Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 486: Chương 486: Bắc minh tổng không nể mặt




Thật ra thì ở trong lòng của cô, đối với việc Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long người nào có thể thắng thật sự rất mâu thuẫn, nhưng mà lại không quan trọng.

“Luật sư Cố, bây giờ cô tuyên bố kết quả đi.” Lúc này Tất Hòa mở miệng nói.

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc nãy đã trải qua sự lựa chọn của tổng giám đốc, tôi tuyên bố kết quả thay cho ông ấy, phương án được tuyển chọn để trở thành phương án cuối cùng của cao ốc tập đoàn GT đó chính là...”

“Em không cần phải nói nữa, tôi nhận thua!” Bắc Minh Diệp Long giơ tay lên ngăn cản Cố Hạnh Nguyên lại.

Anh ta là thật lòng không muốn nghe thấy từ trong miệng của Cố Hạnh Nguyên nói ra tên của Bắc Minh Thiện.

Lúc này khóe miệng của Bắc Minh Thiện hơi cong lên, thắng lợi như vậy đối với anh mà nói giống như là người lớn chơi đùa với trẻ nhỏ, dễ như trở bàn tay.

Cố Hạnh Nguyên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Bắc Minh tổng, tổng giám đốc mời anh đi đến chỗ của ông ấy một chuyến, thương lượng vấn đề khởi công.”

Bắc Minh Thiện đứng dậy khoác tay nói: “Trò chơi đến đây là kết thúc, tôi không có thời gian trao đổi bất cứ chuyện gì với ông ta, nếu như ông ta có hứng thú, vậy thì cứ nói với trợ lý đặc biệt của tôi đi.”

Nói xong, Bắc Minh Thiện quay người đi ra khỏi chỗ ngồi, sau đó vỗ vỗ vào bả vai của Hình Uy: “Cậu ở lại thương lượng với bọn họ chút đi, tôi đi về trước nhà.”

“Bắc Minh tổng...” Tất Hòa cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, trừ cái đó ra thì còn mang theo tức giận.

Mặc dù là tên tuổi của tập đoàn GT không vang dội như là Bắc Minh thị ở đây, nhưng mà dù sao cũng là một công ty lớn xuyên quốc gia, là nhân viên của tập đoàn GT, đương nhiên là anh ta phải đứng ở bên phía tổng giám đốc của anh ta. Đối với việc Bắc Minh Thiện coi thường tổng giám đốc của bọn họ, anh ta thấy không vừa mắt.

“Giám đốc Tất.” Cố Hạnh Nguyên nhẹ lắc đầu với anh ta, ý là kêu anh ta không nên tức giận.

Sau đó lại nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, chẳng lẽ là trao đổi với tổng giám đốc của chúng tôi thì sẽ làm anh mất giá à? Cứ như vậy thì chuyện hợp tác sau này giữa hai tập đoàn của chúng ta sẽ mang theo rất nhiều tai họa ngầm.”

Bắc Minh Thiện quay người lại nhìn Cố Hạnh Nguyên, mỉm cười nói: “Luật sư Cố, thật ra thì tôi cũng không phải không đồng ý tiếp tục trao đổi với ông ta, chẳng qua là tôi không muốn nhìn thấy người khác mà thôi.”

Câu nói này làm cho Tất Hòa và Bắc Minh Diệp Long lập tức cảm thấy kinh ngạc, ở đây có mấy người đâu chứ, hơn nữa chẳng qua chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai tổng giám đốc mà thôi, làm gì còn có người thứ ba?

Cho dù là Cố Hạnh Nguyên có mặt, đó cũng không phải là một chuyện bình thường à.

...

Chỉ có Cố Hạnh Nguyên mới là người hiểu câu nói này của Bắc Minh Thiện, người không muốn gặp nhất đó chính là người mẹ đã từng tổn thương anh, Dư Như Khiết.

Hợp tác với tập đoàn GT đã xem như là anh lùi một bước.

Anh biết là Mạc Cẩm Thành cũng không phải cố ý muốn để anh gặp Dư Như Khiết, bởi vì chỉ dựa vào hai bản vẽ thiết kế không có ký hiệu, nếu như ông ta cố ý chọn bản thiết kế của mình thì khả năng cũng chỉ có 50% mà thôi.

