Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 257: Chương 257: Bảo cô ấy chịu trách nhiệm với cậu




“Chúng ta quấy mái chèo, ông chú rẽ sóng nước... chiếc thuyền nhỏ nhẹ tênh, dập đềnh trên mặt nước, nghênh đón làn gió mát thổi đến... chúng ta tha hồ vui vẻ.. ”

Con tim thật rạo rực~

(Ha ha, so với đêm say của Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện, Hình Uy càng mãnh liệt hơn đấy...)

Thì ra phụ nữ say rượu cũng có thể biến thành một người đàn ông khỏe mạnh.

Đây không phải câu chuyện sói đói vồ dê!

Đây là câu chuyện dê vồ ông già đấy...

Đêm nay, rốt cuộc Hình Uy cũng rơi một giọt nước mắt...

Giọt nước mắt trai tân.

Giọt nước mắt anh hùng...

Vô cùng thảm thương...

Trong phòng, Bắc Minh Thiện bình tĩnh nghe Hình Uy lắp ba lắp bắp lược bỏ N cảnh nóng, kể hết câu chuyện thê thảm đêm hôm đó.

Bắc Minh Thiện tức chết...

“Hay lắm Hình Uy! Đêm đó, tôi còn chưa chinh phục người phụ nữ của tôi mà cậu lại chơi với cô gái họ Lạc kia cả một đêm! Chả trách hôm sau thấy cậu bị thương hết cả người... Đúng là không ngờ gu của cậu mặn vậy đấy...”

Bắc Minh Thiện trách móc, tức đến nỗi thiếu điều muốn đấm ngực giậm chân.

Nghĩ lại đêm đó, anh mới đưa gậy vào động đã bị Hạnh Nguyên đập ngất xỉu.

Anh muốn đẩy ngã người ta, kết quả lại ngã chống vó.

Không ngờ Hình Uy lại ăn hên, được người ta đẩy ngãi

Hình Uy toát mồ hôi lạnh: “Cậu, cậu chủ... là Hình Uy bị ép phải như vậy.. ”

“Nhìn lại con người cậu đi!” Bắc Minh Thiện trừng tên thuộc hạ không có chí tiến thủ này: “Trời không sợ đất không sợ, vậy mà sợ phụ nữ!”

“Cậu chủ... tôi phải làm sao? Mãy ngày nay, tôi vẫn luôn nghĩ ngợi có nên chịu trách nhiệm với cô Lạc hay không... Dù sao thân là đàn ông, phải có trách nhiệm... Nhưng mỗi lần cô Lạc gặp tôi đều sợ tới mức tránh không kịp... Tôi không biết phải làm sao... ôi...”

Bắc Minh Thiện vỗ vai Hình Uy, thở dài liên tục!

Sao anh lại có tên thuộc hạ chẳng có triển vọng này thế?

Suy nghĩ hồi lâu, anh bỗng cười một cách nham hiểm, hỏi:

“Cậu thấy quan hệ của Hạnh Nguyên và Lạc Kiều thể nào?”

“Cô Cô và cô Lạc là chị em thân thiết”

“Lạc Kiều đối xử với tôi thế nào?”

“Ờm... hình như cô Lạc... rất ghét cậu chủ”

“Vậy có phải cô ấy thường giật dây Hạnh Nguyên đối phó với tôi?”

“Hình như... đúng vậy..

“Vậy Hình Uy, tôi biết cậu nên làm thế nào rồi - nói với Lạc Kiều, bảo cô ấy chịu trách nhiệm với cậu!”

“Hả? Gái, cái gì... bảo cô ấy chịu trách nhiệm với tôi?”

Hình Ủy vô cùng sợ hãi.

“Người ta độc ác cướp đi lần đầu của cậu như vậy, lại dùng roi da và búa, chậc chậc, tôi nghe mà cũng chạnh lòng. Cứ dứt khoát, biến địch thành người của mình, hoặc cứ kệ nó. Cậu suy nghĩ kỹ đi”

Bắc Minh Thiện lắc đầu thở dài, nhưng điều mà anh tức tối là sao Hạnh Nguyên nhà anh không nặng tay một chút với anh? Cảm giác bị đẩy ngã... hừm, chắc sẽ sướng lắm nhỉ?

