Trong lúc Đường Thiên Trạch và Dương Dương đang tiến hành nướng thịt dê thì bên này Bắc Minh Thiện cũng đã cho gà rừng và nấm vào nồi hầm.
Cuộc thi tài nấu ăn giữa Bắc Minh Thiện và Đường Thiên Trạch đang diễn ra sôi nổi.
Dương Dương và Trình Trình chia nhau ra giúp đỡ bên cạnh bọn họ.
Ngay trước khi Đường Thiên Trạch nướng hết thịt dê thì mấy món ăn của Bắc Minh Thiện đã làm xong và bày sẵn lên bàn.
“Chặc chặc...Đúng là món ngon mà.” Hiệu trưởng đứng trước bàn, ngửi mùi thơm của món ăn thơm nức mũi.
Những người vây xung quanh Bắc Minh Thiện cũng bắt đầu nịnh nọt: “Chủ tịch Bắc Minh đúng là có tài mà giấu, thật sự rất đáng khâm phục.”
Bắc Minh Thiện lại không trúng chiêu trò này của bọn họ, anh tắt lửa và xoay người rời khỏi kệ bếp.
Đúng lúc này liền nghe được tiếng của Dương Dương cách đó không xa đang học lời thoại trong tiểu phẩm trên truyền hình: “Nướng chín rồi, nướng chín rồi. Dê nướng chính tông nóng hổi mới ra lò đây, bảo đảm các người ăn một miếng sẽ muốn ăn thêm miếng nữa...”
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, Đường Thiên Trạch đặt thịt dê nướng hoàn chỉnh lên bàn.
Người xem xung quanh nhìn thấy dê nướng nguyên con này, cả thân dê vàng rượm, hơi nóng bốc lên nghi ngút còn tỏa ra mũi thơm ngập mũi, khiến ai cũng gật đầu khen không dứt miệng.
Một lúc sau, các món ngon mà hai bên làm đã được dọn lên bàn. Ngoài ra hiệu trưởng còn yêu cầu đầu bếp mà ông ta mang theo làm thêm một vài món ăn kèm. Một mặt là để tô điểm thêm, mặt khác là do có quá nhiều người, nếu không làm thêm sợ là không đủ chia.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trời cũng đã nhá nhem tối.
Đường Thiên Trạch cũng yêu cầu trợ lý của mình thắp sáng mấy nhánh cây được dựng thành đống lửa trại bên bờ sông trước đó.
Màn đêm bao trùm trong thung lũng, nhưng nhờ có đống lửa này khiến cho không gian xung quanh không còn cảm giác tối tăm nữa.
Món gà rừng hầm nấm và cá sóc của Bắc Minh Thiện và dê nướng nguyên con của Đường Thiên Trạch được mọi người khen ngợi không dứt. Không phải mọi người muốn bợ đỡ ai mà tất cả đều là tiếng lòng của bọn họ.
Mặc kệ ban ngày bận túi bụi, hay uể oải lười biếng, lúc này ai cũng đã đói đến nỗi lưng dán vào ngực rồi, cho nên chẳng mấy chốc thức ăn trên bàn không còn sót lại bao nhiêu.
Cố Hạnh Nguyên bưng bát của mình nhưng không ngồi cạnh đống lửa cùng mọi người mà là tìm một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống.
“Mẹ, sao mẹ không qua đó ăn cùng mọi người? Đợi lát nữa bọn họ sẽ cướp sạch thức ăn cho mà xem.” Dương Dương cầm một miếng dê nướng đi tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn Dương Dương: “Hôm nay con biểu hiện rất tốt, rất đáng khen.” Nói xong cô ôm cậu bé vào lòng hôn lên khuôn mặt tròn mũm mỉm của cậu.
Lập tức Dương Dương vui như nở hoa: “Mẹ, lâu rồi mẹ không có khen con như thế.”
“Đó là vì em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến mẹ hài lòng ngoại trừ việc gây phiền phức.” Lúc này, Trình Trình cũng bưng một cái bát nhỏ đi tới.
“Trình Trình nói không sai, đến đây để mẹ hôn một cái nào... Ừm...” Cố Hạnh Nguyên cũng cho Trình Trình một nụ hôn ngọt ngào.
“Vậy còn tôi thì sao? Mấy thứ hôm nay đều là do tôi dẫn theo Dương Dương làm ra đấy, nhất là con gà rừng kia. Tại sao em không biểu đạt hết vậy?” Giọng nói lạnh lùng này vừa thốt ra lập tức khiến thân thể của ba mẹ con không khỏi run lên.
Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Bắc Minh Thiện đứng phía sau ba người bọn họ, đã vậy anh lặng lẽ đến từ lúc nào cũng không ai để ý.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu, nhưng thái độ đối với anh không tốt giống như đối với hai đứa bé. Cô liếc mắt nhìn anh: “Còn về anh à.. Cút sang một bên đi. “
“...”
