyên hơi xấu hổ nói với Đường Thiên Trạch: “Noton, không sao, dù sao anh ta cũng không phải người xa lạ gì, là ba của hai đứa con tôi.”

Sao Đường Thiên Trạch không biết được, anh đã điều tra kỹ càng toàn bộ thông tin về Bắc Minh Thiện.

Nhưng anh vẫn giả vờ bừng tĩnh nói: “Ồ, thì ra là thế, là gia đình bốn người à, vậy thì thú vị thật.”

Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày nhìn Đường Thiên Trạch, lúc này anh ta cũng đang nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh hai người lại nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc.

Lúc này, Dương Dương vui vẻ chạy đến cạnh Đường Thiên Trạch, đưa tay túm góc áo anh: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú mới dạy con nướng cánh gà vậy.”

Bị Dương Dương chạy đến quấy rối, Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua Dương Dương, sau đó đưa tay khẽ vỗ đầu cậu bé: “Con cứ yên tâm đi, cũng đã đến nơi này rồi, còn sợ chú không dạy cho con sao.”

Lúc này, người đứng bên cạnh anh nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Noton, cũng trễ lắm rồi.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, xoay người đi đến vị trí trung tâm của bãi cỏ, phất tay với mọi người, trợ lý của anh đưa cho anh một cái loa.

“Các bạn nhỏ và các vị phụ huynh, trại hè gia đình lần này chính thức được bắt đầu. Tối nay, lãnh đạo nhà trường sẽ đến thăm hỏi chúng ta. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi mọi người là, mọi người đã đói bụng chưa?”

“Đói, tôi sắp chết đói rồi. Các anh làm hoạt động này, thu hết hành lý và điện thoại của bọn tôi, sao lại không chuẩn bị chút đồ ăn nào vậy?” Người nói chuyện là tên nhà giàu sáu ngón kia.

Đường Thiên Trạch cười cười: “Thú vui lớn nhất của cắm trại dã ngoại là gì, đương nhiên là tự tìm thức ăn, tự mình nấy nương mới càng thú vị. Các vị phụ huynh có thể dẫn theo con em mình, đi tìm kiếm thức ăn trong rừng rậm. Nhưng xin hãy yên tâm, chúng tôi đã kiểm tra nơi này rồi, sẽ không có những động vật nguy hiểm như rắn độc. Vì để mọi người có thêm chút sức lực.”

Nói đến đây, anh vẫy tay với người bên cạnh.

Trợ lý của anh ôm một cái thùng đứng cạnh, đặt thùng xuống đất.

Đường Thiên Trạch chỉ cái thùng kia: “Đây là chút lương khô chuẩn bị cho mọi người ngày hôm nay, ăn xong mới có sức để tham gia các hoạt động tiếp theo.”

Nói xong, anh bảo trợ lý ôm thùng, phát cho mỗi người một bịch bánh nén khô, một bịch khô bò và một chai nước khoáng.

“Nè, cái anh tên Noton kia. Chúng tôi đến dẫn con tham gia hoạt động, không phải đến đây để tập huấn quân sự, bảo bọn tôi tự dựng lều cũng thôi đi, bây giờ lúc bọn tôi đói lả chỉ phát cho bọn tôi chút thức ăn thế này, cái này hơi quá đáng rồi.”

Đường Thiên Trạch nghe có người khó chịu, hơi cong môi nói: “Để phụ huynh dẫn theo con em tiếp xúc với thiên nhiên. Mà phương pháp tiếp xúc thân mật nhất là tự tìm kiếm thức ăn từ trong thiên nhiên. Những thứ tôi cung cấp chẳng qua là để mọi người đỡ đói.”

“Hừ, nói hay như thế, còn không phải là săn thú sao. Năm nào tôi cũng đều dẫn con sang châu Âu săn thú, việc này đối với bọn tôi chỉ là việc nhỏ. Còn nói nhảm mãi làm gì, mau đưa súng săn cho bọn tôi đi.” Một người khác đứng trước cửa lều, hai tay ôm ngực, mặt mày khinh thường nhìn Đường Thiên Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.