“..” Vẻ mặt Hình Uy trắng bệch...

Ở phòng bên cạnh, Cố Hạnh Nguyên ôm bụng, cười đến ngã trên giường, suýt nữa tắt thở...

“Ha ha ha... Kiều Kiêu... cậu và Hình Uy khác người quá...”

Lạc Kiều oán giận, tức đến nỗi nghiến răng keng két...

“Cậu còn cười! Dù sao Lạc Kiều tớ cũng là một minh tinh có tiếng! Vậy mà lại cưỡng bức một tên thuộc hạ... Trời ạ, đây là vết nhơ lớn nhất đời tới Tớ không thể chịu đựng được, càng không thể chấp nhận được!”

“Ha ha ha... Kiêu Kiều, thực ra Hình Uy cũng không tệ lắm...” Cố Hạnh Nguyên cười đến chảy cả nước mắt: “Chỉ là tớ không ngờ cậu lại là lần đầu tiên của Hình Uy... ha ha ha, anh ta có cần phải ngây ngô đến vậy không... không ngờ lại có một con thỏ trong sáng quanh năm núp bên người tên háo sắc Bắc Minh Thiện.. ”

Lạc Kiều liếc Cố Hạnh Nguyên: “Tớ hối hận quá... Đêm đó đúng là mắt mù, vậy mà đụng phải một tên trai tân... còn là tên trai tân già! Nếu truyền ra ngoài, tớ phải chui đầu vào đâu đây? Nói thế nào tớ cũng có hình tượng, tớ không lột xuống được...”

“Ha ha, đúng là bây giờ Hình Uy hơi lớn tuổi một chút... nhưng nghe nói từ nhỏ anh ta đã đi theo Bắc Minh Thiện, tuổi tác cũng không đến nỗi nào. Chỉ là tính cách trầm lặng mà thôi”

Cố Hạnh Nguyên không ngờ tối đó khi cô và Lạc Kiều dẫn mấy tên trai đẹp vê nhà, hai người lại làm ra sự việc hết sức vô lý này.

Lạc Kiều rùng mình: “Nguyên, cậu biết sáng hôm sau tỉnh lại, anh ta lo sợ mà nhìn tớ, câu đầu tiên mà anh ta lắp ba lắp bắp nói với tớ là gì không?”

“Là gì?”

“Anh ta nói - cô, cô Lạc, xin, xin cô tự trọng!” Lạc Kiều tức đến nỗi muốn cản chết cái tên đó: “Khốn kiếp, vậy mà dám gọi tớ là “cô”! Làm cũng làm

rồi, còn tự trọng con khỉ khô!”

“Phụt” Cố Hạnh Nguyên lại phì cười.

“Kiêu Kiều, vậy cậu tính làm gì?”

“Có thể làm gì? Coi như bị chó cắn thôi!”

“Ờm... hình như đó là chó mà cậu cần..”

“Trời ơi, phiền quá! Dù sao đêm đó cũng là một ác mộng! Tớ ghét cay ghét đắng thằng cha già đó, rõ ràng mạnh lắm mà sao không đẩy tớ ra chứ, hả?!”

“Ha ha... có lẽ Hình Uy không có kinh nghiệm về chuyện này, chả trách thiệt thòi”

“Uây! Cô cố, người thiệt thòi là tớ đấy! Lạc Kiều tớ dù sao cũng là nữ thần của một đám trạch nam, vậy mà bị cắm trên đống phân... A a a a..” Lạc Kiêu đấm đá lung tung!

Cõ Hạnh Nguyên phì cười.

Cuối cùng, hai bên bàn bạc xong.

Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy, Cố Hạnh Nguyên kéo Lạc Kiều ra khỏi phòng.

Ánh mắt Lạc Kiều nhìn Hình Uy có thể nói là tóe ra tia lửa!