Bắc Minh Thiện hơi chau mày. Tuy anh đã đoán được phản ứng của Cố Hạnh Nguyên nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.
Anh giống như một đứa bé gặp thất bại, mang theo vẻ mặt lạnh căm căm đi vào lều vải.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, tiếng người ầm ĩ dần dần trở nên thưa thớt, thật ra lúc này cũng chưa muộn lắm nhưng do cả ngày mệt nhọc lại thêm lúc tối ăn uống no say nên khiến cho mọi người ai cảm thấy uể oải.
Những thân cây đã cháy hết, thung lũng sôi động bắt đầu trở nên yên tĩnh khi ngọn lửa trại dần tắt.
Lúc này trong thung lũng, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ, tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc.
Cố Hạnh Nguyên một tay chống đầu nằm trong lều.
Mặc dù lều vải dù có lớp vải chống thấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của lớp cỏ dưới thân.
Trước mặt cô, Trình Trình và Dương Dương đã say giấc trong túi ngủ của mình.
Không có ánh đèn neon rực rỡ, không có tiếng xe cộ ồn ào như ở thành phố, nơi này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy cơ thể và tâm trí được giải phóng, hoàn toàn thư giãn.
Cảm giác này tương tự như lúc ở trong trang trại của cô Phương.
Cô ngáp một cái, mượn ánh trăng lọt qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy lúc này trong lều vải chỉ có ba mẹ con cô, không hề có bóng dáng của Bắc Minh Thiện.
Vốn dĩ lúc ăn cơm rõ ràng cô đã thấy Bắc Minh Thiện đi vào lều vải, nhưng lúc này không biết anh lại đi ra ngoài vào lúc nào rồi.
Đã muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu được chứ? Cố Hạnh Nguyên hơi lo lắng cho anh nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mặc kệ anh. Dù sao anh cũng không phải là trả con, huống chi hôm nay cho dù anh có đi sâu vào rừng thì cũng vẫn có thể trở về an toàn.
Cho dù mọi người ở đây có chuyện thì anh cũng sẽ không sao. Bỏ đi, mặc kệ anh. Mạc Hạnh Nguyên dứt khoát chui vào túi ngủ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...
Lúc này, ở bìa rừng cách chỗ cắm trại không xa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng, phía trên đầu anh là ánh trăng sáng đang chiếu xuống thung lũng.
Ánh trăng sáng rực, kéo cái bóng của người đàn ông trở nên rất dài.
Người đàn ông đó chính là Bắc Minh Thiện.
Tuy bóng đêm yên tĩnh vắng lặng nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cành cây bị giẫm nát.
“Ha ha, không ngờ chủ tịch Bắc Minh lại còn có nhã hứng đứng ở đây ngắm trăng nữa đấy.”
Bắc Minh Thiện không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đứng sau lưng là Đường Thiên Trạch: “Anh cũng vẫn chưa ngủ, không phải là đến đây để ngắm trăng đấy chứ?”
Đường Thiên Trạch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thiện cười lạnh lùng: “Tôi cũng không có nhã hứng và rảnh rỗi như chủ tịch Bắc Minh. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Bắc Minh Thiện chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn Đường Thiên Trạch lóe lên hai vệt sáng lạnh lẽo.
“Chủ tịch Bắc Minh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?” Đường Thiên Trạch tỏ vẻ thảnh thơi đi về trước mấy bước.
“Rốt cuộc mục đích anh đến gần bọn họ là gì?” Bắc Minh Thiện không có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu động cơ của Đường Thiên Trạch cho nên anh hỏi thẳng.
“Bọn họ trong miệng của chủ tịch Bắc Minh là ai? Cố Hạnh Nguyên hay là hai đứa bé? Ha ha, tôi chỉ là tình cờ gặp gỡ bọn họ. Trên đường đưa bọn họ về nhà quen biết nhau mà thôi.” Đường Thiên Trạch nhìn ra được Bắc Minh Thiện rất lo lắng cho ba người bọn họ.
Bắc Minh Thiện híp mắt lại. Đường Thiên Trạch càng nói hờ hững như vậy càng tồn tại mục đích nhất định: “Đừng phủi sạch bản thân như vậy. Vẫn là câu nói cũ, cách bọn họ xa một chút, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”
“Đúng là nhìn không ra, người luôn thờ ơ lạnh lùng như Bắc Minh Thiện mà bây giờ lại có tình người rồi đấy. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang phấn khích, vẫn chơi chưa đã. Nếu anh khiến tôi cuống lên thì tôi không thể bảo đảm sự an toàn của bọn họ đâu.”
Bắc Minh Thiện vừa nghe vậy, hai mắt híp lại: “Anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Từ nhỏ đến lớn tôi không sợ nhất chính là bị người khác uy hiếp.”