Anh cũng đã liếc qua bản thiết kế của Bắc Minh Diệp Long, quả thật có rất nhiều sai sót và khuyết điểm, tất nhiên đây cũng chỉ là vấn đề mà người trong nghề mới có thể biết được.

Phần lớn những người ngoài nghề chỉ nhìn thấy được vẻ bề ngoài và tính thực dụng.

Lúc trước Bắc Minh Thiện thiết kế thì đã cân nhắc đầy đủ những điểm này.

Bắc Minh Diệp Long cũng có thể suy nghĩ đến những chuyện này, vậy thì xem như phương diện khác có khuyết điểm đi nữa thì đoán chừng Mạc Cẩm Thành cũng sẽ chọn.

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, nếu không thì anh chờ tôi đi lên thương lượng với tổng giám đốc của chúng tôi một chút, cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Trong lòng của Tất Hòa thì lại vô cùng không vui, dựa vào cái gì và tổng giám đốc của mình phải bày ra tư thế khúm núm như vậy.

Nhưng mà dù sao chức vị của mình cũng thấp, nói dễ nghe thì là người phụ trách, nói không dễ nghe thì bất quá cũng chỉ là một người chạy việc vặt cho cấp cao mà thôi.

Hình Uy cũng không muốn để cho Bắc Minh Thiện phải thất lễ như vậy, dù sao anh cũng đại diện cho hình tượng của tập đoàn Bắc Minh thị.

“Ông chủ, anh chờ câu trả lời chắc chắn của cô đi.”

Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy một chút, lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên một chút, lông mày nhíu chặt lại suy nghĩ: “Được rồi, cô trở về nhanh một chút.”

Cố Hạnh Nguyên không dám trì hoãn, cũng không thể vì anh không chịu gặp dì Như Khiết mà làm trễ nải chuyện hợp tác của hai tập đoàn.

Lúc Cố Hạnh Nguyên gõ cửa phòng của Mạc Cẩm Thành một lần nữa, cửa mở ra cô đi vào trong.

Mạc Cẩm Thành vẫn ngồi ở trên ghế sofa như cũ, tư thế ưu nhã khoan thai, ở trên bàn trà trước mặt đã đặt ba tách trà, một đĩa hoa quả, cùng với hai đĩa bánh ngọt tinh tế.

Ông ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã trở về, lại nghiêng đầu qua nhìn sau lưng của cô một chút: “Hạnh Nguyên, sao có một mình con đến vậy, tại sao nhà thiết kế được chọn bản thiết kế lại không đến?”

“Ba nuôi, thật ra người mà ba chọn trúng chính là Bắc Minh Thiện, chỉ có điều là anh ta không muốn lên đây gặp ba.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, trên mặt lộ ra chút lúng túng.

Hình Uy gật đầu, ông ta là một người thông minh, sao không hiểu rõ được chứ. Thật ra thì cuộc nói chuyện giữa bọn họ Dư Như Khiết ở trong phòng ngủ cũng đã nghe được.

Bà bước ra từ trong phòng ngủ: “Cẩm Thành, chắc là Thiện không muốn nhìn thấy em, đã như vậy rồi, vì để không thể làm chậm trễ chuyện chính, em tránh đi một chút là được rồi, em ở trong phòng ngủ đóng cửa lại là được.”

Mạc Cẩm Thành nghe thấy Dư Như Khiết nói như vậy, ông ta cũng chỉ đành gật đầu, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Được rồi, gọi cậu ta lên đây đi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu quay người đi ra ngoài, trở lại phòng họp một lần nữa: “Bắc Minh tổng, tổng giám đốc của chúng tôi đã đồng ý và yêu cầu của anh, bây giờ anh có thể đi lên với tôi rồi.”

Bắc Minh Thiện do dự một chút, nhưng mà vẫn gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau đó anh lại nói với Hình Uy: “Cậu với chủ quản Bắc Minh chờ tôi ở sảnh dưới lầu, một chút nữa tôi xuống đây.”

Hình Uy gật đầu.

“Không cần đâu, tự tôi trở về cũng được.” Lúc này Bắc Minh Diệp Long không có tâm trạng để chờ anh.

Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Diệp Long một chút, âm thầm thở dài, vẫn là một đứa bé không chịu lớn.

Gặp phải một vài trở ngại liền bày ra bộ dạng giống như là toàn thế giới này đều nợ anh ta.

Thôi mặc kệ cậu ta đi.

“Vậy cậu chờ tôi ở dưới sảnh một lát.” Bắc Minh Thiện dặn dò Hình Uy, sau đó đi theo Cố Hạnh Nguyên đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành.

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng ấn chuông cửa, một lát sau cửa liền mở ra.

Mạc Cẩm Thành liếc mắt liền nhìn thấy Bắc Minh Thiện đi theo sau lưng của Cố Hạnh Nguyên.

“Quả nhiên Bắc Minh tổng đã ra tay.” Mạc Cẩm Thành vừa đi vừa mở miệng nói với bọn họ.

...

Cố Hạnh Nguyên quay người đóng cửa kỹ lại, sau đó kéo một cái ghế ra ngồi ở bên cạnh.

Bắc Minh Thiện và Mạc Cẩm Thành ngồi đối diện nhau.

“Mạc tổng, không biết là ông gọi tôi lên đây là có vấn đề gì?” Bắc Minh Thiện nói chuyện cũng không hề khách khí.

Mạc Cẩm Thành nở nụ cười nhìn Bắc Minh Thiện, chỉ tách trà ở trên bàn rồi nói: “Đã đến lâu rồi, uống chút nước ăn chút bánh đi.”

Bắc Minh Thiện khoác tay nói: “Mạc tổng, tôi không có thời gian dư dả giống như ông đâu, trên tay tôi còn có rất nhiều chuyện chờ tôi trở về để xử lý.”

“Nếu Bắc Minh tổng là một người luôn bận rộn, vậy thì tôi nói ngắn gọn thôi. Tôi công nhận phương án thiết kế của cậu, trừ cái đó ra thì tôi còn hi vọng Bắc Minh thị của các cậu có thể biến bản thiết kế này trở thành sự thật.” Mạc Cẩm Thành nói, sau đó nâng tách trà lên uống một ngụm, nhưng mà từ nãy đến giờ ánh mắt đều không hề rời khỏi Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện cũng nhìn Mạc Cẩm Thành, anh thờ ơ cười cười: “Cảm ơn sự ưu ái của Mạc tổng, là một cá nhân, tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện này.”

Lúc nãy Cố Hạnh Nguyên nghe thấy ba nuôi nói muốn giao công trình này cho Bắc Minh thị, cô liền nghĩ đến Bắc Minh Thiện chắc chắn sẽ không đồng ý.

Quả nhiên là anh lại từ chối ngay trước mặt.

Đối với câu trả lời chắc chắn như thế này, Mạc Cẩm Thành cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Chỉ có điều là ông ta vẫn ôm theo một hi vọng như lúc trước: “Bắc Minh tổng, tôi cảm thấy tập đoàn của hai chúng ta đã bắt tay với nhau rồi, vậy thì chuyện này đối với Bắc Minh thị của các người hay là tập đoàn GT của chúng tôi mà nói đều xem như là cả hai cùng có lợi.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Tôi vô cùng tán thành lời nói này của Mạc tổng, chỉ có điều là ông chỉ nghe nửa câu đầu của tôi.”

Anh trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Là một tổng giám đốc của một tập đoàn, không thể đặt ân oán cá nhân ở bên trong, nên tôi vẫn đưa ra quyết định đồng ý tiếp tục hợp tác với tập đoàn của các người.”

Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Bắc Minh Thiện đã gật đầu đồng ý, trên mặt của ông ta cũng hiện ra chút ý cười, cầm lấy tách trà: “Ở chỗ của tôi không có rượu, chúng ta cứ lấy trà thay rượu, uống cạn tách này.”

Vừa nói vừa ra hiệu cho Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, chúng ta cạn ly với nhau đi.”

Sau khi uống trà xong, Bắc Minh Thiện đứng dậy: “Mạc tổng, tôi còn có chuyện khác, xin đi trước.” Nói xong thì quay người rời đi.