“Hai người đã bàn xong chưa?” Cố Hạnh Nguyên cười nói: “Bên này chúng tôi nhất trí xem chuyện đêm đó của Lạc Kiều và Hình Uy là một giấc mơ.

Từ nay trở đi, đường ai người nấy đi, nước sông không phạm nước giếng...

“Đợi đã!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói: “Chúng tôi không đồng ý”

“Không đồng ý?” Cố Hạnh Nguyên sửng sốt.

“Là cậu chủ kiêm anh em thân thiết của Hình Uy, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chịu thiệt” Bắc Minh Thiện nói một cách rất tự nhiên.

“Chịu thiệt?” Lạc Kiều khó tin mà kêu lên: “Ông nội nhà anh, tôi chơi với ông chú già này là phúc ba đời của anh ta, tổ tiên phù hộ cho rồi, anh còn đám nói chịu thiệt?!”

“Nhưng lần đầu tiên của Hình Ủy đúng là bị cô tàn nhẫn cướp đi, cô phải chịu trách nhiệm với Hình Uy!”

“Chịu trách nhiệm?” Lạc Kiều sắp điên tới nơi rồi! Cao giọng nói: “Tôi không nghe lâm chứ! Bắc Minh Thiện, logic chó má gì thế? Dám bảo tôi chịu trách nhiệm với thằng cha già đó?”

“Kiều Kiêu, chú ý từ ngữ” Cố Hạnh Nguyên khó tin mà mở to hai mắt, nhìn Hình Uy nín thinh, lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bắc Minh Thiện: “Hình Uy, anh nói thật cho tôi, có phải ý tưởng ngu ngốc này do cậu chủ khốn nạn nhà anh nghĩ ra không hả?”

Hình Uy căng thẳng: “Không! Không phải... là tôi tự nghĩ ra” Thuộc hạ trung thành đã định trước sẽ bảo vệ chủ.

Lạc Kiều nghe vậy, tức không thể kìm được, từng bước đến gần Hình Uy: “Anh có gan nói lại một lần nữa xeml

“Ơ..” Hình Uy ngẩn ra, đối mặt với khuôn mặt khạc ra lửa của Lạc kiêu, không biết tại sao khí thế của anh ta đã bay mất phân nửa.

“Không có tiên đồ!” Bắc Minh Thiện hừ lạnh: “Hình Uy, nếu cậu không nghĩ cách ép người phụ nữ này chịu trách nhiệm với cậu thì sau này đừng đến gặp tôi nữa!”

“Hả? Cậu chủ..” Đừng mà.

Cố Hạnh Nguyên nhìn hết nổi: “Bắc Minh Thiện, Lạc Kiều và Hình Uy vốn không hợp nhau, anh đừng làm rối lên nữa được không! Con gái nhà người ta đã không yêu cầu chịu trách nhiệm rồi, đàn ông các anh lại không biết xấu hổ mà muốn người ta chịu trách nhiệm?!”

Lạc Kiều căm tức trừng Hình Uy: “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm chứ gì! Được, tôi lập tức cho anh một tờ chi phiếu! Muốn bao nhiêu thì nói đi! Coi như tôi chơi trai một buổi!”

Nói xong, Lạc Kiều vội vã lấy ra chi phiếu trong túi xách, phóng khoáng viết xuống một dãy số, ném mạnh vào mặt Hình Uy!!

“Nguyên, tớ không ở nổi nữa! Lần sau tớ lại đến tìm cậu!”

Nói xong, Lạc Kiêu thở phì phò mà mang lại giày cao gót, cộp cộp cộp đi ra ngoài...

Hình Uy bắt lấy chi phiếu trên mặt theo bản năng, nhìn một chút, sửng sốt: “3 tỷ..

“Hả..” Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi.

Bắc Minh Thiện xoa cằm, cau mày: “Thuộc hạ của tôi rẻ rúng đến thế sao?”

“Đủ rồi! Bắc Minh đần độn, Kiều Kiều cho một triệu là đủ thành ý rồi! Nếu đổi lại là tôi, mười đồng tôi cũng tiếc!”