Đường Thiên Trạch cười lạnh lùng: “Ồ? Vậy thì anh thử tìm xem rốt cuộc mấu chốt của tôi ở đâu? Nếu may mắn, bọn họ có thể yên ổn thêm vài ngày.”
“Tôi cảnh cáo anh nếu anh dám động đến nửa sợi tóc của bọn họ tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Nói xong, Bắc Minh Thiện bất ngờ vung tay lên đánh Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch không biết có để ý không, càng không biết anh ta có đề phòng hay không.
Chỉ nghe được “Bốp...” một tiếng, chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Thiện đã đấm lên tay Đường Thiên Trạch.
“Chậc chậc chậc... Tôi biết thế nào anh cũng sẽ giở chiêu này. Thật không ngờ, tôi luôn cảm thấy dù có gặp bất cứ chuyện gì anh vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ có vẻ như anh không còn là Bắc Minh Thiện mà tôi từng biết nữa rồi? Sao anh lại có thể hấp tấp như vậy chứ? Đây là điều tối kỵ với những người làm việc lớn đấy.”
Đường Thiên Trạch buông nắm đấm của Bắc Minh Thiện ra, khẽ phủi tay: “Chỉ có điều tôi sẽ không giống anh, tôi đủ bình tĩnh. Vì vậy, tôi nhất định sẽ có thể đánh bại anh. Những gì anh nợ tôi tôi sẽ lấy lại từng thứ một, không chỉ vậy mà còn đòi thêm chút lãi nữa.”
Bắc Minh Thiện thu hồi nắm đấm, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh đây là có ý gì?” Anh chợt nghĩ đến người trên chiếc xe Audi màu trắng mà anh nhìn thấy ở tầng hầm của khách sạn Night Demon.
“Có phải anh là người lái xe ngang qua tầng hầm khách sạn hôm đó không?”
Khi Bắc Minh Thiện hỏi câu này, anh đã dự đoán Đường Thiên Trạch có thể sẽ không thừa nhận. Dù sao thì chuyện này cũng đã gây xôn xao dư luận.
Nếu thừa nhận thì rất có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Không ngờ, Đường Thiên Trạch lại dứt khoát gật đầu: “Anh có ánh mắt rất tốt. Quả thật hôm đó tôi có xuất hiện ở hiện trường tai nạn. Tôi vốn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy tâm trạng của anh không được tốt, tôi chỉ đành lái xe rời đi mà thôi. Sau đó tôi cũng là tôi xem báo mới biết được chỗ đó của anh xảy ra án mạng rồi hơn nữa tôi còn biết từ sau ngày hôm đó, anh còn làm ra những chuyện mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ làm, đến cuối cùng vì một chuyện nhỏ như hạt vừng mà phải ra tòa. Nhưng càng khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là anh vậy mà lại thua kiện.”
Nói tới đây anh ta không khỏi lắc đầu.
Bắc Minh Thiện đúng là càng nghe càng tức, nắm đấm bị anh siết chặt đến nỗi kêu lên “răng rắc”: “Anh nói chuyện này là có ý gì? Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy chuyện kia là do anh làm rồi. Có chuyện gì thì anh cứ nhắm vào tôi là được. Anh ra chiêu nào tôi sẽ tiếp chiêu đó, chứ đừng làm những chuyện lén lút như vậy.”
Đường Thiên Trạch xua tay: “Bắc Minh Thiện, anh nghe cho rõ đây, tôi chỉ là đi ngang qua đó nhưng tôi không thừa nhận chuyện hôm đó là do tôi làm. Nếu anh cho là như vậy thì lấy chứng cứ ra đây.”
Anh ta vừa nói xong hai tia chớp bắn ra từ chân trời cách đó không xa khiến bầu xanh thẳm lóe lên sáng ngời.
Tiếp theo từ phía xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang.
Đường Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn rừng cây xung quanh, vẻ mặt vừa rồi hoàn toàn thay đổi.
Anh ta hơi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên hơi căng thẳng.
Sau đó anh ta quay đầu lại nói với Bắc Minh Thiện: “Tôi không có thời gian để ở đây đôi co với anh. Nếu anh không muốn cô Cố và hai đứa con của anh xảy ra chuyện thì mau kêu bọn họ dậy, dẫn bọn họ rời khỏi nơi đây, nếu không anh sẽ hối hận.”
Bắc Minh Thiện lại không bị trúng trò này của Đường Thiên Trạch: “Anh đừng nghĩ việc đã bại lộ thì tìm cơ hội chạy trốn. Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ hơn nữa tôi sẽ khiến anh trả giá nặng nề!”
Đường Thiên Trạch dường như không coi trọng lời nói của Bắc Minh Thiện, anh ta vừa chạy vội về phía chỗ cắm trại vừa nói: “Được đó, cho dù anh có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ tiếp đến cùng!”
Nói xong, anh ta gõ lên cửa lều mỗ chỗ anh ta đi ngang qua: “Dậy, mau thức dậy thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị sơ tán khỏi đây!”