Cố Hạnh Nguyên quay người lại nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thiện rời đi, anh thật sự không muốn ở đây lâu thêm một giây nào.

Lúc này cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Dư Như Khiết đi ra từ bên trong.

Ánh mắt của bà không mất mát hay là đau lòng giống như là một Cố Hạnh Nguyên đã tưởng tượng, mà nhìn rất thản nhiên.

Những năm gần đây bà cũng đã rất quen thuộc rồi.

Nhìn thấy Dư Như Khiết đi ra, Cố Hạnh Nguyên cũng vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, dì Như Khiết, nếu như không còn chuyện gì thì con cũng đi xuống đây.”

Nói xong thì cũng gấp gáp vội vàng rời đi.

Mạc Cẩm Thành không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc, không biết đứa con gái nuôi của ông rốt cuộc là có chuyện gì, bây giờ vừa nhìn thấy Dư Như Khiết thì cảm xúc trở nên không giống bình thường.

...

Bắc Minh Thiện bước xuống lầu, lúc đi qua đại sảnh thì Hình Uy đang ở nơi đó chờ anh.

Anh quét mắt nhìn ở trong góc của đại sảnh, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Diệp Long.

Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không phải là một đứa con nít, không cần phải đi quản lý cậu ta, anh lên xe trở về Bắc Minh thị.

Lúc anh vừa mới trở lại phòng làm việc thì Hình Uy lại nhận được cuộc gọi, là của Tất Hòa tập đoàn GT gọi tới, hẹn sáng ngày mai sẽ tổ chức một buổi lễ ký kết tại khách sạn Daredevil Empire, mời Bắc Minh tổng đến tham gia.

Sau khi Hình Uy đồng ý thì báo cho Bắc Minh Thiện.

Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong cũng chỉ nhẹ gật đầu: “ Bọn họ muốn xử lý như thế nào thì cứ làm như thế đó đi.”

...

Bắc Minh Diệp Long ngồi xe taxi trở về Bắc Minh thị, vừa về đến phòng làm việc trong bộ phận thiết kế, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên rất khó coi.

Anh ta thừa nhận bản thiết kế của mình không bằng Bắc Minh Thiện, nhưng mà anh ta tức giận cái là anh ta không tỏ thái độ muốn tham gia vào trong lần thiết kế này.

Lần này đã không dốc ra hết tất cả tâm tư, từ đó đã làm cho anh ta có chỗ hở.

...

Tập đoàn GT và tập đoàn Bắc Minh thị lại hợp tác với nhau một lần nữa để xây dựng tòa trụ sở của tập đoàn GT ở thành phố A.

Chuyện này đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, sẽ có rất nhiều tài liệu muốn cô chuẩn bị.

Không riêng gì như thế, Mạc Cẩm Thành đã kêu Tất Hòa bố trí phòng họp trở thành hội trường của buổi họp báo, thông báo cho tất cả các tạp chí lớn sáng ngày mai nhất định phải đến đây đồng đủ.

Từ khi Cố Hạnh Nguyên trở thành luật sư đại diện cho tập đoàn GT, Mạc Cẩm Thành mướn một phòng cho cô ở trong khách sạn, làm phòng làm việc của cô.

Ngày mai sẽ tổ chức buổi họp báo, chiều ngày hôm nay Cố Hạnh Nguyên liền nhốt mình ở trong phòng làm việc chỉnh sửa lại các loại tài liệu ngày mai còn phải sử dụng.

“Cốc cốc...” Tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ làm cho Cố Hạnh Nguyên đang bận rộn túi bụi tạm dừng công việc của cô lại.

Lúc cô mở cửa ra thì nhìn thấy Vân Chi Lâm đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo một túi đồ ăn.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Hạnh Nguyên có hơi kinh ngạc.

Vân Chi Lâm nhìn cô, mỉm cười đi vào trong phòng, đặt đồ ăn ở cạnh khay trà mà bên cạnh đó là các loại tài liệu được xếp chồng lên nhau: “Em xem xem bây giờ đã là mấy giờ rồi.”

Cố Hạnh Nguyên cũng bước tới theo.

Nghe anh ta hỏi như vậy, cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, bây giờ kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.