“Hạnh Nguyên...” Bắc Minh Thiện thở dài, khó khăn lắm mới sống chung với cô một cách hòa thuận, anh không muốn làm ảnh hưởng đến quan hệ của mình và Cố Hạnh Nguyên vì chuyện của Hình Uy: “Hạnh Nguyên, em biết mà, dù em không đưa tiền, tôi cũng vui vẻ phục vụ cho em...”

Anh tiến đến, vươn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của cô.

Lại bị cô thẳng thừng đẩy ra!

“Anh bớt đi! Cánh đàn ông các anh luôn có lợi trong chuyện làm tình này! Các anh lại còn được voi đòi tiên!” Cô Hạnh Nguyên lườm anh, lúc nãy còn có một chút hảo cảm với anh, nào ngờ chớp mắt mà đã hiện nguyên hình!

Hình Uy bày ra dáng vẻ đau khổ, vẻ mặt chịu thiệt, cầm chặt chi phiếu: “Cậu chủ... Tôi không muốn chỉ phiếu của cô Lạc...”

“Vậy thì trả lại” Bắc Minh Thiện hờ hững nói.

“Cô ấy... có lẽ cô ấy không muốn gặp tôi nữa?” Hình Uy cười khổ.

“Cậu có thể đi gặp cô ấy mà!” Đối mặt với tên thuộc hạ tài giỏi nhưng lại dốt đặc về phương diện tình cảm, Bắc Minh Thiện cũng muốn bó tay.

“Ý của cậu chủ là tiếp tục ép cô ấy chịu trách nhiệm với tôi sao? Lỡ như chịu trách nhiệm của cô ấy lại là ném chi phiếu thì làm sao?”

“Cô ấy ném tờ nào, cậu lấy tờ đó. Sẽ có một ngày cô ấy táng gia bại sản. Lúc đó, cậu yêu cầu cô ấy dùng cơ thể để chịu trách nhiệm với cậu!”

“Ớ..” Hình Uy giật khóe miệng.

Chát!

Một bàn tay tát lên mặt Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên nhéo khuôn mặt đẹp trai này: “Đồ ngốc Bắc Minh! Anh dạy thuộc hạ kiểu gì thế? Hèn hạ như vậy”

“Hạnh Nguyên... đau..” Bắc Minh Thiện ăn nói khép nép, nắp tay nhỏ của cô, nói nhỏ: “Nếu em để ý thì tôi cũng có thể dùng cơ thể để chịu trách nhiệm với em...”

“Anh nghĩ hay nhỉ!” Cô vỗ mạnh vào trán anh.

Tuy lúc đó đúng là anh đã dùng cơ thể để chặn đạn cho cô, nhưng cô vẫn không biết làm sao với sự hưng phấn kéo dài từ nơi nào đó của tên này!

Hình Uy nhìn mà không khỏi rùng mình. Cậu chủ của anh ta đang liếc mắt đưa tình giữa ban ngày ban mặt sao? Eo, buôn nôn quá...

“Xin lỗi, cậu chủ, làm phiền cậu một chút... cho hỏi làm sao mới có thể khiến cho cô Lạc tha thứ cho tôi? Khiến cô ấy... khiến cô ấy..” Hình Uy lập tức đỏ mặt, anh ta muốn nói, khiến Lạc Kiêu có hảo cảm với anh ta, nhưng làm thể nào cũng không thể nói ra.

Ánh mắt lười biếng của Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy không có chí tiến thủ: “Tuân theo ba nguyên tắc, một là kiên trì, hai là mặt dày, ba là kiên trì mặt dày!”

“... Hình Uy câm nín.

“Bắc Minh ngu ngốc, chả trách anh lại mặt dày đến thế!” Cố Hạnh Nguyên chế giễu: “Thì ra anh tán gái như vậy đó hả?”

Ánh mắt Bắc Minh Thiện thoáng chốc trầm xuống, nhìn sâu vào đôi mắt Cố Hạnh Nguyên, dịu dàng mà nói: “Em là cô gái duy nhất mà cả đời này tôi muốn tán..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.